Khi Truy Dã cúi xuống hôn, anh khẽ nhíu mày mà không để lộ ra ngoài. Khóe miệng Ô Mạn nhếch lên một đường cong xấu xa. Xong cảnh này, anh mở to mắt hỏi: “Chị cố ý phải không?”
“Lỗi của tôi là vội quay quá, quên ăn kẹo cho ngọt miệng.” Ô Mạn tâm trạng cuối cùng cũng khá lên một chút, giả vờ hối lỗi nói: “Làm miệng cậu đắng lắm đúng không?”
Truy Dã giật giật khóe miệng, chạy ra một bên điên cuồng uống nước. Ô Mạn nheo mắt cười, tâm trạng tốt hơn hẳn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh này vẫn chưa hoàn toàn quay xong, ngay sau đó còn có một nụ hôn nữa. Uông Thành vốn do dự không biết có nên bỏ qua không nhưng cảnh trước họ quay rất suôn sẻ, còn dư lại một chút thời gian nên ông quyết định quay tiếp nụ hôn phía sau trong kịch bản.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Truy Dã đi ra ngoài một lúc rồi quay lại trường quay. Cảnh tiếp theo là Đặng Lệ Chi đẩy Trần Nam ra, Trần Nam cười hỏi: “Chị, có qua có lại mới toại lòng nhau, chị có muốn vẽ tôi không?”
Nói xong, cậu tự nhiên ngồi xuống ghế cũ, “Chị đừng đùa giỡn tình cảm của tôi nữa.”
Đặng Lệ Chi không biết diễn tả thế nào về cảm xúc hỗn tạp này. Hóc môn trong giây lát tăng vọt, cô bước tới hai bước, đẩy bảng vẽ vào tay cậu. Cậu liền nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước.
Cô lao người lên ngồi trên hông cậu, vừa nắm lấy vai cậu, cơ thể vẫn còn đang lung lay, Truy Dã giữ chặt eo cô, ngẩng đầu lên, cằm tiến đến. Đường viền cằm căng thẳng, dữ dội.
Ban đầu đáng lẽ chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhẹ nhàng, thoáng qua nhưng trong khoảnh khắc Truy Dã nắm lấy gáy cô, nụ hôn đã thay đổi. Rõ ràng chỉ cần chạm môi, anh lại mở miệng cô ra, đưa vào một viên kẹo.
Đã lâu không ăn kẹo ô mai, nửa ngọt, nửa chua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đẩy viên kẹo vào miệng cô. Ngón tay nắm chặt vai áo cô làm nhăn vải áo sơ mi. Hơi thở của Ô Mạn trở nên dồn dập, nửa lưng trần thẳng băng trông như muốn chìm xuống, da thịt như cánh lông vũ gãy muốn bay ra khỏi vùng tối này.
Dưới ống kính, đôi môi chạm nhau bình thản, không ai nghĩ rằng bên dưới là sự đẩy lùi âm thầm. Chỉ có người ghi âm đeo tai nghe, nghe thấy tiếng sột soạt nhẹ của vải lụa cọ vào áo sơ mi, tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng của chân ghế cũ và rất khó nhận ra tiếng nuốt nước bọt.
Chờ đến khi Uông Thành nói dừng, viên kẹo đã tan một nửa trong miệng mỗi người.
Truy Dã kéo lại dây áo trượt khỏi vai Ô Mạn, cười khẽ: “Chị quên ăn kẹo, tôi giúp chị bù vào. Cùng đắng cùng ngọt, có đầu có đuôi.”
Ô Mạn trừng mắt nhìn anh, cơ thể vẫn còn mềm yếu, thở dốc: “Kịch bản không có đoạn này!”
“Thêm một chút động tác nhỏ không hại gì.” Anh nháy mắt, “Hay chị chê kỹ thuật hôn của tôi không tốt?”
“Đúng là không tốt lắm.”
Nụ cười của Truy Dã đơ lại trên mặt. Anh dựa lưng ra sau, lười biếng hỏi: “Vậy Úc Gia Trạch giỏi hơn tôi sao?”
“... Đây là nụ hôn giữa Đặng Lệ Chi và Trần Nam, nếu muốn so sánh, cậu nên so sánh với Từ Long.”
Ô Mạn vẫn giữ tư thế ngồi trên người anh, nhìn xuống, cố ý lạnh giọng nói: “Lần sau đừng vi phạm nữa.”
*
Sau khi quay xong một lúc, Ô Mạn xin nghỉ một ngày với Uông Thành. Dưới lời nhắc nhở của Triệu Bác Ngữ, cô mới nhớ tới một thông báo của chương trình tạp kỹ chính là đêm chung kết của "Nữ Đoàn 101", nền tảng mời cô làm khách mời, trao vương miện cho các nữ thần tượng thắng cuộc.
Ô Mạn cảm thấy rất buồn cười, mình là diễn viên chứ không phải thần tượng, đi để làm bình hoa bị người ta cười nhạo sao?
Nhưng Triệu Bác Ngữ kiên quyết bắt cô xuất hiện nói rằng cô quay phim đã lâu rồi, độ hot không còn, tên cô đã lâu không xuất hiện trên hot search rồi, chỉ số tụt bao nhiêu hạng, chương trình này hiện tại rất hot, lượng tương tác rất nhiều bla bla.
Ô Mạn chỉ đáp lại hai chữ "Tôi đi." hoàn toàn chặn miệng anh.
Stylist làm tạo hình cho Ô Mạn để phù hợp với chủ đề thần tượng đã tốn không ít công sức.
Không thể mặc váy dạ hội quá già dặn cũng không hợp với váy ngắn lộng lẫy, cuối cùng chọn một bộ vest trắng cổ điển, bên trong là áo crop top, phối với quần ống rộng, buộc toàn bộ tóc dài màu đỏ sẫm lên, để lộ đôi bông tai hình lồng chim độc đáo.
Ô Mạn nhớ ra mình đã lâu không hoạt động, lập tức lấy điện thoại ra chụp một tấm selfie trước gương.
@Ô Mạn V: “Tối nay các bạn chọn ai nào ~ [hình ảnh]”
Chưa đầy mười giây, người hâm mộ đã lao vào bình luận.
“Vợ yêu, em nhớ chị quá! Huhuhu em nhớ chị đến chảy cả nước mắt rồi!!!”
“Chị ngầu quá! Trời đã sáng em lại có động lực rồi!”
“Bảo bối nhớ giữ gìn sức khỏe trong đoàn phim, ăn no mặc ấm, đừng ép bản thân quá mệt mỏi nhé.”
Thậm chí còn có fan đặc biệt chế một tấm poster cô đang mặc đồng phục thực tập sinh, yêu cầu mọi người tặng một phiếu cho Ô Mạn.
Trong lòng Ô Mạn dâng lên một cảm giác ấm áp. Đối với cô, cư dân mạng vừa là địa ngục vừa là thiên đường.
Dù đã bao năm chán ghét giới giải trí vẫn có thể đứng vững trong vô vàn ác ý và công kích là vì cô được bao quanh bởi tình yêu và sự ủng hộ to lớn hơn.
Mặc dù tình yêu này rất xa vời cũng dễ dàng chóng tàn. Có đôi khi, cô cũng cảm thấy buồn bã khi nghĩ rằng, nhóm người yêu cô hôm nay có bao nhiêu người trùng lặp với nhóm người yêu cô hôm qua và hôm kia?
Cô thường cảm thấy mình và fan như bị mắc kẹt trên một chiếc tàu điện ngầm đang chạy. Cô bị nhốt ở đầu tàu, họ rải rác trong vô số các toa tàu phải nhìn cô qua những cửa sổ đóng chặt.
Có người mệt mỏi khi phải lựa chọn, không biết đã xuống tàu ở điểm dừng nào. Có người không thấy được toàn bộ bản chất của cô liền tưởng tượng bổ sung cho thật hoàn hảo. Một khi phát hiện ra cô chỉ là một người bình thường, họ cũng sẽ xuống tàu.
Người không biết lại lên tàu, vòng lặp không ngừng.
Dường như không có ai sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.
Còn cô chỉ có thể liên tục để bản thân tiếp tục cháy bỏng, khởi động động cơ, không để cho chiếc tàu điện ngầm này dừng lại.
Từ hậu trường Ô Mạn bước ra ánh sáng sân khấu, khoé miệng giương lên một nụ cười hoàn hảo.
*
Trước đây, vì bận rộn với việc quay phim, Ô Mạn không có thời gian theo dõi chương trình này. Để tham gia, cô đã cố gắng xem thêm hai tập và biết rằng đây là một chương trình chọn ra chín người từ hàng trăm người để ra mắt, thuộc loại show tuyển chọn sống còn hiện đang rất hot.
Người nổi bật nhất trong chương trình chính là người đứng đầu bảng biểu quyết hiện tại, Đường Ánh Tuyết.
Ô Mạn ngồi trên cao nhìn xuống, vị trí chính giữa trên sân khấu biểu diễn thuộc về cô và nhóm này không phải là phong cách nhảy mạnh mẽ như thường lệ mà là một bài hát nhẹ nhàng và mơ mộng. Cô từ đèn mặt trăng nhảy xuống như một tinh linh rơi xuống trần gian.
Vi Vi cầm một cốc thuốc Trung Y ngồi phía sau cô nghe thấy tiếng hò hét tên Đường Ánh Tuyết vang dội khắp nơi thì liền lườm một cái và nói: “Chị Mạn, cô ta chính là người đã cọ nhiệt độ của chị đấy.”
Ô Mạn hờ hững hỏi: “Em có cảm thấy cô ta và chị giống nhau không?”
“Chả giống chỗ nào cả.” Vi Vi tức giận nói, “Không phải ai nhuộm tóc đỏ cũng có thể đẹp được như chị!”
Ô Mạn cười và xoa đầu cô.
Cô chống cằm, tiếp tục nhìn về sân khấu. Đường Ánh Tuyết căng chân, vươn tay, xoay tròn một cách đẹp mắt. Có thể thấy cô có nền tảng ballet rất vững, phong cách nhảy của cô cũng không hòa hợp với nhóm nhạc nữ khác.
Cô là người nổi bật nhất giữa những người khác, dù những cô gái nhỏ khác đã rất xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của cô mang một sự khác biệt cơ bản. Sự khác biệt như giữa viên bi thủy tinh bên đường và viên ngọc trai tròn trĩnh thật sự.
Không ngạc nhiên khi cả khu vực khán giả đều cuồng nhiệt hò hét tên Đường Ánh Tuyết, bất kể nam hay nữ.
Ô Mạn cười thản nhiên nói: “Cô ta nổi tiếng như vậy mà còn phải bám vào tên tuổi của chị, có thể còn khiến chị vô tình nhận thêm chút nhiệt.”
Vi Vi lầm bầm: “Chị thật là hiền quá rồi đó.”
Sau khi kết thúc biểu diễn, nam MC lên sân khấu có chút liên quan tới Ô Mạn, chính là chàng trai trẻ Kỷ Chu.
Cậu ấy bắt đầu công bố danh sách ra mắt từng người một.
Dưới sân khấu có người khóc, có người cười, các fan la hét tên các thực tập sinh mà họ ủng hộ. Đến lượt người đứng ở vị trí trung tâm cuối cùng, màn hình lớn hiển thị Đường Ánh Tuyết và một cô gái khác, họ nắm tay nhau cùng chờ đợi số phận.
So với cô gái kia có đôi mắt đỏ hoe, Đường Ánh Tuyết có vẻ rất kiên cường. Cô trực tiếp ôm lấy cô gái kia, vỗ nhẹ vào lưng cô, không quan tâm đến thứ hạng của mình.
Tiếng gọi dưới sân khấu càng lớn, dường như đang phấn khích về cặp đôi này...
Cuối cùng, Kỷ Chu công bố tên người đứng đầu vị trí trung tâm, không nghi ngờ gì nữa là Đường Ánh Tuyết, số phiếu cách biệt rõ rệt.
Tiếp theo là đến lượt Ô Mạn lên sân khấu.
Cô phụ trách công bố tên nhóm nữ mới rồi ôm từng cô gái một để chúc mừng họ ra mắt.
Ô Mạn cầm phong bì lên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ tối nay một cách thoải mái.
“Trước tiên, trước khi công bố danh sách nhóm, tôi xin nói vài câu.”
“Mặc dù tôi xuất thân từ nghề diễn viên nhưng tôi nghĩ rằng diễn viên và idol có một điểm chung, đó là tạo ra những giấc mơ cho khán giả.”
“Diễn viên làm điều đó qua kịch, idol làm điều đó qua sân khấu. Chúng tôi cống hiến bản thân mình để khán giả cảm nhận một thế giới khác. Tôi nghĩ đó chính là ý nghĩa tồn tại của chúng tôi.”
Cô mở phong bì: “Vậy thì, xin chúc mừng nhóm nữ chín người ra mắt tối nay với tên gọi —— Numerous. Hy vọng các bạn có thể nhận được tình yêu và lòng dũng cảm từ sân khấu này và tiếp tục nỗ lực!”
Ô Mạn mở rộng vòng tay, lần lượt ôm từng cô gái đang khóc đỏ mắt.
Đến lượt cuối cùng là Đường Ánh Tuyết, dường như cảm xúc của cô ta hiện tại rất hỗn độn nhưng cô ta chỉ đỏ mắt cắn răng không để nước mắt rơi.
Ô Mạn vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói: “Em làm rất tốt. Chúc mừng em.”
Đường Ánh Tuyết ôm chặt lấy Ô Mạn.
"Em chờ ngày này đã lâu lắm rồi." Cô ta bỗng nở một nụ cười, "Cuối cùng em cũng gặp được chị."
Ô Mạn sững sờ, nhìn Đường Ánh Tuyết với vẻ nghi ngờ.
Đường Ánh Tuyết cười: "Trên mạng luôn nói chúng ta có chút giống nhau, em rất muốn gặp chị ngoài đời."
Ô Mạn nhướn mày: "Vậy sau khi gặp chị, em cảm thấy thế nào?"
Cô không do dự mà nói: "Phát hiện ra có chút giống thật."
Nói xong cô ta buông ra, lùi lại một bước nhìn Ô Mạn với vẻ cảm kích.
Dường như Ô Mạn không nghe rõ cô ta nói gì, mặt vẫn giữ nụ cười, dịu dàng vẫy tay chào mọi người rồi rời sân khấu.
Xuống khỏi sân khấu, máy quay không còn theo dõi cô, ánh đèn dần tắt, nụ cười trên khuôn mặt Ô Mạn cũng phai nhạt theo.
Thật thú vị.