Đêm Tân Hôn Người Chồng Thực Vật Bất Ngờ Mở Mắt


"Tần An An, ai đã nói với cô rằng anh ấy có người phụ nữ mà anh ấy thích? Cô nghe được thông tin đó từ đâu? Cô biết người phụ nữ mà anh ấy thích tên là gì không?" Đường Sảnh bắt đầu cảm thấy bất an.
Mặc dù cô ta vẫn tin chắc rằng, bên cạnh Phó Thời Đình ngoài cô ta ra, không còn người phụ nữ nào khác.
Tần An An lắc đầu: "Đường Sảnh, những gì tôi vừa nói chỉ là phán đoán chủ quan của tôi...!Tôi không biết nhiều về Phó Thời Đình như cô."
Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô đã thay đổi lời nói.
Cô nhận ra rằng mọi chuyện liên quan đến Phó Thời Đình không đơn giản như cô nghĩ, và cô không muốn dính líu vào.
Cô chỉ muốn sống tốt và sinh đứa bé ra.
"Tôi còn tưởng cô đã tận mắt thấy Thời Đình ở bên cạnh người phụ nữ khác chứ! Làm tôi giật mình." Đường Sảnh chấp nhận lời giải thích của Tần An An, tâm trạng đã thoải mái hơn, "Thời Đình không phải là người như cô nghĩ đâu, anh ấy không thích phụ nữ, cũng không thích trẻ con."
Tần An An hỏi một cách lơ đãng: "Cô có biết tại sao anh ấy không thích trẻ con không?"
"Thật ra tôi không biết.

Tôi cũng không muốn biết lý do, anh ấy không thích, tôi không sinh là được." Đường Sảnh khẽ nhíu mày, như đang tự nhủ, "Anh ấy đối xử với tôi thực ra không tệ."
"Cô vui là được." Tần An An đã từ bỏ ý định thay đổi suy nghĩ của cô ta.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, chỉ cần họ có thể chịu trách nhiệm cho hậu quả của lựa chọn đó.
Cô cảm thấy hành động của Đường Sảnh thật ngốc, và việc cô quyết định sinh con của Phó Thời Đình, trong mắt người khác, có lẽ cũng là một sự ngốc nghếch.
Món ăn mà hai người đã gọi được mang lên bàn.
Tần An An rất đói, nên cầm đũa lên ăn ngay.
Đường Sảnh thì đầy tâm sự, không có khẩu vị: "Tần An An, cô chắc chắn cô chưa yêu Thời Đình chứ?"
Tần An An gật đầu: "Chắc chắn."
Đường Sảnh không hiểu: "Tại sao? Anh ấy quá xuất sắc, quá quyến rũ mà."
Tần An An nhìn cô: "Nếu phải chọn giữa cô và anh ấy, tôi thà chọn cô." Ít ra thì cô sẽ không bị đánh.
Đường Sảnh bị lời nói của cô làm cho hoảng hốt: "Tần An An, cô..."
Tần An An giơ tay lên: "Tôi chỉ lấy một ví dụ thôi.

Cô hiểu ý tôi là được."

Đường Sảnh hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng, nhìn Tần An An cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nghĩ đến việc cha của Tần An An đã qua đời, công ty gia đình bị phá sản, và giờ đây chỉ còn cô một mình gắng gượng, lòng cô ta không khỏi dấy lên sự thương cảm.
"Tần An An, cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học đúng không?"
"Năm sau tôi mới tốt nghiệp." Tần An An uống một ngụm nước.
"Ừ, tôi nghe nói về chuyện của công ty cha cô rồi.

Cha cô đã qua đời, nợ nần của ông ấy không liên quan đến cô.

Cô chỉ cần chăm lo cho việc học và cuộc sống của mình thôi." Đường Sảnh khuyên cô, "Cha cô nợ nhiều như vậy, cô đi đâu mà kiếm được nhiều tiền thế? Đừng tự làm khổ mình nữa."
Tần An An cúi đầu, không đáp lại.
Hầu như mọi người xung quanh đều khuyên cô nên từ bỏ Tập đoàn Tần Thị.
Gần 10 tỷ nợ, đó không phải là con số nhỏ.
Ngay cả mẹ cô cũng khuyên cô từ bỏ.
Nhưng phó tổng giám đốc hàng ngày vẫn thì thầm vào tai cô về sản phẩm mới của công ty tuyệt vời như thế nào, chỉ cần vượt qua được giai đoạn khó khăn này, tương lai sẽ tốt đẹp hơn.
Tâm trí cô hàng ngày đều đấu tranh và dằn vặt.
Khi bữa trưa gần kết thúc, Đường Sảnh đã thanh toán trước.
Vì họ chỉ gọi vài món rau, tổng cộng cũng không tốn nhiều tiền nên Tần An An không tranh giành thanh toán với cô ta.
"Tần An An, chúng ta kết bạn trên mạng xã hội đi?" Sau khi thanh toán xong, Đường Sảnh chủ động đề nghị.
Tần An An từ chối: "Không cần thiết đâu.

Tôi và Phó Thời Đình không lâu nữa sẽ ly hôn, sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa."
Đường Sảnh hơi khó chịu vì bị từ chối.
Nhưng khi nghĩ đến việc sau này không còn liên quan gì đến Tần An An nữa, cô ta lại thấy nhẹ nhõm.
"Ừ, người ở bên Thời Đình sau này sẽ là tôi, chỉ có thể là tôi." Đường Sảnh liếc nhìn mặt cô, buông lời rồi quay gót bước đi với đôi giày cao gót.

...
Hai giờ rưỡi chiều.
Tần An An nhận được tất cả kết quả xét nghiệm và tìm gặp bác sĩ.
Bác sĩ xem báo cáo của cô rồi đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi.
"Rất tốt, kết quả xét nghiệm đều bình thường.

Nhưng...!trong bụng cô có vẻ là sinh đôi long phụng (một trai một gái)!"
Tần An An sững sờ.
"Bây giờ cô còn muốn phá thai không?" Bác sĩ mỉm cười hỏi, "Xác suất mang thai đôi long phụng thấp như trúng số độc đắc vậy.

Cô coi như vừa trúng số rồi!"
Lồng ngực Tần An An phập phồng nhanh chóng, cảm xúc vô cùng phức tạp và kích động.
Không ngờ lại là sinh đôi long phụng!
Cô chỉ nghe nói về sinh đôi long phụng, chưa bao giờ thấy ngoài đời.
"Tôi phải nhắc cô, nếu cô muốn phá thai, tốt nhất là làm trước ba tháng.

Càng để lâu, càng nguy hiểm.

Cả với cô và đứa trẻ, đó là một việc rất tàn nhẫn.

Ví dụ như bây giờ, đứa trẻ đã hình thành trong bụng cô rồi..." Bác sĩ nhắc nhở cô.
"Bác sĩ, tôi sẽ không phá nữa.


Tôi sẽ sinh chúng ra." Lúc này, Tần An An đã quyết định.
"Tốt, cô điền vào các tài liệu này để lập hồ sơ."
...
Khi ra khỏi bệnh viện, đã là bốn giờ chiều.
Có lẽ vì hôm nay cô dậy sớm và không có giấc ngủ trưa, nên giờ cô thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Cảnh vật, con người, xe cộ trước mắt cô như bị phủ một lớp mờ, không nhìn rõ.
Cô bắt một chiếc taxi bên đường, trở về nhà họ Phó, rồi trực tiếp về phòng ngủ một giấc ngon lành.
Khi cô tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống.
Cô ngồi ngây người trên giường, đầu óc trống rỗng, dạ dày cũng trống rỗng.
Cô biết mình rất đói, nhưng cơ thể không thể phản ứng kịp.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, cô cầm lên và trả lời.
"An An, danh sách các nhà quản lý mà tôi đưa cho cô, cô đã liên lạc chưa?" Giọng của phó tổng giám đốc vang lên từ đầu dây bên kia.
Tần An An cúi đầu, hít một hơi: "Chưa.

Để mai tôi liên lạc."
Phó tổng: "Mai là cuối tuần rồi! Cuối tuần đừng làm phiền người ta nữa.

Tối nay liên lạc đi!"
Tần An An: "Ồ."
Phó tổng: "Hay là để tôi gửi lại danh sách cho cô?"
Tần An An: "Không cần đâu, tôi có rồi."
Phó tổng: "Vậy tối nay nhớ liên lạc thử xem, nhất định phải thành thật, phải..."
"Được rồi, tôi biết rồi.

Tôi đi ăn trước đây."
Phó tổng: "À đúng rồi, cô đang ở đâu vậy? Nhà cô đã giao cho môi giới rồi."
Tần An An nhìn căn phòng mà cô đang ở: "Nhà thuê.


Anh đừng lo cho tôi, tôi ổn mà."
Phó tổng: "Ừ, An An, tôi chờ tin tốt từ cô."
Sau bữa tối mà cô ăn chẳng có mùi vị gì, Tần An An trở về phòng và lần lượt gọi điện thoại theo danh sách liên hệ.
Khi nghe tên cô, hầu hết mọi người đều không chờ cô nói tiếp mà lập tức từ chối và cúp máy.
Vì vậy, chỉ trong vòng hai mươi phút, cô đã gọi xong tất cả các cuộc gọi.
Tất cả đều bị từ chối.
Không ai tin tưởng sản phẩm mới của Tập đoàn Tần Thị.
Cảm giác thất bại dâng trào như khi chưa kịp bắt đầu nỗ lực đã biết trước sẽ thất bại.
Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ sao?
Nếu từ bỏ, Tập đoàn Tần Thị có thể sẽ biến mất mãi mãi.
Nhưng nếu không từ bỏ, thì có thể làm gì để cứu vãn tình hình?
Bỗng nhiên cô cảm thấy căn phòng này quá ngột ngạt, quá áp lực.
Cô lấy một chiếc áo khoác dài, rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách không có ai, cả biệt thự im lặng như bị nhấn nút tạm dừng.
Cô khoác chiếc áo, rời khỏi biệt thự.
Gió đêm thổi đến, làm tóc cô rối tung.
Lạnh.
Cái lạnh thấu xương.
Cô bước đi vô định dưới ánh đèn đường, ký ức ùa về.
Trong mắt người ngoài, cô là tiểu thư của Tập đoàn Tần Thị, không bao giờ lo về ăn mặc.
Nhưng không ai biết cô đã phải chịu đựng bao nhiêu cơn mưa, ăn bao nhiêu bữa cơm lạnh, bao nhiêu đêm ốm đau không ai quan tâm.
Chiếc Rolls-Royce màu đen tiến vào khu phố.
Tốc độ xe chậm dần, cho đến khi dừng hẳn.
Phó Thời Đình từ từ mở mắt—
Ngoài cửa sổ xe, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một dáng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên lề đường, hai tay ôm đầu gối.

Vì khóc, đôi vai cô khẽ run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận