Đêm xuân trụy lạc

Ô Mạn không từ chối cùng Truy Dã đi "dạo đêm" vì cô nghĩ mình là Đặng Lệ Chi 33 tuổi. Vậy nên khi thiếu niên Trần Nam kéo tay cô chạy trốn, cô chắc chắn sẽ không chút do dự mà đi theo anh.
 
Mặc dù cuối cùng trong kịch bản, Đặng Lệ Chi không thể làm được.
 
Truy Dã kéo cô đến trạm xe buýt, nói chúng ta sẽ đợi chuyến xe tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Dù căn bản không biết nó sẽ đi đâu à?"
 
"Đúng. Không thì sao gọi là dạo đêm? Đi lang thang khắp nơi, sao trời dẫn lối."
 
Lang thang khắp nơi, sao trời dẫn lối.
 
Ô Mạn thầm nhẩm tám chữ đó, trong lòng dâng lên một chút mong chờ quen thuộc.
 
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe buýt đêm số 2 trống trơn dừng trước mặt họ. Hai người nhảy lên, Ô Mạn chọn một chỗ ngồi đơn bên cửa sổ, Truy Dã nắm tay vịn đứng bên cạnh cô như một cây cổ thụ sum suê.
 
Cô ngước lên nhìn anh: "Cậu cũng ngồi đi."
 
"Tôi cũng muốn ngồi." Anh liếc mắt về chỗ ngồi đơn của cô, "Chỉ là bên cạnh chị không còn chỗ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Mạn sững lại, một lúc sau cô đứng lên, chuyển đến ghế đôi ở phía sau.
 
Cô cố ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu mờ mờ từ bên trong xe, ánh mắt cô theo bóng người trong xe ngồi xuống bên cạnh mình.
 
Cô nhanh chóng rời ánh nhìn, hướng ra phía đèn neon đang vùn vụt trôi qua, ánh mắt dần mất tiêu cự.
 
Cả chặng đường không ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ, tiếng cửa xe mở đóng và tiếng thở của anh.
 
"Xuống trạm này đi." Anh đột nhiên nói.
 
Xe dừng ở trạm Quả Tử, gần đó là Hậu Hải.
 
Dù đã khuya, nơi đây vẫn không có dấu hiệu đi ngủ, quán bar san sát, từ xa xa đã nghe thấy tiếng hát mang chút hơi thở thế tục.
 
Ô Mạn vô thức kéo cao khẩu trang: "Không được đâu, chỗ này đông người quá."
 
"Sao lại thế?" Truy Dã nắm tay cô, "Không ai để ý Trần Nam và Đặng Lệ Chi đâu. Trừ khi Từ Long nhìn thấy nhưng anh ta không có ở thế giới này."
 
Ô Mạn có chút phiền muộn, bản thân vẫn vô thức tách ra. Nhưng Truy Dã lại có thể hoàn toàn quên đi mình là ai.
 
Cô không biết mình nên ngưỡng mộ, thán phục hay có chút ghen tỵ kỳ lạ.
 
Cô bị Truy Dã tùy ý kéo vào một quán rượu ngẫu nhiên, ngồi vào góc hẻo lánh nhất.
 
"Chị uống gì?"
 
"Tôi không biết uống rượu."
 
"Ồ đúng, chị từng nói chị chưa bao giờ say."
 
"Vậy còn cậu, cậu từng say bao giờ chưa?"
 
"Nếu hỏi Trần Nam, anh ấy chưa từng say." Truy Dã nghĩ ngợi, "Nhưng nếu là tôi... nói thật mới chỉ có một lần."
 
Ô Mạn không chen vào, lặng lẽ đợi anh kể tiếp.
 
"Là năm tôi mười sáu tuổi, một đại ca lái xe Jeep đưa tôi vào sa mạc rồi anh ấy dạy tôi uống rượu. Đó là lần đầu tiên tôi uống, uống một lon nhỏ đã say rồi." 
 
Truy Dã tựa cằm cười, “Đại ca đó cũng say, vừa uống vừa lái, xe mắc kẹt trong cát, suýt nữa không về được."
 
"... Đại ca đó là ai? Không chỉ lái xe khi say mà còn dụ dỗ trẻ vị thành niên uống rượu."
 
"Không quen biết, tôi hỏi có thể cho tôi quá giang vào sa mạc không, anh ấy đồng ý."
 
Ô Mạn vô cùng kinh ngạc: "Cậu đi một mình à?"
 
Anh gật đầu: “Mười sáu tuổi du lịch một mình cũng không có gì lạ."
 
"Cậu bình an sống sót đến giờ thật là may mắn... Tôi chỉ nghe thôi đã thấy cậu lúc đó dễ bị bắt cóc."
 
Truy Dã lười biếng tựa lên bàn, ngước mắt nhìn cô: "Bây giờ tôi cũng vẫn dễ bị bắt cóc mà."
 
Ô Mạn ngẩn ra, cúi đầu nghịch thực đơn: "Ai dám bắt cóc Ảnh đế Cannes? Sẽ bị fan của cậu rượt đuổi mất.”
 
Nhân viên phục vụ chú ý đến hai người ở góc phòng lén lút nói chuyện nhưng không gọi rượu, liền tiến lên thúc giục: "Hai vị khách đã nghĩ xong chưa?"
 
Ô Mạn kéo khẩu trang lên: "Chúng tôi lần đầu đến đây, cậu có đề cử loại rượu nào không?"
 
"Cá nhân tôi đề xuất ‘Trụy lạc'. Chỉ một ngụm đầu tiên sẽ có cảm giác chóng mặt như trong mơ, không thể cưỡng lại được."
 
"Nghe có vẻ nồng độ cồn khá cao." Ô Mạn lắc đầu, chỉ vào loại đặc biệt theo mùa trong thực đơn, "Còn loại “Xuân phân” này thì sao? Nghe có vẻ nhẹ nhàng."
 
"Ừm, loại này nồng độ không cao, rất thích hợp cho phụ nữ."
 
"Vậy tôi sẽ chọn loại này."
 
Truy Dã lại nói: "Cho tôi một ly ‘Trụy lạc’."
 
Hai ly rượu nhanh chóng được mang lên, màu sắc rất khác biệt. "Xuân phân" như những cánh hoa anh đào bị nghiền nát tan vào nước dưới ánh đèn neon lấp lánh. 
 
‘Trụy lạc’ thì như một ly nước biển sâu.
 
Ô Mạn cảnh giác: "Cậu không uống say chứ? Nếu cậu say thì tôi không quản nổi đâu."
 
Truy Dã uống một ngụm, nhướng mày nói: "Nhân viên phục vụ không nói bừa đâu, loại này thực sự rất ngon. Chị có muốn thử không?"
 
Cô không nghĩ ngợi mà lắc đầu.
 
"Chỉ uống một ngụm thôi không sao đâu." Truy Dã đẩy ly rượu đến trước mặt cô như ma quỷ dụ dỗ thiên thần sa ngã, "Tôi không giống chị đâu. Dù chị có say thật, tôi cũng sẽ cõng chị về."
 
Trong đầu Ô Mạn chợt hiện lên những bài viết của các trang mạng, cô nhanh miệng nói: "Cũng đúng, cậu quá quen việc này rồi."
 
Tay Truy Dã khựng lại, ngước mắt quan sát khuôn mặt Ô Mạn.
 
Ô Mạn cướp lấy ly rượu của anh, che chắn tầm nhìn của anh rồi nhấp một ngụm.
 
Quá cay.
 
Một luồng sức mạnh không thể kiểm soát dâng lên đầu, như một pháo hoa nổ tung trong não, tia lửa bắn tung tóe.
 
"Chị uống quá nhanh rồi…" Truy Dã thở dài bất đắc dĩ, đưa ly nước chanh bên cạnh cho cô, thấy cô uống hết nước mới cười nói, "Chỗ chị vừa uống, là tôi vừa uống xong đó."
 
Nước trong miệng Ô Mạn suýt nữa trào ngược lên.
 
Họ không ở lại quán bar lâu, tháo khẩu trang ra khiến người ta cảm thấy không an toàn, uống xong một ly Ô Mạn liền đề nghị đi.
 
Hai người một trước một sau đi dọc theo Hậu Hải hướng về phố Yên Đại, các cửa hàng hai bên đều đóng cửa, càng đi càng yên tĩnh. Con đường hẹp dẫn ra một con đường không quá rộng, đi tiếp là đến Cổ Lâu.
 
Lúc này đã là đêm khuya, trong gió vẫn còn chút lạnh của cuối xuân, Truy Dã chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, hắt hơi nói: "Chị, chúng ta vào trong hiệu sách ngồi một lát đi, bên ngoài lạnh quá."
 
"Cậu còn đọc sách à?"
 
"Tôi nhìn không giống người như vậy sao?"
 
"Không giống."
 
"Tôi không thích đọc sách." Truy Dã cười ha ha, "Nhưng tôi khá thích đọc thơ."
 
Hai người tùy ý tìm một tiệm sách 24 giờ còn mở, bên trong không đông nhưng cũng không vắng, lác đác ngồi ở các góc. Cô và Truy Dã tách ra, mỗi người lẩn vào các kệ sách.
 
Cô đến khu nghệ thuật, tìm một cuốn sách mới về diễn xuất. Ánh đèn trắng trong tiệm chiếu rất mạnh, Ô Mạn quay đầu, qua kẽ hở của kệ sách thấy gương mặt bị khẩu trang đen chia cắt rõ ràng của Truy Dã, từ xa nhìn như một bức phác thảo đen trắng.
 
Anh đang cầm một tập thơ, vô tình ngẩng đầu, qua kẽ hở nhìn chằm chằm cô.
 
Thời gian tạm ngừng một giây.
 
Ô Mạn lập tức cúi đầu chuyên tâm đọc sách.
 
Ánh đèn làm cô hoa mắt, không thể đọc vào chữ nào trong sách.
 
*
 
Trong lúc Truy Dã đang đọc sách, Ô Mạn lén lút chạy ra ngoài. Cô móc từ túi ra một hộp thuốc lá, bên trong còn không nhiều.
 
Cô chọn một điếu cắn vào miệng, khát khao một chiếc bật lửa. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
 
Đêm lạnh sương rơi, quả thực rất lạnh. Cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá cây cũng thấy hơi lạnh, định vứt điếu thuốc rồi quay lại, bất chợt thấy cách tiệm sách vài mét có một quầy sách nhỏ.
 
Người bán là một bà cụ lớn tuổi, lưng còng, mặc một chiếc áo khoác rất dày, nhìn là biết thường bán hàng đêm, trang bị rất đầy đủ.
 
Ô Mạn lục hết tiền trong túi, chỉ để lại một ít cần thiết, đi đến trước quầy sách.
 
"Bà ơi, một cuốn sách bao nhiêu tiền?"
 
"Không đắt, mấy đồng thôi, đều là sách cũ."
 
Cô đặt tiền trước mặt bà: "Cháu không mang điện thoại, chỉ có từng này tiền mặt, có thể không đủ mua hết sách của bà. Nhưng cũng mua được phần lớn. Sách cháu không cần, bà về nhà sớm nhé."
 
Bà cụ xua tay nói: "Thế sao được, cháu đưa cho bà tiền, bà phải đưa cháu sách."
 
"Nhiều như vậy cháu cũng không mang về được." Ô Mạn thương lượng, "Thế này nhé, cháu chỉ chọn một cuốn thôi. Còn lại bà cứ mang về."
 
"Được rồi... Cảm ơn cháu nhé, cô gái."
 
Ô Mạn nghe thấy từ "cô gái" mà vui. Phụ nữ mà, vẫn thích được gọi trẻ hơn tuổi.
 
Cô quét một vòng tất cả sách, đầy ắp, chọn một cuốn thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Ánh nhìn đảo một vòng, Ô Mạn chốt lấy một tập thơ ở góc hẻo lánh nhất.
 
... Có phải vừa nãy ai đó nói thích thơ.
 
Ô Mạn không tự chủ cầm lấy tập thơ: "Vậy cuốn này đi, cảm ơn bà."
 
Cô cầm cuốn sách, tiễn bà cụ thu dọn sách đi. Quay lại, Truy Dã đứng ở vị trí cô vừa đứng, từ xa nhìn cô.
 
Ô Mạn cũng không giải thích gì, khi đi ngang qua anh, cô thuận tay ném tập thơ vào lòng anh.
 
"Chị à?"
 
Ô Mạn không quay đầu lại nói: "Tôi không thích thơ thì cứ để cho người thích nó đọc đi."
 
*
 
Họ ở trong hiệu sách cho đến sáng sớm, Ô Mạn đã đọc được hơn nửa cuốn sách lý thuyết biểu diễn, trong khi Truy Dã vẫn đang đọc tập thơ mà cô đưa cho anh.
 
Ô Mạn nhìn trời sáng lên: "Cuộc đi dạo đêm có phải đã kết thúc rồi không?"
 
"Phải." Truy Dã đóng tập thơ lại, duỗi người một cái: "Trước khi về, ăn sáng đã, nếu không bụng trống mà ngủ sẽ rất khó chịu."
 
Ô Mạn không phản đối, trong lòng mơ hồ nghĩ, hóa ra đây là cái gọi là đi dạo đêm.
 
Không có những cuộc gặp gỡ kỳ diệu như trong phim, không có những sự kiện ly kỳ đầy kịch tính, chỉ là uống rượu và đọc sách, không khác gì bất kỳ đêm nào khác.
 
Nhưng đây lại là đêm mà cô cảm thấy tự do và trở về với bản chất tự nhiên nhất kể từ khi cô ra mắt đến nay.
 
Họ quay về con hẻm, có một quán bán đồ ăn sáng đã mở cửa, khói nóng bay lên nghi ngút. Truy Dã gọi bánh bao và sữa đậu nành rồi cùng Ô Mạn chia nhau ăn vì cô không thể ăn nhiều.
 
Nhưng Truy Dã ăn rất ngon miệng, nhìn anh ăn sẽ cảm thấy hạnh phúc vì đồ ăn ngon, điều này khiến cô ăn thêm một chiếc bánh bao nữa.
 
Truy Dã vừa ăn vừa lật tập thơ, cô cảm thán: "Cậu thật sự rất thích thơ."
 
Ô Mạn nghĩ rằng anh chỉ nói cho vui.
 
Truy Dã xé vỏ bánh bao, nói không rõ ràng: "Tôi sắp đọc xong rồi. Trong đó có một bài thơ mà trước đây tôi rất thích."
 
"Bài nào vậy?"
 
"Tôi đọc cho chị nghe nhé."
 
Anh nuốt xong, uống một ngụm sữa đậu nành rồi hắng giọng.
 
"Chị à, đêm nay tôi ở Đắc Lệnh Hà, đêm tối bao trùm
Chị à, đêm nay tôi chỉ có sa mạc
Cuối thảo nguyên tôi hai tay trống không
Khi buồn đau không giữ nổi một giọt lệ
Chị à, đêm nay tôi ở Đắc Lệnh Hà
Đây là một thành phố hoang vắng trong mưa."
 
Mặt trời từng chút một sáng lên, đầu ngõ trở nên nhộn nhịp, tiếng chuông xe đạp leng keng vang bên tai Ô Mạn nhưng cô chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo của anh khi đọc thơ.
 
"Tôi trả lại đá cho đá
Để chiến thắng chiến thắng
Đêm nay cỏ dại chỉ thuộc về chính nó
Mọi thứ đều đang sinh trưởng
Đêm nay tôi chỉ có sa mạc xinh đẹp, trống rỗng."
 
Truy Dã vẫn đọc một cách chậm rãi, đến cuối giọng anh dừng lại, nhìn thẳng vào Ô Mạn.
 
"Chị à, đêm nay tôi không quan tâm đến loài người."
 
"Tôi chỉ nghĩ đến chị."
 
Hai người không có điện thoại lúc này vẫn không biết rằng, cuộc đi dạo đêm nhất thời bộc phát của họ đã gây nên một cơn bão lớn trên mạng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui