Đêm Thao Thức

Tên người thợ sửa khóa là Herb Porter.

Ông đã ngoài bảy mươi và làm nghề này dễ được gần năm mươi năm rồi. Ông hiểu biết các loại ổ khóa và chìa, ông cũng nhận ra được những sản phẩm do chính mình làm ra.

“Đúng rồi, đây là một trong những chìa tôi làm,” xem xét cẩn thận xong chiếc chìa Irene đưa ra thì ông tuyên bố. “Hàng thượng hạng. Cũng rất đắt tiền nữa. Tôi là thợ sửa khóa duy nhất trong vùng hồ làm ra những thứ này. Cô thấy chữ P be bé kèm sau đẩy là chuỗi số không? Mã của tôi đấy.”

Irene cố làm dịu mạch đập của mình lại. Nàng đã chuẩn bị tinh thần rằng kế hoạch tìm ra tay thợ sửa khóa đã cắt chiếc chìa cho Pamela có thể đâm đầu vào ngõ cụt. Giờ thì một tia hy vọng đã le lói, nên lượng adrenaline đang rần rật trào dâng trong nàng.

“Bác có nhớ người đã cho đặt làm chiếc này không ạ?” nàng hỏi, ráng ép mình phải nói bằng giọng thật bình thản, thờ ơ.

“Nhớ chứ. Là con gái của thượng nghị sĩ Webb.”

Irene bấu chặt mép quầy. “Cô ấy nói cho bác biết tên à?”

“Lúc đó thì không. Cô ấy tự gọi mình là Marjorie hay gì đẩy rồi thanh toán bằng tiền mặt. Tôi cứ nghĩ cô ấy là người đi nghỉ hè hay là nghỉ cuối tuần thôi. Nhưng sau này, sau khi cô ấy tự sát, thì tôi mới nhận ra mặt cô ấy qua báo.” Ông lắc đầu. “Đáng tiếc quá. Cô ấy mới xinh đẹp làm sao. Ăn mặc cũng đẹp nữa. Trông như có thể làm người mẫu hay gì đó, cô biết mà?”

“Vâng, cháu biết ạ.” Irene vừa mỉm cười với bác thợ, vừa vận dụng tối đa lòng tự chủ mình có để không phóng vọt lên quầy kính, tóm lấy ve áo bác ta mà lắc cho thêm nhiều câu trả lời rơi ra.

Từ từ thôi, nàng tự nhủ. Đừng hối thúc ông ta. Ông ta lại thôi không nói nữa mất.

Nếu Pamela đặt làm khóa từ thợ khóa ở những thị trấn hay thành phố lớn trong vùng vịnh San Francisco thì cơ hội nhận diện được cửa hàng đó hẳn sẽ cực thấp. Nhưng Irene chợt nghĩ rất có khả năng chiếc chìa được đặt làm tại địa phương. Nàng suy ra rằng nếu quả thực là thế thì rất có khả năng tìm ra được tay thợ đã làm chiếc chìa này. Còn nếu gặp may, thậm chí nàng còn có thể tìm ra chiếc chìa này dùng để mở thứ gì nữa ấy chứ.

Chín giờ hơn một chút, nàng bắt đầu lái xe quanh vùng phía Bắc hồ về phía Kirbyville, dọc đường dừng lại hai tiệm sửa khóa nhỏ. Nàng đã hoàn toàn bỏ qua Dunsley dựa trên giả thuyết rằng nếu Pamela có điều gì muốn giấu, chắc chắn cô ấy sẽ không đem việc mình cần làm ra tiệm sửa khóa duy nhất trong trấn. Dean Crump, tay chủ tiệm, hẳn sẽ nhận ra một thành viên gia đình Webb ngay lập tức.

Irene đã gặp may tại tiệm Chìa & Khóa Porter, nằm trên một con đường yên tĩnh rợp bóng cây tại Kirbyville.

“Cô Webb đã đến đây khi nào thế ạ?” nàng vừa hỏi vừa cố trấn áp vẻ hứng khởi đang chực nổ tung của mình.

“Để xem nào.” Ánh mắt ông Herb chuyển sang tấm lịch kiểu xưa in hình các cô gái treo trên tường. Trong một chốc ông tư lự ngắm hình cô nàng tóc đỏ phổng phao mặc áo thun hở vai khoe ngực và chiếc quần soóc cũn cỡn rồi tự gật gù. “Vài ngày trước. Cô ấy đang rất vội. Còn bảo rằng chuyện này quan trọng nữa. Tôi đã hẹn hôm sau đến lấy. Cô thấy chưa này? Tôi đã khoanh ngày ấy bằng mực đỏ.”

Irene nhìn theo ánh mắt bác thợ đang dán lên tẩm lịch. Mạch nàng đập dồn. Ngày tháng được khoanh bằng bút đỏ là một ngày trước khi Pamela qua đời.

“Cô ấy nhờ bác làm lại khóa nhà cho mình ạ?” Irene cau mày. “Chắc là có hiểu lầm gì đây. Pamela đâu có thay ổ khóa mới đâu. Cháu đã dùng chìa cũ để vào nhà gia đình Webb chỉ mới vài ngày trước thôi mà.”

Herb nheo nheo mắt trầm ngâm. “Cô đang nói đến cái nơi phía bên kia bờ hồ phỏng? Cái nhà mới đêm trước đã bị thiêu rụi đấy phải không?”

“Vâng ạ.”

“Đấy không phải ngôi nhà cô ấy thuê tôi làm chìa đâu.”

Irene nín thở. “Không phải ạ?”

“Không. Cô ấy thuê tôi làm lại chìa cho cái ở đầu kia thị trấn cơ. Nằm ngay bên hồ ấy. Cô ấy bảo mình thuê chỗ này. Vì thế nên tôi mới nghĩ cô ấy là dân đi nghỉ hè hay nghỉ cuối tuần gì thôi.”

Nỗi băn khoăn trỗi dậy thay thế cho niềm thất vọng ban đầu. Việc gì Pamela phải thuê một căn nhà bên hồ trong khi cô ấy đã có sẵn một căn khác?

“Chắc là bác sẽ không cho cháu biết địa chỉ chứ ạ?” nàng hỏi, bụng chắc mẩm ông Herb sẽ từ chối.

Ngạc nhiên làm sao khi ông Herb nhún vai lôi ra một tập hồ sơ bìa các tông cũ kỹ. “Tôi thấy có cho biết cũng chẳng hại gì ai. Giờ khi cô Webb đã mất thì cái này cũng không hẳn là thông tin bí mật gì nữa. Theo như tôi biết thì chẳng có ai sống ở đó hết.” Ông sục sạo qua đống hóa đơn và phiếu chi tiết công việc một lúc rồi chọn ra một tờ. “Đây này. Cuối ngõ Cây Thông. Không có số. Trên đường ấy có mỗi căn nhà này thôi.”

Irene có cảm tưởng như không khí bị hút hết ra khỏi phòng. Nàng phải nuốt khan hai ba lần mới thốt nổi nên lời.

“Ngõ Cây Thông ạ?” Mấy tiếng ấy được phát âm bằng cái giọng the thé chói tai mà chính nàng cũng chẳng nhận ra là giọng mình. “Bác có chắc không thế?”

“Chắc chứ. Tôi còn nhớ là căn nhà ấy mới khó tìm làm sao. Tôi đã quành lạc vài lần mới đến nơi mà. Ngõ Cây Thông là một trong những con đường mòn tự tạo có rải sỏi từ đường chính rẽ xuống bờ nước ấy. Có đến hàng tá đường mòn như thế rải rác quanh hồ. Một nửa số ấy thậm chí còn không được đánh dấu nữa kìa.”

“Vâng, cháu biết,” Irene thì thào.

Ông nheo mắt nhìn nàng với vẻ quan tâm. “Cô này, nếu là quan trọng thì tôi có thể vẽ ra cho cô.”

“Không, cảm ơn bác ạ.” Nàng giật lấy chiếc chìa từ tay bác thợ. “Không cần đâu ạ. Chác rất biết ơn bác đã dành thời gian cho cháu, bác Porter.”

“Không có chi.” Ông Herb tỳ cùi chỏ lên mặt quầy kính bụi bặm và buồn bã lắc đầu. “Chuyện cô Webb thật đáng tiếc quá. Làm sao ta biết một cô gái xinh đẹp như thế lại đi tự sát chứ?”

“Một câu hỏi thú vị đấy ạ.”

Phải tập trung lắm lắm nàng mới bước được ra khỏi tiệm mà không phải chới với. Nàng cố hết sức chui vào sau tay lái và đánh xe ra khỏi bãi đậu bé tí trước cửa tiệm Chìa & Khóa Porter. Nàng chầm chậm lái xe xuyên qua thị trấn.

Khi đã qua khỏi những cụm cửa hàng, quán ăn và trạm đổ xăng lổn nhổn tạo nên khu trung tâm của Kirbyville, nàng rẽ vào đỗ lại ở một bãi picnic nhỏ tách biệt. Nàng xuống xe bước đến bờ nước.

Nàng cứ thế đứng đó một lúc thật lâu, nhìn trân trối vào mặt hồ lăn tăn. Dần dà cảm giác lẩy bẩy và kinh hãi đến nôn nao bắt đầu lắng xuống.

Khi đã có thể suy nghĩ thông suốt trở lại, nàng ép mình phải đối diện với câu hỏi đang rên rỉ gào thét trong tâm trí như một bóng ma cuồng loạn.

Trong ngõ Cây Thông chỉ có một ngôi nhà, ít nhất là mười bảy năm trước nơi ấy từng chỉ có một ngôi nhà. Đấy là ngôi nhà nơi nàng được nuôi dạy, nơi nàng đã tìm thấy bố mẹ mình nằm chết trên sàn bếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui