Đêm xuân trụy lạc

Nhóm đạo cụ đang phun nước mưa dữ dội. Dưới làn nước, cơn sóng ngầm dưới hồ bơi còn mãnh liệt hơn cả cơn mưa xối xả này.
 
Khi Úc Gia Trạch ném âu phục và nhảy xuống nước, hầu như mọi người rảnh rỗi đều bu lại kín đặc quanh màn hình giám sát để xem kịch hay.
 
Trong cảnh quay rộng, Ô Mạn đã vô thức cúi đầu, Truy Dã lạnh lùng liếc người đang bơi tới từ xa, ôm lấy Ô Mạn bơi đi, bơi ra khỏi khung hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vị trí của Úc Gia Trạch ban đầu không có camera, trong cảnh quay rộng chỉ có thể nhìn thấy bóng áo sơ mi đen lướt qua, không nhìn rõ biểu cảm nhưng khí thế mạnh mẽ đó dù chỉ nhìn qua màn hình cũng khiến mọi người khiếp sợ.
 
Thế nhưng Truy Dã lại hoàn toàn không quan tâm, càng bơi càng nhanh. Dù mang theo trọng lượng của người khác, anh vẫn bỏ xa Úc Gia Trạch ở phía sau. Sự chênh lệch về thể lực và tốc độ mà sức trẻ mang lại đã thể hiện rõ. 
 
Chỉ một lúc sau, anh đã ôm Ô Mạn nổi lên mặt nước, đặt cô lên bờ.
 
Lúc này, Ô Mạn đã ngất xỉu. Truy Dã vụng về ấn ngực cô, bóp mũi cô để tiếp tục hô hấp nhân tạo. 
 
Ngay lúc hai đôi môi sắp chạm nhau, mặt nước đột nhiên có người nổi lên, đẩy mạnh Truy Dã ra. 
 
Úc Gia Trạch như ác quỷ bò lên từ địa ngục, giọng nói trầm đục: “Tránh ra!”
 
“Anh bị bệnh à?” Thái dương của Truy Dã giật giật: “Đừng cản trở tôi cứu người!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thứ tôi nuôi cần cậu cứu à?” Úc Gia Trạch cười khẩy, “Và nếu thứ tôi nuôi đã dơ bẩn thì thà để nó chết đi còn hơn.”
 
“... Mẹ kiếp, anh đang nói cái quái gì vậy?!” 
 
Truy Dã tức giận túm cổ áo Úc Gia Trạch, không do dự giơ nắm đấm lên như quả bom khổng lồ nhắm vào anh ta. 
 
Tốc độ quá nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng, từ trong đám đông, hai vệ sĩ áo đen lao lên, tách anh ra. Truy Dã chửi thề, ba người giằng co, lúc này đoàn làm phim mới dừng ăn dưa mà vội vã tách họ ra.
 
Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy, Uông Thành nhìn vào màn hình với vẻ khó coi nhưng rất hưng phấn: “Cảnh này cắt xén lại giống như phim “Người trong giang hồ”!”
 
Một bên Úc Gia Trạch từ từ chỉnh lại cổ áo bị nắm nhăn, một bên liếc nhìn hiện trường với vẻ khinh bỉ, cúi xuống bế Ô Mạn nghênh ngang rời đi.
 
*
 
Ô Mạn tỉnh lại vào buổi tối, xung quanh là một màu tối đen. Cô mơ hồ nhìn về phía giường, trong bóng tối có một người ngồi, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối chết chóc, nửa còn lại hiện rõ dưới ánh trăng nhợt nhạt, đang tập trung gọt một quả táo.
 
“Tỉnh rồi?”
 
Anh ta ngẩng đầu, đưa một miếng táo tới miệng Ô Mạn. Lúc này, Ô Mạn không muốn ăn gì nhưng vẫn cắn miếng táo.
 
Úc Gia Trạch lau nước trên miệng cô: “Trước khi quay, em nói em sẽ không sợ.”
 
Ô Mạn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Xin lỗi, là tôi đánh giá quá cao bản năng sinh lý của con người.”
 
Anh ta nói nhẹ nhàng: “Thằng nhóc đó hôn em dưới nước, em biết không?”
 
Nghe đến đây, ký ức vụn vặt lập tức trở lại, tim cô run rẩy. Ô Mạn nói dối mặt không đổi sắc: “... Không có, tôi tránh ra rồi.”
 
Cô nhớ vị trí camera không phải cận cảnh, chỉ là một cảnh toàn, không thể nhìn rõ. May mắn không phải cận cảnh. May mắn, may mắn. Ô Mạn thầm cảm ơn trời đất.
 
“Vậy sao?” Úc Gia Trạch nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, ban đầu rất dịu dàng nhưng sau đó lực ngày càng mạnh. Môi cô đau đớn, sưng lên thấy rõ.
 
Ô Mạn cười gượng: “Hơn nữa, cậu ấy đến gần chỉ để cứu tôi thôi, vì nếu xảy ra tai nạn trong quá trình quay thì sẽ rất tệ.”
 
“Nhiều lần cứu em như vậy, cậu ta đúng thật là người tốt.” Úc Gia Trạch rút tay lại, cầm lấy con dao gọt trái cây. Đầu dao đâm vào lõi táo, “Tôi có nên trao cờ hiệu sống như Lôi Phong cho cậu ta không?”
 
“... Ngài nghĩ quá nhiều rồi. Cậu ấy tặng Đinh Giai Kỳ quà sinh nhật, tìm từ những đĩa nhạc phát hành từ mười tám năm trước, tìm đúng một đĩa có tên cô ấy. Điều này so với việc cậu ấy cứu em thì không phải thú vị hơn nhiều sao? Ngài cũng nghe chính miệng cậu ấy nói, tôi không phải là kiểu người cậu ấy thích.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Giữa tôi và cậu ấy không có gì cả.”
 
“Quay thêm nữa có lẽ sẽ có.”
 
“Ngài đang lo lắng sao?” Ô Mạn cố tình khiêu khích anh ta, “Phim đã quay được một nửa, có bao nhiêu con mắt đang nhìn. Nếu đột nhiên ngài không cho tôi quay, mọi người sẽ nghĩ ngài thua rồi.”
 
Úc Gia Trạch ngừng gọt táo, vứt dao, đột ngột bóp cổ Ô Mạn.
 
Anh ta cười hả hê: “Nói nhiều như vậy, một câu cũng không trúng trọng điểm.”
 
Cô bị bóp đến mức mặt đỏ bừng, vừa mới hồi lại chút hơi thở đã bị bóp nghẹt tiếp. 
 
Úc Gia Trạch tiến lại gần Ô Mạn, đôi môi lạnh buốt kề sát vào tai cô: “Điều em nên nói nhất là, tôi không cần phải lo lắng, bởi vì trong mắt em chỉ có mình tôi.”
 
Bàn tay anh ta thả lỏng một chút. Ô Mạn khó khăn nói: “Trong mắt tôi... chỉ có... ngài.”
 
Lúc này, Úc Gia Trạch mới thả tay, tiếng ho dữ dội vang lên khắp phòng.
 
“Được, vậy quay cho xong đi.” Úc Gia Trạch hôn lên trán cô.
 
Dù sao vị Ảnh đế trẻ của Cannes rất khó còn cơ hội nhận vai khác.
 
“Tôi còn có một bữa tiệc, có gì cần thì gọi cho tôi.”
 
Anh ta nhét miếng táo cuối cùng vào miệng Ô Mạn, mặc thêm áo khoác và rời đi.
 
*
 
Sau đó, Uông Thành đặc biệt đến thăm cô, nói rằng kế hoạch đã thay đổi, ngày mai cô sẽ được nghỉ ngơi. Cảnh quay ở công viên nước dù cuối cùng có sự cố nhưng đoạn cô ngất xỉu trước đó có thể sử dụng. Nghe xong, Ô Mạn mới hoàn toàn yên tâm, mơ màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy đã là lúc nửa đêm.
 
Cô cảm thấy đói, gọi một phần dịch vụ phòng. Tốc độ giao hàng có vẻ nhanh hơn dự kiến. Khi mở cửa, trong mắt Ô Mạn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
 
Người đứng ngoài cửa là Truy Dã, tay đút túi, khóe miệng còn có hai vết thương.
 
“... Còn phải quay phim nữa, sao lại để bản thân thành ra thế này?” 
 
Ô Mạn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô ngất xỉu, không kìm được ngạc nhiên hỏi. Đồng thời trong lòng dấy lên dự cảm rất tồi tệ.
 
Anh không mấy quan tâm, sờ sờ khóe miệng: “Cái này à, muốn đánh nhau với thằng ngu nhưng không đánh được, lại bị chó săn của thằng ngu cắn.”
 
“Cậu nói không phải là...”
 
“Ngoài Úc Gia Trạch ra thì còn ai vào đây nữa?”
 
“Cậu điên rồi à?” Ô Mạn hít một hơi lạnh, “Cậu có ý thức về tình trạng hiện tại chút nào không... Quyền lực của Úc Gia Trạch phủ khắp ngành giải trí, mối quan hệ rộng khắp trong giới, thậm chí còn dính líu đến bộ phận kiểm duyệt. Nếu cậu đắc tội với anh ta, đồng nghĩa đắc tội với cả giới giải trí!”
 
“Nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi chỉ tiếc là cú đấm của mình không đủ nhanh.” Truy Dã cảm thấy rất buồn cười hỏi ngược lại cô, “Chị biết anh ta nói gì khi chị ngất xỉu bên hồ bơi không? Người này hiểu thế nào là tôn trọng cơ bản không? Tôi không thể tưởng tượng nổi sẽ có người phụ nữ nào yêu một người như vậy.”
 
Ô Mạn bất lực nhếch môi: “Dùng tình yêu để định nghĩa mối quan hệ giữa nam nữ trong giới, tôi nên nói cậu ngây thơ hay ngu ngốc đây?”
 
“Vậy chị thừa nhận là vì lợi ích mà ở bên anh ta?”
 
“... Đây là chuyện giữa tôi và anh ta.” Ô Mạn liếc nhìn hành lang trống trải, nhân viên phục vụ phòng có thể đến ngay hoặc có ai đó tình cờ đi ngang qua, bị người ta thấy thì không tiện, “Trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Dù sao đi nữa, chuyện ở hồ bơi cảm ơn cậu.”
 
Cô nói nhanh rồi muốn đóng cửa, Truy Dã lập tức thò tay giữ cửa.
 
Ô Mạn suýt đè nát tay anh, đến phút cuối cùng mới dừng lại, bực bội hỏi: “Sao cậu bướng bỉnh thế!”
 
Truy Dã lợi dụng khe cửa chưa đóng, bước vào, dùng chân đá cửa đóng lại hoàn toàn.
 
Ô Mạn cau mày: “Tôi cảnh cáo cậu nên đi đi. Úc Gia Trạch sắp kết thúc buổi tiệc và về đây. Chuyện hồ bơi đã làm anh ta không vui nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn. Nếu anh ta thấy cậu trong phòng tôi, cậu sẽ tiêu đời. Tôi cũng vậy.”
 
Anh nhìn thẳng vào mắt Ô Mạn, dường như phớt lờ lời cô nói, nhìn chăm chăm như muốn xuyên thấu tâm hồn cô.
 
“Chị ở bên anh ta vì lý do gì đi chăng nữa thì giờ cũng không quan trọng, chị phải rời xa anh ta. Anh ta không phải người tốt.”
 
Ô Mạn ngớ người, vai hơi run, không nhịn được cười.
 
“Không phải người tốt? Vậy theo cậu tôi là người tốt à? Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Thật ra tôi cũng không phải người tốt.”
 
Truy Dã tối sầm mặt, tiến lại gần Ô Mạn, khoảng cách thu hẹp khiến cô cảm thấy bất an.
 
Cô quay lại ngồi trên ghế sofa gần đó, kéo giãn khoảng cách với Truy Dã, giả vờ bình tĩnh, chân gác lên gác xuống, dáng vẻ lười biếng: “Chẳng lẽ thói xấu của lãng tử là thích kéo người phụ nữ tốt sa ngã, khuyên người phụ nữ xấu trở nên tốt à?”
 
“Ô Mạn.”
 
Đột nhiên Truy Dã nghiêm túc gọi tên cô.
 
Có vẻ đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô khiến Ô Mạn sửng sốt.
 
Cô thấy anh bám đuổi không ngừng, từng bước tiến lại gần, áp lực từ anh khiến cô vô thức dừng lại.
 
Cô liếc mắt thấy bóng Truy Dã trên tường, to lớn như một con báo săn.
 
Con báo săn này đã đến gần, đưa tay, bàn tay còn bị trầy xước ấn vào đệm sofa mềm mại, sự va chạm thô ráp và mềm mại.
 
Cô ngẩng đầu lo lắng, bị động và yếu ớt rơi vào lòng anh.
 
“Tôi không phải lãng tử.” Truy Dã cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô, từ mắt cô lần theo đường nét đến bờ môi nói, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn cắn vào động mạch của cô, “Chị cũng không phải người phụ nữ xấu xa.”
 
*
 
Dưới khách sạn, một chiếc Bentley đậu trước cửa ra vào.
 
Nhân viên khách sạn cung kính mang găng tay trắng mở cửa xe, giày da đặt xuống đất, tiếp theo là đôi chân, vạt áo khoác, bờ vai rộng.
 
Úc Gia Trạch bước xuống xe, xoa trán, hơi thở nồng mùi rượu.
 
Anh ta bước vào thang máy kính của khách sạn, bấm tầng.
 
Con số từng bước nhảy lên.
 
Trong phòng Ô Mạn và Truy Dã không hề hay biết, con số đó là đồng hồ đếm ngược Úc Gia Trạch trở về.
 
15, 16, 17...
 
Con số dừng lại ở tầng của Ô Mạn, thang máy mở ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui