Bên trong cabin thang máy không có đèn, tối tăm mờ ảo, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ từ khe hở nóc thang máy chiếu xuống.
Thang máy kẽo cà kẽo kẹt lắc lư từ từ hạ xuống, tốc độ rất chậm, phải mất tới vài phút mới có thể xuống đến tầng phụ một.
Càng xuống sâu bao nhiêu bên trong càng tối đi bấy nhiêu.
Cố Triều Lan dựa vào thang máy ngồi bịch xuống, cau mày đánh giá khung cảnh lụi bại, thô sơ xung quanh.
Thi Linh Âm ngồi bên cạnh Cố Triều Lan, mở miệng nói: "Chắc hẳn ngươi chưa từng đến loại địa phương này đúng chứ?"
Ngữ điệu của nàng vẫn như cũ mang theo ý cười không đứng đắn, nhưng Cố Triều Lan mơ hồ cảm thấy nàng cùng bình thường có chút không giống nhau.
Tia sáng bên trong cabin càng ngày càng mờ nhạt, sườn mặt của Thi Linh Âm cũng trở nên mơ hồ trong bóng tối, Cố Triều Lan chỉ có thể nhìn thấy được sống mũi cùng đường nét đôi môi đang cong lên của nàng.
Cố Triều Lan hỏi ngược lại nàng: "Ngươi thường tới đây sao?"
Thi Linh Âm cười: "Ta lớn lên ở chỗ này a."
Nàng ngửa đầu lên, nhờ lỗ hở nhỏ hẹp trên nóc cabin mà nàng có thể nhìn thấy một mảng trời nhỏ xanh thẳm nằm tít trên cao.
"Trước đây điều ta mong đợi nhất, chính là được rời khỏi lòng đất, đến trên mặt đất tắm nắng."
Cố Triều Lan cau mày: "Tất cả cửa ra vào ở tầng một phụ đều không hạn chế, ngươi có thể đến bất cứ lúc nào."
Thi Linh Âm cười lên: "Quả thật là có thể tới bất cứ lúc nào, thế nhưng...!Thượng tướng ngươi hiển nhiên không biết quy tắc hoạt động của thế giới dưới đáy xã hội này."
Cố Triều Lan yên lặng nhìn Thi Linh Âm, chờ nàng giải thích.
Thi Linh Âm dùng tay chống sàn cabin, tiến tới gần Cố Triều Lan, hai người mặt đối mặt gần sát nhau.
Tia sáng lờ mờ không rõ, nhưng Cố Triều Lan vẫn có thể thấy được đáy mắt sáng rực như ánh sao của Thi Linh Âm.
"Trên thế giới này, những người nghèo không có gì cả không xứng được phơi nắng hưởng thụ thế giới."
Câu nói này làm Cố Triều Lan có chút ngơ ngác cùng bất ngờ, cô chăm chú nhìn khuôn mặt Thi Linh Âm, giờ khắc này cô muốn nhìn thật rõ vẻ mặt chân chính của nàng.
Nhưng Thi Linh Âm lại lùi lại, dựa người vào thang máy, nhỏ giọng nói: "Khi còn bé ta cho rằng toàn thế giới đều có dáng vẻ đen thui, tối tăm như vậy, cho đến khi ta rời khỏi nơi này mới phát hiện nguyên lai thế giới bên ngoài như thế...!tốt đẹp."
Nàng nói rồi cười lên, thật giống như đang hồi tưởng về một thế giới tươi sáng mỹ lệ hạnh phúc nào đó.
Thang máy lạch cạch một tiếng chạm đến điểm cuối, đèn được kích hoạt bằng giọng nói sáng lên, ánh đèn màu vàng ảm đạm hắt xuống, phản chiếu ra những bức tường tường loang lổ cùng với một hành lang dài tối đen u ám.
"Đã đến." Thi Linh Âm bước ra khỏi thang máy trước, cúi người xuống, dùng con dao găm cố định lại bánh răng để thang máy không thể đi lên phía trên.
Sau đó mới cõng Cố Triều Lan đi ra ngoài.
Cuối hành lang là một cánh cửa sắt xám xịt.
Thi Linh Âm một tay đẩy cửa ra.
Ánh đèn trắng bệch cùng mùi hôi thối trong không khí lập tức ập đến, ngoài cửa là một con đường cũ kỹ vắng bóng người qua lại, trên đường phố rác rưởi chất đầy thành từng đống cao như núi.
Xung quanh những đống rác là một số lượng ruồi bọ khổng lồ kinh người đang bay vo ve, thậm chí còn có một con suýt chút nữa bay trúng mặt Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan phất tay xua đuổi con ruồi đi, cả người cảm thấy không khỏe.
Trên mặt đất cũng bày ra một tầng rác rưởi, nấm mốc rong rêu mục nát thối rữa tùy ý sinh trưởng, vài chỗ trên mặt đường khi đạp lên còn tràn ra một dòng nước đen ngòm.
Đối với người từ nhỏ đã sống ở trên trời như Cố Triều Lan mà nói đây là một nơi dơ bẩn đến đáng sợ.
Cô nhíu chặt lông mày, vô thức siết chặt thân thể.
"Sợ rồi sao?" Thi Linh Âm hỏi Cố Triều Lan.
Mùi hôi thối trong không khí quá nồng nặc, Cố Triều Lan muốn ngạt thở, âm thanh cũng bởi vậy mà có chút kỳ quái: "Tại sao lại đổ rác ở ngay trước lối vào?"
Thi Linh Âm cười nói: "Không chỉ nơi này đâu, toàn bộ tầng một phụ, nơi đâu cũng đều là chỗ đổ rác."
Đi từ cổng vào là một con đường cái, đối diện con đường là một tòa nhà năm tầng, cửa ở tầng một của tòa nhà bị đóng kín mít.
Những con đường ở khu phố khác có thể nói sạch sẽ hơn nơi này một chút, chí ít cũng không có rác rưởi chất thành đống như này, thỉnh thoảng mới có người đi đường nhưng cũng chỉ cúi đầu vội vã đi qua.
Không có phồn hoa cùng náo nhiệt, nơi này chỉ là một địa phương tràn ngập mùi hôi cùng tĩnh mịch.
Trên đường phố vắng tanh, Thi Linh Âm đứng chờ xe taxi ở ven đường.
Nơi đây hẻo lánh ít người, hai người chờ đợi nửa ngày cũng không thấy hình bóng của chiếc xe nào chạy ngang qua.
Nhưng trong lúc đứng chờ lại phát hiện một tên Beta lạ mặt vẫn luôn bám theo sau hai người.
Thi Linh Âm mắt nhìn thẳng, như cũ chờ xe của mình, chỉ có Cố Triều Lan liếc nhìn hắn một chút.
Nhưng Cố Triều Lan đang bị cõng, rất bất tiện để hành động.
Nam nhân xoa xoa mũi, tay nắm thật chặt đồ vật trong túi, bước nhanh về phía hai người.
Thi Linh Âm nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo âm trầm: "Ngươi còn tiến gần thêm một bước, ta liền moi mắt ngươi ra nhét vào miệng ngươi."
Nam nhân bước chân khựng lại một chút, Thi Linh Âm mỉm cười nhìn hắn, không hoảng hốt rối loạn, bình tĩnh đến mức làm người ta hốt hoảng.
Lúc này cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi tới, Thi Linh Âm kêu xe dừng lại, mở cửa nhét Cố Triều Lan vào trong.
Nam nhân kia vẫn chưa đi, nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu sau đó lấy con dao găm trong túi ra, đâm tới phía sau lưng Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm đóng cửa xe lại, xoay người, ung dung nắm lấy tay cầm dao của tên nam nhân, dùng sức vặn mạnh.
Nam nhân kêu gào thảm thiết, con dao bị rơi trên mặt đất.
Thi Linh Âm mỉm cười hỏi hắn: "Muốn đánh nhau, hay là muốn tiền?"
Nam nhân nhẫn nhịn cổ tay đau nhức, mạnh mẽ nói: "Ta nhìn ra rồi, đồ của ngươi và cô ta mặc chính là quân trang, các ngươi là quân nhân."
"Ai nói?" Thi Linh Âm nói, "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, chưa từng cùng bạn gái hay bạn trai chơi cosplay sao?"
"Ngươi đừng hòng lừa gạt ta, các ngươi nhất định là từ phía trên kia đi xuống, chật vật như vậy, ta đoán hơn nửa là phạm tội phải chạy trốn, hiện tại bị ta nhìn thấy...!Aaaaa!" Không chờ hắn nói xong, Thi Linh Âm hung ác dùng đầu gối huých mạnh vào xương sườn của hắn.
Nam nhân kêu rên thảm thiết, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn trượt xuống.
"Ngươi tại sao không nói thứ ngươi muốn chính là tiền đây, chuyện này vốn có thể giải quyết một cách dễ dàng trong hòa bình." Thi Linh Âm vuốt mái tóc đang rủ xuống, nắm lấy cổ áo tên nam nhân, "Bang" một tiếng mạnh mẽ nện hắn vào cửa kính ở buồng lái.
Cửa kính bị đập 'bịch' một tiếng nứt ra, tài xế ngồi trong xe bị dọa sợ hết hồn.
"Hiện tại làm cho sự việc phức tạp lên như vậy, thật tốn sức a." Thi Linh Âm nói tiếp nửa câu sau, trên tay cầm lấy đầu nam nhân, liên tiếp đập vào cửa kính của xe.
Nam nhân bị đập vỡ trán, vết máu tươi bắt mắt nhuộm đỏ một mảng cửa kính, nửa tỉnh nửa mê.
Thi Linh Âm ném hắn sang một bên, cười nhìn tài xế ngồi trong xe: "Thật xấu hổ a, làm hỏng cửa kính của ngài, chút nữa trả tiền xe ta sẽ đền cho ngài."
Tài xế vội vàng gật đầu.
Thi Linh Âm mở cửa xe, ngồi vào trong, nói điểm cần đến: "Đi đến hẻm số bảy."
Tài xế khởi động ô tô, chạy dọc theo con phố dơ bẩn.
Trong xe không ai nói chuyện, tài xế một bên lái xe, một bên lén lút đánh giá hai nữ nhân ngồi đằng sau.
Hai người này một người mặt không cảm xúc, cao lãnh tự phụ, một người mặt mày dịu dàng, tiếu lý tàng đao*.
Khí chất khác hẳn nhau, nhưng lại đều rất rõ ràng mang theo một loại khí tức tương đồng, khí tức của kẻ có tiền.
Loại khí tức này, trong cái thế giới âm u dơ bẩn này, được hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tài xế siết chặt tay lái, không dám mở miệng, một đường yên tĩnh lái xe đến chỗ cần đến.
Hẻm số 7 nằm ở ranh giới của tầng ngầm, lưng dựa vào bức tường xi măng dày thẳng tắp, nó cách lối vào tầng một phụ một đoạn rất xa, đường tắt chằng chịt đan xen, địa hình hỗn loạn, rất dễ ẩn trốn cũng rất dễ phóng hỏa, là một trong những nơi hỗn loạn nhất ở tầng một phụ.
Tài xế dừng xe ở đầu hẻm.
Thi Linh Âm thanh toán một khoản tiền lớn, cõng Cố Triều Lan quẹo vào trong một cái ngõ hẻm.
Tài xế nhìn theo đến khi hai người tiến vào đường tắt sau mới rời khỏi.
Xung quanh nơi ở của Thi Linh Âm là một đống nhà đổ nát, nằm ngay ở trong con ngõ nhỏ cách đầu ngõ khoảng 10m.
Cửa sân khép hờ, vừa bước vào đập vào mắt là một khoảng sân chất đầy đồ dùng bỏ đi và kim loại rỉ sét, cửa lớn các gian phòng được mở toang, lộ ra bốn vách tường trống trải.
Thi Linh Âm dùng chân đá cánh cổng, lau lớp rỉ sét bám bên ngoài ổ khóa mở bằng mật mã, rồi một lần nữa nhập mã đóng lại cánh cửa.
"Crack" —— Hai cánh cửa kim loại từ từ được đóng kín.
Tiến vào phòng khách, đóng lại cửa lớn.
Thi Linh Âm đá văng lớp tro bụi dày đặc trên mặt đất ra, tìm lối vào tầng hầm ẩn giấu dưới lớp tro bụi trên đất, dùng vân tay để mở cửa.
Chỗ này mới là nơi Thi Linh Âm chân chính ở lại trong những lúc khẩn cấp.
Không gian của căn phòng dưới mặt đất rất nhỏ, nhưng tất cả đồ dùng đều đầy đủ, dựa vào tường còn có một thiết bị tự động trị liệu cơ bản có thể xử lý ngoại thương, thực hiện các loại giải phẫu đơn giản.
Cố Triều Lan nhìn bộ máy móc.
Thi Linh Âm nhanh chóng đi tới mở tủ quần áo, đẩy đẩy mấy cái móc áo: "Ngươi muốn tự tắm rửa hay để ta giúp ngươi?"
Nói xong nàng đảo mắt nhìn thiết bị liên lạc trên cổ tay, tín hiệu biểu thị bị gián đoạn, tầng một phụ không có mạng viễn thông lẫn internet, chỉ có tư nhân được phê chuẩn, hoặc phải đến nơi chỉ định mới có thể sử dụng.
Nàng nhìn thời gian.
20 giờ 21 phút, ngày 20 tháng 5.
"Nửa canh giờ* sau chúng ta sẽ phải rời khỏi nơi này" Nàng lấy ra một cái áo T-shirt đen và một cái quần đen, xoay người lại nói, "Những chuyện như này người ở phía trên xuống tới tầng một phụ luôn bị truyền đi đặc biệt nhanh, hơn nữa ta và ngươi còn mặc quân trang."
(*1 canh giờ = 2 giờ => nửa canh giờ = 1 giờ)
Cố Triều Lan vẫn đang nhìn chăm chú thiết bị trị liệu, không trả lời.
Thi Linh Âm bước tới, im lặng vài giây.
Nàng đoán khả năng là Cố Triều Lan đang suy nghĩ đến việc trị liệu cho đôi chân, nhưng thiết bị này quá đơn sơ, không làm được các loại giải phẫu phức tạp, cũng không thể giúp bắp thịt và xương cốt khôi phục một cách nhanh chóng.
"Sao vậy?" Thi Linh Âm nhẹ giọng hỏi.
Cố Triều Lan nói: "Trong cột sống của ta có một đồ vật."
Thi Linh Âm nhất thời siết chặt móc áo tay: "Vì nó mà ngươi không thể đứng được sao?"
Cố Triều Lan cởi chiếc áo ren không thích hợp trên người xuống: "Dìu ta lên bàn phẫu thuật, đem nó lấy ra."
Thi Linh Âm do dự nói: "Nếu như có thể ngươi bây giờ dùng gây tê..."
"Không cần gây tê." Cố Triều Lan nhìn nàng, ánh mắt yên tĩnh, "Lấy ra chúng ta liền đi."
Thi Linh Âm nắn nắn ngón tay, bỏ quần áo xuống, đỡ Cố Triều Lan bên giường phẫu thuật, điều chỉnh máy móc, nhắm thẳng vào nơi cần giải phẫu.
Cố Triều Lan nằm sấp xuống bàn, tự mình kéo áo lót đen lên, để lộ ra phần lưng tinh tế trắng nõn, trên sống lưng của nàng có một vết sẹo nằm ngang bị lõm vào rất rõ ràng.
Thi Linh Âm đưa tay sờ nhẹ, thấy Cố Triều Lan không hề tức giận, mới dám dùng sức chạm vào vết sẹo cùng với vật cứng nằm dưới vết sẹo đó.
Là một mảnh kim loại, cắm ở bên trong xương sống lưng, làm gián đoạn các tín hiệu từ thần kinh truyền đến hai chân.
"Ai đặt vào?" Thi Linh Âm hỏi, âm thanh rất nhẹ nhàng, cất giấu một cỗ lạnh lẽo không rõ ràng.
Cố Triều Lan không trả lời nàng: "Có thể bắt đầu rồi."
Thi Linh Âm thu ngón tay lại, lựa chọn kĩ càng loại hình giải phẫu, điều chỉnh các chi tiết nhỏ.
"Chưa đầy một canh giờ trước, ngươi còn nói với ta ngươi không có bí mật." Thi Linh Âm hừ một tiếng, giọng điệu ủy khuất, như đang làm nũng oán giận, "Hóa ra là gạt ta.
Cố Thượng tướng vẫn là có bí mật."
Cố Triều Lan nhìn về phía Thi Linh Âm, Thi Linh Âm cố ý không nhìn cô, một mặt không vui theo dưới cái cuối cùng giải phẫu điều chỉnh kiện.
Nàng lùi lại, kéo găng tay xuống, ném sang một bên: "Thượng tướng chậm rãi làm giải phẫu, ta đi tắm rửa."
"Không phải bí mật." Cố Triều Lan buột miệng giải thích.
Thi Linh Âm không quay đầu lại, Cố Triều Lan nhìn bóng lưng nàng, do dự một chút mới nói tiếp: "Là mệnh lệnh."
Tác giả có lời muốn nói:
Ta vừa đổi một cái tên cổ quái QAQ, phiền phức đại gia tha thứ ta một hồi, sau này nhìn thấy ta đem tên sửa đến lại sửa đi thời điểm, không nên kỳ quái, bởi vì ta khả năng ngày thứ hai lại sửa lại (Che mặt)
Còn có quyển sách này viết đặc biệt chậm, ngày hôm nay còn đem bản thảo tồn ngày hôm qua xóa đi viết lại, sau này thời gian đổi mới có thể sẽ càng ngày càng muộn, sau đó khả năng còn có thể ngừng có chương mới T^T
Hết chương 16.