"Tư công tử khách khí rồi, hôm nay ngài kịp thời cứu Lạc Dao đã là có ân với phủ Thừa tướng chúng ta, sao có thể làm khó ngài phải chịu trách nhiệm--"
"Không làm khó.
" Hắn bình tĩnh ngắt lời.
Lời Thôi thị nói nghẹn lại.
Ánh mắt Tư Trường Hiệp từ trên người Thôi thị chuyển qua, cuối cùng dừng lại trên người Trần Lạc Dao.
"Trần cô nương là đích nữ phủ Thừa tướng, môn đăng hộ đối với Tư gia chúng ta, vừa hay gần đây hai nhà có ý định kết thân, Trần cô nương, ta cưới.
"
Trần Ấu Vi nghiến răng ken két.
Nàng ta không nhịn được nữa, đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy Tư Trường Hiệp nói với Trần Lạc Dao:
"Tuy rằng việc hôn nhân này có chút v
ội vàng khiến cô nương chịu thiệt thòi, nhưng nam tử Tư gia từ đời phụ thân đến đời con cháu, đều không nạp thiếp, cô nương gả qua đó chính là thê tử cả đời của Tư Trường Hiệp ta, cả đời này sẽ không có ngoại thất, cũng sẽ không có bình thê, cô nương cứ yên tâm.
"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người trở nên vi diệu.
Tư gia là gia tộc cao quý đến mức nào, trong khoảng thời gian này, phàm là nhà nào có nữ nhi đến tuổi cập kê, đều nhắm vào hôn sự khó cầu này.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, chỉ vì một lần rơi xuống nước tình cờ, hôn sự của vị đích trưởng tử Tư gia này lại được quyết định như vậy.
Còn hứa hẹn trước mặt mọi người, không nạp thiếp, không cưới bình thê.
Chỉ bằng mấy chữ nhẹ nhàng bâng quơ, lại chặn đứng một con đường của những gia tộc khác muốn kết thân với Tư gia.
Sắc mặt Trần Ấu Vi đã khó xem đến cực điểm.
Chiếc khăn tay trong tay nàng ta, sắp bị nàng ta vò nát.
Sự hận thù và ghen tị trong l
òng, hận không thể để nàng ta ngay lập tức nuốt sống tiện nhân trước mặt này!
Sắc mặt Thôi thị cũng không tốt.
Bà ta âm thầm sắp đặt lâu như vậy, trước tiên mượn chuyện xem mắt hôm qua để cảnh cáo Trần Lạc Dao, sau đó lại tốn bao nhiêu tâm tư sắp xếp yến tiệc hôm nay, còn sai người hãm hại Trần Lạc Dao rơi xuống nước, chỉ vì muốn nhân cơ hội này làm hỏng danh tiếng của nó, để cho kẻ ngoại lai cướp đi thân phận đích nữ của con gái bà ta, tùy tiện gả cho một nhà có gia thế thấp kém.
Nhưng bà ta không ngờ, làm nhiều chuyện như vậy, lại để nó mèo mù vớ cá được một hôn sự tốt nhất.
Hơn nữa, lại là hôn sự của con gái ruột bà ta!
Làm sao bà ta có thể không tức giận?!
Trong số những người này, sau khi kinh ngạc qua đi, người vui vẻ nhất, chính là Trần Tung.
Gia phong và địa vị của Tư gia, ông ta rõ ràng hơn ai hết, ông ta muốn gả con gái vào Tư gia, một là vì địa vị Tư gia cao, hai là vì gả vào Tư gia, nửa đời sau của con gái ông ta sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Con gái ông ta ở Tư gia, nhất định có thể sống tốt.
Ban đầu ông ta đã có ý định gả con gái lớn cho Tư gia.
Cho dù là vị đích trưởng tử này của Tư gia, hay vị tiểu công tử Tư gia kia nhìn thì có vẻ phóng túng, nhưng thực ra lại có năng lực phi thường, thủ đoạn xuất sắc, đều là những mối nhân duyên hàng đầu.
Con gái phủ Thừa tướng của ông ta gả qua, đều coi như là gả vào nhà cao cửa rộng.
Hôm qua việc hôn sự với tiểu công tử Tư gia không thành, ông ta còn tiếc nuối cả đêm vì đã bỏ lỡ mối nhân duyên này với Tư gia.
Tuy rằng Tư gia có bốn người con trai, nhưng việc hôn sự với tiểu công tử không thành, sao có thể đi xem mắt với ba vị công tử còn lại?
Ông ta cho rằng hôn sự của con gái cả cả đời này sẽ không có duyên với Tư gia nữa.
Ai ngờ, lại có thể xoay chuyển như vậy.
Mọi người có mặt đều có suy nghĩ riêng, trời đầu đông lạnh lẽo, Trần Lạc Dao lại rơi xuống nước, Tư Trường Hiệp sợ nàng không chịu nổi, không ở lại lâu, chỉ đặc biệt dặn dò Thôi thị:
Mong bà ta có thể chăm sóc tốt vị thiếu phu nhân tương lai của Tư gia.
Không bao lâu nữa Tư gia sẽ đến cửa cầu hôn.
Thôi thị chỉ có thể miễn cưỡng cười, gật đầu đồng ý.
Tư Trường Hiệp lại chào hỏi Trần Tung, sau đó xin phép cáo từ.
Trần Lạc Dao nói với Trần Tung một tiếng, trước khi Tư Trường Hiệp đi đến chỗ ngoặt, nàng đuổi theo gọi hắn lại.
.