Thi Linh Âm ở khoảng cách rất gần, Cố Triều Lan lại ngửi được cỗ mùi thơm nhạt nhẽo mà trêu người kia.
Cô sốt sắng suýt chút nữa bật người dậy.
"Có muốn không?" Thi Linh Âm áp sát mặt tới gần, hơi thở nóng ẩm rơi trên mặt Cố Triều Lan, "Cố Thượng tướng..."
Nàng gần sát, cái cỗ mùi thơm kia càng trở nên nồng nặc gấp bội, theo hô hấp của Cố Triều Lan, đánh thẳng vào đại não vẫn luôn bình tĩnh, lý trí của cô.
Huyết dịch trong phút chốc nóng bỏng lên.
Cố Triều Lan nắm lấy vai Thi Linh Âm, theo bản năng đẩy nàng ra, nhưng khí lực không lớn.
Thi Linh Âm nắm tay cô, vươn mình ngồi lên người Cố Triều Lan.
Vài sợi tóc rối tung rơi ở trước ngực, Thi Linh Âm ngồi thẳng eo, đem tóc hất ra phía sau, sau đó cúi đầu nhìn Cố Triều Lan cười.
Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu cam dịu phảng phất trên vách tường, ánh đèn rơi trên người Thi Linh Âm, nửa thân thể nàng lộ ra dưới ánh đèn phảng phất, nửa kia lại ẩn sâu trong màn đêm.
Nhưng bất kể là dưới ánh đèn hay trong bóng tối thì cũng đều mang theo đường cong mơ hồ uyển chuyển.
Thi Linh Âm nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng Cố Triều Lan.
"Ngươi không nói lời nào, ta sẽ coi như là ngươi đáp ứng rồi..." Giọng nói lạc đi, đầu ngón tay cũng dừng lại trên nút thắt ở áo ngủ.
Bên dưới lòng bàn tay, cách một tầng vải áo mỏng manh là da thịt ấm áp của Cố Triều Lan.
Thi Linh Âm mơ hồ sờ được cả đường viền cơ bụng của cô.
Cố Triều Lan nhắm mắt, tin tức tố trên người Thi Linh Âm làm cho lý trí của cô sắp sôi trào lên.
Cô khắc chế âm thanh phát ra, ngữ khí nghiêm khắc hung ác: "Hạ xuống!"
Ngón tay Thi Linh Âm thu lại một chút, đè thấp âm thanh, vừa ủy khuất vừa câu nhân: "Thượng tướng không muốn sao? Tại sao vậy chứ, chúng ta đã kết hôn rồi mà, hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành, cũng phải có nhu cầu..."
Cố Triều Lan dùng sức hít một hơi, duy trì bình tĩnh cảnh cáo: "Thi Linh Âm, ta hiện tại không muốn lặp lại lần thứ hai."
Thi Linh Âm bĩu môi, hoàn toàn thu tay về, ngồi thẳng dậy, cách ra xa mấy centimet.
Cỗ mùi tin tức tố ngọt ngào làm tâm trí người kinh hoảng kia đột nhiên phai nhạt.
Thi Linh Âm cong lên môi đỏ, ủy khuất nói: "Thượng tướng làm gì hung dữ như vậy, không đáp ứng thì không đáp ứng, lẽ nào ta còn có thể cưỡng bức ngươi sao?"
Cố Triều Lan nghiêm khắc cứng nhắc như trước: "Từ trên người ta leo xuống."
Thi Linh Âm hừ một tiếng, trong ngữ điệu mang theo một chút giận hờn: "Xuống thì xuống."
Nàng ngồi trở lại nửa giường của mình, kéo chăn lên đắp kín người rồi mở ra hệ thống lọc khí trong phòng.
Tin tức tố còn sót lại trong không khí cũng rất nhanh biến mất.
Cố Triều Lan nhắm hai mắt, nỗ lực để bản thân khôi phục bình tĩnh.
"Cố Triều Lan." Thi Linh Âm bỗng nhiên gọi cô.
Cố Triều Lan không muốn đáp, cũng không mở mắt, mơ hồ bên trong cảm giác được Thi Linh Âm đang nhích lại gần, cô vừa định phản ứng, trên môi đã nóng lên.
Thi Linh Âm hôn cô một cái.
Cực nhanh, như cánh hoa Hồ Điệp rơi, ôn nhu mà dịu dàng trong một khoảnh khắc.
"Ngủ ngon Cố Thượng tướng." Nói xong Thi Linh Âm chui người vào trong chăn, xoay người liền ngủ.
Cố Triều Lan bị hôn phát ngốc vài giây, trừng mắt nhìn bóng lưng Thi Linh Âm, vừa tức vừa giận lại không có chỗ để phát tác.
Cô cảm giác mình nên nói một hai lời hung ác để cảnh cáo Thi Linh Âm, nhưng những tâm tư trong đầu lại ngổn ngang, nửa ngày không tổ chức ra ngôn ngữ.
Chờ cô nghĩ ra đã là hai phút sau, sớm đã bỏ lỡ thời gian phản ứng tốt nhất, bây giờ lại kéo Thi Linh Âm dậy để tính sổ không khỏi tỏ ra mình là người trì độn.
Cố Triều Lan chỉ có thể nhịn, đồng thời một đêm ngủ không ngon, luôn mơ thấy có người hôn mình.
Ngày hôm sau rời giường, sắc mặt Cố Triều Lan rất khó nhìn.
Thi Linh Âm nhìn ra cô tâm tình không tôt, cả ngày đều vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Triều Lan buổi chiều có cuộc tổng kết hội nghị, hội nghị kết thúc thì các nàng có thể về nhà.
Thi Linh Âm không tham gia hội nghị, nàng ở trong khách sạn dùng máy tính bảng để xem tin tức và lướt web, Trần thúc đem cho nàng một ly cà phê, báo cáo tình hình ngôi nhà mà ông đã tìm, hỏi Thi Linh Âm lúc nào đến đó.
Thi Linh Âm một bên lướt website, một bên qua loa trả lời: "Không đi, Thượng tướng không rảnh."
Nàng yêu cầu Trần thúc tìm nhà, chỉ vì muốn ông tránh xa một chút, vốn dĩ cũng không có ý định đi.
Trần thúc cũng rõ ràng mục đích của nàng, không hỏi nhiều, yên lặng lui xuống.
Thi Linh Âm đem tin tức ngày hôm qua cẩn thận đọc kỹ một lần, trận hỗn loạn này cuối cùng cũng bị trấn áp.
Những nữ Alpha đưa ra yêu cầu quyền lợi bình đẳng cũng chỉ có thể sống chết mặc bay.
Xem xong tin tức mới mẻ, Thi Linh Âm bắt đầu xử lý bưu kiện trong hòm thư còn đọng lại, cuối cùng còn đem khoản tiền kếch sù mấy ngàn vạn chuyển cho một cái tài khoản khác.
Xong hết những việc này, nàng đăng nhập vào tài khoản xã hội.
Đường Kiều lập tức gửi tin nhắn đến, hỏi chuyến đi hai ngày đến khu thứ 3 của nàng cùng Cố Triều Lan khu diễn ra như thế nào.
Thi Linh Âm trả lời: "Bình thường."
Đường Kiều: "Không phát sinh chuyện gì thú vị sao?"
Thi Linh Âm: "Cậu nhìn Cố Triều Lan giống người thú vị sao?"
Đường Kiều: "Không giống, giống người đam mê gia bạo hơn."
Thi Linh Âm không phản hồi.
Đường Kiều: "Mình phát hiện a...!cậu thật giống như rất hưởng thụ cùng Cố Triều Lan ở chung một chỗ.
Còn nói mà tình địch không đội trời chung gì chứ? Cao Ninh Hành tỷ tỷ kia cậu nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Thi Linh Âm: "Chưa quên a, mình hiện tại vừa nhìn thấy mặt Cố Triều Lan liền nhớ ngay đến A Hành thân ái."
Đường Kiều: "Cố Thượng tướng đối với Cao Ninh Hành là thái độ gì a, có phải oán hận đến nghiến răng nghiến lợi hay không, lúc ngủ còn nói mớ muốn đem nàng băm nhuyễn."
Thi Linh Âm: "Không."
Vài giây sau, nàng lại nói tiếp: "Không có nghiến răng nghiến lợi, chỉ có nhớ mãi không quên."
Đường Kiều: "??? Mình cảm giác cậu thật giống như đang ghen?"
Thi Linh Âm: "Lão bà của mình nhớ thương mối tình đầu của mình, cậu nói xem mình có thể không ghen được sao?"
Đường Kiều: "Nói cho rõ ràng, cậu ghen với ai?!"
Thi Linh Âm không trả lời.
Hội nghị kết thúc, Cố Triều Lan trở về, hai người thu dọn hành lí, khởi hành về nhà.
Giống như lúc đến, ba chiếc xe.
Cố Triều Lan và Thi Linh Âm ở bên trong.
Phi xa một lần nữa băng qua cánh đồng, tiến vào khu rừng rộng lớn ngăn cách hai khu vực.
Thi Linh Âm vẫn ngồi đối diện Cố Triều Lan, nghiêng người, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những cánh đồng từng chút lại từng chút biến khỏi tầm mắt, thay vào đó chính là biển rừng rậm rạp cây cối.
Xuyên qua khu rừng là có thể trở về cái thế giới vô cùng phồn hoa kia.
Thi Linh Âm bỗng nhiên thở dài.
Cố Triều Lan liếc nhìn nàng một chút, trầm mặc.
Thi Linh Âm điều chỉnh độ trong suốt của cửa kính xe về số không, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.
Nàng ngả người vào ghế dựa, ôm một bên cánh tay, nghiêng đầu chợp mắt.
Tóc xoăn rủ xuống, che kín nửa non khuôn mặt của nàng, chỉ lộ ra một đoạn chóp mũi.
Cố Triều Lan lại nhìn nàng một cái, sượt sượt vết chai trên đầu ngón tay, cuối cùng vẫn mở miệng: "Qua một thời gian ngắn, nếu như..."
Ầm —— phi xa bỗng nhiên bị một thứ gì đó đâm vào, thân xe đột nhiên rung lắc dữ dội.
Thi Linh Âm không có thắt dây an toàn, cả người bay lên trên không, nàng nguy cấp nắm chặt lấy tay vịn, vội vàng giữ vững thân thể, không để thân thể va vào nóc xe.
Xe lăn của Cố Triều Lan được gắn chặt vào chỗ ngồi, nhưng người vẫn trực tiếp bay ra ngoài.
Cô phản ứng rất nhanh nắm lấy xe lăn, nhưng bởi vì vóc người quá cao, thêm vào đó không cách nào khống chế được nửa thân dưới, thân thể rung lắc, hai chân bị đập mạnh vào nóc xe.
"Cố Triều Lan!" Thi Linh Âm kêu một tiếng.
Ầm —— phi xa lại bị đâm trúng, tiếng nổ mạnh do ma sát truyền đến, ánh lửa sáng rực, lực xung kích nổ tung, toàn bộ chiếc phi xa xoay tròn trên không, xoay một vòng cao lên trời vài mét, lại xoay tròn rồi nhanh chóng rơi xuống.
Cố Triều Lan không ổn định được nửa thân dưới, qua lại kịch liệt lay động, xe lăn tuột khỏi tay.
Thi Linh Âm nhìn thấy, cũng lập tức buông lỏng tay ra, đạp giày cao gót vào thành xe một cái, phi người tới ôm lấy Cố Triều Lan, sau một khắc, phía sau lưng nàng liền đập xuống sàn xe.
Phi xa bắt đầu xoay tròn rơi xuống, Cố Triều Lan và Thi Linh Âm một lần nữa bay lên trên không, va vào nóc xe.
Tiếng chuông cảnh báo trong xe vang lên, đồng thời trường không trọng lực chống va chạm được mở ra, trọng lực trong nháy mắt biến mất, quán tính của cú va chạm ngoài tầm kiểm soát của hai người trong phút chốc hòa hoãn lại, chỉ đụng một cái vào thành xe, sau đó rơi xuống sàn xe lăn một vòng.
Thi Linh Âm ôm eo Cố Triều Lan, chân nhẹ nhàng đạp một cái vào thành xe, thân thể hai người giống như cá chậm rãi bơi trong không gian.
Trong điều kiện không trọng lực, tóc Thi Linh Âm trở nên bồng bềnh, một lọn tóc thổi qua bay mặt nàng và Cố Triều Lan.
Sợi tóc mềm mại sợi tóc du dương, xoẹt qua tầm mắt Cố Triều Lan, chầm chậm rãi, từng chút từng chút để lộ khuôn mặt tinh xảo, minh diễm của Thi Linh Âm.
Cố Triều Lan trong nháy mắt thất thần.
Phi xa còn đang xoay tròn, nhưng người trong xe đã ổn định không còn bị va đập lên xuống.
"Có ổn không?" Thi Linh Âm hỏi cô, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.
Cố Triều Lan lấy lại tinh thần, ừ một tiếng, đỡ vai Thi Linh Âm, đẩy nàng ra, tự mình nắm lấy một bên tay vịn.
Mới vừa nắm được, phi xa lại va chạm rơi xuống đất, một tiếng ầm lớn vang lên, chiếc xe bắn lên xoay một vòng cho đến khi bốn bánh xe rơi xuống đất, lắc lư hai lần rồi mới ổn định.
Thi Linh Âm rất nhanh tìm thấy hệ thống đài điều khiển trọng lực, đóng chế độ không trọng lực, hai người rơi xuống đất.
Cố Triều Lan bị ngã vào gầm xe không đứng lên nổi.
Thi Linh Âm vội vàng đem cô nâng lên xe lăn.
"Thượng tướng!" Trong xe bộ đàm vang lên, âm thanh Vưu Ánh Hàn truyền đến, "Ngài thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì, tình huống bên ngoài thế nào?"
Dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nổ mạnh cùng một tiếng rơi xuống.
Xe phía trước và phía sau cùng đồng hành cũng bị bắn hạ.
"Có người mai phục tập kích chúng ta" Vưu Ánh Hàn nói rồi khởi động xe, băng băng đi qua khu rừng rậm, "Radar không thể quét được, không cách nào xác định được nhân số cùng tình hình hiện trường."
"Bộ Phòng vệ Biên giới rừng rậm tầng trên mặt đất không có phản ứng gì sao?" Cố Triều Lan hỏi.
Tình huống bình thường, trong rừng hẳn phải có rất nhiều binh lính giám sát và tuần tra ngầm để phòng ngừa người của tầng con kiến hoặc tổ chức tương tự Mandela vượt biên.
Vưu Ánh Hàn nói: "Không có, hoàn toàn không có phản ứng."
Cố Triều Lan một tay điều chỉnh độ trong suốt của cửa sổ thủy tinh, đồng thời nói: "Liên hệ bộ vệ tinh mặt đất, xin bảo vệ cùng quét hình."
Cửa sổ xe biến thành trong suốt, cây xanh ngoài cửa sổ nhanh chóng vụt qua.
Liếc mắt nhìn qua thì chỉ có cây cối.
Hai giây sau, Cố Triều Lan bỗng nhiên nói: " Bên trái xe, hướng mười giờ có giáp máy."
Vừa dứt lời, Vưu Ánh Hàn liền phóng ra một viên đạn, bắn thẳng về phía Cố Triều Lan nói.
Thi Linh Âm nhìn thật kỹ, mới phát hiện bóng hình một người máy thấp thoáng sau những tầng bóng cây.
Viên đạn bắn ra, bắn trúng cái giáp máy kia.
Mà bên phải xe của Cố Triều Lan ngay sau đó cũng có một viên đạn đánh tới.
Vưu Ánh Hàn quay xe, thành công né tránh được đạn đạo*, nhưng chiếc xe lúc này bất ngờ rơi xuống, mặt đất thế mà lại có một cái bẫy, cả chiếc xe rơi vào cái bẫy sâu 5 mét, hoàn toàn bị mắc kẹt.
(*Đạn đạo: đường đạn, quỹ đạo viên đạn)
Xe va chạm, Thi Linh Âm không đứng vững, ngã về phía Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng vững.
Thi Linh Âm nhân cơ hội nắm chặt lấy mu bàn tay của Cố Triều Lan, nhìn đống bùn đất còn mới bịt kín bốn phía ngoài cửa sổ, hỏi: "Chúng ta có phải bị bắt được rồi không?"
Cố Triều Lan không trả lời câu hỏi của nàng, mà kín đáo đưa cho Thi Linh Âm một thứ.
Đó là một khẩu súng nhỏ rất tinh tế, dễ dàng cất giấu.
"Tự mình tìm cơ hội chạy."
Thi Linh Âm cầm lấy cổ tay Cố Triều Lan: "Ta chạy rồi, vậy còn ngươi thì phải làm sao?"
Cố Triều Lan ngẩng đầu nhìn miệng hố, tiếng bánh xe xa lạ đang đến gần, miệng hố bắt đầu rung chuyển, lá cây rụng xuống tung tóe.
"Ta không cần ngươi quan tâm."
Ngón tay trơn bóng của Thi Linh Âm tiến vào lòng bàn tay Cố Triều Lan, siết chặt: "Nếu ta nhất định phải quản, Thượng tướng có nguyện ý cùng ta đồng sinh cộng tử không?"
Hết chương 13.