Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Trên đường tới nơi đây tìm cô, Thẩm Thiên Duật đã từng nghĩ qua vô số tình huống lúc gặp lại, nhưng muôn vạn lần chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rơi vào bước đường này.

Thực ra, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, có vui cũng có buồn, có hạnh phúc cũng nuối tiếc. Chung quy lại, mỗi một câu chuyện xảy ra đều giống như một đoạn hài kịch ngắn của cuộc đời, không thể biết trước, cũng chẳng cách nào ngăn nó đừng xảy ra.

Nói thật lòng, Trình Lạc Lạc chưa từng oán trách Thẩm Thiên Duật, cho dù là khi anh không nhớ cô, cho dù là khi anh tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với cô, ngay cả khi anh chọn Nam Cung Nguyệt, suy cho cùng mọi thứ dành cho anh đều do cô tự nguyện cho đi, nên không thể ép buộc người khác đáp lại, đúng không?

Huống hồ, càng không hận càng dễ buông lơi, giống như hiện giờ rất tốt mà, không phải sao?

So với sự ưu nhã bình tĩnh của Trình Lạc Lạc, Thẩm Thiên Duật lại gấp như kiến bò trong chảo nóng, sâu thẳm đáy lòng cứ nơm nớp lo sợ cô sẽ rời bỏ anh, không bao giờ tha thứ cho anh.

Thấy mình không thể thuyết phục được cô trở về, anh đành lấy ra sợi dây chuyền bằng đá Saphia, run rẩy đưa tới trước mặt cô.

“Em còn nhớ nó không?” Thẩm Thiên Duật nghẹn ngào, mỗi câu chữ thốt ra đều trầm khàn và bị bẻ âm không rõ ràng lắm: “Trước kia, trong lần chạy trốn đó anh bị ngã xuống vách núi, sau đó liền bị mất trí nhớ, chỉ nhớ được mình đã từng tặng cho em một sợi dây chuyền. Năm mười bảy tuổi, Nam Cung Nguyệt đem sợi dây chuyền này tới trước mặt anh, khiến anh luôn tưởng lầm người cứu anh là cô ta. Chính vì thế anh mới đồng ý ở bên cô ta. Nhưng mà… khoảnh thời gian hai năm kết hôn, anh chưa từng chủ động liên lạc với cô ta… càng chưa bao giờ có ý định quay lại với cô ta…”

Không nhắc thì còn đỡ, một khi nhắc đến Nam Cung Nguyệt lại khiến lòng Trình Lạc Lạc dậy sóng. Dẫu vậy cô vẫn cố đè nén sự khó chịu vào trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Anh nhớ ra mọi chuyện rồi sao?”

“Phải… mấy tháng trước anh bị tai nạn xe, nên đã nhớ lại hết mọi thứ.” Thẩm Thiên Duật không do dự mà gật đầu ngay: “Vì thế… em có thể cho anh cơ hội bù đắp không?”

Ba tháng trước…


Thời điểm ấy Trình Lạc Lạc vừa mới rời đi chưa bao lâu, Thẩm Thiên Duật gần như cho người lục tung khắp thành phố truy lùng tin tức về cô.

Sau bao nhiêu ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng có một tia hi vọng, vừa nghe thuộc hạ báo tin ở thành phố S có tung tích của cô, anh liền bỏ hết mọi công việc, gấp rút đi tìm cô.

Cũng bởi vì nhiều ngày mỏi mệt, nghỉ ngơi không đủ, ăn uống không đến nơi đến chốn, khiến cho thân thể Thẩm Thiên Duật kiệt quệ, lại thêm việc anh tự mình lái xe đi thành phố S, trong một phút lơ đãng, khi đang chạy trên đường cao tốc đã không cẩn thận vượt đèn đỏ, đâm thẳng vào chiếc xe tải đang băng qua đường.

Khi anh được người qua đường đưa vào bệnh viện đã ở trong tình trạng nguy kịch, phải phẫu thuật hai mươi bốn tiếng mới giữ lại được cái mạng, hôn mê mất hai tuần mới tỉnh lại. Điều đầu tiên sau khi tỉnh lại là truy hỏi tung tích của Trình Lạc Lạc, hơn nữa anh cũng đã nhớ lại hình dáng cô bé xả thân cứu mình năm xưa.

Chính là cô.

Nghĩ tới những gì mình đã làm với cô trong khoảng thời gian qua, anh luôn tự trách chính mình, thậm chí là dày vò bản thân, mặc cho ai khuyên ngăn cũng không chịu dừng lại.

Chiều hôm vừa tỉnh lại, anh lập tức làm thủ tục xuất viện, tiếp tục lao đầu vào tìm kiếm tung tích của Trình Lạc Lạc.

Trong khoảng thời gian đó, anh lập tức đi tìm Nam Cung Nguyệt chất vấn. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||


“Tại sao? Tại sao lại đi mạo danh cô ấy?” Giọng nói của Thẩm Thiên Duật lạnh như hàn băng, ngữ khí cao vút, khiến Nam Cung Nguyệt khiếp sợ, run rẩy lùi về sau.

“Em… chỉ là… quá yêu anh nên mới như thế! A Duật… chuyện cũ đã qua, chúng ta đừng nhắc tới nữa có được không? Chúng ta… quay lại giống như trước, được không?”

“Cô bị điên hay tôi bị điên thế?” Thẩm Thiên Duật trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt tựa như hoả tiễn xuyên thủng tròng mắt cô ta vậy: “Nếu không phải cô mạo nhận thân phận của Lạc Lạc thì sao tôi lại đối xử với cô ấy như thế được… Trả sợi dây chuyền đó lại cho tôi…”

Nam Cung Nguyệt mặc dù không nỡ nhưng cuối cùng vẫn bị khí thế bức người của Thẩm Thiên Duật doạ sợ, chỉ đành ôm một bụng tức đem trả lại sợi dây chuyền.

Những năm qua, cô ta luôn cảm thấy không thoải mái gì khi đeo đồ của người khác, cứ tưởng theo thời gian Thẩm Thiên Duật sẽ lãng quên, cô ta có thể dần dần làm lu mờ đi sự tồn tại của sợi dây chuyền và cô bé năm xưa, nhưng thật không ngờ chấp niệm của anh lại lớn tới vậy.

Cầm sợi dây chuyền trong tay, trái tim Thẩm Thiên Duật co thắt lại, không một chút do dự mà rời đi, bỏ mặc Nam Cung Nguyệt chênh vênh ngồi bệt trên sàn khóc lóc, dáng vẻ cực kì đáng thương.

Sau khi về tới biệt thự, Thẩm Thiên Duật cho gọi người hầu tới hỏi chuyện.

“Những lúc tôi không ở nhà phu nhân sống thế nào?”

“Phu nhân luôn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho ngài, hầu như đều là thứ mà ngài thích. Mỗi lần ngài tặng quà cho phu nhân, cô ấy đều rất vui vẻ, mặc dù đó không phải những món mà cô ấy thích. Nhưng mà…”


“Nhưng mà gì…” Thẩm Thiên Duật cau mày, ánh mắt sắc lạnh chứa đầy nghi hoặc.

Cô người hầu cúi đầu, thấp giọng nói tiếp: “Hôm sinh nhật phu nhân… cô ấy hân hoan chuẩn bị mọi thứ rất lâu, chờ ngài trở về, nhưng ngài vừa về đã trách mắng phu nhân, sau khi ngài đi thì phu nhân cũng tự nhốt mình trong phòng, cuối cùng buồn bã bảo tôi đổ hết đi…”

Mỗi lời cô hầu nói tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Thẩm Thiên Duật. Sắc mặt anh trắng bợt như không có giọt máu nào cắt qua, đôi lông mày nhíu lại thành một nhúm tựa như ngọn núi xa xăm mờ ảo, đáy mắt anh ngập đầy bóng tối, lại tràn ngập bão tố.

Dẫu biết rõ bây giờ nói ra càng nhiều chuyện thì sau này sẽ càng khó tồn tại, nhưng cô hầu vẫn không thể chịu đựng được việc phu nhân bị ức hiếp tới mức bỏ nhà ra đi.

Phu nhân tốt như thế, sao lại cưới phải gã chồng tệ bạc tới vậy?

Cho dù phải mất việc, cô ấy vẫn muốn nói ra hết những oan ức mà phu nhân phải chịu.

Mím môi hít sâu một hơi, cô hầu lại mở miệng nói tiếp, lần này giọng lí nhí hơn hẳn: “Phu nhân… từng bị tai nạn xe…”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Duật hai mắt mở to, miệng há rộng, vẻ mặt không thể tin được: “Bao giờ?”

“Hơn một tuần trước khi phu nhân rời đi…”

“Tại sao lại không nói với tôi hả?” Giọng của Thẩm Thiên Duật gần như rống lên, quát thẳng vào mặt cô hầu, khiến cô ta tái mặt, đầu cúi thấp xuống, hơi thở không thông.


“Là vì… ngài nói mặc kệ phu nhân, chờ cô ấy hờn dỗi chán rồi sẽ về… nên tôi không dám…”

Suốt cả đêm hôm đó, Thẩm Thiên Duật như người mất hồn mất vía ngồi trên sô pha, đuổi hết mọi người trong nhà, cô độc một mình trong bóng đêm u ám. Anh đờ đẫn ngắm nhìn sợi dây chuyền đá saphia xanh cẩm thạch lấp lánh trong đêm, bao nhiêu cảm xúc đắng cay mặn chát đều ồ ạt kéo tới, khiến anh trở nên tê tâm liệt phế, miễn nhiễm với tất cả mọi thứ, chỉ nung nấu một hi vọng sẽ tìm lại được cô.

Qua ngày hôm sau, Thẩm Thiên Duật đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền gọi điện cho trợ lý: “Mau kiểm tra cho tôi hôm phu nhân bị tai nạn xe đã đi gặp những ai, xảy ra chuyện gì, vô tình hay cố ý? Còn nữa… điều tra luôn cả Nam Cung Nguyệt đi.”

“Thẩm tổng… ngài đây là nghi ngờ cô Nam Cung có dính líu tới tai nạn của phu nhân sao?”

“Không thể loại bỏ khả năng đó, Nam Cung Nguyệt và Lạc Lạc cùng gặp tai nạn ở thời điểm khá giống nhau, trên đời nào có nhiều chuyện tình cờ như thế!”

“Tôi biết rồi…”

“Đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm phu nhân đi…”

“Vâng…”

Sau nhiều ngày đêm tìm kiếm không ngừng nghỉ, cuối cùng Thẩm Thiên Duật mới biết Trình Lạc Lạc đã tới Đại Lý, anh liền cấp tốc mua vé máy bay khởi hành ngay trong đêm, gấp rút muốn gặp cô để nói lời xin lỗi, để được cô thứ tha.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận