Đoàn thuyền của Võ Bình nối đuôi nhau chèo sang bên kia bờ sông Trường Giang. Dưới ánh trăng sáng, Võ Bình đứng ở mạn thuyền, lờ mờ nhìn thấy bóng người cao thẳng của Vĩnh An từ đằng xa.
Vĩnh An đứng giữa hai bên đoàn binh. Những ngọn đuốc chuyển động không ngừng, càng làm nổi bật dáng vẻ bình tĩnh của hắn. Võ Bình nhăn mặt, không hài lòng với thái độ điềm nhiên này của hắn.
"Huynh trưởng của nàng đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Vĩnh Sa không đáp, nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt sáng rực dừng ở nơi Vĩnh An đang đứng.
"Điện hạ! Địch tập kích ta! Có người đục thủng thuyền rồi! Chúng ta mau quay về thôi!"
Tiếng la vừa dứt, hàng ngàn mũi tên bay ra từ ngọn núi, nhắm thẳng đến chiếc thuyền đang trôi trên sông của Võ Bình. Trong phút chốc, quân sĩ Giản Mân mất mạng không ít. Khung cảnh hoảng loạn cùng tiếng gào thét xé tan màn đêm yên tĩnh.
Võ Bình đứng c h ế t trân tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp. Hồi sau, hắn mới quay đầu, nhìn Vĩnh Sa đang bình tĩnh ngồi ngay ngắn trước mặt. Nàng không khóc không nháo. Giống như mọi chuyện đều đã được lường trước.
"Là nàng sao? Là nàng nói cho Vĩnh An biết yếu điểm của quân ta?"
Vĩnh Sa yên lặng không đáp, như ngầm thừa nhận những nghi vấn của hắn là chính xác. Võ Bình bóp chặt lấy bả vai nàng, ép nàng phải ngước lên nhìn mình.
"Tại sao nàng lại làm như vậy?"
Hắn đau khổ nói, thanh âm như bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Khinh địch là đại kỵ của nhà binh. Võ Bình, ngươi thua rồi."
Lồng ngực hắn như có gì xuyên qua, thứ chất lỏng màu đỏ chói mắt trào ra. Vĩnh Sa nắm chặt cán d a o, không hề nương tay mà dùng sức cắm thật sâu. Nàng mỉm cười, lần đầu tiên trong nhiều năm, nàng cười một cách mãn nguyện.
Võ Bình nhìn gương mặt nàng. Trong khoảnh khắc hai mắt sắp đóng chặt, từng dòng kí ức cứ chầm chậm len vào đại não hắn. Cũng vào ngày hôm nay nhỉ? Ngày hắn đến đón dâu ở bến thuyền, dưới ánh trăng sáng, nàng như nhuộm thêm một tầng hào quang rực rỡ. Võ Bình nắm lấy tay nàng. Dù cho bao lần cầm đao nặng trên tay cũng không khiến hắn sợ hãi, nhưng hắn lại sợ mình dùng sức quá mạnh khiến cho đôi tay nàng bị thương. Bắt đầu từ khi nào mà hắn lại cảm thấy thương xót nàng?
"Nàng từng nói, mọi thứ ta đều có thể có được. Nhưng kì thực, từ trước đến nay, ta chưa từng có được trái tim nàng..."
...
M á u tươi nhuộm đỏ sông Trường Giang. Từng người từng người ngã xuống. Chẳng mấy chốc, quân của Võ Bình chẳng còn lại mấy ai. Vĩnh An đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt không dời nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thay vì vui mừng, trong lòng hắn bây giờ chỉ còn lại sự mất mát, trống rỗng.
Hắn lấy từ trong vạt áo của mình ra một chiếc khăn tay nhỏ, trên đó có ghi mấy chữ xiêu vẹo. Đây là cái khăn tay mà Thu Nguyệt đã bí mật nhét vào áo choàng của hắn vào đêm hôm đó. Nàng phát hiện ra ngay khi vừa tới nơi. Càng làm chứng thực cho những nghi ngờ trước đó của hắn.
Có nội gián.
Nàng đã cảnh báo hắn. Tuy vậy, hắn vẫn mang hy vọng mong manh, rằng có thể chỉ là hiểu lầm.
"Đáng lí ra giờ này ngươi không nên ở đây mới phải."
Vĩnh An gấp gọn chiếc khăn tay bỏ lại vào trong vạt áo. Hắn quay người lại, đối diện với người đang cầm kiếm tiến về phía hắn.
Trần tướng quân ngạc nhiên, hai mắt mở lớn.
"Làm sao mà ngươi biết? Là công chúa nói?"
"Vĩnh Sa làm sao biết được. Nếu biết thì đã bị ngươi diệt khẩu từ lâu. Và ngươi cũng chẳng đi đến bước ngày hôm nay."
Vĩnh An dừng lại một chút, quét mắt về phía sau lưng Trần tướng quân. Hắn cười chua xót nói.
"Nửa đêm nửa hôm, việc gì mà khiến Trần tướng quân phải đứng canh trước cửa lều của ta? Đây vốn là nhiệm vụ của lính gác không phải sao? Chẳng qua là người chờ đợi nàng tới! Ngươi đã biết tối hôm đó nhất định Vĩnh Sa sẽ sai nàng tới đưa thư. Nên ngươi mới cố tình đứng ở đó!"
"Ta đã luôn thắc mắc mãi. Phụ Hoàng vừa mới mất không lâu, ta cố gắng phong toả tin tức. Vậy mà Giản Mân vẫn biết được, đoàn binh đi đến biên quan trong tốc độ nhanh đến bất thường. Chẳng lẽ là trùng hợp? Trừ phi đã có người luôn bí mật truyền thông tin ra ngoài kể từ lúc Phụ Hoàng lâm trọng bệnh đến nay."
"Ta đã nghĩ nếu như ngươi biết quay đầu, ta tuyệt sẽ không truy cứu. Nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn chọn lựa đứng về phía Giản Mân, bán đứng Nam Hoà!"
Những lời này Vĩnh An nén trong lòng rất lâu, hắn muốn đem tất cả sự phẫn nộ này phát tiết ra bên ngoài. Hắn muốn tin tưởng lòng người, nhưng đến hết lần này đến lần khác, chỉ nhận lại kết cục đắng cay.
Trần tướng quân vẫn đứng đó, tay cầm kiếm dừng lưng chừng ở không trung.
"Điện hạ làm sao biết được cảm giác của kẻ đi lên từ trong bùn lầy? Năm đó người họ Vĩnh các người giết chết cả nhà ta! Ta trốn dưới đống sình không ai phát hiện ra, may mắn thoát được một kiếp. Điện hạ yêu dân như con, nhưng không thử nhìn xem Nam Hoà trong tay họ Vĩnh các người giờ đã thành cái gì rồi? Ngoài những bộ x ư ơ n g trắng đã hoá thành tro chôn dưới toà cung điện kia, thì còn lại gì? Mục nát! T h ố i r ữ a!"
Trần tướng quân hét lớn một tiếng, hắn dồn hết sức lực muốn đâm về phía Vĩnh An. Hắn chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Chỉ cần Võ Dương đến, ước nguyện của hắn sẽ thành sự thật. Thiên hạ này sẽ nằm trong tay hắn, chứ không phải là Vĩnh Nghi, hay là tên Vĩnh An này. Người nhà họ Vĩnh, toàn bộ phải bị d i ệ t sạch.
Vĩnh An đỡ được kiếm của Trần tướng quân, hắn nhìn vào mắt của Trần tướng quân, chế giễu hỏi.
"Ngươi nghĩ Võ Dương sẽ tới ư?"
Thanh kiếm của Vĩnh An sượt qua gò má của Trần tướng quân, để lại một vệt m á u vừa dài vừa sâu, hắn nghi hoặc hỏi:
"Ngươi có ý gì?"
"Võ Dương sẽ tới. Nhưng chỉ có cái đ ầ u của hắn ta mà thôi."
Trần tướng quân không chịu thua, hắn xoay người, đá vào lồng ngực của Vĩnh An. Vĩnh An mất đà, ngã xuống. Đoàn binh lính vẫn đứng im không nhúc nhích, khi chưa được lệnh của chủ nhân, bọn họ không dám ra tay.
Cảm giác tê lạnh ập tới, thanh kiếm đã kề ngay sát yết hầu của Vĩnh An, Trần tướng quân đứng ở trên cao, một chân hắn đạp lên lồng ngực của Vĩnh An, hắn cười ha hả, nói:
"Điện hạ cuối cùng vẫn không đánh lại ta. Điện hạ nhầm to rồi, Võ Dương sẽ tới. Lúc đó ta và hắn sẽ cùng nhau dọn xác cho ngươi và Võ Bình."
Vĩnh An bình tĩnh đáp:
"Ồ, vậy sao? Còn ngươi thì nên nói ít lại một chút. Nói càng nhiều, cái c h ế t càng tới sớm."
Lời vừa dứt, mũi tên từ phía sông Trường Giang xé gió lao tới. Nhắm thẳng vào cổ h ọ n g của Trần tướng quân. Vĩnh An chớp lấy thời cơ, bật người dậy hất văng thanh kiếm của hắn ra xa.
Trần tướng quân ngã xuống. Đến tận lúc c h ế t hắn vẫn không tin được. Vậy là kế hoạch mà hắn nghĩ không có một kẽ hở kia, đã hoàn toàn thất bại.
Vĩnh An phủi áo, hắn nhìn về phía mũi tên vừa được bắn ra lúc nãy. Đoàn thuyền thắp đuốc sáng rực đi tới, nối đuôi nhau trải dài khắp dòng sông, không thể nhìn thấy được điểm cuối cùng. Người đứng ở con thuyền dẫn đầu thu lại cung tên.
Nàng vừa vặn đứng ở ngay nơi ánh trăng chiếu rọi xuống. Mái tóc nàng buộc gọn bằng chiếc khăn đã cũ. Gió thổi làn váy nàng tung bay. Từ khoảng cách xa như vậy, nhưng Vĩnh An vẫn cảm nhận được dường như nàng càng cười với hắn. Hình ảnh về cô gái nhỏ, hai chân chảy m á u đầm đìa trong kí ức lại ùa về. Lúc đó hắn nghĩ rằng một đứa nhỏ mới tám tuổi thì làm sao có thể chịu đựng được mấy cảnh c h é m g i ế t này. Vì vậy bèn liếc nhìn nàng một cái. Ngoài dự tính của hắn, nàng vẫn kiên cường bấu chặt vào vai áo hắn, đôi mắt sáng rực nhìn về phía trước. Dáng vẻ không cam chịu số phận đó của nàng, khắc mãi trong đầu hắn không quên. Hắn cảm tưởng như chuyện chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Mới đó mà nàng đã trở thành thiếu nữ rồi. Trở thành Thu Nguyệt dũng cảm của hiện tại.
"Chúng thần bái kiến Điện hạ."
Đoàn thuyền cập bến, những binh lính tóc đã xen lẫn sợi bạc chắp tay cung kính trước ngực, đồng loạt quỳ xuống. Công chúa Vĩnh Sa được Thu Nguyệt dìu xuống thuyền, dẫn đến trước mặt Vĩnh An.
"Kết thúc rồi."
"Phải, kết thúc rồi."
Ở phía xa, ánh mặt trời đang dần ló rạng, đón chào ngày mới.
HẾT