Thi Linh Âm đi tới bên người Cố Triều Lan, Cố Triều Lan dắt tay nàng, nhìn xung quanh những người còn lại bên trong sảnh phụ.
"Sau này, muốn nói cái gì thì đứng trước mặt ta nói, hoặc là như hắn vậy" Cố Triều Lan dùng súng chỉ vào thi thể nam nhân kia, "Vĩnh viễn cũng đừng nói."
Mọi người mặt trắng bệch không dám nói câu nào.
Cố Triều Lan ném khẩu súng cho Vưu Ánh Hàn, chính mình mang theo Thi Linh Âm rời khỏi sảnh phụ.
Hai người trở về phòng nghỉ, Cố Triều Lan vào toilet rửa tay.
Thi Linh Âm cùng đi theo đến cửa toilet, nhìn bóng lưng Cố Triều Lan, liếm đôi môi khô khốc một hồi mới cười nói: "Cảm ơn ngươi vừa rồi đã làm chỗ dựa cho ta nha, Thượng tướng."
Cố Triều Lan nhíu mày rửa tay, biểu hiện trước sau như một lạnh nhạt muốn chết.
"Không phải giúp ngươi." Cố Triều Lan ngước mắt lên, nhìn chằm chằm đôi mắt Thi Linh Âm thông qua tấm gương.
Ánh mắt sắc bén, trực tiếp, đồng thời bằng phẳng.
"Người kia, ta đã sớm muốn giết." Cố Triều Lan rút khăn tay dùng một lần, chậm rãi lau ngón tay thon dài, "Không liên quan gì đến ngươi."
Thi Linh Âm ý cười vừa thu lại, lộ ra biểu tình ủy khuất: "Ngươi nói thật như thế để làm gì, lừa gạt ta một chút không được sao? Ta vốn đang rất cảm động."
Nàng đi về phía trước một bước, cúi người xuống: "Cảm động đến mức chuẩn bị lấy thân báo đáp."
Cố Triều Lan hiện tại đã sớm miễn dịch với lời trêu chọc của nàng, vẻ mặt trước sau như một, điều khiển xe lăn nói: "Nhường đường."
Thi Linh Âm vươn cánh tay ra chặn cô lại: "Không cho.
Cố Thượng tướng, ta hiện giờ rất muốn hôn ngươi a, ngươi có thể để cho ta hôn một chút không?"
Nói xong, nàng một mặt chờ đợi chớp chớp mắt, thật giống như chỉ đang nói đùa.
Cố Triều Lan ánh mắt lạnh băng nhìn nàng: "Bên ngoài còn có khách đang đợi."
Thi Linh Âm mặt dày mày dạn: "Chỉ hôn một chút, lại không có làm gì khác, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu mà."
Cố Triều Lan cau mày: "Thi Linh Âm, ta không rảnh cùng ngươi ầm ĩ."
Thi Linh Âm thấy tình thế không tốt, ngồi dậy, chủ động đẩy xe lăn Cố Triều Lan đi: "Được được, ta không đùa giỡn."
Nàng đẩy Cố Triều Lan ra khỏi phòng nghỉ.
Đường Kiều vẫn chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Thi Linh Âm đi ra, lập tức đi về phía trước hai bước, vừa sợ vừa nhìn một chút Cố Triều Lan mặt lạnh, dừng bước lại, quy củ hô một tiếng: "Cố Thượng tướng."
Cố Triều Lan gật đầu đáp lại.
Thi Linh Âm đẩy cô đi qua Đường Kiều, đồng thời nói: "Cậu thấy chán thì đi tìm Aaron, mình phải cùng Thượng tướng đi tiếp khách."
Đường Kiều không nói gì liếc mắt, thiệt thòi nàng còn lo lắng Thi Linh Âm có bị Cố Triều Lan máu tanh bạo lực kích thích làm gì hay không, kết quả là nữ nhân này rất hưởng thụ cùng tình địch bạo lực này ở chung một chỗ...!
Tiệc rượu đến 9 giờ tối thì kết thúc, 8 giờ rưỡi đã có tân khách bắt đầu rời khỏi bữa tiệc, bao gồm cả hai mẹ con Đổng Vận.
Thạch Chinh vẫn đợi đến khi kết thúc tiệc rượu, nhìn thấy người hầu dọn dẹp hội trường, ông mới gọi Cố Triều Lan đến tiễn ông về.
Chỉ để một mình Cố Triều Lan đưa.
Thạch Chinh ôm lấy hai cái tay, lưng hơi khom xuống, Cố Triều Lan ngồi ở xe lăn, cùng ông song song đi qua Tiền viện*.
(*Tiền viện: sân trước)
"Ca ca ngươi mua cho ngươi một vùng biển." Thạch Chinh nói.
Cố Triều Lan có chút giật mình: "Con không có nghe ca ca đề..."
Thạch Chinh lạnh cười nói: "Ta cũng là sáng nay mới biết.
Văn Thâm yêu thương ngươi, lúc nào cũng lén lút đem đồ tốt nhất cho ngươi, từ nhỏ đã như vậy."
Cố Triều Lan mím chặt môi, im lặng.
Thạch Chinh ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời đầy sao: "Ngọc Nghi lúc đi, ngươi mới 10 tuổi, ta khi đó cũng không rảnh quản ngươi, đều là Văn Thâm chăm sóc cho ngươi."
Cố Triều Lan thấp mâu, tàng trụ đáy mắt để lộ tâm tình.
Thạch Chinh nói tiếp: "Văn Thâm mọi thứ đều tốt, chỉ là ít nói làm nhiều, nhưng từ xưa đến nay không bao giờ đề cập tới.
Ngươi cũng như vậy, học gì không học lại đem khuyết điểm của Văn Thâm ra học sạch sành sanh.
Ít nói nhưng dã tâm lại quá nặng."
Cố Triều Lan ngước mắt lên, tròng mắt khẽ dao động mềm mại rồi trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Hai người đã đi tới bãi đậu máy bay, Thạch Chinh đứng lại, cúi đầu nhìn Cố Triều Lan: "Anh trai từ nhỏ đã rất yêu thương ngươi, bây giờ ngươi nên báo đáp hắn.
Tương lai Tây Á liên hợp khu của chúng ta chỉ có thể có một Cố Tướng quân, ngươi hiểu chưa?"
Cố Triều Lan nói giọng khàn khàn: "Tại sao? Tại sao con không thể cùng ca ca đồng thời sánh vai?"
Thạch Chinh nói: "Bởi vì mọi người luôn chỉ có thể nhớ được người mạnh nhất, hơn nữa, ngươi còn là một nữ tử."
Cố Triều Lan nhìn chằm chằm Thạch Chinh, từng chữ từng chữ nói: "Nhưng con so với bọn họ đều mạnh hơn."
Thạch Chinh lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi đã bị phế bỏ."
Cố Triều Lan ẩn nhẫn cắn chặt răng.
Thạch Chinh nói: "Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng quy tắc thế gian chính là như vậy.
Hiện tại ngươi đã kết hôn thì nên sống cho thật tốt.
Ta cùng anh ngươi đều rất thương ngươi."
Thạch Chinh nói xong chuẩn bị rời đi, lại nhớ ra: "Còn có, bình thường chú ý thân thể.
Sau lễ Hương thổ, ngươi để trống một ngày, ta sắp xếp cho ngươi cùng cái kia Thi gia đi kiểm tra sức khỏe."
Cố Triều Lan không nói lời nào, di chuyển xe lăn rời đi.
Thạch Chinh nhìn bóng lưng quật cường của cô một hồi, biểu hiện phức tạp khẽ thở dài.
Chiếc giường Aaron mang tới cho Thi Linh Âm được thu dọn cất đi, dù sao nàng và Cố Triều Lan cũng chưa có dùng tới.
Thu thập chiếc giường cẩn thận xong, Thi Linh Âm bắt đầu thu dọn ghi chép một đống lớn lễ vật ngày hôm nay nhận được.
Giữa chừng thì nhìn thấy lễ vật do Thi Thượng Từ đưa tới, là một tòa chạm ngọc.
Thi Linh Âm cẩn thận lấy nó ra, phân phó cho Tiểu Địch: "Đi gọi Trần thúc đến đây."
Tiểu Địch gật đầu, bước nhanh đi ra ngoài.
Thi Linh Âm từ bên trong chồng lễ vật lục tìm một hồi, tìm được một khối kỳ thạch, nàng nhặt khối đá ra, đổi cho nó một cái hộp khác.
Chờ Trần thúc đi tới, Thi Linh Âm đưa khối đá tới: "Bây giờ chú mang cái này đưa cho phụ thân tôi, đây là quà đáp lễ."
Trần thúc chần chừ nói: "Nhưng hôm nay đã muộn thế này..."
Thi Linh Âm mỉm cười nói: "Làm sao, muộn thì chú liền không thể đi sao?"
Trần thúc liền vội vàng nói: "Không dám, bây giờ tôi liền đưa tới."
"Đợi lát nữa." Thi Linh Âm phân phó tiếp, "Đưa lễ vật xong chú trước tiên không nên quay lại, trực tiếp đến tầng một (tầng ngầm), giúp tôi và Thượng tướng tìm một vài nhà dân, hoàn cảnh tốt một chút."
Trần thúc sững sờ nói: "Ngài và Thượng tướng muốn đi tầng một (tầng ngầm)?"
Thi Linh Âm nói: "Đúng vậy, đến tham gia mấy ngày lễ Hương thổ.
Mau đi đi, càng trì hoãn càng muộn."
Trần thúc đáp ứng rời đi.
Đuổi Trần thúc đi, Cố Triều Lan cũng vừa vặn trở về, sắc mặt âm trầm, tâm tình vô cùng không tốt.
Thi Linh Âm lập tức đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao?"
Cố Triều Lan lãnh mạc nói: "Không có chuyện gì."
Cô vòng qua Thi Linh Âm đi lên lầu, tiến vào thư phòng.
Thi Linh Âm đứng yên ở phòng khách, nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt một lúc, lại yên lặng trở lại tiếp tục thu dọn đống lễ vật.
Sau khi Cố Triều Lan tiến vào thư phòng thì trực tiếp đi ra ngoài ban công.
Ban công được đổi thành một vườn hoa nhỏ, cũng do Cố Triều Lan tự mình chăm sóc.
Giữa vườn hoa trồng một cái cây.
Một cây chanh.
Cây chanh này được gọi là Dữu Dữu, là thứ duy nhất mà mẹ Cố Triều Lan để lại.
Giữa tháng năm, vừa hết mùa ra hoa, cây chanh còn chưa ra quả, chỉ có lá xanh cùng thưa thớt mấy đóa hoa tàn quật cường.
Cố Triều Lan ngồi dưới gốc cây chanh, nhìn cây đến xuất thần.
Sau đó không lâu, Vưu Ánh Hàn gõ cửa đi vào.
"Thượng tướng, tư liệu của Thi tiểu thư mà ngài muốn." Cô đưa tới một xấp văn kiện.
Trong văn kiện bao gồm tất cả tư liệu chính thức và một phần tư liệu không chính thức của Thi Linh Âm từ nhỏ đến lớn.
Năm Thi Linh Âm 12 tuổi, trước đó chưa được Thi Thượng Từ nhận nuôi, không có tin tức, chỉ biết là nàng sinh ra và lớn lên ở tầng một phụ (tầng ngầm phụ).
Mười hai tuổi được Thi Thượng Từ nhận nuôi, trước đó sống ở viện mồ côi hai năm, sau đó cùng Thi Thanh Mặc và hai người nữa đồng thời chuyển đến sống trong nhà Thi Thượng Từ, chính thức trở thành Nhị tiểu thư Thi gia.
Cố Triều Lan lướt qua một ít thông tin không có ý nghĩa, sau đó nhìn thấy một đoạn như này: "Từng là người đầu tiên thi đậu vào nghiên cứu sinh khoa Sinh vật học tại Liên hợp khu, nhưng cuối cùng bị cự tuyệt trúng tuyển.
Lý do: Kỳ động dục không quy luật, mà đối với thuốc ức chế không mẫn cảm, suy xét đến việc tin tức tố sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến các Alpha ở trường, không đáng trúng tuyển."
Một đoạn này Cố Triều Lan nhìn rất lâu.
Trước năm 12 tuổi, Thi Linh Âm hầu như không được tiếp thu bất kỳ loại hình thức giáo dục nào.
Sau khi được nhận nuôi nàng mới bắt đầu đến trường, học xong 4 năm tiểu học, 16 tuổi tiến vào trung học, cũng nhận thức thầy dạy mỹ thuật lúc bấy giờ Cao Ninh Hành.
Hai mươi sáu tuổi tốt nghiệp đại học, đồng thời truyền ra lời đồn đãi nàng câu dẫn cha nuôi của mình, cũng năm đó, Thi Linh Âm bị cự tuyệt trúng tuyển nghiên cứu sinh.
Thi Thượng Từ vì thế đã đưa nàng đến trường dạy lễ nghi cho Omega.
Khoảng thời gian học trong trường lễ nghi, Thi Linh Âm nhiều lần bị truyền ra tác phong phóng đãng, hành vi vô liêm sỉ cùng rất nhiều lời bát quái, cuối cùng tại buổi lễ tốt nghiệp 4 năm sau biến mất.
Quá trình mất tích, lý do, cùng tăm tích, toàn bộ đều không rõ, mãi đến tận ba năm sau nàng mới xuất hiện.
"Có tin tức nói, Thi tiểu thư mất tích là do bị Cao Ninh Hành mang vào căn cứ Mandela." Vưu Ánh Hàn nói, "Nhưng cũng không có chứng cứ."
Cố Triều Lan đem văn kiện ném vào máy tiêu hủy, xấp giấy lập tức biến thành tro bụi không thể phục hồi.
"Vậy thì tiếp tục điều tra, đặc biệt là sự việc của nàng và Cao Ninh."
"Vâng."
Rất nhanh đã tới 2 giờ sáng, Cố Triều Lan trở về phòng nghỉ ngơi.
Thi Linh Âm nằm quay lưng về phía Cố Triều Lan, còn chưa ngủ, nhưng cũng không nói chuyện gì.
Chủ nhật, ngày 19 tháng 5, lễ Hương thổ.
Tầng ngầm ở vùng ngoại thành, tổng cộng có 11 khu, nơi Cố Triều Lan muốn đến là khu thứ ba.
Năm 2222 liên hợp khu thế giới Tây Á theo giai cấp chia làm bốn tầng.
Khu vực Oasis được gọi là thượng tầng, bên dưới Oasis là tầng không trung, lại xuống phía dưới là tầng mặt đất, cuối cùng là tầng một cùng với tầng một phụ bên dưới mặt đất.
< Chỗ phân tầng này hơi rối ai thấy mình edit sai thì bảo mình với nhé.
Tóm lại thì nó có 4 tầng như trên, chắc là tầng một và tầng một phụ được coi là 1 tầng, người ở tầng thấp thì giai cấp thấp, ở tầng cao thì giai cấp cao >
Trong đó tầng một và tầng một phụ được gọi là tầng con kiến.
Từ trung tâm thành phố ở thượng tầng đến tầng con kiến phải vượt qua nửa cái thành thị cùng nửa khu rừng rậm, đi qua trung tâm thành phố phải giới hạn tốc độ, vì lẽ đó thời gian bay tổng cộng là hai tiếng rưỡi.
Đường xá xa xôi, Thi Linh Âm rất chán nản.
Nàng cùng Cố Triều Lan mặt đối mặt ngồi trong chiếc xe rộng rãi.
"Thượng tướng từng đi qua tầng con kiến chưa?" Thi Linh Âm bắt chuyện.
Cố Triều Lan đang xem văn kiện, không phản ứng Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan liếc nàng một cái: "Trở lại chỗ ngồi đi."
Thi Linh Âm làm nũng: "Đừng như vậy mà, tán gẫu vài câu cũng sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của ngươi."
Cố Triều Lan tiếp tục xem văn kiện, bắt đầu không nhìn Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm điều chỉnh cửa kính xe sang chế độ trong suốt, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lộ trình đã đi được quá nửa, phi xa đã đến biên giới thành phố, Ở đây chỉ có mấy căn biệt thự trên không trung, trên mặt đất có không ít nhà cao tầng san sát, chỉnh tề chen chúc quay thành hình tròn xung quanh nội thành.
60% nhân khẩu của Thành phố Coffie tập trung đông đúc trong những tòa nhà cao tầng chỉ chiếm chưa đến một phần tư diện tích này.
Càng tới gần trung tâm thành phố, kiến trúc càng thấp và thưa thớt để có đủ không gian cho tầng không trung và thượng tầng.
Thi Linh Âm rủ mắt nhìn những tòa nhà cao tầng màu xám trên mặt đất, dòng xe cộ giữa những tòa nhà trên không, cùng với trên mặt đất chen chúc qua lại không ngừng, tất bật, bận rộn.
Nơi này là địa phương sầm uất và tấp nập nhất của toàn bộ coffie.
"Ta lớn lên ở tầng con kiến" Thi Linh Âm bỗng nhiên nói, "Cũng sinh ra ở nơi đó."
Cố Triều Lan không lên tiếng, chỉ dư quang nhìn về phía nàng.
"Bên kia là một thế giới hoàn toàn bất đồng." Thi Linh Âm giơ lên mí mắt, nhìn bầu trời xanh trong sáng sạch sẽ, "Đó là quê hương của ta, Thượng tướng ngươi muốn đi xem không?"
Nói xong nàng nhìn về phía Cố Triều Lan.
Khí trời đầu mùa hạ, ánh mặt trời sưởi ấm trong suốt, xuyên qua lớp kính, chiếu vào con ngươi long lanh của Thi Linh Âm, tia sáng sung túc làm cho màu sắc tròng mắt nàng trở nên rất rõ ràng.
Là màu hổ phách nhàn nhạt, óng ánh sáng sủa.
Cố Triều Lan vốn chỉ liếc mắt một cái, nhưng cuối cùng lại không tự chủ được dừng lại ánh mắt.
Cô nghe thấy thanh âm của chính mình nói: "Được."
Hết chương 11.