Tên đàn ông trẻ kia vỗ vỗ vào khuôn mặt của cô hắn lại chợt dâng lên một thứ dục vọng mãnh liệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Người phụ nữ này xinh đẹp thuần khiết ngay cả dáng người cũng thật sự quá chuẩn nếu cứ như vậy mà không làm gì cô ta thì có đáng tiếc quá không, suy nghĩ của hắn ngay lúc này bị dập tắt bởi người đàn ông già bên cạnh.
"Bỏ cái tư tưởng ngớ ngẫn của mày đi, chúng ta cần cô ta để lấy tiền đấy" - Ông ta xem ra rất hiểu rõ tên này nên chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được.
Lão già lấy điện thoại của Giai Hân mở nguồn rồi mở màn hình vào danh bạ gọi cho Tần Mặc Đình dù tên lưu trong đó là "ông chủ" nhưng một nhân viên bình thường mà mang thứ trang sức có giá trị khủng như vậy bị hiểu lầm cũng là bình thường.
"Alo?" - Đầu giây điện thoại vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
"Nếu muốn thấy con nhỏ này bình yên vô sự thì đưa cho bọn này tiền chuộc như trong tin nhắn còn nếu không thì đợi dọn xác cô ta đi" - Lão già cất giọng nghiêm nghị ra giá với người đàn ông đầu dây bên kia.
Sở Giai Hân ở ngay bên cạnh bị dán miệng lại bằng băng keo nên ngoài lắng nghe bất động ở đó thì bất lực chẳng làm được gì.
Cô còn nghĩ Tần Mặc Đình sẽ không bao giờ cứu một người như cô dù sao họ cũng chỉ là cấp trên cấp dưới dựa vào cái gì hắn phải cứu cô chứ ! bọn người này đúng là chẳng hiểu gì.
Tâm trạng cô đang mơ hồ thì Tần Mặc Đình từ trong di động nói vọng lại.
"Nếu cô gái đó mất một sợi tóc nào thì bọn mày chuẩn bị tinh thần đi chầu diêm vương đi" - Vừa dứt câu, Giai Hân còn chưa khỏi kinh ngạc bởi câu trả lời của Tần Mặc Đình thì bên ngoài một chiếc xe lớn cứ như mất kiểm soát đâm thẳng vào bên trong khiến mấy thùng sắt ở trên cao cũng bị đỗ xuống hết.
"Cái.
.
cái quái gì vậy.
.
" - Tên đàn ông trung niên kinh hãi hét toáng lên.
Tần Mặc Đình ra khỏi xe, gương mặt lạnh lùng giống như nuốt sống người khác.
Lão già kia định thần lại nheo mắt nhìn rõ người đàn ông trước mặt thì người run lên cả tay đang cầm một con dao cũng không vững.
Phía sau cũng đến thêm hai chiếc xe hơi đó là cha mẹ của cô bé kia, cảnh sát nhanh chóng tóm gọn hai tên bắt cóc cả một quá trình còn chưa đến mười phút đồng hồ.
Tần Mặc Đình tiến lại cởi trói cho Giai Hân nhìn cô gái trong lòng bị vết đỏ lên vì bị trói tay chân trong lòng hắn không khỏi có suy nghĩ có nên chôn sống hai tên khốn kiếp kia không nhưng cô gái trong lòng hắn đột nhiên run rẫy ôm lấy hắn đây là lần đầu tiên hắn thấy cô chủ động ôm chặt lấy hắn như vậy.
"Ông chủ.
.
cảm.
.
cảm ơn anh" - Vừa nói xong cô lập tức ngất đi trong lòng hắn.
-----------------------------------
Căn phòng lớn, bầu không khí yên tĩnh đến lạ không nguy hiểm ngược lại còn mang mát hương thơm dịu ngọt làm người ta thoải mái quen thuộc, cô cảm giác ấm áp dường như có ai đó đang ôm lấy cô bao bọc bảo vệ giống như một hòn ngọc sáng chân quý còn hơn kho báu.
Trong cơn mộng mơ hồ, Sở Giai Hân thấy một bóng lưng ai đó phụt qua giống như một cơn gió còn thấy máu tươi chảy dài khắp sàn nhà trắng giống như cơn ác mộng xâm chiếm vào cơ thể con người khiến cô giật mình hốt hoảng tỉnh lại.
"Không sao chứ ?" - Giọng nói của người đàn ông đã khiến cô bình tĩnh nhìn lại, hắn nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh vã ra trên trán cô ân cần nhìn cô.
"Sợi.
.
sợi dây chuyền.
.
ông chủ tôi gây phiền phức cho anh rồi.
.
thật sự xin lỗi" - Cô nhẹ giọng mang chút uỷ khuất khiến người ta không nỡ làm tổn thương.
"Lấy lại được rồi, đừng lo lắng! " - Người phụ nữ này khi tỉnh lại điều đầu tiên lo lắng chính là sợi dây chuyền kia còn chẳng quan tâm đến sức khoẻ của bản thân.
"Sao tôi có thể không lo.
.
dù sao cũng là món quà mà tôi được anh tặng.
.
" - Lời nói của cô làm hắn khựng lại có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó mà chợt mỉm cười vuốt ve mái tóc của cô.
"Nếu thật sự mất đi tôi vẫn có thể tặng cho em vài cọng khác như vậy nếu em thích" - Dáng vẻ của hắn ôn nhu lại mang chút sủng nịnh bên trong lời nói.
"Ông chủ ! anh giàu thật" - Cô bất giác đáp lại khiến hắn không khỏi bật cười rồi ôm lấy cô vào lòng nằm xuống, tim cô bị hắn làm cho loạn hết.
"Ừm.
.
vì vậy không cần phải lo gì cả, ngủ thêm chút đi" - Hắn cứ như vậy mà bảo cô ngủ sao! cái này có vẻ hơi quá rồi, sao lại thành ra ôm ấp như vậy đúng là làm con người ta không thể tỉnh táo kháng cự được mà.
.