Giọng nói của Hồ Điệp vẫn dịu dàng, mê đắm lòng người như vậy, nếu không phải khoé môi cô ấy đang nở nụ cười mang đầy vẻ đau khổ cùng tuyệt vọng, mọi người sẽ không cách nào tin được, một người xinh đẹp sống động là vậy lại có thể chết đi bất cứ lúc nào.
“Có người uy hiếp cô sao?” Đường Khả hỏi, nhìn bộ dạng của Hồ Điệp không có vẻ gì là đang mắc bệnh hay trúng độc, vậy thì thứ duy nhất có thể giết chết cô ấy chính là mối đe doạ đến từ người khác.
“Đúng vậy.” Hồ Điệp gật đầu.
“Tại sao không báo cảnh sát?” Đường Khả lại hỏi, với thân phận là một cảnh sát như cậu ấy thì gọi cảnh sát chính là cách làm đúng đắn nhất.
“Bởi vì người uy hiếp tôi, đã chết rồi.” Hồ Điệp cười khổ nói.
“Lẽ nào là ma?” Lão Yên thất thanh, nếu như là ma tìm cảnh sát cũng vô dụng.
“Không phải.” Chu Tử Nhược khẳng định chắc nịt, “Sau lưng cô ấy không có ma.”
Hồ Điệp đứng dậy, nghiêng người nhìn Chu Tử Nhược hỏi: “Anh có thể nhìn ra được trên người tôi có chỗ nào đặc biệt sao?”
Hồ Điệp mặc một bộ váy dạ hội dài hở lưng vừa cao quý vừa phóng khoáng, càng làm tôn lên thân hình mảnh mai quyến rũ của cô ấy, đôi gò bồng đào nhô lên như ngọn núi cao chót vót đủ làm khơi dậy ham muốn khám phá của tất cả đàn ông.
“Vóc dáng của cô rất đẹp” Chu Tử Nhược nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng nói: “Nếu như cô có thể cho tôi xem cơ thể ẩn dưới lớp váy này, có lẽ tôi sẽ nhìn ra được gì đó.”
Ai cũng không ngờ được Chu Tử Nhược lại có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy nhưng tôi bắt buộc phải thừa nhận suy nghĩ của anh ta cũng chính là suy nghĩ của tôi, đàn ông khi đối diện với phụ nữ đẹp, chắc đều sẽ có suy nghĩ này trong đầu. Chỉ là có những chuyện chỉ nên dừng lại ở mức [nghĩ] thôi, nếu như con người không có năng lực tự kiềm chế vậy thì khác gì cầm thú đâu chứ. Nhất là khi người có vẻ ngoài hạn chế như Chu Tử Nhược cũng có ý đồ xấu với người đẹp như Hồ Điệp, thật sự khiến người ta nhớ đến câu: Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.
“Anh thật sự muốn xem sao?” Hồ Điệp nghiêm túc nhìn Chu Tử Nhược, nhưng lúc này Chu Tử Nhược lại đỏ mặt, không dám trả lời.
“Cho anh xem cũng không vấn đề gì, chỉ cần anh đừng hối hận là được.” Hồ Điệp đưa tay kéo dây khoá phía sau cổ áo, trong giây phút đó tất cả đám đàn ông đang có mặt đều ngừng thở, chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn cởi váy trước mặt mọi người sao?
“Anh ta lừa cô đấy, đừng để bị mắc lừa!” Tiết Nhu lo lắng nói với Hồ Điệp, cô ấy không muốn Hồ Điệp bị đám đàn ông háo sắc này lợi dụng.
“Không sao!” Hồ Điệp nở nụ cười thâm sâu khó lường, “Tôi bảo đảm sau khi anh ta xem xong nhất định sẽ hối hận.”
Hồ Điệp nói xong liền kéo dây áo, chiếc váy lụa dài mềm mại như nước khẽ khàng rơi xuống, trong phút chốc cả bộ ngực của cô ấy đều lộ ra trước mặt mọi người. Chu Tử Nhược rướn người về trước, hận không thể bò tới mà nhìn cho rõ hơn. Nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy rồi, anh ta lại hét lên một tiếng rất lớn, như thể đang né tránh thứ gì đó vô cùng đáng sợ vậy. Cả người anh ta lùi về sau, lưng đập vào ghế, sau đó người và ghế đều cùng ngã xuống đất.
Tôi khẽ nấc một tiếng, suýt chút đã nhịn không được mà nôn ra, trên khuôn mặt của những người khác đều lộ ra vẻ đau khổ khó kiềm nén. Tiết Nhu tựa lưng vào ghế, sợ hãi cố gắng muốn cách xa Hồ Điệp nhất có thể, chỉ có Sadako là hứng thú rướn người sát lại, muốn xem rốt cuộc là thế nào.
Bộ ngực đầy đặn và săn chắc kia của Hồ Điệp đơn giản chính là kiệt tác hoàn hảo nhất của tự nhiên. Thế nhưng lớp da giữa hai bầu ngực lại lở loét thành những mảng thịt đỏ tươi, mưng mủ và rướm đầy máu, càng đáng sợ hơn chính là, những vết thương lở loét đó hoá ra lại mang hình dáng mặt người, biểu cảm trên gương mặt đó rất dữ tợn, hai mắt thì nhắm nghiền.
“Nhìn đủ chưa?” Hồ Điệp nở một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi kéo váy lên. Chẳng trách cô ấy lại tuyệt vọng với tương lai của mình như vậy, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp lại mang trên mình một vết thương khủng khiếp đến thế, cảm giác này quả là sống không bằng chết.
“Cô bị bệnh gì thế?” Cao Băng Kiếm kinh ngạc hỏi, rõ ràng thân là bác sĩ anh ta lại chưa từng gặp qua căn bệnh quái dị như vậy bao giờ.
“Đây không phải bệnh.” Sadako nói bằng chất giọng khàn khàn, đây là “Chú mặt quỷ.”
“Cô biết chú mặt quỷ?” Hồ Điệp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Vậy cô biết cách giải không?”
“Cô nói cho tôi biết trước vì sao cô lại bị yểm loại chú này đi.” Sadako trầm giọng nói.
“Được thôi.” Hồ Điệp gật đầu, bắt đầu kể câu chuyện của mình, “Vừa nãy tôi đã từng nói, tôi chỉ là một bà nội trợ bình thường. Chồng tôi là một doanh nhân, mặc dù hơn tôi hai mươi mấy tuổi nhưng anh ấy rất yêu tôi. Lẽ ra chúng tôi sẽ rất hạnh phúc, đáng tiếc kết hôn được hơn hai năm tôi lại mãi vẫn chưa mang thai.”
“Chúng tôi đã đến bệnh viện kiểm tra mấy lần nhưng đều không biết được nguyên nhân rốt cuộc là gì. Lúc đang lo lắng, bạn học cũng của tôi là Long Mai đã đến báo cho tôi một tin vui. Long Mai nói rằng trên phố cổ có một bác sĩ người Miêu, bà ấy có một số phương pháp bí truyền giúp chữa bệnh vô sinh, rất hiệu quả.”
“Cùng đường, tôi chỉ có thể đi theo Long Mai đến thử vận may. Hiệu thuốc đó rất u ám, không có tủ thuốc dạng ô vuông thường thấy trong các cửa tiệm đông y, mà bên trong đặt rất nhiều chai lọ, trong lọ đựng những thứ đáng sợ như rắn, rết, thằn lằn. Tôi cảm giác có một sợi tơ nhện đang đung đưa trên mặt mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một tấm mạng nhện khổng lồ đang treo lủng lẳng trên xà nhà, chính giữa tấm màng có một con nhện đỏ to bằng nắm tay đang bò qua bò lại.”
“Tôi sợ đến mức suýt chút nữa thì bỏ chạy, ngay lúc này lại có người hỏi: [Muốn khám bệnh à?] Tôi nhìn kĩ lại mới thấy hoá ra có một người đang ngồi ở trong phòng, đó là một phụ nữ người Miêu hơn năm mươi tuổi, Long Mai nói với tôi không cần sợ, vị đây chính là Oa Nương, bác sĩ người Miêu mà cô ấy đã nói.”
“Oa Nương lật mí mắt tôi lên xem, rồi lại nhìn lòng bàn tay của tôi, sau đó hỏi có phải tôi muốn cầu con cái không? Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, lập tức tin tưởng bà ta. Oa Nương kê cho tôi một đơn thuốc, bên trên đều là những loại thảo dược trung y thường thấy, đồng thời còn đưa cho tôi một gói thuốc bột nhỏ, bảo tôi sau khi nấu thuốc thì trộn thêm vào rồi uống.”
“Tôi muốn hỏi thứ bột thuốc này là gì, nhưng Long Mai lập tức ngăn tôi lại, cô ấy nói đây là bài thuốc gia truyền của người ta, sao có thể dễ dàng nói cho tôi biết được chứ, cứ làm theo lời Oa Nương dặn là được, rất linh nghiệm đấy.”
“Cứ như vậy tôi bán tín bán nghi mà uống thuốc, mùi vị rất đắng, còn hơi tanh nữa. Bởi vì bản thân ôm tâm lý là cứ tạm uống thử xem sao, vậy nên sau khi uống thuốc không bao lâu thì tôi cũng quên béng đi mất, mãi cho đến hai tháng sau tôi phát hiện ra kinh nguyệt của mình không tới, hơn nữa còn bắt đầu tức ngực khó chịu.”
“Tôi rất vui mừng, nghĩ là mình mang thai rồi. Thế nhưng sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện trong bụng tôi không phải là đứa trẻ mà là một khối u ác tính đang phát triển trong tử cung. Khối u đó thông với mạch máu chính trong cơ thể tôi, nếu như phẫu thuật cắt bỏ, tử cung chắc chắn không giữ được.”
“Tôi còn chưa sinh con, sao có thể không còn tử cung chứ? Cho nên tôi kiên quyết không làm phẫu thuật, nhưng khối u càng lúc càng lớn, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nó đang ngọ nguậy trong bụng mình như một sinh vật sống vậy. Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến bác sĩ người Miêu kỳ lạ kia, trong phim thường nói người Miêu có thể hạ cổ, căn bệnh kì lạ này của tôi có khi nào là do cổ thuật của bà ta không?”
“Tôi vội vàng chạy đến phố cổ tìm bà ta, nhưng ở đó không có ai. Biết mình đã bị lừa tôi nhanh chóng đi tìm Long Mai, chẳng ngờ cô ấy cũng biến mất. Kể từ khi tôi mắc bệnh, thái độ của chồng đối với tôi rất tệ, anh ấy thường xuyên qua đêm ở ngoài không về nhà, lúc đó, tôi thật sự chỉ muốn chết đi.” Hồ Điệp thở dài nói, đổi lại là một người khác cùng lúc chịu hai trận đả kích lớn vừa mắc bệnh hiểm nghèo vừa bị chồng ruồng bỏ e là cũng chẳng ai còn dũng khí để sống tiếp.
“Nhưng tôi chợt nghĩ, tôi không thể nào cứ chết mà không biết nguyên nhân như vậy, dù sao cũng chết, tôi muốn làm rõ xem rốt cuộc kẻ nào muốn hãm hại mình, thế nên tôi đã thuê một thám tử tư, để ông ấy giúp tôi tìm ra Long Mai.”
“Qua một thời gian, thám tử tư cũng tra ra được, kết quả thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Hoá ra chồng tôi mỗi đêm không về nhà đều là vì anh ta đang bận ở nhà Long Mai. Tôi nằm mơ cũng không thể ngờ, người bạn mà tôi tin tưởng nhất, người phụ nữ mà tôi thân mật gọi là chị, lại là người tình bí mật của chồng tôi. Hơn nữa trong thời gian tôi mắc bệnh, Long Mai đã mang thai rồi, chồng tôi còn yêu chiều cô ấy hơn cả đối với tôi trước đây.”
“Tôi hận không thể một dao giết chết con tiện nhân này.” Hồ Điệp nghiến răng nói, lòng tôi chợt ớn lạnh, không ngờ một người phụ nữ có vẻ ngoài mềm yếu như thế lại có thể trở nên bừng bừng sát khí như vậy. Chẳng trách mẹ thường dạy tôi, tuyệt đối không được đắc tội với phụ nữ.
“Tôi muốn báo thù bọn họ, vậy nên trước tiên tôi không thể chết được. Tôi đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm được Oa Nương người Miêu đang bán thuốc dạo ở huyện lân cận. Lúc tôi xuất hiện trước mặt bà ta với cái bụng hơi nhô ra, Oa Nương đã kinh ngạc nói: [Thứ trong bụng của cô không phải một đứa trẻ], tôi nói: [Bà giả vờ hoang mang cái gì? Chẳng phải đây là do bà hạ cổ hại tôi à?]”
“Oa Nương đứng trước tượng thần Si Vưu thề với tôi, thuốc mà bà ấy cho tôi tuyệt đối không phải cổ trùng, người Miêu bọn họ có quy tắc không vô cớ hạ cổ hại người, nếu không sẽ bị cổ độc cắn trả. Hơn nữa cổ mà tôi trúng phải là xích trùng cổ, nhưng cổ bà ấy luyện lại là thiên thù cho nên bà ấy vốn không thể ra tay với tôi được.”
“[Không phải bà thì ai làm?] Tôi nghi hoặc hỏi, trong chuyện này dường như chỉ có một mình bà ta là nghi phạm lớn nhất.”
“Lúc đầu tôi cũng không tin là không phải bà ta, nhưng Oa Nương lại hỏi tôi: [Người phụ nữ đi cùng cô hôm đó, cô có đắc tội gì với cô ta không?] Tôi mới đột nhiên nhớ ra, Long Mai chẳng phải cũng là người Miêu sao? Mặc dù cô ấy làm việc ở thành phố này, nhưng quê của cô ấy lại ở một vùng núi xa xôi tận Vân Nam.”
“Nhất định là hôm đó lúc cô ấy đến hiệu thuốc bốc thuốc cho tôi, đã hạ cổ vào trong thuốc, nhưng lại cố ý giá hoạ cho một bác sĩ người Miêu đi đây đi đó chữa bệnh như Oa Nương. Nếu như không phải tôi may mắn tìm thấy Oa Nương, e là cho đến lúc chết tôi vẫn không biết được ai là kẻ hại mình. Người phụ nữ ác độc này, không chỉ cướp chồng tôi, còn muốn lấy cả mạng của tôi.”
“Tôi lập tức quỳ xuống, cầu xin Oa Nương cứu mạng mình. Sau khi Oa Nương hỏi rõ nguyên do liền thở dài nói, chuyện này không dễ giải quyết. Bởi vì hôm Long Mai dẫn tôi đến gặp bà ấy, Oa Nương đã nhận ra Long Mai cũng là một người luyện cổ, hơn nữa đạo hạnh không hề thua kém bà ấy. Oan gia nên giải không nên kết, tốt nhất mọi người nên ngồi lại bàn bạc một cách hoà bình.”
“Sau khi trải qua chuyện này, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng với chồng mình, chỉ cần anh ta cho tôi thứ mà tôi đáng được nhận, tôi sẽ tác thành cho bọn họ. Oa Nương nói: [Vậy được, tôi sẽ ra mặt thay các người thương lượng chuyện này.] Tôi vốn cho rằng bà ấy sẽ hẹn gặp trực tiếp Long Mai, nào ngờ người Miêu bọn họ lại có cách nói chuyện mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi.”
Nghe đến đây, tôi bắt đầu tập trung chú ý hơn, trên mạng có rất nhiều tư liệu liên quan đến việc hạ cổ, nhưng lại thật giả lẫn lộn, có thể tận tai nghe được quá trình hạ cổ của một cao thủ người Miêu, quả là ngàn năm có một.
“Oa Nương bảo tôi cởi quần áo ra nằm lên án thờ, sau đó gọi con nhện lớn màu đỏ trên xà nhà bò xuống, con nhện đó kéo một sợi tơ rồi nhảy thẳng xuống bụng tôi, thấy con nhện lớn như vậy bò trên người mình tôi thật sự vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám nhúc nhích. Bởi vì mọi thứ đều quá kỳ lạ, tôi không biết sau khi mình kháng cự sẽ có kết quả thế nào.”
“Oa Nương dùng một cây bút lông chấm vào chu sa, vẽ gì đó lên bụng tôi, sau đó bắt đầu hát bằng tiếng Miêu. Con nhện đó bò từng vòng từng vòng quanh rốn của tôi, lúc bò đến vòng thứ chín nó bỗng bật mạnh lên, tất cả chân của nó co rút lại, sau đó thì chết!”
“Long Mai lợi hại đến vậy sao?” Sadako nghe đến đây thì giật mình, “Cổ thuật của người Miêu chia làm 5 cấp độ, đen, xanh, hoa, đỏ, vàng. Con nhện mà Oa Nương đó dùng là màu đỏ cấp thứ 4, nhưng Long Mai lại có thể giết được nó, lẽ nào cô ta đã luyện đến cấp thứ 5 rồi?”
“Quả nhiên cô là người trong nghề.” Hồ Điệp gật đầu, “Oa Nương nhìn thấy con nhện chết lập tức nổi trận lôi đình. Bà ấy ngẩng đầu lên hét lớn: [Thật quá đáng, ta chỉ muốn thương lượng đàng hoàng với cô, vậy mà cô lại ra tay hạ sát thiên thù của ta, cô luyện đến kim thiềm thì đã sao, lẽ nào ta còn phải sợ cô?]”
“Trước tiên bà ấy thắp ba nén nhang cho thần Si Vưu, tôi nghe thấy lời khấn của bà ấy đại khái là đối phương đã ra tay phá vỡ nguyên tắc trước, bà ấy buộc phải phản công, xin thần Si Vưu lượng thứ.”
“Cái cô Long Mai đó không phải ghê gớm hơn Oa Nương sao? Làm sao bà ấy đấu lại Long Mai?” Tiết Nhu lo lắng hỏi, dĩ nhiên cô ấy đứng về phía Hồ Điệp, nhưng cô ấy cũng lo lắng bọn họ đấu không lại Long Mai.
“Người hành tẩu giang hồ bình thường sẽ không thể hiện ra hết năng lực của mình, quả thật Oa Nương vẫn còn giấu một con bài lợi hại.” Câu trả lời của Hồ Điệp lập tức khiến Tiết Nhu an tâm không ít. “Sau khi Oa Nương khấn vái xong, lại bắt đầu hát một bài hát kỳ lạ. Bụng của con nhện đã chết kia đột nhiên nứt ra, kế đến một con nhện màu vàng kim to bằng ngón tay từ bên trong đó bò ra.”
Nhện vàng, mọi người nghe đến đây liền hiểu ra, hoá ra Oa Nương cũng là cấp “vàng”, bây giờ hai bên đã ngang tài ngang sức, trận chiến này rốt cuộc ai thắng ai bại đây?
“Oa Nương rót một loại rượu mạnh từ trong mấy cái bình kia cho tôi uống, tôi hỏi bà ấy rượu này là để giải độc sao? Bà ấy nói không phải, chỉ là thuốc mê thôi, bởi vì lát nữa khi giải cổ trùng tôi sẽ không chịu nổi đâu. Sau khi uống xong, cả người tôi từ từ tê dại, chỉ còn não bộ là đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”
“Trong cơn mơ màng tôi nhìn thấy bà ấy rút từ trên tóc ra một cây kim châm nửa đen nửa trắng, bà ấy nói với tôi rằng gai nhọn trên người những con nhím hai mươi năm tuổi này chính là khắc tinh của trùng độc. Nói rồi bà ấy đem từng cái gai cắm xung quanh da bụng tôi.”
“Mặc dù không cảm thấy đau nhưng bụng của tôi lại đang phình to như quả bóng bay, từng đường gân máu màu tím nổi lên như côn trùng bò lúc nhúc, có thứ gì đó cứ nhảy nhót trong bụng tôi, loại cảm giác đó vô cùng đáng sợ.”
“Oa Nương hét lớn, con nhện vàng kia đột nhiên chui vào rốn của tôi, nháy mắt, rất nhiều chất lỏng hôi tanh từ trong rốn chảy ra. Oa Nương lấy nến châm vào đống chất lỏng đó, tức thì chúng bùng lên cháy dữ dội.”
Hồ Điệp nói đến đây, siết chặt nắm tay thở hổn hển. Bụng của một người lại bị đốt đến vậy, chuyện này quả thật quá quái dị, mọi người đều nín thở chờ nghe cô ấy kể tiếp.
“Ngọn lửa đó cứ cháy mãi, tôi tự hỏi không biết bụng của mình đã bị cháy thành than chưa. Đốt được khoảng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng lửa cũng tắt, Oa Nương đặt mông xuống đất, bật khóc nức nở. Tôi cảm thấy tay chân dường như đã có thể cử động lại, vội ngồi dậy. Kế đó tôi thấy bụng mình đã trở lại trạng thái bình thường, ngoại trừ hơi dính bẩn ra thì không có bất cứ tổn thương nào.”
“Tôi biết cổ độc trên người mình cuối cùng cũng được giải rồi, vội nhảy từ án thờ xuống hỏi bà ấy: [Bà đã cứu mạng tôi rồi, sao còn ngồi khóc chứ?]”
“Oa Nương lắc đầu nói, con nhện vàng đó bà ấy bắt đầu nuôi nó từ lúc nhỏ, nuôi đến bây giờ mới xem như là nuôi dưỡng thành công. Hiện giờ mặc dù kim thiềm của đối phương đã bị phá vỡ, nhưng nhện vàng của bà cũng không còn nữa, tâm huyết mười mấy năm qua xem như bỏ phí. Nghe đến đây tôi thật sự cảm thấy rất áy náy, rất muốn báo đáp chút gì đó cho Oa Nương.”
“Oa Nương lại nói bà ấy không cần gì cả, bởi vì tổ tiên đã đặt ra quy tắc, người biết dùng cổ thuật không được dùng chuyện này để kiếm lợi cho mình. Bây giờ vật hộ thân là nhện vàng không còn, bà cũng không dám lưu lạc đây đó nữa, phải lập tức quay về nơi ở của người Miêu.”
“Tôi vừa nghe liền cảm thấy lo lắng trong lòng, nếu bà ấy đi rồi, Long Mai lại tìm đến tôi gây phiền phức thì phải làm sao? Oa Nương lại bảo tôi yên tâm, bởi vì Long Mai hiện đang mang thai nhưng ban nãy vẫn cưỡng ép làm phép vậy nên chắc hẳn cơ thể cô ta đang bị tổn hại rất lớn. Tôi thắc mắc hỏi: [Long Mai sẽ gặp tổn hại gì?], nét mặt Oa Nương tràn ngập vẻ thương xót nói với tôi: [Cổ thuật bị phá vỡ sẽ phản tác dụng, cho nên cô ta sẽ mất đi thứ mà cô ta muốn có được nhất. Kết quả này có hơi trái với âm đức, nhưng bởi vì đối phương là người khiêu chiến trước, ngoại trừ đau khổ ra cô ta chẳng làm được gì nữa đâu.]”
“Về đến nhà, tôi nhìn thấy chồng đang ngồi ở đó mặt mày ủ rũ. Hoá ra vừa nãy Long Mai đột nhiên bị xuất huyết, sau khi đưa đến bệnh viện thì chẳng những không giữ được cái thai mà vì muốn cầm máu, bác sĩ buộc phải cắt bỏ tử cung của cô ta.”
Nghe đến đây mọi người đều bất giác rùng mình, xem ra người luyện cổ trùng tuy rằng có thể giết người vô hình nhưng cũng có thể gieo gió gặt bão bất cứ lúc nào, còn không bằng cứ an phận làm một người bình thường.
“Vậy câu chuyện đến đó không phải nên kết thúc rồi sao?” Tôi thắc mắc hỏi: “Sau đó sao lại….?”
Hồ Điệp cười khổ nói: “Bởi vì Long Mai mất đi khả năng sinh con, mà cơ thể của tôi lại hồi phục một cách thần kỳ vậy nên chồng tôi liền rời bỏ Long Mai quay trở về bên tôi, tôi cũng cho rằng tất cả đều đã qua rồi, có thể an ổn mà sống tiếp những ngày tháng sau này, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra biến cố.”
Mọi người nghe Hồ Điệp nói vậy, trái tim đang dần lấy lại bình tĩnh lại đột nhiên nảy lên lần nữa.
“Tối hôm đó trời rất đẹp, tôi ngồi một mình trong vườn hoa hóng gió, nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, trong lòng cảm thấy rất yên bình. Bỗng nhiên, những âm thanh đó đột ngột biến mất, tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chợt nhìn thấy Long Mai đang đứng sau lưng mình.”
“Lúc đó trong lòng tôi rất sợ hãi, tôi hỏi cô ta làm cách nào vào được đây, muốn thế nào. Nhưng Long Mai lại bật cười nói: [Mọi thứ của tao đều bị mày huỷ hoại rồi, cho dù có chết, tao cũng không để mày có kết cục tốt đâu!], nói xong liền đưa tay lên lau mặt, lớp da trên mặt cô ta cũng bị lau sạch.”
“Á” Tiết Nhu và Ô Lệ đều đồng loạt hét lên, ngay cả Sadako cũng khẽ run rẩy.
“Cô ta ném lớp da đầm đìa máu ấy lên người tôi, ngực tôi lập tức bị in một vết máu. Long Mai hét lên: [Nhớ mặt tao, đợi đến lúc tao mở mắt ra thì đó cũng chính là ngày chết của mày.], nói xong câu đó Long Mai liền loạng choạng ngã xuống đất. Thân thể cô ta bỗng nổi lên rất nhiều mủ trắng, sau khi chúng vỡ ra lại có những con cóc nhỏ nhảy ra từ đó. Tôi thật sự nghi ngờ cơ thể cô ta không phải làm bằng máu thịt, nếu không sao lại cất giấu nhiều con cóc đáng sợ như vậy chứ?”
“Mặc dù Long Mai đã chết, nhưng vệt máu trước ngực tôi tựa như hình xăm vậy, hơn nữa mỗi ngày lại càng sưng tấy và mưng mủ nhiều hơn, lâu dần đã biến thành một gương mặt người. Tôi không còn tìm thấy Oa Nương nữa, và những bác sĩ khác thì cũng đành bó tay.”
“Thấy vết thương hình mặt người càng ngày càng hiện rõ, mắt cũng sắp mở rồi. Long Mai từng nói, khi nào mắt trên mặt người này mở, thì đó chính là ngày chết của tôi. Vào những giây phút cuối đời trong lúc chờ chết, tôi vô tình lên mạng và nhìn thấy bức tranh, sau đó cũng giống như mọi người tôi đã tham gia vào buổi tụ họp này.”
“Tôi nhận ra tia hy vọng sống cuối cùng của mình đều đặt hết ở bữa tiệc này, ai có thể cứu tôi đây?” Hồ Điệp dùng giọng cầu khẩn nhìn mọi người: “Chỉ cần có người cứu được tôi, tôi nguyện vì người đó mà làm tất cả.”
Ai cũng biết “nguyện làm tất cả” trong lời nói của Hồ Điệp là có ý gì, nếu như có thể cứu được cô ấy, tôi tin rằng tất cả đàn ông có mặt ở đây đều sẽ không từ chối. Nhưng mọi người vẫn giữ im lặng, bao gồm cả Sadako người mà tôi kỳ vọng nhất.
“Tôi vốn không hề làm sai chuyện gì, tại sao tôi phải chịu đựng tất cả những chuyện này?” Cuối cùng Hồ Điệp cũng không nhịn được mà bật khóc, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy của Hồ Điệp, trong lòng tôi cũng dâng lên cảm giác phẫn nộ, tôi thầm hỏi ông trời: Tại sao rất nhiều kẻ gian ác không bị trừng phạt mà một cô gái vô tội yếu đuối lại phải chịu đựng thử thách tàn khốc như thế?
“Có lẽ, không phải cô không làm sai chuyện gì.” Đường Khả đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Hồ Điệp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Khả, cô ấy không ngờ rằng đến lúc này rồi vẫn có người đứng ra chỉ trích mình: “Tôi đã làm gì sai?”
“Cô gái tên Long Mai đó theo lời cô nói là do cả người mưng mủ mà chết, trùng hợp vụ án đó do một người bạn làm cảnh sát của tôi phụ trách, cậu ấy từng kể lại chuyện này cho tôi nghe. Nếu tôi nhớ không lầm, chồng của cô có lẽ họ Thẩm, đúng không?” Đường Khả hỏi.
Hồ Điệp ngờ vực gật đầu, hiển nhiên cô ấy không ngờ được ở đây còn có người biết được ngọn nguồn vụ án đó.
“Chồng cô và cô cách nhau hai mươi mấy tuổi, vậy nên cô cũng không phải là người vợ đầu của ông ta đúng không?” Đường Khả lại hỏi.
Hồ Điệp lại gật đầu, nét mặt dần mất đi vẻ tự nhiên.
“Ông Thẩm chồng cô vốn dĩ đã kết hôn với một người phụ nữ, lấy nhau được mười tám năm rồi, quan hệ giữa vợ chồng họ vô cùng tốt đẹp. Thế nhưng sau đó bởi vì cô Hồ đây đã khiến cho họ phải ly hôn.”
Tiết Nhu “ồ” một tiếng, ánh nhìn của cô ấy dành cho Hồ Điệp lập tức thay đổi, vốn cho rằng Hồ Điệp đang bảo vệ hôn nhân của mình, nào ngờ nói tới nói lui nửa ngày hoá ra cô ấy lại là người thứ ba.
“Thế thì sao?” Hồ Điệp không phục nói: “Là anh ấy từ nguyện bỏ rơi người đàn bà đó để lấy tôi, trên đời này vốn dĩ là tự do cạnh tranh, mạnh thắng yếu bại thôi.”
Mặc dù cô ấy nói rất tự tin, nhưng hình tượng hoàn hảo của cô gái này trong mắt mọi người đã sụp đổ, nhìn kĩ lại, thật ra cô ấy cũng không đẹp đến vậy.
“Có lẽ cô nói đúng, tiếc là bà Thẩm lại không nghĩ như vậy.” Đường Khả thở dài nói: “Bà ấy cầm một chiếc bình axit muốn đi tìm cô báo thù, trong lúc giằng co, lại khiến bình axit đó đổ lên mặt mình. Mặt của bà ấy bị huỷ, hơn nữa không bao lâu sau cũng vì nhiễm trùng quá nặng mà qua đời. Mặc dù chúng ta không nên đánh đồng cái chết của bà Thẩm và vết thương trên ngực của cô, tôi cũng hy vọng đêm nay cô sẽ được cứu giúp. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lẽ nào cô không nên tự nhìn lại bản thân mình, cô không làm sai gì cả sao?”
Đường Khả nói xong, Hồ Điệp liền đưa hai tay lên ôm mặt, không nói thêm gì nữa.
“Cô có thể giúp cô ấy không?” Chu Tử Nhược đưa đôi mắt ngập tràn hy vọng nhìn Sadako, lúc này mà hắn còn nói giúp cho Hồ Điệp, xem ra ngoại trừ dục vọng ra hắn đối với Hồ Điệp vẫn có chút thật lòng.
“Chú mặt quỷ phải dùng chính sinh mạng của người hạ cổ trao đổi mới thành, anh cho rằng dễ phá giải đến thế sao?” Sadako cười lạnh nói.
“Nhưng nói gì cô cũng biết một ít, không đến nỗi một cách cũng không có chứ?” Chu Tử Nhược không cam tâm nói.
“Có những lúc biết một ít so với không biết gì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.” Sadako nghiêm mặt nói, “Giống như có một cái mê cung thần bí, nếu hoàn toàn không nhìn thấy nó ngược lại anh sẽ không bị ảnh hưởng gì. Nhưng nếu anh chẳng may nhìn thấy nó, anh sẽ nhận ra mê cung này rất thần kỳ, hấp dẫn anh bất tri bất giác bước vào đó. Lúc mới bắt đầu có lẽ anh cũng chỉ muốn thoả mãn tính tò mò của mình mà thôi, nhưng đợi đến khi anh đặt bước chân đầu tiên vào đó rồi, anh mới phát hiện bản thân đã bị lạc bên trong, không cách nào tìm được lối ra nữa.”
“Hiện tại tôi đang ở trong mê cung này, không tìm thấy lối ra nữa!” Sadako hoảng hốt nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cảm thấy phía sau câu nói này của cô ấy có ẩn giấu một bí mật khác.
“Đến lượt tôi kể chuyện rồi.” Sadako thở dài, lấy quyển sổ rồi ký tên mình lên đó.