Năm 2222, thứ ba, ngày mùng 7 tháng 5.
Nhà thờ lớn Coffie.
Ánh tà dương âm trầm chạng vạng
Giáo đường trong đại sảnh tối tăm, oi bức.
Chỉ có mấy hàng nến dựng trước thánh giá tỏa ra ánh sáng chập chờn mờ ảo, ánh lửa lúc sáng lúc tối, trước bệ thờ sắc mặt linh mục không khỏi chìm xuống.
"Còn chưa được sao" Linh mục sốt ruột hỏi nữ tu sĩ.
Nữ tu sĩ trên mặt mang theo vẻ lo lắng: "Không biết làm sao, nguồn năng lượng vẫn không thể bật lại được".
Cho nên hôn lễ "có một không hai" này ngày hôm nay được cử hành trong giáo đường to lớn, trống trải, âm u, không có lấy một ánh đèn.
Linh mục lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi, thấp thỏm bất an.
Chủ nhân hôn lễ này là người không thể trêu đùa.
Hắn nhìn hàng ghế tựa được bày phía trước.
Giáo đường tổng cộng có một trăm cái ghế tựa, nhưng chỉ có chưa đến mười vị khách ngồi bên trong, hơn nữa mỗi người đều bày ra bộ mặt vô cảm, thật chẳng giống không khí vui vẻ khi tham gia hôn lễ nên có chút nào.
Cộc cộc -- tiếng giày cao gót thanh thúy mơ hồ vang lên từ xa đến gần, một nữ nhân cao gầy bước vào.
Giáo đường nhất thời chìm vào một sự yên tĩnh kỳ quái.
Nữ nhân mặc áo cưới kiểu sườn xám, cổ áo cao che kín cái cổ, ống tay áo bằng ren đồng bộ với đôi găng tay ren trắng.
Toàn thân chỉ lộ ra khuân mặt hết sức diễm lệ.
Nàng chính là một trong hai nhân vật chính ngày hôm nay, người Thi gia nổi danh khắp trong ngoài Thái Dương hệ là phóng đãng vô liêm sỉ Thi Linh Âm
Thi Linh Âm cong đôi môi đỏ, ý cười tùy tiện, bước đi thong dong nhẹ nhàng hướng chỗ linh mục đi tới.
"Cố thượng tướng còn chưa đến sao?" Nàng đứng trước lễ đường, mỉm cười hỏi.
Linh mục căng thẳng trả lời: "Vẫn chưa tới"
"Được rồi" Thi Linh Âm gật đầu, nhấc tà váy lên, quay người lại ngồi bên cạnh một cô gái trẻ tuổi ăn mặc quân trang quy củ.
Cô gái nọ cơ thể cứng đờ, vạn phần cảnh giác trừng mắt nhìn nàng
"Ngươi là Tiểu Tây phải không?" Thi Linh Âm một tay chống cằm, ánh mắt nhu tình, "Ta biết ngươi, cần vụ binh mà Cố thượng tướng tín nhiệm nhất"
Điền Tây sốt sắng đứng dậy, khách khí đáp: "Thi tiểu thư".
Thi Linh Âm híp mắt cười: "Đừng có khách khí như vậy, cứ gọi ta là Cố phu nhân là tốt rồi"
Điền Tây vẻ mặt sửng sốt, danh xưng này xác thực phi thường không khách khí, hai người còn chưa có kết hôn mà.
"Ta hỏi ngươi một chút" Thi Linh Âm rũ nhẹ lông mi đen nháy, đôi mắt hoa đào tinh xảo minh diễm tràn đầy sự hiếu kỳ, "Cố thượng tướng bình thường thích ăn cái gì nhất? Có dị ứng hay kiêng kỵ cái gì không?"
Điền Tây một mực đề phòng: "Ngài hỏi cái này để làm gì?"
Thi Linh Âm nói: "Sắp tới sẽ cùng Thượng tướng ở chung, không chú ý một chút chẳng may ta mang về nhà nguyên liệu gây dị ứng thì phải làm sao bây giờ?"
Điền Tây trả lời nói: "Thượng tướng nhà ta dị ứng sữa bò, những thứ khác đều không kiêng kỵ, ngài ấy không kén ăn."
"Ồ" Thi Linh Âm thoáng kéo dài âm điệu, mang theo một tia mềm mại quyến rũ, "Vậy Cố thượng tướng của chúng ta...."
Nàng đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ này, nói tiếp: " Còn dị ứng cái gì khác không? Hoặc là đặc biệt sợ thứ gì đó, ví dụ như sâu bọ."
Điền Tây cảnh giác nói: "Thượng tướng nhà ta cái gì cũng không sợ, ngài ấy là người dũng cảm nhất thế giới"
Thi Linh Âm mím môi nở nụ cười, ánh mắt diễm lệ long lanh: "Có thật không?"
Điền Tây liếc mắt nhìn nàng một chút rồi quay đi.
Thi Linh Âm quả thật không phải loại hại nước hại dân thông thường thường, chẳng trách có thể mê đảo nhiều nam nam nữ nữ như vậy.Nghĩ đến đây Điền Tây không nhịn được liếc trộm phần gáy được che dấu cẩn thận của nàng.
Nghe nói...!trong ba năm Thi Linh Âm mất tích từng bị vô số người tiêu ký ( đánh dấu) qua, tuyến thể* nàng chắc hẳn đã bị cắn nát, cho nên hiện tại mới phải che che giấu giấu, không dám để lộ ra.
*Tuyến thể sau cổ là nơi phát ra tin tức tố (pheromone)
Thi Linh Âm nhận ra được ánh mắt của Điền Tây nhưng nàng không hề kiêng kỵ, thậm chí còn vén tấm voan che trên vai lên, bày ra bộ dạng tùy tiện cho người xem.
Điền Tây cảm thấy nàng đang cố ý, trong lòng tuôn ra một luồng cảm xúc phức tạp lại vô cùng phản cảm.
Cảm thấy hành vi cử chỉ của Thi Linh Âm vô cùng phóng đãng vô liêm sỉ nhưng lại tự nhiên như không có gì.
Như là trực tiếp đem bốn chữ " Ta không biết xâu hổ" viết lên trán.
Quang minh lỗi lạc nhưng vô liêm sỉ.
Nhưng bất luận tính cách nàng như thế nào thì cũng không xứng với Cố thượng tướng ưu tú đệ nhất thiên hạ nhà bọn họ.
Nghĩ tới đây, Điền Tây không nhịn được căm giận, thượng tướng nhà nàng ngoại trừ không thể đi đứng được, mọi thứ đều tốt đẹp.
Đối tượng kết hôn cùng ngài ấy hẳn phải là người tốt đẹp nhất vũ trụ, là Omega hiền lành nhất chứ không phải người tiếng xấu đồn xa như Thi Linh Âm, bị tiêu ký qua "N" người.
"Cố thượng tướng đến rồi." Có người thấp giọng nói một câu.
Thi Linh Âm nhìn về phía cửa.
Một nữ thượng tá ăn mặc quân trang màu trắng, sắc mặt âm trầm đẩy xe lăn bước nhanh đi tới.
Đối tượng mà Thi Linh Âm sắp kết hôn, vị Cố thượng tướng trong truyền thuyết kia đang an vị ngồi trên xe lăn.
Cô mặc một bộ quân trang bạch sắc nghiêm túc, uy nghiêm, dải ruy băng vàng kim dài vắt qua vai phải, đơn bạc rủ xuống trước ngực.
Đôi chân dài dẫm lên bàn đạp xe lăn, ủng chiến màu đen cao đến tận đầu gối, lộ ra đường viền bắp chân nhỏ nhắn, tinh tế.
Dù ngồi trên xe lăn cũng vẫn có thể nhìn ra vóc người cao gầy của cô.
Đây chính là ưu thế tự nhiên của Alpha.
Mũ quân đội của Cố Triều Lan được kéo xuống đến mức thấp nhất, chỉ lộ ra nửa khuân mặt gầy gò tái nhợt, cùng đôi môi đỏ kéo căng nghiêm nghị lạnh lùng.
Xe lăn trượt trên thảm đỏ, không phát ra một tiếng động đi tới.
Thi Linh Âm đứng lên, sửa lại tà váy, bước đến trung tâm thảm đỏ, mỉm cười nhìn Cố Triều Lan, nhìn xem, nhân vật này đã từng một thời thanh danh truyền xa, nhưng nay lại trở thành một huyền thoại ngàn cân treo sợi tóc.
Khoảng cách hai người dần được rút ngắn.
Thi Linh Âm buông lỏng khuân mặt xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt ôn nhu đến cực điểm, ánh mặt ẩn tình, quyến rũ mê người nhìn Cố Triều Lan.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, sự xinh đẹp Thi Linh Âm cũng đủ để làm người ta phải choáng váng.
Cố Triều Lan dựa vào xe lăn, chậm rãi nâng khuân mặt gầy gò trắng nõn lên, lộ ra cặp mắt màu nâu nhạt, dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, bễ nghễ nhìn Thi Linh Âm, cùng với tất cả mọi người trong giáo đường.
Dù cho bây giờ nàng bán thân bất toại*, co quắp ngồi xe lăn, nhưng khí tràng vẫn cứ hung hãn, tựa như một lưỡi kiếm dài trắng bóng được mài sắc trong chiến trường rực lửa, bất luận ở nơi đâu sát khí đều bức người.
(*bán thân bất toại: liệt nửa người)
Thi Linh Âm đón ánh mắt của cô, bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày sinh động uyển chuyển: "Cố thượng tướng, chào ngươi a."
Cố Triều Lan lạnh nhạt dời tầm mắt, Vưu Ánh Hàn nữ thuộc hạ sau lưng đẩy cô lướt qua Thi Linh Âm đi đến trước mặt linh mục.
"Bắt đầu đi." Cố Triều Lan mở miệng, âm thanh khá thấp lại còn lạnh lùng.
Thi Linh Âm đi tới, đứng bên cạnh Cố Triều Lan.
Linh mục đánh giá hai người một vòng, đọc lời tuyên thề: "Thưa Chúa, chúng con ở đây..."
"Ta nguyện ý" Thi Linh Âm đột ngột đánh gãy lời vị linh mục, mỉm cười nói, "Không cần niệm"
Linh mục nói không lên lời, liếc mắt nhìn sang vẻ mặt lạnh lùng của Cố Triều Lan, thăm dò hỏi: "Cố Thượng tướng, ngài...!nguyện ý cưới vị Thi Linh Âm này làm vợ sao?"
Cố Triều Lan trầm mặc.
Linh mục nhắm mắt chuẩn bị hỏi lại lần nữa.
"Cô ấy cũng nguyện ý.
"Thi Linh Âm cười nói, "Hiện tại ta có thể hôn môi thê tử của ta không?"
Linh mục không dám nói tiếp.
Thi Linh Âm cũng không chờ hắn đáp lời, nàng xoay người, tiến lên một bước, đứng trước mặt Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan ngẩng đầu, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm nàng, tròng mắt đen sắc bén tràn đầy ý cảnh cáo lạnh lẽo.
Thi Linh Âm cong môi, đẩy hàn ý kia ra xa, chầm chậm, mang theo một luồng hơi ôn nhu, bức bách cúi người.
Khuân mặt hai người càng lúc càng gần nhau.
Cố Triều Lan không giữ nổi gương mặt vô cảm bình thường, cô phản cảm nhăn lông mày.
Thi Linh Âm chống trên xe lăn Cố Triều Lan, cười nói: "Cố thượng tướng đừng sốt sắng như thế chứ, chúng ta đêm này còn muốn chung chăn chung gối đây.
Ngươi bây giờ thái độ như này, buổi tối phải làm sao đây?"
Cố Triều Lan ánh mặt bỗng trở nên lạnh lẽo âm trầm.
Thi Linh Âm ánh mắt vô tội, nháy mắt mấy cái yêu mị lại ngây thơ.
"Hay là ngươi nằm, tất cả để ta làm." Nói xong Thi Linh Âm nở nụ cười, cực kỳ vô liêm sỉ, "Dù sao toàn thế giới đều biết, ta...!kinh nghiệm phong phú."
Lời này vừa nói ra, cả giáo đường không nhịn được trong lòng hô một tiếng------- thật không biết xấu hổ!
Cố Triều Lan không khỏi lớn tiếng cảnh cáo: "Câm miệng, cách xa ta một chút!"
Thi Linh Âm cười hỏi: "Vậy nếu như ta không làm được thì làm sao bây giờ? Cố thượng tướng muốn gia bạo* ta sao?"
(*Gia bạo: lấy quy tắc trong nhà xử phạt)
Cố Triều Lan nhẫn nại trầm mặc, dùng ánh mắt tức giận đầy sát khí mạnh mẽ hướng về phía nữ nhân không biết xấu hổ trước mặt.
Nhưng Thi Linh Âm lại cực kì bình tĩnh, nàng tiến gần thêm một chút, tựa ở bên tai Cố Triều Lan, thấp giọng nói:" Tất cả mọi người đều đem hôn nhân của ta và ngươi thành chuyện cười, bọn họ cũng vừa vặn chờ xem chuyện cười của ta với ngươi.
Thế nhưng, Thượng tướng ngươi nguyện ý để bọn họ chê cười như vậy sao?"
Cố Triều Lan hơi thu ánh mắt lại, Thi Linh Âm đồng thời nghiêng đầu, đôi môi chạm vào gò má Cố Triều Lan, trước lúc Cố Triều Lan nổi giận ngồi dậy nói: "Cảm ơn mọi người chúc phúc, ta cùng Cố thượng tướng nhất định sẽ hạnh phúc trăm năm!"
Nói xong nàng nhìn về phía bạn tốt của mình Đường Kiều.
Đường Kiều hiểu ý, giơ camera lên, cấp tốc chụp một bức ảnh đầu tiên cũng là bức ảnh chung duy nhất của hai người.
Nghi thức hôn lễ đơn giản như vậy liền kết thúc.
Không có tiệc rượu, mấy người khách mới ít ỏi cũng nhanh chóng tản ra.
Thi Linh Âm đẩy xe lăn Cố Triều Lan ra khỏi giáo đường.
Bên ngoài nhà thờ là đường phố cổ kiểu Âu trống trải không người, nâng mắt nhìn về phía xa sẽ thấy cuối phố có một bức tường cao, ngăn cách toàn thành phố với thế giới bên ngoài.
Mà phía trên bức tường vây này, cao cao giữa không trung những tòa pháo đài màu sắc rực rỡ đang trôi nổi trên bầu trời.
Trong đó tòa pháo đài màu xanh lục gần nhất kia chính là nhà của Cố Triều Lan.
Ở cửa giáo đường đậu sẵn bốn chiếc phi xa (xe có thể bay)
Thi Linh Âm dừng bước, cúi đầu nói với Cố Triều Lan: "Ta đi lấy hành lý, phiền phức thượng tướng chờ ta."
Cố Triều Lan mặt lạnh, không đáp một tiếng.
Thi Linh Âm đi tới chiếc phi xa màu đỏ của nàng.
"Linh Âm!" Đường Kiều gọi, giẫm giày cao gót chạy tới.
Thi Linh Âm không ngoảnh lại, mở cốp xe, để cánh tay robot ở cốp xe đưa hành lí tới.
"Bây giờ cậu thật sự chuyển tới đó ở sao?" Đường kiều chạy đến sau lưng Thi Linh Âm, bày ra vẻ mặt đầy lo lắng, "Tính khí Cố Triều Lan xem ra không tốt chút nào, không chỉ hung tợn mà còn rất lạnh lùng, mình sợ cô ta sẽ bạo cậu a."
Thi Linh Âm nhìn hành lí được đưa đến xe Cố Triều Lan, cười nói: "Còn chưa biết ai sẽ bạo ai đâu."
Đường Kiều cau mày, phồng má: "Cậu không thể lạc quan mù quáng như vậy được.
Chẳng lẽ cậu không biết tại sao cô ta lại bị bại liệt chân sao?"
Thi Linh Âm dừng lại một chút, nhẹ như mây nói: " Vậy thì có sao."
Đường Kiều liếc Cố Triều Lan ngồi trên xe lăn bị đẩy đi phía sau lưng, nhỏ giọng nói: " Mười vạn binh sĩ, cô ta hại chết mười vạn người đó!"
Thi Linh Âm đóng cửa xe, trả lời: "Xe của mình, phiền cậu lái về giúp."
Đường Kiều bị nàng đánh trống lảng, hỏi lại: "Cậu không cần xe sao?"
"Không, hai ngày nữa mình còn phải về lấy hành lý, để cho Cố thượng tướng đưa mình về"
Đường Kiều không đồng ý nói: "Cậu làm thế nào để cô ta đưa cậu về a, cô ta tàn tật, lại không thể giúp cậu."
Thi Linh Âm nở nụ cười: "Nhưng cô ấy có thể cùng ta phát cẩu lương a"
Đường Kiều méo miệng, lẩm bẩm nói: "Đều là diễn trò"
Thi Linh Âm nói: "Đời người vốn là vở kịch mà, có cái gì mà không phải diễn trò đâu."
Đường Kiều cắt ngang hừ một tiếng, như nhớ ra chuyện gì nói: "Cái kia Cao Ninh Hành....!cậu còn nhớ cổ sao?"
Cái tên này đã thành công khiến Thi Linh Âm phải khựng lại.
Đường Kiều nhìn nàng, nói: "Mình nghe nói, Cố Triều Lan xảy ra chuyện, cũng là bởi vì nàng."
Thi Linh Âm nhúc nhích cái cổ, cười nói: "Mình cũng nghe nói."
Đường Kiều hỏi: "Vậy nên cậu bây giờ cùng tình địch kết hôn có cảm nghĩ gì."
Thi Linh Âm khẽ mỉm cười: "Mình bây giờ cảm thấy phi thường, phi thường, phi thường...!hạnh phúc."
Đường Kiều đảo mắt nhìn trời.
Thi Linh Âm mang theo ý cười, chậm rãi đi đến chiếc xe của Cố Triều Lan.
Hết chương 1.