Khâu Ái Hoa cũng muốn xin nghỉ ở trạm thanh niên trí thức nằm một ngày, nhưng xin nghỉ là bị trừ công điểm.
Diệp Tụng bỗng dưng trở mặt, đòi nợ anh ta.
Một khi công điểm bị trừ, đừng nói đến ba tháng nữa không có tiền trả nợ cho Diệp Tụng, đến cả sinh hoạt đối với anh ta cũng khó khăn.
"Tối qua ngủ không đắp chăn kỹ, bị lạnh nên bụng hơi khó chịu, không có vấn đề gì lớn, tôi vào lớp ngồi dạy học cho bọn trẻ là được rồi."
Nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh, Khâu Ái Hoa quay đầu lại thấy là Diệp Tụng, mặt mày lập tức trở nên hằm hằm, còn lườm cô một cái đầy tức giận.
"Chào buổi sáng thư ký Chu."
Diệp Tụng phớt lờ ánh mắt như muốn nuốt sống mình của Khâu Ái Hoa, vẫn tươi cười vẫy tay chào Chu Liễu, trong miệng đang nhai nốt phần cà chua.
Chu Liễu tròn mắt nhìn Diệp Tụng như thể gặp ma.
Vị Diệp thanh niên trí thức này trước đây cao ngạo lạnh lùng lắm, đi ngang qua anh ta, nếu không có việc gì thì chẳng bao giờ thèm liếc anh ta lấy một cái chứ đừng nói đến chuyện tươi cười chào hỏi thế này.
Chẳng lẽ là vì gặp chuyện vui nên tinh thần phấn chấn?
"Chào buổi sáng Diệp thanh niên trí thức, nghe nói Diệp thanh niên trí thức sắp kết hôn với đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên?"
"Đúng rồi, đến lúc đó tôi sẽ phát kẹo cưới cho mọi người."
Nhắc đến Hoắc Cảnh Xuyên, Diệp Tụng càng cười tươi hơn.
Khâu Ái Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Tụng, đôi mắt dưới cặp kính đen lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cô ta trở nên xinh đẹp thế từ lúc nào nhỉ?
Nhưng nghĩ đến việc Diệp Tụng sắp lấy Hoắc Cảnh Xuyên, vẻ ngạc nhiên trong mắt Khâu Ái Hoa lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy oán giận, rồi giọng điệu châm chọc vang lên: “Lấy Hoắc Cảnh Xuyên thì phải qua xét duyệt chính trị đấy.
Diệp thanh niên trí thức còn chưa qua kiểm tra đúng không? Giờ đã nói chuyện phát kẹo cưới có hơi sớm quá không?”
"Gia cảnh tôi trong sạch, còn tuân thủ pháp luật, qua xét duyệt chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Diệp Tụng vẫn mỉm cười, ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa nhìn Khâu Ái Hoa.
Anh ta bị ánh mắt của cô làm cho không thoải mái.
"Khâu thanh niên trí thức nên lo chuyện của mình trước thì hơn, nhìn sắc mặt anh tái nhợt, đi lại thì khập khiễng, e là giống như sách y học nói, anh bị thận hư rồi."
"Tôi nghe người lớn trong thôn nói, đàn ông mà bị thận hư, vấn đề nghiêm trọng lắm, không cẩn thận có khi còn ảnh hưởng đến chuyện sinh con."
Chu Liễu cũng là đàn ông, đương nhiên hiểu được đàn ông thận hư sẽ như thế nào.
Vừa nãy anh ta không nghĩ đến chuyện đó, giờ nghe Diệp Tụng nói, lại nhìn Khâu Ái Hoa kỹ hơn vài lần, thấy hình như đúng thật.
Không trách vừa rồi Khâu Ái Hoa nói chuyện với anh ta cứ ấp úng mãi, thì ra là thận hư.
Còn trẻ thế này, chưa lập gia đình mà đã thận hư, đàn ông ai cũng thấy khổ sở, nhất là những người sĩ diện như Khâu thanh niên trí thức.
"Đồng chí Khâu Ái Hoa, Diệp thanh niên trí thức nói đúng.
Đối với đàn ông, bị thận hư là chuyện lớn.
Để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, anh mau xin nghỉ mà lên trạm y tế trên thị trấn bốc vài thang thuốc điều trị đi.
Chuyện này tôi với đồng chí Diệp Tụng sẽ giữ bí mật cho anh."