"Meo.
"
Diệp Tụng đưa tay bế chú mèo trắng lên.
Một người một mèo băng qua cánh đồng khoai tây, đi về phía nhà kho.
Cô nhớ trong kho có vài chiếc máy may cũ hiệu Hồ Điệp, nếu có thể tìm ra, đến chiều mai cô làm xong hai bộ quần áo và hai đôi giày thì chắc không có vấn đề gì.
Tất cả mọi thiết bị trong kho đều giữ nguyên như lúc cô còn làm việc ở kiếp trước, lối vào là một bộ bàn ghế văn phòng, trên bàn đặt một chiếc máy tính cũ.
Trong không gian không có điện, máy tính chẳng còn tác dụng.
Diệp Tụng rút phích cắm, nhanh chóng tháo rời màn hình và thùng máy rồi tùy tiện đặt máy tính cũ vào một góc.
Chiếc bàn làm việc được dọn dẹp trở nên rộng rãi, cô đặt cuộn vải đen lên bàn, bắt đầu cắt theo số đo của Hoắc Cảnh Xuyên.
Sau khi cắt một bộ quần áo theo dáng người của anh, vẫn còn một nửa cuộn vải đen và một ít vải vụn có thể dùng được.
Diệp Tụng suy nghĩ một lát, quyết định ghép các mảnh vải vụn lại để may cho Hoắc Cảnh Xuyên một đôi giày, còn nửa cuộn vải kia cô dùng để may hai bộ quần áo cỡ nhỏ hơn.
Cha của Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Kiến Thành, cao khoảng 1m7.
Em trai của anh, Hoắc Khánh Hoa, 15 tuổi, cao khoảng 1m65.
Hai bộ quần áo này cha con họ chắc chắn mặc vừa.
Còn cuộn vải đỏ của cô, sau khi may cho mình một bộ quần áo mới, số vải thừa có lẽ đủ để may cho mẹ và em gái của Hoắc Cảnh Xuyên.
Sau một hồi lên kế hoạch và cắt vải, Diệp Tụng đặt thước gỗ và kéo xuống, đi về phía những kệ hàng xa nhất trong kho.
Kể từ năm 2000, máy may kiểu cũ không còn được ưa chuộng nữa.
Những chiếc máy may Hồ Điệp cũ này không bán được, nằm lại trong kho như mớ đồng nát phế thải, chắc chắn là cô đã cất chúng ở mấy kệ hàng chất đầy đồ tạp nham đó.
Diệp Tụng cắm đầu vào kệ hàng lục lọi một hồi, cuối cùng vui mừng ôm ra một chiếc máy may mới tinh.
Từ khi lắp đặt đến khi chạy thử máy, Diệp Tụng chỉ mất chưa đầy 15 phút.
Khoảnh khắc tiếng trục xoay ù ù vang lên trong kho, khuôn mặt Diệp Tụng nở nụ cười tươi rói.
Dưới ánh sáng rực rỡ, cô vừa đạp máy may, vừa thành thạo kéo vải trên mặt bàn, không biết đã bao lâu trôi qua.
Cảm thấy mắt đã hơi mỏi, Diệp Tụng mới dừng lại.
Nghĩ đến việc sáng mai còn phải đi làm kiếm công điểm, cô nhanh chóng cất bộ quần áo đã làm xong, đôi giày đang may dở và mớ vải vóc, rồi niệm thầm rời khỏi không gian.
Sáng hôm sau khi tiếng chuông vang lên, Diệp Tụng mặc quần áo, nhanh chóng nhét hai lát bánh mì và một quả trứng luộc vào túi áo rồi đi về phía góc tường lấy một quả cà chua, cô rửa qua rồi vừa gặm cà chua vừa xách ấm nước ra cửa.
"Triệu thanh niên trí thức, sao anh đi đứng cứ lảo đảo vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"
Diệp Tụng vừa bước ra từ điểm thanh niên trí thức thì bắt gặp nhân viên ghi công điểm Chu Liễu đang chào hỏi Khâu Ái Hoa.
Khâu Ái Hoa tối qua bị Diệp Tụng đá một phát, sáng nay đau đến mức suýt không xuống nổi giường, khó khăn lắm mới xuống được, ra cửa đi lại thì bị khập khiễng.
Chu Liễu thấy bộ dạng bất tiện của anh ta, trong mắt lộ ra chút lo lắng.
"Triệu thanh niên trí thức, nếu anh không khỏe thì xin nghỉ một ngày đi, đừng cố quá.
"