Đen Ăn Đen

Cuối cùng Mạc Ninh không đi ăn thứ mì
sợi vứt đi kia nữa, cảm giác thất bại lấp đầy dạ dày. Từ khi xuống xe
chỗ đầu cầu, cô đón xe đi thẳng về nhà.

Sau đó là suy nghĩ một hồi.

Phòng ở của Mạc Ninh là điển hình của
nhà trọ độc thân, một phòng khách, một phòng ngủ, Chu Nhất Nặc ngủ trên
chiếc giường lớn, ga trải màu xanh nước biển, tư thế cực kỳ bất nhã. Mấu chốt nhất là, Mạc Ninh không tìm được nơi của riêng mình. Đến tủ lạnh
lấy nước đá, nghiêng bình rót, cô dựa vào cửa sổ phòng khách ở tầng mười một mà đứng, hình ảnh lộn xộn về Cố Chuẩn từ từ phát lại trong đầu cô.

“Nửa đêm đứng ở cửa sổ dọa người à?” Mạc Ninh nghiêng đầu nhìn, Chu Nhất Nặc mặc một cái quần đùi bốn góc nhăn
nhúm, chiếc áo phông lại thật dài. Cô cầm bình nước trong tay Mạc Ninh,
ngửa đầu càu nhàu rót, Mạc Ninh chỉ nhìn cô không nói lời nào, Chu Nhất
Nặc đẩy cô ra: “Này, cậu đừng có dọa người được không?”

Mạc Ninh bật cười, vẫn như trước đây không nói một câu, nâng tay dịu dàng vuốt mái tóc rối tung của Chu Nhất Nặc.

Chu Nhất Nặc sải bước nhảy ra, hai tay ôm lấy người làm bộ toàn thân nổi da gà: “Sao vẻ mặt cậu lại tràn ra tình thương của mẹ thế kia, muốn lấy mạng người à…”

Mạc Ninh vẫn không nói lời nào. Đi qua người Chu Nhất Nặc, đến tủ quần áo lấy đồ tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, Chu Nhất Nặc nằm trên giường nhìn cô. “Mau đến đây mau đến đây, cuối cùng hôm nay cậu làm sao vậy?”

Mạc Ninh lấy máy sấy thổi tóc, thấy miệng Chu Nhất Nặc lộn xộn nhưng lại không nghe thấy cô nói gì.

Nói nửa ngày Mạc Ninh không có phản ứng, đại khái Chu Nhất Nặc cũng tức giận, nhảy xuống từ trên giường, bổ nhào xuống trước mặt cô nói: “Có phải cậu bị tên họ Cố tấn công rồi đúng không?”

Một tay sấy đầu, mắt Mạc Ninh tóe ra ánh lửa.

Chu Nhất Nặc cười hắc hắc: “Hỏi thế gian tình là gì……” Đắc ý nghiền ngẫm lời nói của mình một chút, vẻ mặt Chu Nhất Nặc lại xìu xuống.

Thấy cô mất tinh thần, Mạc Ninh không thể không buông tiếng thở dài, miễn cưỡng nở nụ cười nói với cô: “Nhất Nặc, cậu làm quân sư cho mình đi.”

“Cái gì?” Chu Nhất Nặc nhìn cô nghi ngờ.

“Mình muốn hạ tòa thành họ Cố kia.” Ánh lửa lại dấy lên lần nữa trong mắt Mạc Ninh.

Sau khi Chu Nhất Nặc nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên: “Không thành vấn đề! Cậu đã cần mình như vậy, mình đây sẽ không đi, khi nào
thì cậu đánh thẳng anh ta, mình sẽ lo đến chỗ ở của mình.”

Mạc Ninh gật đầu: “Tùy cậu.”

Buổi đấu thầu sách của Vincent trong mùa hè kết thúc trước khi cử hành, địa điểm ở thành phố S không xa thành
phố G. Mạc Ninh ra ngoài dặn Chu Nhất Nặc phải trông nhà cẩn thận, Chu
Nhất Nặc mỉm cười nói trong thời gian Mạc Ninh đi cô sẽ tìm được một
công việc, từ đó song kiếm hợp bích cùng cô, xưng bá thành phố G. Nguyện vọng nhỏ bé này tuy là chuyện không đâu, nhưng rất ấp ám, dọc theo
đường đi nghĩ đến “song kiếm hợp bích” Mạc Ninh lại cười.

Vincent tổ chức đấu thầu trong một khách sạn, tại đó phóng viên truyền thông đặt cả một tầng nhà. Ở cùng với Mạc Ninh là phóng viên nữ báo kinh tế của Bắc Kinh, phòng bên cạnh là của
Trương Kiền Chí. Mới đầu cô còn tưởng Trương Kiền Chí vẫn trốn cô, trốn
đến mãi mãi, không ngờ khi gặp lại hắn, hắn coi như không có chuyện gì
xảy ra, lại còn buổi tối hẹn cô ăn cơm.

Mạc Ninh đương nhiên từ chối, hắn cũng không nói thêm điều gì, cái biểu tình không có chút bị sỉ nhục này làm Mạc Ninh bất an.

Lúc cơm tối, đáy lòng Mạc Ninh bất an, cuối cùng cũng lấy di động ra. Trương Kiệt Chí “vô tình gặp” cô, bưng khay thức ăn đến như vô ý hỏi: “Bạn trai em đến chưa? Ở tầng một?”

Mạc Ninh không phản ứng, anh ta nói bạn trai của cô là ai đấy nhỉ, vài giây qua đi, cô mới châm chọc nói: “Quan hệ gì đến anh?”

Trương Kiệt Chí: “Anh chỉ muốn bán vài tin tức quan hệ thôi.”

Mạc Ninh làm bộ không hiểu: “Bán quan hệ của ai?”

Trương Kiệt Chí nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, trong giọng nói như đang đè nén gì đó: “Mạc Ninh, anh thật nên để em biết……”

Anh tạm dừng, Mạc Ninh không thể không nhìn anh ta, thu lại nụ cười nguy hiểm kia, chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục nói “Em thà nói dối cũng muốn từ chối anh, cuối cùng anh nên cho em biết, gạt
Trương Kiệt Chí anh không phải là hành động sáng suốt đâu.”

Dự liệu bị nhìn thấu, cô không ngờ lại
nhanh đến vậy, nhìn Trương Kiệt Chí hận không thể ăn gương mặt của cô,
cô nhịn không được nói: “Tôi đánh giá rất cao sự khoan dung của anh.” Từ đó không bao giờ bằng lòng gặp người này nữa, xoay người bước đi.

Đi xa, lại hối hận mình đã nhịn hai năm
sao lại không thể nhẫn nại nổi vài giây. Cô biết rõ Trương Kiệt Chí
không phải người lương thiện gì, cô cũng biết anh ta có năng lực đáng
khinh….

Ngày hôm sau là buổi đấu giá sản phẩm
của Vincent, có rất nhiều thương nhân và tư nhân cùng tham gia trả giá,
buổi trưa Mạc Ninh ở trong phòng khách sạn viết bản thảo, lại hỏi mấy
bức ảnh ký giả muốn chụp, gửi thẳng bản thảo lên trang web của tòa soạn. Buổi chiều, Vincent công bố kết quả buổi đấu giá, Cố Chuẩn đích thân
tham dự.

Hẹn phỏng vấn Cố Chuẩn, Mạc Ninh đi theo trình tự bình thường, gọi điện đến cho thư ký của Cố Chuẩn, Phạm Mông,
thư ký Phạm máy móc nói: “Cố tổng vừa xuống máy bay, rất mệt, không tiện nhận phỏng vấn.”

Mạc Ninh đành phải đổi dàn ý, từ bỏ bản tin. Sau một lát, một số lạ gọi vào máy, Mạc Ninh nghe: “A lô, xin chào.”

“Xin chào, tôi là Cố Chuẩn.”

Mạc Ninh ngẩn người, điều chỉnh cảm xúc thật nhanh: “Cố tổng tìm tôi là?”

“Tôi ở 1023, cô có nửa tiếng phỏng vấn tôi, hi vọng sẽ đủ.” Nhấn rõ từng chữ, giọng nói mát lạnh, nghe anh nói nói, Mạc Ninh lại có ước muốn được nói chuyện với anh thật lâu.

Trên mặt tỏa ra làn hơi, Mạc Ninh cười nói: “Đương nhiên đủ, tôi đến ngay lập tức.”

Cúp máy, lấy tài liệu ra cửa, chỉnh lại dung nhan trong gương, Mạc Ninh thấy khuôn mặt mình là cảnh xuân tươi đẹp.

Nhưng cô không ngờ khi ra đến cửa lại gặp mặt Trương Kiệt Chí, lại càng không ngờ anh ta cũng đi thang máy với cô đến 1023.

Trong thang máy, Mạc Ninh nghĩ lại, bi
ai nghĩ tất cả mọi chuyện có liên quan đến Cố Chuẩn cô đều thiếu suy
nghĩ, mãi mãi ôm theo hi vọng kỳ quái, sau đó lại cảm thụ thất bại chờ
mong lần nữa, loại tâm tình mất cân bằng này gần đây xảy ra rất nhiều
lần.

Cửa phòng 1023, Trương Kiệt Chí cười kỳ
quái, từ đầu Mạc Ninh đã không phải người khởi xướng đề tài kia, liền
trầm mặc. Thư ký Phạm đi ra ngoài vì hai người, trong tay cô ôm một
chồng tư liệu, chào hỏi chốc lát rồi bước ra ngoài. Cố Chuẩn ngồi trên
sô pha, trên bàn đặt bút viết và máy tính, anh đứng dậy nghênh đón, nhìn hai người, Trương Kiệt Chí bước lên trước nói: “Thật sự rất làm phiền Cố tổng.”

Mạc Ninh cũng gật đầu nói: “Làm phiền Cố tổng .”

Cố Chuẩn không nhận những lời nói khách
sáo này, trên mặt anh rõ ràng mệt mỏi, ánh mắt lại sáng lấp lánh, Mạc
Ninh nhìn anh, không thể kìm được đau lòng.

Có lẽ anh thật sự thiếu phụ nữ, thiếu
người giống cô vậy, thấy anh mệt mỏi nhịn không được muốn đến ôm anh,
muốn xua tan mệt mỏi của anh….. Tạm dừng, Mạc Ninh thở dài dưới đáy
lòng.

“…… Quy mô lần đấu thầu này là
lớn nhất từ khi Vincent tấn công thị trường Trung Quốc đến nay, từ năm
nay, Vincent sẽ từ từ kết hợp với thị trường trong nước và nhu cầu quốc
dân, nghiên cứu một số sản phẩm đặc trưng, lần đấu thầu này chúng tôi đã chuẩn bị lâu, theo số liệu tham dự buổi sáng, chúng tôi có lý do để
tin, lần đấu thầu này tất nhiên sẽ thành công.”

Mạc Ninh: “Với các xí nghiệp
tham dự lần này, Cố tổng có đặc biệt ưu ái ai không? Theo tôi được biết, ngay cả hai công ty lớn Bách Đạt và Hoa Long cũng tham gia lần trả giá
này.”

Tầm mắt Cố Chuẩn dời về phía Mạc Ninh, hơi trầm tư, anh nhìn cô, cười đáp: “Nếu tôi là một phóng viên kinh tế, Bách Đạt hay công ty khác đều là công ty lớn rất đáng để viết tin, tất nhiên tôi sẽ ưu ái hơn, nhưng tôi là một
giám đốc bán hàng của cuộc đấu thầu lần này, cho nên, ưu ái… Lời này sau khi có kết quả tôi mới có thể phát biểu.”

Kế tiếp là một loạt vấn đề như vậy.

Bởi vì vấn đề nào Cố Chuẩn cũng trả lời trôi chảy, cho nên chưa đến hai mươi phút đồng hồ, hai người đều đã phỏng vấn xong.

Khi đứng dậy bắt tay tạm biệt, Trương Kiệt Chí nói: “Cố tổng vất vả rồi, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Cố Chuẩn: “Cám ơn đã quan tâm.”

Sau đó, Trương Kiệt Chí liếc Mạc Ninh một cái đầy thâm ý, đột nhiên nói với cô: “Không bằng Phóng viên Mạc ở lại chăm sóc Cố tổng a, làm vậy mới đúng là bạn gái người ta chứ!”

Mạc Ninh hận không thể biến ánh mắt
thành cây đao, cắt khóe miệng gian tà của Trương Kiệt Chí kia thành
miếng thịt. Nhưng trên thực tế, cô lại xách túi tư liệu, hừ lạnh một
tiếng, xoay người đi đến cửa nói: “Làm phóng viên kinh tế đúng là uất ức cho Trương phóng viên.” Sai lầm kia làm cô nhức đầu, cô sẽ giải thích, nhưng cô biết rõ, giờ không phải là thời cơ tốt.

Thế nhưng Trương Kiệt Chí vẫn nói tiếp: “A? Em thấy anh nên làm gì?”

Mạc Ninh im lặng mỉm cười, thầm than chỉ số IQ của Trương Kiền Chí thấp đến hết thuốc chữa, vốn định mở miệng
đáp lại, không ngờ giọng nói mạnh mẽ khác bỗng xen vào: “Trương tiên sinh thực thích hợp làm tin tức giải trí.”

Mạc Ninh lại không chịu thua kém tim đập nhanh hơn.

“Theo tôi được biết, ‘Tuần san kinh tế’ là tạp chí kinh tế tốt nhất ở thành phố G.” Cố Chuẩn đi song song cùng Trương Kiệt Chí về phía cửa, đột nhiên nói, “Trương tiên sinh thường xuyên chú ý đến vấn đề cá nhân, làm tôi nghi ngờ có
phải mình đang nhận phỏng vấn của một người làm giải trí hay không?”

Sắc mặt Trương Kiệt Chí biến đối trong nháy mắt, đang định mở miệng phản bác, Cố Chuẩn lại đột nhiên đổi giọng, nâng tay nói: “Mạc tiểu thư, tạm biệt.”

Thì ra khi Mạc Ninh đi đến trước cửa,
cười đến khuôn mặt ngập tràn ánh sao. Nhấc tay mở cửa, đập vào mắt lại
là bước chân làm cô kinh sợ trong nháy mắt.

Cô không sợ sự “công kích” của Trương Kiệt Chí, vì cô đã sớm phòng bị, cô cũng không vì Cố Chuẩn
giúp mà kinh sợ, vì nó làm cô thấy ngọt ngào, nhưng mà, người phụ nữ sắc nước hương trời trước mắt lại khiến cô như gặp ác mộng.

“Tôi tìm Cố Chuẩn.”
Người phụ nữ yêu kiều quấn khăn tắm thướt tha lả lướt, lúm đồng tiền như hoa, ánh mắt nhìn thẳng phía sau Mạc Ninh, nơi đó Cố Chuẩn đang đứng.

Trương Kiệt Chí cười lạnh sau lưng Mạc
Ninh một tiếng, vị trào phúng mười phần, lại không biết là chế giễu Cố
Chuẩn hay là Mạc Ninh. “Tạ đổng sự, xin chào.” Anh ta nói.

Lúc này người phụ nữ khăn tắm mới thấy anh ta, mỉm cười, “Xin chào.”

Trương Kiệt Chí: “Tạ đổng sự hôm nay đến đây là đại diện của Hoa Long, hay là…… chỉ đơn giản là đến động viên Cố tổng?”

Người phụ nữ mỉm cười rộng hơn, ánh mắt lướt qua Cố Chuẩn, cô nói: “Cái thứ hai đi.”

Trương Kiệt Chí thoáng nhìn Mạc Ninh đầy ẩn ý, cười nói: “A, tôi không quấy rầy, xin lỗi không đón tiếp được.”

“Tạ đổng sự”, “Hoa Long”, hai từ mấu chốt này đan vào nhau, Mạc Ninh đã đoán ra thân phận của
người trước mắt, chủ tịch của Hoa Long, Tạ Linh. Trước kia trên mạng Mạc Ninh thường thấy ảnh chụp của cô, người phụ nữ này rất bận rộn, chưa
bao giờ nhận phỏng vấn của giới truyền thông, là người thừa kế một đại
gia tộc, trên phố lời đồn về cô rất nhiều, điều Mạc Ninh không ngờ đến
là cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.

Gật đầu chào hỏi, Mạc Ninh nâng bước đi.

“Mạc phóng viên, mời cô ở lại một chút.” Sau khi bước hai bước, giọng nói của Cố Chuẩn từ phía sau truyền đến. Một câu “Ở lại một chút” này cô nghe thật rõ, đáy lòng mơ hồ dâng lên kỳ quái, quen thuộc, vui mừng không thể khống chế.

Nhưng mà, cô bỗng nhiên không muốn đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui