Sau hai ngày hôn mê, Trình Lạc Lạc mơ màng tỉnh lại, dường như đã mộng mị một trận vô cùng dài, thực tế là như vậy. Cô hiểu rõ đó không phải là mơ, mà đó là một câu chuyện trong quá khứ, là đoạn phim trong chuỗi hồi ức của cô.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ trong ống chuyền dịch, toàn thân cô mềm nhũn như tơ, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Trình Lạc Lạc mệt mỏi vén hai hàng mi, mở mắt ra nhìn xung quanh, không một bóng người, cũng chẳng có tiếng động nào khác. Cô đờ đẫn ngước nhìn những giọt nước trong suốt rơi từ trên cao xuống, rồi chảy dài trong ống chuyền dịch, cổ họng khô khốc, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì cả, chỉ thờ ơ như một phiến đá lạnh lẽo.
Cô cứ nằm im trong một tư thế như vậy, chẳng khác gì một cái xác héo khô, cũng không ai biết được là cô đang nghĩ gì.
Ngay cả khi Phó Ngôn Châu mở cửa đi vào, cô cũng không hề có phản ứng, hai mắt cứ trừng to nhìn vào hư vô, nhưng sâu bên trong đó lại trống rỗng như vô hồn lạc lối.
“Bác sĩ bảo em cần nghỉ ngơi thật tốt…” Phó Ngôn Châu khẽ lắc đầu, âm thầm thở dài một tiếng.
Nghe thấy âm thanh truyền đến, Trình Lạc Lạc mới có chút phản ứng lại, cô di chuyển tầm mắt lên trên người Phó Ngôn Châu, đôi con ngươi tròn xoe nhìn anh ta chằm chằm: “Là anh đưa tôi vào bệnh viện sao? Con của tôi… thế nào rồi?”
Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ trả lời: “Không thể giữ lại…”
Lời nói của Phó Ngôn Châu vừa dứt, biểu tình trên mặt Trình Lạc Lạc chuyển biến khôn lường, đầu tiên là có chút mất mát, sau đó tới thất vọng, cuối cùng là hờ hững.
Cô không rơi một giọt nước mắt nào, một chút nước dư thừa cũng chẳng hề đọng lại trên gương mặt trắng nhợt của cô, đôi mắt cô thâm trầm nhìn chằm chằm trên trần nhà, bất giác nhoẻn môi cười nhạt: “Mất rồi cũng tốt…”
Vốn dĩ đứa trẻ này xuất hiện không đúng lúc, cô đang không biết nên xử lý thế nào, vừa hay bây giờ không cần phải nghĩ nữa, chỉ hi vọng nếu được đầu thai lại thì nó sẽ chọn vào một gia đình tốt hơn, có ba mẹ cùng yêu thương nó, chứ không cần sinh ra trong hoàn cảnh gia đình chẳng có tình yêu, như thế rất không công bằng với một đứa trẻ.
Cô biết làm vậy là rất ích kỉ, nhưng cô không hối hận, bởi vì cô không mong con mình sinh ra trong một mối quan hệ không trọn vẹn, bị chính ba ruột ghét bỏ, bị người đời chỉ trích soi mói.
Sống gần hai mươi lăm năm trên đời, cô là người thất bại trong mọi thứ.
Làm người thất bại.
Làm vợ thất bại.
Bây giờ ngay cả làm mẹ cũng thất bại.
Vậy cô sống còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Cô cảm thấy cuộc đời mình tựa như nhành bèo trôi dạt, trôi mãi trôi mãi cũng chẳng biết nên đi về đâu!
Trình gia không phải nhà của cô, ở nơi đó có người thân sinh ra cô, nhưng họ chưa từng yêu thương cô.
Thẩm gia lại càng không phải, Thẩm Thiên Duật ngoài lạnh nhạt thờ ơ với cô thì không có gì cả. Vào thời khắc tính mạng cô ngàn cân treo sợi tóc, anh lại đang bận rộn lo lắng cho bạch nguyệt quang chỉ bị mấy vết chầy xước ngoài da. Nếu như lúc đó anh đứng lại thêm vài giây, nhìn kĩ gương mặt người gặp tai nạn hơn một chút, thì có lẽ đứa con của hai người vẫn có thể được cứu sống. Nhưng không, là anh, chính anh đã lựa chọn từ bỏ mẹ con cô, dù anh không trực tiếp giết chết đứa con chưa thành hình của mình, nhưng anh là nguyên nhân gián tiếp hại chết nó. Nực cười hơn là người cứu cô lại là người không có bao lần tiếp xúc, người dưng nước lã thậm chí còn thương hại cô, vậy mà anh lại có thể bỏ mặc cô ở đó.
Người thương cô nhất là bà ngoại lại đang nằm bất động trong phòng CPU, không rõ sống chết.
Ngay cả con cô cũng lựa chọn rời bỏ cô, để đi tìm một người mẹ khác tốt hơn.
Phó Ngôn Châu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát biểu tình trên mặt Trình Lạc Lạc, muốn nói gì đó lại ngập ngừng rồi nuốt vào trong.
Ban nãy, anh ta có gọi cho Thẩm Thiên Duật nhưng điện thoại liên tục thuê bao, đến bây giờ vẫn chưa thấy anh gọi lại.
Nhưng Trình Lạc Lạc vừa mất con, Phó Ngôn Châu sợ nói ra lại khiến cô càng suy sụp. Bởi vì, anh ta biết rõ tình cảm mà cô dành cho anh, lúc cô cần nhất lại không có anh bên cạnh an ủi vỗ về, cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, Phó Ngôn Châu chỉ đành ở lại chăm sóc cô một đêm. Mặc dù Trình Lạc Lạc nói không cần nhưng anh ta vẫn không thể an tâm, âm thầm ngồi canh ngoài cửa, chỉ cần nghe thấy trong phòng có động tĩnh thì lập tức xông vào.
Ban đầu Trình Lạc Lạc còn cảm thấy ái ngại và có chút bất tiện, nhưng vì Phó Ngôn Châu cố chấp không đi nên cô chỉ có thể vờ như không có gì, hạn chế làm phiền anh ta nhất có thể.
Qua ngày hôm sau, công ty có việc gấp cần xử lý, Phó Ngôn Châu mới vội vàng rời đi.
Trong phòng quá bí bách nên Trình Lạc Lạc ngồi xe lăn ra ngoài dạo một lúc, khi đi qua sảnh lớn bệnh viện, cô vô tình trông thấy Thẩm Thiên Duật đang cùng Nam Cung Nguyệt xếp hàng chờ lấy thuốc.
Ánh mắt Trình Lạc Lạc như thiêu đốt nhìn thẳng về phía đó, tay cô không ngừng run rẩy, phải nắm lấy tay cầm của xe lăn mới có thể tiết chế được một chút.
Hàng loạt cảm xúc mạnh mẽ xâm lấn trái tim nhỏ bé của cô, bàng hoàng có, đau đớn có, tuyệt vọng có, xót xa có, ngay cả căm hận cũng có.
Trong đầu cô bất giác lại nhớ đến thái độ ngập ngừng muốn nói gì đó của Phó Ngôn Châu, có lẽ là do không gọi được cho Thẩm Thiên Duật, nhưng anh ta lại không dám nói ra sự thật với cô, nên mới dè dặt và ngổn ngang như thế!
Suy nghĩ miên man của Trình Lạc Lạc bị cắt đứt bởi ánh nhìn của ai đó từ đằng xa, Thẩm Thiên Duật dường như cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang giõi về phía mình, nên vô thức tìm kiếm xung quanh, nhưng cô đã nhanh chóng quay lưng lại, cố tình không để anh trông thấy.
Giữa lúc cô đang ở trong hố băng lạnh cóng, Phó Ngôn Châu đột nhiên xuất hiện, mang theo một chút nắng xuân, sưởi ấm cô. Anh vừa liếc nhìn đã thấy Thẩm Thiên Duật và Nam Cung Nguyệt ở phía xa, lại cúi đầu quan sát Trình Lạc Lạc, đoán chắc là cô không muốn bọn họ phát hiện ra mình, anh liền nhanh ý đứng chắn sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ… anh ta không thấy đâu!”
Trình Lạc Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, hiếm khi cô nhìn thẳng vào mắt Phó Ngôn Châu như thế, khoé môi như cười như không, thều thào cất tiếng: “Cảm ơn…”
“Tôi đưa em về phòng…” Giọng nói của Phó Ngôn Châu trầm trầm nhưng lại mang đầy hơi ấm, khiến người nghe cảm thấy êm tai.
“Ừm…” Trình Lạc Lạc mím chặt môi, khẽ gật đầu một cái.