Ngưu Nhân nói từng nhìn thấy một bức tranh kỳ quái trong máy tính của tôi, thật sự có sao? Tôi lập tức lục lọi tất cả những tệp ảnh có trong máy, nhưng lại không tìm thấy bức tranh kỳ lạ vừa giống đám mây lại vừa giống lốc xoáy như lời cậu ấy nói.
Có khi nào tôi đã xoá nó rồi không? Tôi chợt nghĩ, giả sử tôi có thể quên mất đi những chuyện đó, vậy thì xoá bức tranh đi cũng không có gì là lạ. Nhưng thứ đã xoá trong máy tính có thể khôi phục lại mà, chỉ cần nó từng tồn tại trong máy là được.
Tôi lên mạng tải xuống một phần mềm khôi phục tệp đã xoá, vừa quét ổ cứng xong tôi đã ngớ người. Trong số những tệp bị xoá thật sự có một tệp tranh tên là “Dẫn linh đồ”.
Tôi lập tức khôi phục lại nó, đây là một bức tranh hết sức kỳ quái, có thể 99 trên 100 người nhìn vào sẽ cho rằng thứ trên bức tranh chỉ là một mớ hỗn độn không cách nào hình dung được, thế nhưng tôi lại nhìn thấy một dãy số.
Thật sự trong bức tranh vẫn còn rất nhiều con số, hệt như bạn đang ngồi trên tàu cao tốc sau đó nhìn ra bên ngoài và thấy những biển vậy, mặc dù có rất nhiều những tấm biển nhưng trong chớp mắt bạn chỉ có thể nhìn thấy nhiều nhất là một cái.
Tôi không biết những con số khác có ý nghĩa gì, nhưng tôi cảm giác dãy số mà tôi nhìn thấy giống như một tài khoản QQ vậy. Kết quả là tôi đã đoán đúng, tôi tìm thấy một tài khoản người dùng từ dãy số này, tên trên màn hình của người này là một mảng trống không.
Trương Viễn Quang: Xin chào, bạn là người của “buổi tụ họp” đúng không?
: Phải
Trương Viễn Quang: Có phải tôi từng tham gia “buổi tụ họp” rồi không?
: Phải
Trương Viễn Quang: Vậy tại sao tôi lại không nhớ gì cả?
: Muốn biết đáp án thì đến tham gia lần nữa đi, thời gian diễn ra buổi tụ họp là 9 giờ tối ngày 1 tháng 4, đến lúc đó sẽ có xe đến đón cậu. Nhớ kĩ, không được đem theo bất cứ vật gì, cũng tuyệt đối không được nói với người khác, nếu không bạn sẽ mất tư cách tham gia.
Tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đối phương đã kết thúc cuộc trò chuyện, tôi lại gửi một yêu cầu khác nhưng hệ thống thông báo rằng ‘người dùng không tồn tại.’ Nếu như không phải đoạn chat vẫn còn lưu lại trong máy tính, tôi thật sự sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Cả dẫn linh đồ và buổi họp mặt đều đã được chứng minh là có thật, vậy thì tại sao tôi lại mất đi kí ức về những điều này? Với lại tài liệu có liên quan đến “buổi tụ họp” trong máy tính là do chính tay tôi xoá sao? Những vấn đề quan trọng mà tôi muốn biết, đối phương lại không trả lời.
Đột nhiên tôi chợt nghĩ đến một chuyện quan trọng mà trước nay mình chưa từng nghĩ đến: Tham gia “buổi tụ họp” liệu có nguy hiểm không?
Đánh giá từ tình hình hiện tại cho thấy, buổi tụ họp này chỉ có thể hình dung bằng câu “bí ẩn khó lường”. [Mắt trái của mèo] nói, người tham gia hội này không thể tiết lộ nội dung bên trong cho người ngoài biết được. Có phải bởi vì tôi đã vô tình tiết lộ bí mật của hội khi viết tiểu thuyết nên mới bị bọn họ tẩy não không?
Nếu đúng là vậy, tôi tham gia lần nữa há chẳng phải tự nhảy vào bẫy rồi? Nhưng nếu tôi không đi, lẽ nào những người đó sẽ không đến tìm tôi? Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để tôi tìm ra sự thật, nếu như tôi còn muốn viết ra những tác phẩm khiến người đọc kinh ngạc vậy thì tôi tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Có câu “chim khôn chết miếng mồi ngon”, vì tên tuổi của mình tôi sẽ liều một lần vậy.
Nhưng để chừa lại một đường lui, tôi đã sắp đặt một cơ chế nhỏ trên đồng hồ treo tường, tôi tin rằng anh nhất định sẽ tìm thấy bức thư này. Cho dù tôi có xảy ra chuyện thì trên thế giới này vẫn sẽ có một người tiếp tục tìm ra sự thật về “buổi tụ họp” đó. Chỉ cần anh đọc xong bức thư, tôi tin chắc rằng anh sẽ không không kìm được ham muốn tra rõ chuyện này đến cùng.
Lời cuối cùng tôi muốn nhắc nhở anh chính là tuyệt đối đừng báo cảnh sát! Tôi tin rằng có lý do để [Mắt trái của mèo] nói ra câu đó, hoặc là thế lực của hội quá mạnh đến nỗi phía cảnh sát cũng không làm gì được, hoặc là bên cảnh sát có người của hội, tôi tin là cả hai giả thuyết đều có khả năng.
Ngoài ra, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ mỗi đêm của anh!
Trương Viễn Quang
Ngày 1 tháng 4
Xem xong bức thư, tôi lại có hơi nghi ngờ, trên thế gian này thật sự có buổi tụ họp “kỳ lạ đến không thể tưởng tượng nổi” như vậy sao? Trương Viễn Quang nói đúng, nếu như thật sự có một buổi tụ họp như vậy, e là dù có bị kề dao lên cổ tôi cũng nhất quyết muốn đi. Cậu ta nói “dẫn linh đồ” chính là mấu chốt để liên hệ với hội, vậy bức tranh đó có khi nào vẫn còn ở trong máy tính của cậu ta không?
Tôi bật máy tính của Trương Viễn Quang lên, màn hình máy tính đã lâu không được sử dụng chợt sáng lên, nhưng khi hệ thống bắt đầu chạy kiểm tra tự động, nó lập tức hiển thị không tìm thấy ổ cứng nào.
Tôi khởi động lại máy, vào trong CMOS, kết quả vẫn không tìm thấy. Tôi mở nắp máy ra xem thử, ổ cứng vẫn còn đó, vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là ổn cứng đã bị hỏng.
Nhất định là có người cố ý làm hỏng ổ cứng! Bức tranh đó đã từng bị xoá một lần, lần này bọn họ lại tỉ mỉ hơn, tệp bị xoá có thể được phục hồi bằng phần mềm nhưng nếu ổ cứng liên tục vận hành sai quy cách nhiều lần, vậy thì muốn khôi phục nó thật sự là chuyện nằm ngoài khả năng con người.
Tôi không khỏi nản lòng, mắt thấy cánh cửa của buổi tụ họp đã ở ngay trước mắt mình, vậy mà tôi lại làm mất “chìa khoá” để mở nó. Người sống ở tầng ba mất tích, nhưng cậu ta lại không cho tôi báo cảnh sát, trong trường hợp này, tôi chỉ có một cách giải quyết duy nhất.
Cậu ta nói rất có thể bên phía cảnh sát cũng có người của hội, những cảnh sát khác tôi không dám bảo đảm, nhưng có một người tôi có thể khẳng định là không phải. Cậu ấy là Đường Khả, người đã cùng tôi đấu súng (súng đồ chơi của trẻ con), cùng học một trường (bạn tiểu học), cùng chịu trận (trong lời nguyền khoá linh hồn).
Mặc dù đang là nửa đêm, nhưng Đường Khả vừa nghe tôi nói có chuyện lạ như vậy liền chạy đến ngay.
“Hoặc là thế lực của hội quá mạnh đến nỗi phía cảnh sát cũng không làm gì được, hoặc là bên cảnh sát có người của hội……Tên này coi cảnh sát bọn tao là loại gì thế hả? Sao tao cảm giác như hắn đang viết truyện [Nghi can X] vậy? Ngày 1 tháng 4 không phải là Cá tháng tư sao, sao lại trùng hợp thế?” Sau khi Đường Khả đọc thư xong, cậu ấy liền cười chế nhạo nói.
“Ý của mày là người này đang đùa tao à?” Tôi lập tức ngẩn người, vừa nãy tôi hoàn toàn bị thu hút bởi nội dung hấp dẫn của bức thư đến nỗi không nhận ra ngày 1 tháng 4 chính là ngày Cá tháng tư.
“Hy vọng là không phải!” Đường Khả hậm hực nói, “Mày phải nhớ kĩ, đây là lần thứ mấy mày gọi tao dậy lúc nửa đêm rồi.”
Nói xong Đường Khả đeo găng tay vào, cậu ấy cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó tháo găng tay ra và nói: “Không có dấu hiệu nào cho thấy đã có người xâm nhập vào, tất cả vật dụng đều được sắp xếp gọn gàng.”
“Cho nên đây chính là vấn đề rồi!” Tôi trầm tư nói, “Một thằng con trai độc thân mà trong nhà có thể gọn gàng như vậy thì thật sự quá bất bình thường.”
“Mày tưởng ai cũng giống mày à?” Đường Khả cười khổ nói, “Phòng ốc chẳng khác gì cái chuồng chó cả.”
“Có điều thật sự có chút vấn đề.” Đường Khả lại nói, “Bởi vì tài sản và giấy tờ quan trọng của cậu ta vẫn còn ở đây, nếu như một người bình thường rời đi khoảng thời gian lâu như vậy không lẽ nào lại không mang theo mấy thứ này.”
“Để tao đem cái này đi!” Đường Khả xách chiếc máy tính hỏng lên định đem đi, “Lát nữa tao đi tìm chủ nhà hỏi thông tin của cậu ta, gọi điện về quê hỏi một chút là rõ thôi.”
“Có kết quả nhớ nói tao.” Tôi vội nói với Đường Khả, bản thân thật sự không muốn sự việc này đến đây là chấm dứt.
Tôi không biết Đường Khả gọi điện thoại phải mất bao lâu, nhưng mãi đến sáng hôm sau tôi cũng chưa nhận được tin tức gì từ cậu ấy, cuối cùng đành phải tự mình gọi sang.
“Giản Chân, vụ này mày đừng theo nữa, bên trong phức tạp lắm!” Đường Khả ấp úng nói.
“Phức tạp thế nào?” Tôi vừa nghe lập tức lấy lại được tinh thần, quả nhiên những lời trong thư nói không phải là giả.
“Tao cũng không biết.” Đường Khả thấp giọng nói, “Bởi vì có một cấp trên âm thầm ra lệnh cho chúng ta không được điều tra vụ này nữa, mày đừng quan tâm cấp trên đó là ai, dù sao chúng ta cũng không dây vào nổi đâu. Cho nên mày đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu như thật sự xảy ra chuyện, tao cũng không bảo vệ nổi mày.”
Nghe xong cuộc gọi với Đường Khả, tôi thật sự không nói nên lời. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao chính phủ trên toàn thế giới đều thích che giấu bí mật nào đó với người dân, lẽ nào dân thường như chúng ta không có quyền được biết những bí mật đó ư?
Có điều lần này cho dù tôi có muốn nhúng tay vào cũng không có cách, bởi vì trong thư Trương Viễn Quang đã nói muốn tham gia buổi tụ họp điều kiện đầu tiên là phải có được dẫn linh đồ đã, nhưng cậu ta lại không nói tôi biết làm cách nào mới có được nó.
Không đúng! Có lẽ vẫn còn một cách, tôi bỗng nhớ ra một người, người đó chính là thầy hướng dẫn của tôi ở trường đại học, giáo sư Cổ.
Giáo sư Cổ là chuyên gia trong lĩnh vực khoa học tự nhiên và thần bí học, mặc dù trước giờ ông ấy chưa từng tự động tiết lộ bất cứ bí mật gì cho tôi, nhưng quy tắc trò chơi giữa chúng tôi là, chỉ cần tôi có thể leo lên bậc thang của cánh cửa bí mật, ông ấy sẽ mở cửa cho.
“Giáo sư Cổ, thầy có từng nghe nói đến một buổi tụ họp bí mật nào chưa?” Tôi vào thẳng vấn đề ngay khi tìm gặp ông ấy.
Vốn dĩ giáo sư Cổ đang cúi đầu nhét thuốc lá vào ống tẩu, vừa nghe thấy lời này của tôi ông ấy lập tức ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn tôi hỏi: “Trò đang nói đến buổi tụ họp gì?”
Tôi đem chuyện kỳ lạ mà mình đã gặp vào tối hôm qua kể lại cho giáo sư Cổ một cách chi tiết, sau đó hỏi: “Thầy cảm thấy những điều người đó đề cập trong bức thư có phải thật không? Trên thế gian này thật sự có hội thần bí kiểu vậy sao ạ?”
Giáo sư Cổ im lặng, chỉ đưa tẩu thuốc lên miệng hút phì phèo, tôi biết ông ấy đang chìm vào những dòng suy nghĩ miên man, cho nên chỉ đành kiên nhẫn ngồi chờ mà thôi.
Giáo sư Cổ rít một hơi thuốc, sau đó chầm chậm thở dài nói: “Buổi tụ họp mà trò nói, rất có thể liên quan đến tổ chức chuyên nghiên cứu về những vấn đề thần bí.”
“Tổ chức gì ạ?” Tôi vội hỏi.
“Tổ chức này có tên là Công Hội.” Giáo sư Cổ trịnh trọng nói.
Tôi suýt té khỏi ghế, hầu như công ty nào cũng đều có công hội, nhưng sao tôi lại không biết bọn họ có chỗ thần bí lạ kỳ như vậy chứ?
“Công Hội này không phải là kiểu công hội như bây giờ.” Giáo sư Cổ cười sau đó giải thích: “Nghe nói Công Hội này đã có hơn ngàn năm lịch sử rồi. Chữ “Công” của họ gạch ngang phía trên đại diện cho trời, gạch ngang phía dưới đại diện cho đất, đường thẳng ở giữa thể hiện ý muốn thâm nhập vào những bí ẩn giữa trời đất.
(*Chữ công 工)
“Phương thức chiêu mộ thành viên của Công Hội rất đặc biệt, ví dụ như [Dẫn linh đồ], chỉ những người có thể nhìn ra được bí ẩn trong bức tranh mới có đủ tư cách tham gia vào hội. Nghe nói trong buổi tụ họp người tham gia sẽ trao đổi những câu chuyện kì lạ huyền diệu đến khó tin, nhưng bởi vì bọn họ có cách thức bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, cho nên người ngoài không cách nào biết được tình hình thật sự của buổi tụ họp đó.”
“Nhưng nếu hội này thật sự có lịch sử lâu đời đến vậy, không thể nào mọi người lại chẳng biết gì về nó?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Trò cho rằng tất cả sự kiện lịch sử đều được ghi chép lại sao?” Giáo sư Cổ cười nhạo nói, “Nền văn minh Tam Tinh Đôi đến nay cũng chỉ có 3000 năm lịch sử, ai có thể biết được nguồn gốc của nó?”
(*Tam Tinh Đôi là một địa điểm khảo cổ ở Quảng Sơn hiện đại, thuộc tỉnh Tứ Xuyên, tây nam Trung Quốc, được phát hiện lần đầu tiên vào cuối những năm 1920. Văn hóa Tam Tinh Đôi được cho là đã tồn tại vào thế kỷ 11 và 12 trước Công nguyên.)
“Thầy Cổ, thầy cũng là một thành viên của Công Hội ư?” Tôi bỗng đánh liều hỏi.