Chúng tôi dè dặt bước đến chỗ Chu Tử Nhược, chỉ thấy đôi mắt nhỏ của anh ta đang mở to như sắp rơi ra, miệng há hốc, biểu cảm trên khuôn mặt dường như là vừa sau tiếng hét thất thanh kia liền đông cứng lại vậy. Chúng tôi cũng biết nguyên nhân tại sao Chu Tử Nhược không nhúc nhích rồi -- mắt, mũi, miệng của anh ta đều đang chảy ra những dòng máu tươi, không cần nói cũng biết, Chu Tử Nhược chết rồi!
Thế nhưng Đường Khả vẫn cẩn thận đưa tay lên mũi anh ta thăm dò hơi thở, vô tình chạm tay một chút vào vết máu, Đường Khả cau mày chà xát ngón tay, muốn lau vết máu đi.
“Cậu nói xem bên trong liệu có thứ gì không?” Tôi chỉ vào chỗ tủ đông hỏi, lúc sắp chết Chu Tử Nhược đã chỉ tay vào trong đó, nói không chừng anh ta bị thứ trong tủ doạ chết.
“Máu này….” Đường Khả đưa tay lên mũi ngửi, không để ý đến lời nói của tôi.
“Giản Chân!” Đường Khả giống như chợt nghĩ ra gì đó, vội nói: “Cậu lập tức quay về kiểm tra thi thể của Cao Băng Kiếm…”
Ngay lúc này, cánh cửa tủ đông ngay chỗ Chu Tử Nhược chỉ tay vào đột nhiên bật mở, một cái băng trượt chợt rơi ra. Trên băng trượt có một người đang từ từ ngồi thẳng dậy, người đó đưa hai tay tóm lấy Đường Khả.
Trong phút chốc, tôi thật sự như hồn bay phách lạc, bởi vì tôi nhìn thấy người đó rất rõ ràng, đó là Lão Yên! Sắc mặt của Lão Yên xám ngoét, biểu cảm thẫn thờ, không có chút dáng vẻ nào là của người sống, lẽ nào là thi biến?
Đường Khả trở tay không kịp, ngay lập tức bị Lão Yên túm chặt, kéo lên trên băng trượt. Tôi vừa định lao đến cứu cậu ấy, nhưng phía sau lưng đột nhiên có một trận gió lạnh thốc tới, đôi bàn tay lạnh băng như kềm sắt nhanh chóng kẹp lấy cổ tôi, một gương mặt máu me bê bết từ phía sau thò ra dán chặt vào gáy tôi.
“Là Chu Tử Nhược!” Tôi cảm giác hệt như có một dòng nước lạnh băng dội thẳng từ đỉnh đầu xuống chân, khiến cả người đều lạnh toát. Thi biến, thứ đáng sợ nhất trong truyền thuyết đã xuất hiện rồi.
Tôi liều mạng dùng tay trái thúc mạnh về phía sau, nhưng cơ thể của Chu Tử Nhược giờ đây đã cứng đờ như khúc gỗ, tôi tiếp tục thúc thêm mấy cái vào khuỷu tay anh ta nhưng không có phản ứng gì. Có điều tay anh ta càng lúc càng kẹp chặt tôi hơn, tôi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, hai tai ù đi, khoảnh khắc trước khi ngất đi, tôi nhìn thấy Lão Yên đã lôi Đường Khả vào trong tủ đông, sau đó tôi không còn biết gì nữa.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy ngón tay của mình có chút đau, sau đó thì giật mình tỉnh lại. Hoá ra ngọn nến trong tay tôi vẫn còn cháy một cách thần kỳ, sáp nến đã nhỏ xuống ngón tay.
Tôi ngồi bật dậy, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên sàn nhà đông lạnh, nhưng thi thể của Chu Tử Nhược lại không thấy đâu nữa.
“Đường Khả!” Nhớ lại Đường Khả đã bị Lão Yên lôi vào trong tủ đông, tôi vội chạy tới mở cửa tủ, nhưng bên trong trống không. Tôi lại mở ngăn kéo thứ hai, cũng trống, thế là tôi liền mở hết tất cả các ngăn giấu xác ra, tuy nhiên không hề có chút vết tích nào của Đường Khả và Lão Yên.
Bọn họ đi đâu rồi chứ? Tôi đột nhiên nhớ đến câu cuối cùng mà Đường Khả đã nói: “Mau quay về kiểm tra thi thể của Cao Băng Kiếm.”
“Cao Băng Kiếm!” Lẽ nào thi thể của Cao Băng Kiếm cũng là thi biến sao? Vừa nghĩ đến việc ba người phụ nữ yếu đuối đối diện với cỗ thi thể đáng sợ kia, tôi cảm giác như mình đang rơi xuống địa ngục vậy.
“Tiêu rồi!” Tôi lập tức lao như điên ra khỏi chỗ đó, sương mù bên ngoài đã tan đi không ít, có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng của sao trên trời. Nhưng lòng tôi lại như đang rơi vào vực sâu tăm tối, tôi không biết lúc nãy mình đã hôn mê bao lâu, chỉ hy vọng trong khoảng thời gian đó ông trời có thể phù hộ cho họ, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Chỉ mới đi được hai bước, ngọn nến trong tay tôi đã lung lay sắp tắt, nếu đi nhanh thêm chút nữa chắc chắn nến sẽ tắt, thế nhưng nếu cứ mãi đi chậm thế này đến bao giờ mới quay vào trong nhà được? Tôi cắn răng, dứt khoát thổi tắt nến rồi đặt nó vào trong lòng, sau đó lần mò theo vách tường co cẳng chạy. Nếu nơi đây đã là phía sau lưng biệt thự, vậy thì chỉ cần chạm vào vách tường chắc chắn có thể chạy đến được phía trước.
Chứng sợ bóng tối lập tức bao vây lấy tôi, trong đêm tối, phía trước dường như có thứ gì đó không rõ đang chuyển động, hăm he muốn lao về phía tôi, cả người tôi nóng như lửa đốt, nỗi sợ hãi khiến lý trí tôi như muốn sụp đổ.
“Không cần sợ!” Tôi cắn chặt môi, tự nói với bản thân mình, “Đây chỉ là ảo giác mà thôi, chẳng có thứ gì đáng sợ cả, chỉ cần mày không sợ, vậy thì chẳng có thứ gì đáng sợ cả.”
Không biết đã chạy mất bao lâu, ngã xuống biết bao nhiêu lần, tay của tôi cuối cùng cũng mò được tới cánh cửa lớn bằng gỗ vững chắc ở trước biệt thự. Tôi mở cửa thật mạnh, đồng thời hét lớn: “Tiết Nhu.”
Thế nhưng trong phòng khách đã không còn ai trả lời tôi, chỗ bọn họ ngồi chỉ còn lại một đống tro tàn, Tiết Nhu, Sadako, Hồ Điệp đều không thấy đâu nữa.
Linh hồn tôi dường như đã bay đi mất, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Cuối cùng tôi cũng hiểu cái gì gọi là số mệnh đã định, không thể chạy thoát! Chúng tôi đã sớm biết rằng nếu như tất cả đều ngồi yên ở đây vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng Chu Tử Nhược lại cứ nhất quyết phải nổi điên chạy ra ngoài, nếu như Đường Khả không phải là cảnh sát có lẽ cậu ấy cũng sẽ không đuổi theo, nếu Đường Khả không phải là bạn tôi có lẽ tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu ấy.
Nhưng tất cả dường như đã được lên kế hoạch rất hoàn hảo, vô cùng nhịp nhàng và ăn khớp, không chê vào đâu được. Dù chúng tôi có cẩn thận đề phòng đến đâu cũng không thể chạy thoát khỏi lời nguyền của số mệnh.
“Bọn họ không ở đây, có lẽ là đang trốn ở nơi khác.” Tôi tự trấn an bản thân, tôi từ chối tin rằng các cô ấy đã xảy ra chuyện.
Thi thể của Cao Băng Kiếm cũng đã biến mất, trong đầu tôi đang tưởng tượng ra cảnh đột nhiên thi thể của anh ta bật dậy, các cô gái nhất định sẽ sợ hãi và bỏ chạy tán loạn. Bọn họ sẽ trốn đi đâu chứ? Tôi dáo dát nhìn xung quanh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh cửa ở hành lang đang mở ra, cuối hành lang có một bóng người đang đứng cầm ngọn nến.
“Tiết Nhu!” Tôi vui mừng hét lên, hình dáng của cô ấy cho dù có qua thêm một ngàn năm nữa tôi cũng sẽ không nhận nhầm.
Thế nhưng sau khi nghe tôi gọi Tiết Nhu lại không hề trả lời, cô ấy xoay người bước vào trong phòng gương. “Tiết Nhu!” Tôi vừa hét lên vừa đuổi theo.
Hành lang đen kịt đó như ngọn lửa vô hình thiêu đốt tôi, khiến tôi lần nữa bị giày vò bởi chứng sợ bóng tối, khó khăn lắm mới đến được cuối hành lang, tôi đưa tay mở cửa phòng gương ra.
Chỉ thấy bên trong có một ngọn nến đang được thắp sáng, trên cái bục bằng thép thấp thoáng bóng dáng gầy gò của một người phụ nữ. Mặt của cô ấy tái nhợt, nhưng biểu cảm lại rất ôn hoà, giống như đang ngủ vậy. Cô ấy đã vĩnh viễn không cần phải lo sợ về điều đó nữa, bởi vì vạt áo trước của cô ấy đang mở ra, ngôi sao sáu cánh ở ngực đã khắc thêm cái tên cuối cùng.
Tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó bịt chặt không thể thở nổi. Sadako đã cực khổ chạy trốn mười năm, cuối cùng vẫn không thoát được lời nguyền quỷ quái đó.
“Ộp oạm.” Lúc này trong nhà vệ sinh nam đột nhiên có vài con cóc nhảy ra, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh nến lập loè bên trong, tôi vội lao vào đó. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt nữa là nôn ra, tôi nhìn thấy cả người Hồ Điệp đang nằm trần truồng trong bồn chứa nước, trái ngược hoàn toàn với cơ thể uyển chuyển của Hồ Điệp, lúc này đây vô số con cóc đang thi nhau bò tới bò lui trên người cô ấy.
Tôi đột nhiên hiểu ra: Lão Yên chết vì minh hôn, Ô Lệ chết vì bút tiên, Sử Đan chết vì vách núi, Cao Băng Kiếm chết vì ngoại thương, Chu Tử Nhược chết vì tiên đoán trước cái chết, Đường Khả chết vì thi biến, Sadako chết vì lời nguyền, Hồ Điệp chết vì cổ độc, cái chết của họ đều có liên quan tới câu chuyện mà họ kể.
Mà câu chuyện của Tiết Nhu có liên quan đến gương, Tiết Nhu từng nói, cô ấy đã bị tấm gương trong nhà vệ sinh nữ doạ.
Gương! Tôi vội xoay người lao như bay vào nhà vệ sinh nữ, bên trong cũng có một ngọn nến leo lét, là nến của Tiết Nhu, nhưng lại không thấy cô ấy đâu cả, trước mặt tôi chỉ có một tấm gương cao từ trần xuống sàn nhà, khung gương màu đen.
Rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ấy bước vào trong phòng này, giờ lại không thấy đâu nữa, lẽ nào, cô ấy đi vào trong gương rồi ư? Răng của tôi va vào nhau lập cập, có một phiên bản y hệt tôi trong gương. Ý thức nói cho tôi biết, đây chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi, trong gương vốn không hề có thế giới song song gì đó. Thế nhưng, nếu như đã có oan hồn, đã có thi biến, đã có lời nguyền, vậy thì tại sao lại không thể có thế giới trong gương?
“Mau trả lại cho tôi! Trả Tiết Nhu lại cho tôi!” Tôi giận dữ hét vào gương, người trong gương cũng đang làm điệu bộ lố bịch hệt như tôi vậy.
“Tôi cũng muốn vào trong, tôi cũng muốn vào cứu cô ấy ra!” Tôi hạ quyết tâm, nếu như Tiết Nhu đã bị hút vào trong gương, vậy thì tôi nhất định cũng có thể vào đó. Tôi cắn chặt răng, cúi đầu lao về phía tấm gương.
“Ầm” một tiếng, tình huống du hành thời gian như trong tưởng tượng của tôi đã không xuất hiện, tấm gương bị tôi đập vỡ, thoáng chốc tôi bị rơi vào trong hố đen phía sau tấm gương. Trong bóng tối mịt mù tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình đang trượt xuống một cái máng, sau đó bất giác rơi vào một thứ gì đó làm bằng gỗ.
Đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng “bang”, như thể thứ gì đó bị vật nặng khoá lại vậy, tôi muốn đưa tay ra chạm thử, nhưng vừa duỗi ra được hơn một thước đã bị tấm ván gỗ chặn lại. Hơn nữa, cơ thể vừa cử động, liền cảm thấy trên dưới trái phải khắp nơi đều là ván gỗ.
Lẽ nào tôi đã bị nhốt trong quan tài rồi? Tôi chợt tỉnh ngộ, ngoại trừ quan tài ra làm gì có “hộp gỗ” nào làm đúng theo kích thước người như vậy?
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh khắp người tôi túa ra như mưa. “Thả tôi ra!” Tôi liều mạng dùng nắm đấm và đầu gối thúc mạnh vào nắp quan tài, nhưng phần nắp lại giống như bị thứ gì đó khoá chặt vậy. Bất kể tôi có vùng vẫy đến thế nào thì nó vẫn không hề xuất hiện một kẻ hở.
Tôi cảm thấy quan tài từ từ di chuyển về phía trước, bên tai láng máng nghe được tiếng “vù vù”, đây là tiếng quạt gió thường được dùng khi bật lửa nấu bằng nồi hơi, ở căn tin trường đại học tôi đã từng nghe rất nhiều lần.
Quạt gió? Lửa? Ngay lập tức khiến tôi nghĩ đến một thứ rất khủng khiếp --- Lò hoả táng!
Cao Băng Kiếm từng nói, nếu như ở đây có thêm một cái lò thiêu, vậy thì nó sẽ trở thành một nhà tang lễ hoàn chỉnh. Lẽ nào tôi thật sự đang bị đem đi hoả thiêu sao?
Có người nói với tôi rằng, thi thể lúc bị thiêu sẽ co quắp lại, trông giống như là đang giãy chết vậy, nhưng có thể người đó chỉ đang ở trong trạng thái giả chết mà thôi, tiếc là không có ai biết được, lúc anh ta bị ngọn lửa đánh thức, cơ thể đã bị vây hãm trong không gian chết chóc này rồi, anh ta chỉ có thể vùng vẫy rồi từ từ bị thiêu đến chết mà thôi.
Mà tôi ngay cả trạng thái giả chết cũng không phải, tôi là một người sống sờ sờ, sao có thể bị bọn họ thiêu chết được chứ?
“Thả tôi ra, tôi vẫn chưa chết!” Tôi ra sức gào lên, điên cuồng đá vào vách quan tài. Nhưng căn bản không có ai quan tâm đến tôi cả, chiếc quan tài di chuyển được một quãng đường thì dừng lại, tiếng “vù vù” bên tai tôi càng trở nên dữ dội hơn.
Dường như tôi có thể nhìn thấy, ngọn lửa hừng hực đang đốt cháy vỏ ngoài của quan tài, chẳng mấy chốc nó sẽ đốt cháy toàn bộ quan tài và nuốt chửng tôi.
Nhiệt độ trong quan tài đột ngột tăng vọt, không khí dường như đang nồng nặc mùi cháy khét và hôi tanh của thi thể, tôi cảm giác mình sắp bị cháy thành than rồi.
Giữa lúc tôi đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, một thứ gì đó trượt ra khỏi ngực áo, đập vào mặt tôi. Tôi đưa tay ra sờ thử, thứ này có hình trụ, bề mặn nhẵn nhụi, là nến.
Lúc này đây, tôi thật sự rất muốn khóc, vừa nãy còn lo lắng lửa sẽ bị tắt, nhưng giờ đây tôi lại sắp bỏ mạng trong đống lửa này rồi. Tôi dùng sức bóp chặt cây nến, hận không thể nghiền nát nó ra, nhưng cây nến này lại quá cứng, tôi đã dùng hết sức lực vẫn không bẻ gãy được nó.
Không đúng! Trong đầu tôi chợt loé lên một ý nghĩ, cây nến này rất cứng, nến tại sao lại cứng được nhỉ? Sáp nến là loại rất dễ tan chảy, chỉ cần phơi nó dưới ánh mặt trời một lúc nó sẽ mềm ra ngay. Nhiệt độ trong quan tài này cao đến mức sắp thiêu cháy tôi rồi, nhưng cây nến lại không tan chảy?
Trừ khi là, nhiệt độ trong quan tài hoàn toàn không hề cao như vậy! Tôi đưa tay sờ thử ván quan tài, kỳ thực, nó căn bản không hề nóng chút nào, tất cả nãy giờ chỉ là ảo giác dưới ảnh hưởng tâm lý của tôi mà thôi.
Chớp mắt, tôi chợt nhớ ra nguyên nhân cái chết của từng người, bọn họ đều chết bởi thứ mà bản thân họ sợ hãi nhất. Mà thứ tôi khiếp sợ nhất chính là bóng tối, cho nên người muốn tôi chết (hoặc là ma nhỉ?), hắn vốn không muốn thiêu chết tôi, mà chỉ muốn doạ chết tôi!
Tôi cảm thấy bóng tối đã giúp tôi mở ra một luồng sáng, từ luồng sáng này tôi có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
- ------
Trước khi Đường Khả bảo tôi đi kiểm tra thi thể của Cao Băng Kiếm, Lão Yên và Chu Tử Nhược đều không hề “thi biến”, cho nên thứ cậu ấy lo lắng tuyệt đối không phải là thi biến, nhất định là cậu ấy đã phát hiện ra thứ gì khác. Đúng rồi, là máu, cậu ấy đã đưa máu lên mũi ngửi, lẽ nào máu của Chu Tử Nhược có vấn đề?
Tôi nhớ lúc Chu Tử Nhược túm lấy tôi, mặt anh ta dán chặt vào sau gáy tôi, tôi đưa tay ra sau sờ thử, vẫn còn một chút chất lỏng ươn ướt. Tôi đưa tay lên mũi ngửi, có mùi thơm, như mùi mật ong vậy, tôi dùng đầu lưỡi liếm thử, quả nhiên có vị ngọt.
Ngay lập tức tôi liền hiểu ra tại sao Đường Khả lại muốn tôi đi kiểm tra thi thể của Cao Băng Kiếm rồi.
Đáng tiếc, cậu ấy chưa kịp nói ra thì đã bị giết, tôi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đã hiểu ra vốn dĩ không hề có lời nguyền đáng sợ gì cả, phía sau có ai đó đang âm thầm điều khiển mọi việc. Bọn chúng như đám thợ săn ẩn mình trong bóng tối, lần lượt ra tay với từng con mồi ngơ ngác như chúng tôi.
Mà tôi, chính là con mồi cuối cùng! Nhưng tôi tuyệt đối không thể chết, tôi còn phải báo thù!
Tôi mò mẫm trong bóng tối, vừa nãy tôi đập vỡ cái gương đó, nhất định sẽ có vài mảnh vỡ rơi vào đây. Tôi mò thấy rồi, một mảnh vỡ khá nhọn dài khoảng 2 tấc, mặc dù cạnh sắc của mảnh thuỷ tinh đó đang cứa vào lòng bàn tay tôi, nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy nó.
Tôi muốn dùng cơn đau và sự phẫn nộ này lấn áp đi chứng sợ bóng tối trong lòng mình, vì để báo thù, tôi nhất định phải đánh bại nỗi sợ của bản thân.
“Cứu mạng với, tôi vẫn chưa chết, thả tôi ra ngoài!” Tiếng gào khóc của tôi vẫn không ngừng lặp lại.
“Này, nóng quá, thiêu chết tôi rồi, thiêu chết tôi rồi!” Tôi liều mạng gõ vào nắp quan tài, dùng chân đá mạnh, thế rồi sau một tiếng hét vô cùng thê thảm, mọi thứ lập tức chìm vào im lặng.
Thật lâu thật lâu sau đó, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng quạt gió dừng quay, có hai tiếng mở khoá vang lên, kế đến có người mở nắp quan tài ra.
Tôi mở to hai mắt nằm ở đó không nhúc nhích, như thể đã chết rồi vậy, lúc này có một người bước đến trước mặt tôi, thở dài một tiếng rồi nói: “Cuối cùng thì vẫn chẳng còn một ai.”
Chính ngay lúc này, tôi bật người dậy nhanh như chớp, tay trái túm chặt lấy ngực người đó, mảnh thuỷ tinh bên tay phải đã kề sát cổ anh ta, “Nhúc nhích một cái thì anh chết chắc!” Tôi nghiến răng nói, người đang bị tôi khống chế lại chính là “người đã chết” – Cao Băng Kiếm.
Ánh mắt của Cao Băng Kiếm khẽ thoáng một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh ta đã trấn tĩnh trở lại.
“Chúng tôi đều bị câu chuyện cảm động của anh lừa, chẳng ngờ rằng anh mới chính là chủ nhân của buổi tiệc này!” Tôi tức giận nói, “Anh hiểu rõ điểm yếu của mỗi người, sau đó dày công lên một kế hoạch giết người không có kẽ hở này, để mỗi người đều chết dưới sự sợ hãi của chính họ!”
“Thế sao cậu lại nhìn thấu được?” Cao Băng Kiếm thích thú hỏi.
“Vậy thì phải cảm ơn đống huyết tương nhân tạo kia của anh rồi!” Tôi cười lạnh nói, “Mật ong thêm chút sắc tố là loại huyết tương nhân tạo thường được dùng trong phim kinh dị, thế nhưng nó lại đột nhiên chảy ra từ thất khiếu của Chu Tử Nhược, anh nói xem có kì lạ không? Đường Khả và Tiết Nhu đang ở đâu? Có phải anh đã giết họ rồi không?”
“Bọn họ chưa chết.” Cao Băng Kiếm bình thản nói.
“Đừng mong tôi sẽ tin tưởng anh dễ dàng như vậy, trừ phi anh để tôi tận mắt nhìn thấy họ! Tôi biết anh còn có đồng bọn, nhưng nếu họ dám bước lại đây, tôi sẽ không ngại chết cùng anh đâu.” Tay của tôi lại siết chặt hơn, cổ của Cao Băng Kiếm lập tức rướm máu.
“Cậu bình tĩnh chút đi, tôi lập tức dẫn cậu đi tìm họ!” Cao Băng Kiếm trầm giọng, “Nhìn thấy cánh cửa đó không? Chúng ta từ chỗ này đi ra đi.”
Cao Băng Kiếm mở cửa, bên ngoài hoá ra là phòng khách, ở phòng khách có hai cánh cửa, một cánh cửa dẫn đến hành lang, một cácnh cửa khác chúng tôi chưa từng mở ra, bên trong hoá ra lại là lò hoả táng.
Tôi lấy mảnh thuỷ tinh kề sát vào yết hầu của anh ta rồi cẩn thận bước ra ngoài, lúc này bên ngoài trời đã sáng hẳn, tôi nhìn thấy có bảy người đang nằm trên sàn phòng khách, Lão Yên, Chu Tử Nhược, Sadako, Hồ Điệp, Ô Lệ, còn có Đường Khả và Tiết Nhu. Tim tôi chợt thắt lại, mắt lập tức nhoè đi, Tiết Nhu, Đường Khả, rốt cuộc hai người vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của tên sát nhân này.
Bên cạnh chỗ họ nằm còn có một người đang đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường, nhàn nhã nhìn chúng tôi -- Người đó lại chính là người đáng lẽ ra đã rơi xuống vực, Sử Đan.
Sử Đan nhìn chúng tôi, lập tức kinh ngạc huýt gió một tiếng sau đó cười: “Ồ, thợ săn rơi vào tay con thỏ nhỏ rồi, đúng là chuyện hiếm thấy mười năm có một.”
“Thì ra các người là một bọn!” Tôi nghiến răng nói, để thực hiện một kế hoạch tỉ mỉ như vậy, chỉ một mình Cao Băng Kiếm rõ ràng là không đủ.
“Không sai.” Sử Đan thản nhiên thừa nhận, “Vụ máu trên mặt Chu Tử Nhược và Lão Yên trong tủ đông đều là do tôi làm. Vốn dĩ lúc thả đá xuống dưới con mương kia, tôi đã định giả vờ rơi xuống đó mà “chết”, nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ các người cũng sẽ nghĩ ra cách bện dây lại để trốn thoát, cho nên tôi mới quay lại chặn đứng đường này, thật ra con mương đó cũng không quá sâu đâu, trèo vài cái là xuống tới nơi thôi.”
“Lão Yên và Chu Tử Nhược không phải là đồng bọn của các người sao?” Tôi lấy làm lạ hỏi, nhưng rõ ràng thi thể của hai người họ đang nằm trên sàn, lẽ nào họ thật sự là thi biến?
“Bọn họ chưa chết!” Sử Đan hoá giải mối nghi ngờ trong lòng tôi bằng một nụ cười.
“Bọn họ chưa chết?” Câu nói này khiến tôi vô cùng vui mừng.
“Bọn họ chỉ đang ngủ thôi.” Cao Băng Kiếm nói thêm, “Không tin tự cậu đến sờ thử đi.”
Tôi không dám cả tin, vẫn giữ nguyên mảnh thuỷ tinh trên cổ Cao Băng Kiếm, đẩy anh ta bước đến bên cạnh chỗ bảy người kia. Không sai, lồng ngực của họ vẫn đang phập phồng, rõ ràng tất cả đều còn thở, hơn nữa nét mặt cũng rất ôn hoà, thật sự giống hệt như đang ngủ vậy.
“Sao lại như vậy?” Tôi không thể tin được, rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy cơ thể cứng đờ của họ, sao bỗng nhiên bây giờ tất cả đều chưa chết được chứ?
“Nếu chúng tôi muốn giết các người thật thì đã giết từ sớm rồi, bây giờ có lẽ cậu nên tin rằng chúng tôi không có ác ý rồi chứ, mau bỏ thứ này xuống trước đi rồi nói được không?” Cao Băng Kiếm sợ sệt chỉ vào mảnh thuỷ tinh trên cổ.
“Tốt nhất là anh nên cho tôi một câu giải thích hợp lý trước đã.” Tôi quyết không nhượng bộ, trước khi tôi biết rõ chân tướng hoàn toàn, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng bọn họ.
“Được rồi!” Cao Băng Kiếm bất lực nói, “Buổi tụ họp là một bài khảo nghiệm.”
“Khảo nghiệm cái gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Khảo nghiệm sự gan dạ, năng lực phán đoán, và ý chí sinh tồn của người tham gia.” Cao Băng Kiếm giải thích, “Mỗi một người tham gia vào buổi tụ họp đều đã được chúng tôi cẩn thận lựa chọn từ trước. Cậu cho rằng bức dẫn linh đồ đó thật sự trùng hợp xuất hiện trên trang web của cậu như vậy ư?”
“Vậy nên chúng tôi có thể dựa vào nhược điểm tâm lý của mỗi người tham gia mà tạo ra nội dung khảo nghiệm phù hợp với họ, bức dẫn linh đồ khổng lồ trong phòng khách này là một công cụ để thôi miên, phàm là người nào nhìn vào nó đều sẽ bất tri bất giác bước vào trạng thái bị thôi miên.”
“Sau đó thông qua câu chuyện được kể trong phòng hội nghị, để khơi gợi lại nỗi sợ hãi lớn nhất trong hồi ức của mỗi người. Bức ảnh minh hôn của Lão Yên là do chúng tôi làm ra, đúng như những gì cậu nói, là dùng PS; về việc Khế ước tiên đối thoại với Ô Lệ, thật ra chính là kết quả của việc ám thị tâm lý; còn việc Chu Tử Nhược nghe được lời tiên đoán về cái chết, vụ này đơn giản nhất, chỉ cần tôi nén giọng giả tiếng ma là xong.” Cao Băng Kiếm khẽ cười.
“Mục đích làm những việc này là gì?” Tôi chán ghét hỏi, tên này thật sự cho rằng mình là thượng đế, có thể tuỳ tiện lợi dụng điểm yếu của người khác để khủng bố tinh thần họ sao?
“Thách thức giới hạn tâm lý của họ.” Cao Băng Kiếm trả lời, “Trong dẫn linh đồ chúng tôi đã đưa ra một chỉ thị, chính là khi nỗi sợ hãi của người tham gia khảo nghiệm vượt quá sức chịu đựng của họ, họ sẽ mất đi ý thức và rơi vào trạng thái bị thôi miên hoàn toàn. Dưới trạng thái này, chúng tôi có thể ra lệnh cho họ làm bất cứ điều gì, chẳng hạn như khiến toàn thân cứng đờ như người chết, hoặc cũng có thể khiến họ trở thành “thi biến” và tấn công các người.”
“Trong thời gian ngắn hơi thở và mạch đập của họ sẽ trở nên rất yếu, nếu như không kiểm tra một cách tỉ mỉ, căn bản sẽ không phát hiện ra.”
“Chính vì anh là bác sĩ chuyên nghiệp, cho nên khi anh nói họ chết rồi, chúng tôi nhất định sẽ tin, vậy nên sẽ không đi đến kiểm tra lại mạch đập và hơi thở của họ kĩ hơn nữa.” Tôi đột nhiên hiểu ra.
“Đúng vậy.” Trên mặt Sử Đan lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Lão Yên là người có tâm lý yếu nhất trong số các người, cho nên chỉ cần ông ta nhìn thấy bức ảnh minh hôn đó, thì đã lập tức mất đi ý chí rồi.”
“Các người chỉ chú ý đến việc tôi và Chu Tử Nhược là người vào nhà vệ sinh trước tiên, nhưng lại không để ý Cao Băng Kiếm là người cuối cùng bước vào. Trước lúc vào trong, anh ta đã ra lệnh cho Lão Yên, để ông ta ngoan ngoãn vào nằm trong quan tài giả chết. Sau đó là Chu Tử Nhược, mới hù doạ một chút anh ta đã sợ chết khiếp. Thực ra những cô gái cũng không khó đối phó, Lão Cao vừa trở thành thi biến, bọn họ đã sợ đến mất hồn.”
“Hơn nữa cái chết của tôi cũng rất đơn giản.” Cao Băng Kiếm tiếp tục giải thích, “Tôi vẫn luôn giấu vật nhọn và huyết tương nhân tạo trong người, lúc bị đâm tôi đang đứng quay lưng về phía các người, vậy nên không có ai nhìn thấy vật nhọn đó đâm vào ngực tôi thế nào, và tôi đã làm cách nào để đâm vỡ túi máu khiến nó lan ra khắp lồng ngực. Có điều cậu nói đúng, lần tới không thể dùng mật ong nữa, thứ này quá ngọt, không lừa người khác được.”
“Năng lực quan sát của Đường Khả tương đối tỉ mỉ, cho nên cậu ta đã phát hiện ra được đó là máu giả, chỉ tiếc là Đường Khả vẫn chưa thể khắc phục được nỗi sợ thi biến, vậy nên vừa bị bắt vào tủ đông liền mất đi ý thức.”
“Cậu là người kiên trì đến cuối cùng!” Cao Băng Kiếm nói với giọng tán thưởng, “Người mỗi lần “sống sót” vượt qua một ải thì áp lực tinh thần lại càng lớn hơn, nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cậu trong lò hoả táng, tôi còn cho rằng tất cả những người tham gia buổi tụ họp lần này đều đã thua cuộc. May mà, cậu đã vượt ngoài sức mong đợi của tôi.”
“Nhưng mục đích của buổi khảo nghiệm là gì? Lẽ nào chỉ là để giày vò người khác thôi sao?” Tôi không hề có một chút niềm vui “thắng lợi” nào cả, ngược lại chỉ cảm thấy khó chịu vì bị chơi xỏ mà thôi.
“Đây chính là mục đích.” Cao Băng Kiếm lấy thứ gì đó từ trong ngực áo ra đưa cho tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi mở ra xem, hoá ra là một chiếc nhẫn kim loại màu trắng.
“Cái này là của cậu!” Cao Băng Kiếm giải thích, “Đây là huy hiệu chứng minh thân phận của thành viên công hội, về cơ bản, bất cứ ai từng trải qua những sự kiện đặc biệt đều có thể trở thành ứng cử viên của hội, nhưng chỉ có người vượt qua được bài khảo nghiệm, mới có tư cách trở thành thành viên công hội.”
“Công hội?” Tôi giật mình kinh ngạc, “Hoá ra thật sự có công hội!”
“Đúng vậy!” Cao Băng Kiếm đẩy mảnh thuỷ tinh trên cổ ra, chỉ vào hình vẽ ở giữa chiếc nhẫn rồi nói: “Đây là biểu tượng của công hội, mặt trên của chữ [công] tượng trưng cho trời, mặt dưới tượng trưng cho đất, đường thẳng đứng ở giữa biểu thị cho mục đích thành lập công hội, chính là muốn thâm nhập vào tất cả bí mật ở giữa trời đất.”
“Rất nhiều nhà tư tưởng, nhà phát minh, nhà huyền học và các nhân vật tôn giáo nổi tiếng trong lịch sử đều là thành viên của công hội. Không ngoa khi nói rằng, tên tuổi của họ đã đóng góp không nhỏ vào sự phát triển của nền văn minh Trung Hoa. Trọng điểm nghiên cứu của chúng tôi không hề đơn giản như cậu tưởng tượng, ngoại trừ thế giới siêu nhiên ra, chúng tôi còn có rất nhiều thành viên đang nghiên cứu về văn minh tiền sử và văn minh ngoài hành tinh.”
“Thật tuyệt vời!” Tôi phấn khích nói, tất cả những thứ này đều là việc tôi hứng thú nhất, có thể tưởng tượng, sau khi tôi gia nhập công hội tôi sẽ biết được rất nhiều bí mật mà trước đây có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới.
“Bởi vì những nghiên cứu của chúng tôi đã vượt cả thời đại, hơn nữa trong quá trình nghiên cứu bất cứ lúc nào cũng có thể găp nguy hiểm, vậy nên việc tuyển chọn thành viên mới đặc biệt nghiêm khắc như vậy.”
“Hơn cả nghiêm khắc, khảo nghiệm của các người phải gọi là quá tàn nhẫn.” Tôi nghĩ lại vẫn còn rùng mình nói, nếu như không phải có một lệnh thôi miên ngăn chặn điều tồi tệ hơn xảy ra, những thứ này có thể doạ chết người cũng không chừng.
“Sau khi tỉnh lại bọn họ sẽ quên hết những gì đã xảy ra trong buổi tối hôm nay.” Cao Băng Kiếm giải thích, “Hơn nữa, nỗi sợ hãi mà họ đã trải qua, sẽ có lợi rất lớn đối với họ.”
“Có lợi gì?” Cái này đánh chết tôi cũng không tin, doạ cho người khác sợ sắp chết, còn nói là có lợi cho họ?
“Sau khi trải qua chuyện đáng sợ nhất, khả năng miễn dịch sẽ hình thành trong tiềm thức của mỗi người, cho nên họ sẽ không còn thấy sợ hãi khi gặp phải những điều tương tự trong tương lai nữa.”
“Về bạn trai của Ô Lệ, chúng tôi sẽ đánh thức anh ta. Hy vọng sau này anh ta sẽ không đểu cáng như vậy nữa.”
“Tôi đã xăm cái tên thứ bảy lên ngực của Sadako, không phải là Satan, mà là tổng lãnh thiên thần Gabriel, kẻ thù của bọn ác quỷ, dưới sự bảo vệ của thiên thần hộ mệnh này, lời nguyền bảy con quỷ vĩnh viễn sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Để chữa vết lở loét trên người Hồ Điệp, độc tố trên da cóc vừa hay lại là một liều thuốc đặc trị, sau khi tắm qua một đêm, cô ấy sẽ nhận ra những vết thương đó của mình không cần chữa vẫn lành.”
“Tôi còn có một vấn đề nữa.” Trong lòng tôi có một nghi vấn đã chôn giấu rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói ra, “Trương Viễn Quang ở tầng trên nhà tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“À, cậu ấy là một trường hợp ngoài ý muốn.” Cao Băng Kiếm gật đầu nói, “Lần đầu tiên tham gia, cậu ấy đã không vượt qua khảo nghiệm, nhưng ý chí của cậu ấy cũng rất ngoan cường, vậy mà vẫn có thể lưu lại được một phần ký ức từ buổi tiệc, sau đó vô thức viết lại những câu chuyện đã nghe được vào trong tiểu thuyết.”
“Thậm chí cậu ấy lại tìm được chúng tôi và tham gia vào buổi tụ họp một lần nữa. Buổi tiệc lần này….cũng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có điều tương lai cậu sẽ còn gặp lại cậu ấy. Biết đâu cậu cũng có thể giữ những viên bi đó lại, đợi sau này có cơ hội lại ném nó lên tầng lầu của cậu ấy.” Một người nghiêm túc như Cao Băng Kiếm cũng học được cách nói đùa rồi.
(Hết)