"Không được." Nghe xong kế hoạch của Trương Siêu, Giang Dương quả quyết từ chối.
"Như vậy thầy sẽ phải ngồi tù, Lí Tĩnh cũng sẽ không đồng ý đâu."
"Điểm này không phải lo, tôi sẽ thuyết phục cô ấy." Trương Siêu nói một cách khẳng định.
Chu Vĩ giận dữ gầm lên: "Tất nhiên là không được, muốn ngồi tù, anh tự mà đi ngồi tù, coi như là trả món nợ Giang Dương mất ba năm tù oan! Anh tuyệt đối không được đưa ra cái ý tưởng vớ vẩn hại chết Giang Dương!"
"Chu Vĩ!" Giang Dương gầm lên.
"Anh không nói nữa có được không! Chuyện tôi ngồi tù không liên quan gì đến thầy Trương!"
"Rõ ràng anh ta đã lừa cậu là nhận tội sẽ được hưởng án treo..." Chu Vĩ vừa chỉ vừa nhiếc móc.
Giang Dương đứng dậy, gào lên: "Tôi đã nói từ rất lâu rồi, chuyện tôi ngồi tù không liên quan đến thầy Trương! Anh im đi!"
"Nhưng kế hoạch của anh ta rõ ràng sẽ hại chết cậu còn gì!"
"Không thì sao, không thì tôi sẽ không chết hả?" Giang Dương cười nhạt.
"Tôi cảm thấy kế hoạch của thầy Trương có thể cân nhắc, chỉ có điều tôi không muốn làm liên lụy đến bất cứ một ai trong số các anh."
Chu Vĩ giận dữ nói: "Rõ ràng cậu có thể...!tự nhiên, một cách tự nhiên, bây giờ phải...!sớm theo cách nhân tạo."
Giang Dương nhắm mắt thở ra một hơi, giọng điệu trở nên ôn hoà: "Anh Tuyết, bác sĩ nói tôi vẫn còn ba đến năm tháng, anh định làm cho tôi tức đến mức xuất huyết bên trong, ngày mai đi luôn hả."
Chu Vĩ vội mềm mỏng khuyên nhủ: "Cậu ngồi xuống đã, tôi sẽ nói năng tử tế, nói năng tử tế được không?"
Giang Dương cười với Chu Vĩ, rồi ngồi lại vào trong ghế, nhìn ba người, nói: "Tôi vốn cũng chẳng còn được mấy tháng, chẳng qua là sớm hơn một chút, hơn nữa ung thư giai đoạn cuối sẽ rất đau đớn, các anh ít nhiều cũng đều đã từng chứng kiến bạn bè hoặc người thân mắc bệnh ung thư, mấy tuần cuối cùng rất khổ sở, ở Trung Quốc không có cái chết nhân đạo, so với cách chết cuối cùng như vậy, chẳng thà tận dụng một chút, đúng không?"
Chu Vĩ và Trần Minh Chương đều buông một tiếng thở dài, vùi đầu vào trong cánh tay.
Giang Dương lại nói: "Thầy Trương, em thấy ý tưởng của thầy rất hay, em chỉ nghĩ đến nghệ thuật hành vi, quá thấp cấp, sự chính nghĩa trong quy trình mà thầy nói đến, mới là phương án lí tưởng nhất, chỉ có điều, em không muốn vì thế mà thầy phải hi sinh nhiều như vậy, liệu có thể có cách nào, không liên lụy đến mọi người, kế hoạch chỉ một mình em thực hiện, mà lại đạt được hiệu quả như vậy?"
Trương Siêu lắc đầu: "Không thể, để thực hiện sự chính nghĩa trong quy trình, những việc sau khi cậu chết, buộc phải được hoàn thành bởi những người khác." Anh ta nhìn về phía Trần Minh Chương, "Tổng giám đốc Trần giỏi đầu tư cổ phiếu, tất sẽ hiểu rõ nguyên lí lợi nhuận tỉ lệ thuận với rủi ro."
Trần Minh Chương mím môi: "Tôi hiểu Giang Dương, tôi không phản đối việc sử dụng cái chết của cậu ấy để làm một vài việc, nhưng tôi thấy đúng là luật sư Trương không cần phải hi sinh bản thân mình, anh làm như vậy chắc chắn sẽ phải ngồi tù, tôi hoàn toàn tin rằng năm xưa khi giúp Giang Dương kháng cáo, anh đã bị lừa, anh không cần hoàn thành những việc sau khi chết của Giang Dương với suy nghĩ để chuộc tội."
"Không phải như anh nghĩ," Trương Siêu lắc đầu nói, "Nói thật lòng, đúng là tôi có suy nghĩ muốn chuộc tội, nhưng không chỉ là mắc nợ với Giang Dương, tôi mắc nợ Hầu Quý Bình nhiều hơn.
Những lời Chu Vĩ nói đều không sai, đúng là tôi đã thích Lí Tĩnh từ rất lâu rồi, lúc đầu khi phát hiện ra điểm đáng ngờ nhưng lại không kháng cáo, là vì sợ chuốc phiền vào mình, nhưng sau này, đúng là trong lòng tôi ích kỉ, tôi muốn bóng dáng Hầu Quý Bình hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Lí Tĩnh, cho nên mới cứ một mực khẳng định rằng việc điều tra sẽ không có kết quả, để Lí Tĩnh từ bỏ.
Tôi mắc nợ Hầu Quý Bình, cũng mắc nợ Lí Tĩnh, nếu tôi không dùng hành động thực tế để bù đắp cho quá khứ, sau này, tôi không biết sẽ phải đối mặt với Lí Tĩnh như thế nào.
Có lẽ cô ấy sẽ giả vờ như không có chuyện gì, nhưng tôi không làm được.
Cho nên, Giang Dương, cậu đừng từ chối đề nghị của tôi, tôi đã không còn trẻ trung gì nữa, không phải vì một phút bốc đồng muốn thể hiện tinh thần chính nghĩa mà nói ra những lời ấy, tôi là người có suy nghĩ chín chắn."
Chu Vĩ mím môi, không nói gì, đứng lên đi ra ngoài phòng hút thuốc.
Còn lại ba người im lặng không nói gì, rất lâu sau, Trần Minh Chương lên tiếng: "Kế hoạch này của anh chưa thấu đáo lắm, tôi thấy còn rất nhiều kẽ hở, không thể đi được đến bước cuối cùng như mong muốn."
Trương Siêu mỉm cười nói: "Đó chỉ là cái khung phương án tôi nghĩ ra trong thời gian ngắn, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, đến khâu thực hiện cuối cùng, còn cần phải lên kế hoạch chi tiết cho từng bước một.
Bốn người chúng ta cùng chung sức, bác sĩ pháp y, cảnh sát, kiểm sát viên, luật sư, cả bốn người chúng ta đều am hiểu ngành của mình, đều là những người xuất sắc trong ngành của mình, năng lực của cả bốn người tập trung lại, nhất định có thể làm cho kế hoạch đi được đến bước đó."
Giang Dương do dự lắc đầu: "Tôi không muốn mọi người vì việc này mà gặp phiền hà, nếu như vậy thì kể cả là đi được đến bước đó một cách thành công cũng không có ý nghĩa gì."
Trương Siêu nói: "Không đâu, tôi bị phiền thì không tránh được rồi, tổng giám đốc Trần và Chu Vĩ chỉ đưa ra ý kiến, xem toàn bộ kế hoạch có những sơ hở nào, không liên quan đến việc thực hiện cụ thể, chúng tôi sẽ lên kế hoạch kĩ lưỡng về lời khai của nhau, có như vậy mới giảm thiểu được sự hi sinh của chúng ta đến mức thấp nhất."
Trần Minh Chương cau mày nói: "Nhưng việc này, không chỉ anh phải thuyết phục Lí Tĩnh, mà Giang Dương cũng phải thuyết phục Quách Hồng Hà, Quách Hồng Hà có quyền được biết toàn bộ sự việc, cô ấy chỉ là một phụ nữ bình thường, e là..."
Giang Dương lắc đầu: "Anh Trần, anh nghĩ về Hồng Hà đơn giản quá đấy.
Có thể trong mắt các anh, cô ấy chỉ là một phụ nữ rất bình thường, ít học, ngoài việc ở nhà chăm con, làm mấy việc tay chân đơn giản, cô ấy không hiểu gì, không biết gì, nhưng cô ấy là một phụ nữ rất kiên cường.
Ngay từ lúc chúng tôi mới quen nhau, cô ấy vẫn luôn biết tôi đang làm gì, cô ấy cũng luôn ủng hộ tôi, kể cả là những năm vừa rồi, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ phàn nàn tôi nửa câu, chưa bao giờ bảo tôi từ bỏ.
Lần này, cô ấy cũng sẽ ủng hộ tôi.
Chỉ có điều," mắt anh đỏ hoe, "Cuộc đời này, tôi thật có lỗi với cô ấy."
Trần Minh Chướng cắn chặt môi, dường như rất không muốn, lại dường như không tìm được cách nào hay hơn nữa.