Ô Mạn vội vàng tạm biệt mọi người trong đoàn làm phim, lái xe đến bệnh viện.
Cô đến gần phòng bệnh, phát hiện cửa khép hờ, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái.
"Anh Gia Trạch, cha bảo em đón anh về."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngày mai anh sẽ qua."
"Thế tối nay anh đi đâu?"
“Đường tiểu thư, chuyện này không liên quan đến em."
"Hiện tại thì không nhưng sẽ sớm có!"
"Đến lúc đó hẵng hỏi."
Giọng cô gái dừng lại, sau đó cửa mở từ bên trong, Đường Ánh Tuyết chạy ra thì gặp ngay Ô Mạn.
Bộ dáng này của cô ta rất lạ lẫm với Ô Mạn, mặc váy tiểu thư ngoan hiền hoàn toàn khác với trang phục biểu diễn của nhóm nhạc nữ, đầu đội mũ beret ren, lưới che trán sáng bóng giống như công chúa chạy trốn từ thế kỷ trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt cô ta lóe lên một chút thù địch rõ ràng, lạnh lùng đối mặt với Ô Mạn, không nói một lời rời đi.
Từ ánh mắt này, Ô Mạn cảm nhận được sự chiếm hữu của cô ta đối với Úc Gia Trạch. Giống như lần đó trong buổi tiệc lẩu, cô ta cố tình để lộ khăn tay cho cô xem, tuyệt đối không phải vô tình.
Mối quan hệ giữa họ, không đơn giản chỉ là ăn chung một bữa cơm như Úc Gia Trạch nói.
Ô Mạn thu lại ánh nhìn, gõ cửa bước vào phòng bệnh, Úc Gia Trạch không ngẩng đầu nói: "Em đến muộn quá."
"Đến sớm thì không có kịch hay để xem rồi."
"Ôi chao, bé chim nhỏ đang ghen à?"
Chân Úc Gia Trạch đã khỏe lại, ung dung từ giường bước xuống, nghiêng người nhìn sát mặt Ô Mạn, giả vờ quan sát cô.
Ô Mạn quay mặt đi: "Ngài không về nhà chính thật sự không sao chứ?"
Anh ta chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng nói khó đoán: "Em rất muốn tôi về?"
"Tôi lo ngài làm cha ngài giận."
Anh ta lạnh giọng: "Ông già đó không quản được tôi ngủ ở đâu."
Ô Mạn tự biết mình lỡ lời, cô không nên chủ động nhắc đến cha Úc trước mặt Úc Gia Trạch.
Hiếm khi Úc Gia Trạch chủ động nhắc đến cha, nếu có thì cũng là sự bực bội và không hài lòng với sự kiểm soát của ông. Dường như mối quan hệ của họ chỉ còn lại lợi ích và sự tuân thủ, hoàn toàn không có tình cảm.
Đôi khi nghe anh phàn nàn, cô cũng cảm thấy phiền lòng. Rõ ràng anh ghét cách cư xử đó nhưng lại dùng cách đó đối với cô.
Sao con người lại vô thức sống giống cái mình ghét nhất như vậy?
*
Ô Mạn lái xe cùng Úc Gia Trạch trở về biệt thự, anh bỗng nói: "Tôi đói rồi."
Cô cầm điện thoại lên: "Vậy tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”
“Em nấu cho tôi ăn đi.”
“… Ngài chắc chắn không?”
Úc Gia Trạch đẩy cô vào bếp còn mình thì dựa vào khung cửa, nói: “Có tôi trông coi mà.”
Anh thậm chí còn không phân biệt được xì dầu và giấm còn đòi trông coi sao?
Ô Mạn thầm than trong lòng, vừa cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Nếu không ngon thì ngài cũng đừng trách tôi nhé.”
Cô lấy cơm thừa mà dì giúp việc để lại trong bếp ra, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng. Động tác trên tay rất máy móc, vì trong lòng đang tính xem có nên hỏi anh ta về chuyện nửa phong sát Truy Dã không. Nhưng cô lại sợ nếu hỏi ra sẽ khiến Úc Gia Trạch càng thêm ngược đãi, làm hại thêm.
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định không hỏi thì hơn.
Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, không để ý Úc Gia Trạch bỗng nhiên đi tới sau lưng, đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu.
“Bé cưng, đây là lần đầu tiên tôi thấy em nấu ăn.”
Động tác trên tay cô không ngừng lại hỏi: “Sao vậy?”
“Nhìn em khá hợp làm vợ.”
Ô Mạn lỡ tay trượt mất cái thìa làm cho cả căn bếp suýt nổ tung.
Úc Gia Trạch vẫn ôm cô không buông, cười khẽ, ngực áp vào lưng cô khẽ rung lên.
“Chỉ mới nói vậy thôi mà em đã sợ rồi sao?”
Ô Mạn trong chốc lát không biết phản ứng thế nào, nhìn chằm chằm vào món trứng chiên trước mặt, nói: “Hình như cháy rồi.”
“Em luôn né tránh vấn đề này. Chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn à?”
“Ngài đã từng nói với tôi rằng đừng quá ngây thơ.” Ô Mạn giọng điệu bình thản, “Tôi chưa bao giờ có bất kỳ ảo tưởng nào về hôn nhân như bây giờ là tốt rồi.”
Úc Gia Trạch siết chặt tay ôm cô: “Trước đây, sự ngoan ngoãn của em khiến tôi rất thoải mái nhưng giờ nghe thật chói tai.”
“Chẳng lẽ ngài mong tôi giống như cô gái mười tám tuổi cứ quấn lấy anh để được vào nhà giàu làm phu nhân à?” Ô Mạn tự giễu: “Như vậy còn chói tai hơn.”
“Đứa trẻ hay khóc mới có kẹo để ăn.”
Có cần thiết phải cầu xin người khác cho mình không, cô sẽ tự kiếm được kẹo.
Nhưng lời này chắc chắn không phải điều Úc Gia Trạch muốn nghe, cô chỉ đành nói: “Ngài đã cho tôi quá nhiều thứ rồi.”
Úc Gia Trạch buông tay, quay lưng tựa vào bồn rửa.
“Em có thể không nghĩ đến việc kết hôn nhưng tôi thì không thể không nghĩ đến.”
Ô Mạn cảm giác như mặt đất rung chuyển.
Giống như trận động đất, cô suýt nữa không đứng vững.
Trong chảo sôi ùng ục, khói mờ làm cay mắt Ô Mạn, cô chớp mắt hai lần, nói: “Ngài đang nghĩ đến việc kết hôn sao?”
“Nếu tôi nói đúng vậy, em sẽ làm gì?”
“Ngài vẫn là kim chủ của tôi.”
“Còn gì nữa?”
“Không còn gì.”
Úc Gia Trạch cười khẽ: “Tôi đùa với em thôi, không ngờ câu trả lời lại nhàm chán như tôi dự đoán.”
“Tôi nhớ ngài đã nói từ đầu rằng tôi là một khúc gỗ.”
Dường như hai người đang đùa giỡn nhưng bầu không khí lại có chút trầm lắng, khói dầu dần tỏa ra trong bếp, Ô Mạn nói: “Ngài ra ngoài đi, khói dầu nồng lắm.”
Úc Gia Trạch không hề nhấc chân: “Tôi nói sẽ trông coi thì sẽ trông coi đến cùng.”
Anh ta cứ đứng ở đó, nhìn cô chiên xong món cơm.
Món ăn thật sự không có vẻ gì là ngon nhưng Úc Gia Trạch vẫn cầm lấy, đặt lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau.
Úc Gia Trạch ăn một miếng nói: “Thật sự rất khó ăn.”
“Nếu cảm thấy không ổn thì đừng ăn nữa.”
“Tôi cố tình muốn ăn đấy.” Anh ta lại múc một muỗng, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, “Bé cưng, đừng quên những gì tôi đã nói với em khi em bướng bỉnh dọn ra ngoài.”
—— Nếu tôi nói chưa kết thúc, chúng ta sẽ không kết thúc.
*
Đêm đó, Ô Mạn gối đầu trong vòng tay Úc Gia Trạch và mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy ngày giao thoa giữa tuổi hai mươi và hai mươi mốt của mình.
Trước ngày đó, cô đã không nhận được kịch bản nào trong một tháng vì cô đã đắc tội với một nhà sản xuất nổi tiếng trong ngành.
Gã đàn ông già câng đó đã động tay động chân với cô trong buổi tiệc, cô vì còn trẻ và nóng tính nên đã cầm ly rượu hất thẳng vào mặt ông ta.
Kết quả là vai diễn mà cô khó khăn lắm mới giành được lại bị lấy mất, ông ta tức giận đe dọa sẽ phong sát cô.
Triệu Bác Ngữ lo đến phát ốm, khi đó họ chỉ ở trong một công ty giải trí rất nhỏ, không có khả năng phản công.
Cô sống dựa vào số tiền kiếm được một cách khó khăn trước đó, vừa không cam lòng vừa chạy khắp nơi tìm cơ hội. Đêm nào cũng lo lắng không ngủ được, nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, mong rằng có cuộc gọi từ nhà sản xuất nào đó báo cho cô một phép màu.
Nhưng phép màu không đến mà điều bất ngờ thì rất vui lòng ghé thăm.
Vào ngày đầu tiên của tuổi hai mươi mốt, Ô Mạn đã nhận thức rất rõ ràng rằng cuộc sống thật sự tệ hại.
Đêm đó, điện thoại im lìm của cô vang lên, Ô Mạn nhìn số điện thoại không có cả ghi chú để nó reo rất lâu.
Trong khi người đối diện gọi điện lần thứ mười, cô thở dài sâu một hơi rồi nhấc máy lên.
“Lại cần bao nhiêu?”
“Chẳng lẽ mẹ không thể gọi điện chỉ để quan tâm mày sao.”
“Nếu là vậy, mẹ sẽ chỉ gọi mười giây thôi chứ không phải mười lần.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Bộ phim truyền hình lần trước mày nói khi nào phát sóng?”
Ô Mạn nhìn lên trần nhà, nói yếu ớt: “Đừng chờ nữa, con không được tham gia vào đó.”
“Ý gì vậy?”
“Con đã làm mất lòng nhà sản xuất rồi.”
Cô nói ra với sự quyết tâm như đi vào chỗ chết, chờ đợi những lời mắng chửi như dự đoán.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia chỉ thở dài nhẹ.
“Ông ta muốn ngủ với mày phải không? Mất lòng thì cứ mất lòng thôi, mẹ hy vọng mày có thể trở thành ngôi sao lớn nhưng mẹ cũng không muốn mày phải tự hạ thấp mình. Sau này sẽ có cơ hội mà.”
Ô Mạn nắm chặt điện thoại, cổ họng đau nhói.
Biết rõ rằng bà ta chắc chắn là vì muốn xin tiền mới dùng lời lẽ dịu dàng nhưng bao ngày ấm ức của Ô Mạn vẫn bùng phát chỉ vì một câu nói đó.
Trong căn phòng trọ tối tăm và chật hẹp, cô dùng tay che mắt, nghiến răng chặt nhưng vẫn làm ướt tay áo.
“Nói đi, mẹ cần bao nhiêu.”
Im lặng hồi lâu, Ô Mạn bình tĩnh lại giọng, hỏi một cách bình thường.
“... Năm mươi vạn, có không?”
Đôi mắt Ô Mạn vẫn còn ướt đột nhiên co rút lại: “Mẹ lại bắt đầu đánh bạc nữa rồi?!”
Đầu dây bên kia im lặng.
Giọng Ô Mạn lạnh lùng, kiềm chế cơn giận không thể kiểm soát: “Con đã đồng ý cho mẹ tiền sinh hoạt nhưng không đồng ý lấp lỗ hổng này của mẹ.”
Phí công cô còn ngây thơ tưởng rằng, lời khuyên nhủ vừa rồi là chút tình mẹ còn sót lại.
Phải nói chính xác, có bao giờ tình mẹ tồn tại không?
Cô sinh ra từ lúc đầu đã là một sự bất ngờ. Cô không phải là đứa trẻ được chúc phúc mà đến với thế giới này.
Lúc còn nhỏ, trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cô thường thấy bà ta đứng như hồn ma bên giường mình, ánh mắt đầy oán hận như một con dao. Cô giả vờ lật người, chắn ánh mắt đó sau lưng, cuộn tròn lại.
Có lần, mẹ cô thật sự mất kiểm soát cầm một con dao. Ô Mạn thức dậy đi vệ sinh thì bắt gặp, hoảng hốt chạy ra ngoài ngay lập tức. Cô không biết đi đâu, lang thang trên con phố tối lạnh lẽo. Trời lạnh quá, cuối cùng cô vào một quán internet đen, co rúm trong góc đầy khói thuốc qua đêm.
Cô vẫn nhớ đêm đó, cô lên mạng xem một bộ phim, “Léon: The Professional”. Nhìn thấy cô bé trong phim hỏi sát thủ rằng: “Thế giới này lúc nào cũng khó khăn vậy sao? Hay chỉ có tuổi thơ mới vậy.”
Sát thủ trả lời cô bé: “Lúc nào cũng vậy.”
Cô không nhớ liệu cô bé trong phim có khóc không vì lúc đó cô cúi đầu, khóc không thành tiếng.
Cô không may mắn như cô bé trong phim, có một sát thủ bảo vệ cô. Nhưng cô vẫn học theo phim mua một chậu cây xanh, đặt ở đầu giường, khi trời tối ngắm nó mà ngủ cảm thấy như mình cũng được bảo vệ.
Từ đó, cô bắt đầu khó ngủ, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn về phía đầu giường. Có những đêm mẹ cô mất kiểm soát cảm xúc hoặc về nhà sau khi thua bạc, cô sẽ học cách lén ra ngoài, ngủ qua đêm ở quán internet. Người bạn đồng hành của cô là những bộ phim nối tiếp nhau.
Cô giống như cô bé bán diêm, những bộ phim là những que diêm của cô. Trong 120 phút đó, cô có thể tạm thời lạc vào một thế giới khác, hạnh phúc đến vậy.
Dần dần, cô không còn phản đối việc mẹ ép cô trở thành ngôi sao lớn. Nếu cô cũng có thể trở thành nhân vật trong phim, tạo dựng giấc mơ cho người khác thì đứa trẻ nào đó đang mất ngủ, cô đơn, liệu có thể tìm được chút an ủi không.
Đó là động lực ban đầu để cô muốn làm phim, ngây thơ đến vậy nên giờ mới rơi vào tình cảnh không đủ ăn.
Đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Lần này mày phải giúp mẹ, bọn cho vay nặng lãi đã chặn cửa rồi!”
“Con không có tiền.”