Hai mắt Trạch Khiết Long càng lúc càng đỏ như màu máu, hắn nhìn Ngưu Châu đến mặt mũi không còn lành lặn dưới đất lạnh nhạt nói.
" Mày là quỷ, tao xé mặt mày hay dùng tay chọc vào não mày có thể mày sẽ không đau.
Nhưng Thẩm Trúc Bạch lại là người thường, mày đâm lủng chân em ấy...đau đớn như thế mày nên tính thế nào ?"
Ngưu Châu mang nửa khuôn mặt bị xé rách sợ hãi nhìn Trạch Khiết Long, trong lòng nó lần này khiếp đảm thật rồi.
Rõ ràng hắn chỉ là một con ma, vậy mà nó lại không hề đánh được một đòn với hắn.
Trạch Khiết Long rút tay ra khỏi bộ não đã thối rửa của Ngưu Châu, không nhanh không chậm nói tiếp.
" Điện Hoa là nơi nào ? Mày là do ai phái đến ?"
Bỗng, Trạch Khiết Long hỏi một câu liên quan đến Điện Hoa.
Ngưu Châu run sợ nhất quyết không nói.
" Ta....ta dù có biến mất cũng không thể nói ra được"
Trạch Khiết Long cười lạnh, thong thả đáp.
" Mày nghĩ xem, như lời mày nói thì khi trước rõ ràng là tao đã phá vỡ phong ấn của Hoa Điện để trốn thoát.
Vậy thì rõ ràng tao cũng đâu thua kém gì kẻ cầm đầu ở đó.
Đằng nào mày cũng chết, chẳng thà nói ra rồi tan biến dưới tay tao có phải là tốt hơn khi bị chính kẻ cầm đầu của mình giết không ?"
Ngưu Châu nhớ đến những con quỷ trước đây bị chủ nhân giết chết tàn nhẫn ra sao trong lòng bỗng hoảng sợ hơn.
Nó thỏa thuận.
" Nếu giết ta...làm ơn hãy làm cách nhẹ nhàng nhất...có được không ?"
" Được! Tao hứa"
" Hoa Điện ở ngọn núi Lục Ngũ Quy...!Nó là một Điện Thờ mãng xà được kết giới bảo vệ.
Người bình thường sẽ không thấy nó, chỉ có điều...!Những người có sức mạnh lại có thể vào được"
Trạch Khiết Long nghe đến đây nhíu mày, lại hỏi Ngưu Châu.
" Kẻ đứng đầu ở đó là ai ?"
Ngưu Châu run run, mấp máy môi đáp.
" Là...là...Pháp...pháp..sư...á á á"
Ngưu Châu còn chưa kịp nói hết câu thì nó đã gào lên đau đớn, cả người bỗng dưng bị lửa ngục đốt đến tan biến.
Trạch Khiết Long bàng hoàng còn chưa hỏi hết câu thì Ngưu Châu đã tan thành tro bụi không hiểu lí do tại sao...!Chỉ là trong mảnh tro bụi đó, hắn thấy có một mảnh bùa bị rách trên đó ghi chữ " Chết".
Đầu mối bị đứt mất, cũng may đã lấy được một chút thông tin.
Trạch Khiết Long lặng lẽ đứng lên quay đầu đi đến chỗ của Thẩm Trúc Bạch đang hôn mê.
Hắn hỏi Tam A Nha.
" Gọi xe cấp cứu chưa ?"
Tam A Nha lắc đầu, run rẩy đáp.
" Vừa nãy lúc chúng ta cùng con quỷ giao đấu đã vào không gian ảo ảnh.
Cảnh vật ở đây vẫn không thay đổi gì ở hiện tại, chẳng qua chúng ta như đang ở trong quả cầu...!Người bên ngoài cùng lắm chỉ thấy tôi và Trúc Bạch đang đứng im một chỗ thôi.
Tôi cần phá vỡ ảo ảnh này mới có tín hiệu gọi xe cấp cứu "
" Vậy cô làm đi!"
Trạch Khiết Long hối thúc, Tam A Nha vội vã giao Thẩm Trúc Bạch cho Trạch Khiết Long ôm.
Còn cô rút mặt dây chuyền của mình ra, thanh kiếm nhỏ từ vật trang sức trở thành thanh kiếm dài bằng bạc.
Trạch Khiết Long điềm tĩnh hỏi.
" Cô cũng có linh khí, có thể thấy được âm dương sao ?"
Tam A Nha quay đầu cười đáp.
" Ngày bé bị tai nạn cũng may được cứu sống.
Từ đó tôi có thể thấy được ma quỷ, chỉ là linh lực tôi có rất yếu.
Chỉ đủ để đánh mấy con ma mới chết.
Còn Thẩm Trúc Bạch...anh ấy mới chính là đại pháp sư.
Nguy hiểm vẫn còn đang rình rập anh ấy, hai người nhớ cẩn thẩn"
Tam A Nha nói xong liền quay đầu, liên tục dùng linh lực cùng pháp khí trong tay phá vỡ không gian ảo do con quỷ kia tạo ra.
Thẩm Trúc Bạch nằm trong lòng của Trạch Khiết Long, mê man thở dốc.
Hắn nhìn thấy cậu như vậy, trong lòng đau xót không ít.
Vuốt nhẹ mái tóc đã bị mồ hôi làm ướt, hắn hôn nhẹ lên trán cậu.
Nhỏ giọng thủ thỉ.
" Thành thật xin lỗi vì đã không bảo vệ được em..."
Thẩn Trúc Bạch dường như nghe được tiếng hắn nói, trong cơn mê man thì thào mấy câu.
" Khiết Long...đau...tôi đau lắm.."
Trạch Khiết Long nhẹ xoa đầu cậu trấn an.
" Tôi ở đây, ngoan nào...nằm nghỉ một chút đi.
Một lát nữa sẽ đến bệnh viện."
" Khiết Long ...tôi nhất định sẽ làm anh trở lại thành người thường"
Mặc dù lúc tỉnh lúc mê, nhưng Thẩm Trúc Bạch vẫn luôn muốn Trạch Khiết Long trở về làm người.
Hắn nghe cậu như vậy trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi.
Khiết Long hôn trán người vợ bất đắc dĩ của mình, khẽ đáp.
" Ừ ...việc đầu tiên tôi trở về làm người chính là sẽ chơi chết em.
Sau đó sẽ thương em nhiều hơn hiện tại..."
Không biết Thẩm Trúc Bạch có nghe được lời nói đó hay không, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng bệch của cậu nở nụ cười nhàn nhạt.
.