Diệp Tụng suy tính kỹ càng, đang định niệm khẩu quyết để đưa những con gà con vào không gian nhưng còn chưa kịp mở miệng, cả ổ gà con đáng yêu đã biến mất ngay trước mắt cô.
Gà con đâu rồi?
Diệp Tụng một lần nữa ngơ ngác tại chỗ.
Chẳng lẽ không gian có thể thu nhận vật phẩm từ thế giới bên ngoài theo ý của cô sao?
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Tụng trấn tĩnh lại, miệng thầm niệm khẩu quyết.
Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp!
Tiếng kêu của một đàn gà con vang lên từ phía nhà kho.
Diệp Tụng nhìn theo âm thanh, thấy mèo Tiểu Bạch đang đuổi theo một con gà mẹ béo mập cùng với cả đàn gà con từ trong kho chạy ra.
“Meo.
”
Tiểu Bạch lao tới, dùng hai cái chân lông xù đè chặt con gà mẹ mập mạp xuống đất không cho cử động, làm đàn gà con sợ run rẩy.
Diệp Tụng bước tới, nhấc con gà mẹ lên từ móng vuốt của con mèo, tay còn lại vuốt nhẹ cái đầu lông xù của con mèo.
"Gà mẹ là của ta, còn mấy con gà con này ta sẽ để lại trong không gian cho mi chơi, nhưng không được làm chúng chết, phải cho chúng ăn đúng giờ và bảo vệ ruộng khoai tây.
"
"Meo.
"
Mèo trắng hiểu lời Diệp Tụng nói, ngoan ngoãn cọ vào chân cô và kêu một tiếng meo.
Diệp Tụng cầm con gà mẹ run rẩy rời khỏi không gian, nhặt một sợi dây leo mềm trong rừng thông buộc nó lại thật chặt, sau đó ném nó xuống dưới một gốc thông lớn rồi tiếp tục tìm kiếm cành thông khô.
Chẳng mấy chốc, số cành thông mà Diệp Tụng nhặt đã đủ để đốt trong vài ngày.
Cô nhấc đống cành thông được buộc ngay ngắn lên và giẫm mạnh xuống.
Không biết giẫm phải cái gì, chân cô trượt đi suýt làm cô ngã ngửa.
"Hừ!"
Diệp Tụng nhăn mặt vì đau, đặt đống cành thông xuống, nhấc chân lên, cúi xuống bới đám cỏ để xem mình đã giẫm phải cái gì.
Dưới đám cỏ khô, một cây nấm thông bị giẫm nát hiện ra trước mắt cô.
Cây nấm thông tỏa ra một mùi thơm nhẹ.
Diệp Tụng liếc nhìn con gà mẹ bị trói chặt dưới gốc cây thông, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một nồi nấm thông hầm gà, hình ảnh đó làm cô không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Nghĩ đến việc nấm hoang dã hoặc không mọc, hoặc mọc thành từng đám lớn, Diệp Tụng liền hưng phấn, hai mắt sáng rực.
"Thu.
"
Diệp Tụng đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn khắp khu rừng, môi khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo, trong đầu Diệp Tụng hiện lên hình ảnh trong không gian.
Những cây nấm hoang nhiều không đếm xuể chất thành từng đống nhỏ trước cửa kho.
Món gà hầm nấm đã có nguyên liệu, Diệp Tụng vui vẻ bước vào không gian, dùng một sợi dây leo mềm từ bên ngoài để xâu hàng chục cây nấm lại thành một chuỗi.
"Meo.
"
Mèo trắng và đàn gà con mới đến không gian bị mùi thơm của nấm mọc dại thu hút, chúng cùng nhau tụ tập bên cạnh Diệp Tụng và ăn ngấu nghiến.
Gà con ăn no xong, nhanh chóng tụ tập lại với nhau và chui rúc dưới cái bụng lông xù của con mèo trắng.
Nhìn cảnh một bên là những con gà con bú sữa, một bên là con mèo trắng nhồm nhoàm ăn nấm, khóe miệng Diệp Tụng giật giật.
Vừa nãy cô còn lo rằng mèo trắng sẽ không chăm sóc tốt cho đàn gà con bởi vì chúng quá nghịch ngợm, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của cô là thừa rồi.
Con mèo này đóng vai trò của nó rất xuất sắc!
"Ăn no rồi thì phơi khô số nấm hoang này đi, sau khi phơi thành nấm khô thì đưa vào kho.
"
"Meo.
"
Nghe tiếng kêu ngoan ngoãn của con mèo trắng, Diệp Tụng hài lòng xách theo một chuỗi nấm hoang rời khỏi không gian.