Tay kia, chậm rãi nâng cằm nàng lên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng đó.
Giọng điệu rất chậm, như đang nhắc nhở:
"Ám vệ bên ngoài Dương Hoài điện, ta đã rút đi một nửa rồi.
"
Nói cách khác, những gì hắn đã hứa với nàng hôm qua, hắn đã làm được.
Nàng không cần phải tiếp tục lấy lòng hắn nữa.
Du Thính Vãn chớp chớp mắt, giả vờ như không hiểu ý hắn.
Cánh tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt trong veo còn vương chút hơi nước nhìn thẳng vào hắn, giọng nói vô cùng ủy khuất.
"Nhưng hôm qua, chàng rõ ràng đã hứa với ta, sẽ rút hết ám vệ đi mà.
"
Tạ Lâm Hành xoa môi nàng.
Lực đạo hơi mạnh.
Trong đôi mắt đen láy, ẩn chứa hình bóng nhỏ bé của nàng.
"Tiền đề để rút hết ám vệ, là nàng cam tâm tình nguyện làm Thái tử phi của ta.
"
Hắn hỏi: "Du Thính Vãn, nàng thật sự làm được sao?"
Du Thính Vãn nghiêng đầu, tránh né ngón tay đang xoa môi mình, ánh mắt vẫn kiên định, như thể từng chữ từng câu tiếp theo đều xuất phát từ đáy lòng.
"Đương nhiên làm được, chàng không thử, sao biết ta không làm được?"
Tạ Lâm Hành nheo mắt lại.
Lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu.
Đột nhiên bật cười, chống tay lên gáy nàng, không cho nàng trốn, hắn chậm rãi tiến lại gần, cho đến khi hơi thở của hai người quấn lấy nhau, khoảng cách gần đến mức ái muội.
"Ninh Thư.
" Giọng hắn tùy ý, nhưng mỗi âm tiết thốt ra, đều khiến người ta vô cớ run sợ——
"Tốt nhất là đừng lừa ta.
Nếu không, nàng gánh không nổi đâu.
"
Hắn hơi thẳng người dậy.
Đầu ngón tay lướt qua lông mày nàng, ý tứ khó hiểu trong giọng nói cũng nhạt đi không ít.
"Ninh Thư, ta khuyên nàng nên suy nghĩ cho kỹ.
"
"Trước khi ta coi những lời nàng nói đêm qua là thật, nàng vẫn còn cơ hội để hối hận.
"
Đầu ngón tay đang đặt trên cằm nàng thu lại.
Rút về được một nửa, đột nhiên bị Du Thính Vãn nắm lấy.
Nàng ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn hắn.
Trên người chỉ mặc một lớp lụa mỏng, làn da được bao bọc bên trong trắng nõn như ngọc, mềm mại như có thể tan ra.
Vẻ mặt chân thành, ánh mắt tha thiết.
"Đương nhiên là thật, hôm qua ta đã nói rồi, chàng để mẫu phi xuất cung, rút hết ám vệ ở Dương Hoài điện, sau này ta sẽ ở bên cạnh chàng.
"
"Tạ Lâm Hành, chàng cho rằng, ta chủ động hiến thân đêm qua, chỉ vì một nửa số ám vệ đó sao?"
Nàng mím môi, lại nói:
"Nếu vậy, có phải đêm nay ta hầu hạ chàng thêm lần nữa, nửa số ám vệ còn lại, chàng cũng sẽ rút đi?"
Tạ Lâm Hành liếc nhìn những ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình, không gạt ra, mặc cho nàng nắm.
Ánh mắt lại rơi trên mặt nàng, bật cười, "Sao có thể tính như vậy được?"
Du Thính Vãn: "Chẳng phải chàng đang có ý đó sao?"
Tạ Lâm Hành không nói nữa.
Bầu không khí trong điện dần trở nên yên tĩnh.
Là kiểu im lặng mà Du Thính Vãn không thể nào đối phó được.
Nàng nuốt nước bọt, định phá vỡ bầu không khí này, môi vừa động, đã nghe thấy hắn nói:
"Ta hỏi lại lần cuối, là thật lòng hay là có mục đích khác?"
Du Thính Vãn không do dự, "Thật lòng.
"
Tạ Lâm Hành: "Thật sao?"
Nàng gật đầu, "Thật.
"
"Được.
" Ánh mắt hắn không rời khỏi mặt nàng, "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cho người chuẩn bị đại điển sắc phong Thái tử phi.
"
Lông mi Du Thính Vãn đột nhiên run lên.
Nàng vẫn đáp: "Được.
"
"Du Thính Vãn.
" Hắn cúi người xuống, ngang tầm mắt với nàng, giọng nói rất nhẹ, "Nàng đã lừa ta một lần rồi, đừng có lần thứ hai.
"
Giọng Du Thính Vãn khàn đặc, những ngón tay giấu dưới chăn siết chặt, khớp xương trắng bệch.
Nàng hơi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, "Đương nhiên sẽ không, cũng mong Thái tử điện hạ sớm thực hiện lời hứa.
"
Một khắc sau.
Tạ Lâm Hành rời khỏi Đông cung, đi đến Tần Chính điện.
Nhược Cẩm được thị nữ Đông cung dẫn đường, đến tẩm điện.
Tránh khỏi tầm mắt của người khác, bà nhanh chóng bước đến bên Du Thính Vãn, nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y nàng đang lạnh ngắt.
Giọng nói nhẹ nhàng run rẩy.
"Công chúa! "
Du Thính Vãn bước xuống giường.
Vừa chạm đất, chân nàng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.
Nhược Cẩm vội vàng đỡ nàng.
"Công chúa, người không sao chứ?"
Du Thính Vãn ngồi xuống mép giường, xoa eo, cau mày.
"Không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe.
"
Đêm qua Tạ Lâm Hành giày vò nàng rất lâu, thêm vào đó, để hắn tin tưởng, nàng đã cố gắng chiều theo, thuận theo hắn.
Khiến bây giờ eo đau chân mỏi, toàn thân như muốn rời ra.
Nhược Cẩm xoa eo cho nàng, nhỏ giọng nói:.