Đen Ăn Đen

Cố Chuẩn đưa bản thảo cho Mạc Ninh, đến sáng thứ hai, cô đầy tự tin cầm bài báo đã biên soạn đến phòng làm việc.

Lý Nhậm là một người đàn ông trung niên
đã ngoài bốn mươi, để kiểu tóc gọn gàng của người lãnh đạo. Nhận lấy bản thảo của Mạc Ninh, đồng thời, ông cầm một xấp tạp chí trên bàn đưa lại
cho cô.

“Tuần san kinh tế sáng nay, cô nên xem qua một chút.” Tổng biên tập Lý nâng mắt kính, cúi đầu xem bản thảo của Mạc Ninh.

Mạc Ninh bị tiêu đề của tạp chí Tuần san kinh tế làm hoảng sợ.

Cố Chuẩn – công việc và trách nhiệm.

Lật thật nhanh đến trang báo, đó là một
bài báo thật dài, chỉ ba phút đồng hồ Mạc Ninh đã quét xong một lượt.
Cúi đầu nhìn tên tác giả: Trương Kiệt Chí, gương mặt Mạc Ninh hết sức khó coi.

Tổng biên tập Lý thở dài: “Bài báo của cô cũng không tệ.”

Mạc Ninh kéo một chiếc ghế đến bên cạnh rồi ngồi xuống: “Rốt cục anh ta có âm mưu gì?”

“Trương Kiệt Chí?”

“Cố Chuẩn.”

Hai tay Tổng biên tập Lý đan chéo trên bàn làm việc, nghiêm mặt nói: “Âm mưu này rất rõ ràng, cô tặng anh ta một bài báo, anh ta tặng lại cô một bài. Đã sớm nói với cô rồi, tính tình giương nanh múa vuốt của cô nên
kiềm bớt lại.”

“Không lẽ tôi phải làm “Đường lang bộ thiền” hay sao?” {Mimi: đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình ve, không ngờ chim sẻ đã ở phía sau }

Lý tổng biên lắc đầu: “Coi Cố Chuẩn là ve, ví von kiểu này không đúng lắm. Ngoài ra, Trương Kiệt Chí cũng không có lòng làm hoàng tước đâu.” Giữa Trương Kiệt Chí và Mạc Ninh có nhiều xích mích, nhiều người cũng
biết, ví dụ như vị Lý Nhậm này. Thấy nhuệ khí Mạc Ninh sa sút, Lý Nhậm
thở nhẹ nói: “Về đi, bản thảo này tạm giữ lại, đầu đề đã bị bọn
họ lấy mất rồi, đành vậy. Bản thân tôi cũng cảm thấy thoải mái. Viết về
Vincent không hẳn đã tốt.”


“Tôi đã viết hai ngày hai đêm đó tổng biên đại nhân.”

“Có người viết rồi, cô còn định thế nào?”

Hận ý của Mạc Ninh với Cố Chuẩn trong
buổi sáng ấm áp này đã tăng thêm một cấp. Nếu như lúc anh ta tiếp nhận
cuộc phỏng vấn của cô nói cô tác oai tác quái, không bằng nói hiện tại,
đây mới đúng là tác oai tác quái a.

Quay lại phòng làm việc, tiếng chuông
điện thoại di động vang lên, người gọi tới lại chính là người làm tâm
tình cô buồn chán Trương Kiệt Chí. Mạc Ninh lập tức tắt điện thoại, lúc
này mới phát hiện dù không nghe điện thoại thì Trương Kiệt Chí vẫn cứ
gọi đến.

Ngay tại thời điểm cô đau đầu nhất, điện thoại của Trương Kiệt Chí lại vang lên lần nữa, Mạc Ninh dứt khoát đón
nhận, không thèm kiêng kỵ gì nữa, bày ra tâm tình chán chường: “Buổi sáng rảnh rỗi quá nhỉ, nhà ký giả lớn.”

Trương Kiệt Chí thấp giọng cười một
tiếng, tiếng cười chui vào lỗ tai Mạc Ninh, tựa như có con ruồi bay
thẳng vào màng nhĩ của cô. Cô rời khỏi chiếc điện thoại, rùng mình một
cái, rồi lạnh lùng nói: “Vui đến mức muốn khoe sao, tôi nghe đây.”

“Em có tinh thần chiến đấu như vậy, anh sợ sự khoe khoang của anh cuối cùng sẽ thành tự rước lấy nhục.”

Mạc Ninh hừ lạnh một tiếng. “Ừ, coi như anh biết điều.”

“Anh mời em bữa cơm, coi như là đền tội.”

“Không dám, không gánh nổi đâu.
Tốt lắm, khoe cũng đã khoe rồi, anh mời tôi từ chối, chuyện đến đây chấm dứt, đồng chí, cố gắng làm việc đi.” Tiếng nói cuối cùng vang
lên, Mạc Ninh cúp điện thoại luôn, nghĩ đến sắc mặt đắc ý của tên tiểu
nhân Trương Kiệt Chí kia, không nhịn được chỉ muốn cùng anh ta cùng so
găng đọ sức, đối mặt trên võ đài quyền anh.


Nhà quan sát kinh tế và Tuần san kinh tế đều của một tập đoàn lớn. Trước là nhật báo (báo hàng ngày), sau là tuần san, vì tập đoàn sớm khởi xướng phong trào các toà soạn báo tự chịu trách nhiệm lời lỗ, tự lực cánh sinh, thế nên hai tòa soạn báo
cùng tồn tại, cùng đấu đá nhau.

Khi Mạc Ninh tốt nghiệp đại học thì đến thực tập ở Tuần san kinh tế, Trương Kiệt Chí cũng là thực tập sinh giống cô, năm ấy tòa soạn báo bị
khuyết một vị trí quan trọng, chủ nhiệm ban đã có ý muốn để cô vào chỗ
đó, vì thế Mạc Ninh đã bỏ qua lời mời của một công ty bên thành phố F.
Không ngờ, Trương Kiệt Chí không biết ở đâu chui ra, chỉ dựa vào tiếng
tăm của cha mẹ, dám đoạt vị trí lẽ ra phải thuộc về cô.

Nói cô không oán hận Trương Kiệt Chí là
giả, hơn nữa, ngay trước lúc sóng gió, Trương Kiệt Chí vẫn điên cuồng
theo đuổi Mạc Ninh.

Song, Mạc Ninh vẫn may mắn, chủ nhiệm Tuần san kinh tế dù luyến tiếc cô, không thể giữ cô bên cạnh làm thủ hạ, nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu cô cho Nhà quan sát kinh tế, sau một tháng thử việc ngắn ngủi, Mạc Ninh đã đánh bại hai tên nghiên
cứu sinh dưới cái mác đại học, được tòa báo giữ lại làm việc.

Những gì cô trải qua đến nay đã trở thành một giai thoại của tòa soạn báo.

Cô và Trương Kiệt Chí đi cùng một đường, hai người mặc dù bên ngoài không có xung đột nhưng trong tối khó tránh
phát sinh hiện tượng “Đụng bản thảo”, “Đoạt bản thảo”.

Mạc Ninh đã khinh thường không liên lạc
với anh ta, nhưng là Trương Kiệt Chí, hai năm qua vẫn không từ bỏ việc
hết minh bạch đến ngấm ngầm tranh đấu cùng cô.

Phó Tịch Nhan đi tới an ủi nói: “Trương đồng chí cũng thật là, dù muốn hấp dẫn sự chú ý của em, cũng không cần phải làm vậy.”

Mạc Ninh nghiêng người nhìn cô một cái: “Trước kia không phải chị nói anh ta là tuổi trẻ anh tuấn sao?”

Phó Tịch Nhan thở dài một tiếng: “Tuổi trẻ là trẻ tuổi. Tài năng, anh tuấn? Ở trước mặt Cố Chuẩn, anh ta cũng
chỉ là phàm phu tục tử. Cho nên, phải so sánh mới có thể nhìn ra chân
lý.”

“Nhan tiểu thư à, xin khuyên chị một câu, Cố Chuẩn chẳng phải người tốt, sao có thể nghĩ lại chứ.” Mở máy tính, Mạc Ninh xoay ghế rồi vùi đầu vào công việc.


Tổng biên tập Lý đã giao cho cô bản thảo về cuộc họp báo đầu xuân của coca cola, là một nhiệm vụ cực kỳ dễ dàng. Mạc Ninh cũng không cần phải tốn công ăn diện, mặc một chiếc áo khoác
xám tro đơn giản, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng. Mọi việc của công
ty này ở trong nước mấy năm nay có thể coi như chạm tay vào là bỏng, đồ uống nước ngoài đang chiếm giữ phần lớn thị trường trong nước, nên các
nhãn hiệu khác đang trong giai đoạn xâm nhập thị trường không khả quan
lắm, Mạc Ninh cảm thấy việc này và khái niệm kinh doanh mới của công ty
họ có liên quan.

Chí ít thì Mạc Ninh cũng rất thích người phát ngôn thường ngày của bọn họ. Giống như Chung Hoành của giới thể
thao, Mạc Ninh thường xuyên so tài với anh ta, đối với nụ cười như ánh
mặt trời của anh ta cũng có ấn tượng khá sâu sắc. Sau buổi gặp mặt kết
thúc, Mạc Ninh phỏng vấn anh ta một câu ngắn gọn, nhưng điều làm Mạc
Ninh thấy cao hứng chính là, tính cách của anh ta không khác cô tưởng
tượng là mấy, rộng rãi, khéo nói, thậm chí còn có điểm đáng yêu.

Trương Kiệt Chí xuất hiện trong buổi gặp mặt ngoài dự liệu của cô, Mạc Ninh vừa nghiêng đầu nhìn thấy anh, định
xoay người rời đi, lại bi anh nói kích một câu: “Đổi khẩu vị sao?”

Mạc Ninh cảm thấy ngứa răng, xoay người tặng anh một nụ cười quyến rũ: “Đúng vậy đấy, giờ tôi thích mỹ nam tập thể hình.”

Sắc mặt Trương Kiệt Chí trầm xuống, bước lại gần cô, rồi đột nhiên dừng lại, cười ngượng ngùng: “Còn giận chuyện Cố Chuẩn sao? Nói thật nhé, bài phỏng vấn kia anh cũng
không muốn cướp của em đâu, anh biết em rất coi trọng nó… Nhưng mà bên
kia lại chỉ đích danh anh, vì thế…”

“Trương đại ký giả đây là đang báo cáo công việc với tôi sao? Tôi không phải cấp trên của anh, cần gì phải vậy chứ!” Nói tới đây, Mạc Ninh không thèm nói nữa, xoay người đến chỗ đồng nghiệp, bỏ anh ở lại.

Trong giới truyền thông ở thành phố G,
Mạc Ninh có thể coi là một nhà báo có danh tiếng, có người từng đùa, Mạc Ninh — nhà ký giả lớn của thành phố G, hoàn toàn xứng đáng là một bông
hoa trong giới truyền thông. Một bông hoa không phải chỉ tướng mạo của
cô, mặc dù điều này cũng đúng, nhưng quan trọng là trí tuệ của cô. Phụ
nữ thông minh trước nay đều rất nổi tiếng, đặc biệt lại còn là mỹ nữ.

Đây cũng là nguyên nhân Trương Kiệt Chí
không thể quên được cô. Khi còn thực tập chung, Mạc Ninh biết Trương
Kiệt Chí theo đuổi cô, ngoài mặt thì hào nhoáng, huênh hoang, trưng vẻ
ngoài được nạm vàng, cái gì anh ta thích cũng muốn đoạt bằng được, hơn
nữa, luôn ôm cái loại tình cảm “không đạt được thề không bỏ qua” càng làm người ta khinh ghét.

Phần lớn thời gian, thật ra Mạc Ninh
không dám hoàn toàn trở mặt với anh ta, mặc dù cô rất muốn làm vậy. Song làm báo nơi đất khách quê người, đắc tội với người quyền thế là hành

động không hề sáng suốt. Điều băn khoăn này làm Mạc Ninh phải luôn thận
trọng giữ mình khi đối mặt với Trương Kiệt Chí.

******

Có tin tức sau hai tháng nữa Cố Chuẩn tổ chức buổi ra mắt. Mùa hè đáng ghét đã tới trên thành phố G, sách mới về trà lạnh được tiêu thụ tốt, rất nhiều tạp chí chú ý đến. Vincent lúc
này mới phát hiện ra điểm tốt của truyền thông, liên tục tổ chức các
buổi họp báo về thị trường tiêu dùng mùa hè. Ngay cả Cố Chuẩn thần bí
trước kia không thể mời được, nay cũng xuất hiện trên mục phỏng vấn của
tờ Kinh tế.

Phó Tịch Nhan rất kích động, sớm đã chiêu mộ một đám người thần tượng mỹ nam canh giữ ti vi trước phòng làm việc, thần bí nói: “Bạn học của chị là nhà biên soạn ở đài, nghe nói đề tài lần này sớm đã chọn từ mấy tháng trước, nhưng mãi Cố Chuẩn mới đáp ứng, nghe nói trình tự
rất phức tạp.”

Mạc Ninh bê chén trà lạnh lên, nghe màn
thêu dệt của Phó Tịch Nhan, thầm nghĩ, ai mà biết được? Không thể đối
phó với tên đàn ông kia nên mới nghĩ ra giải pháp là phỏng vấn trên ti
vi thôi. Mọi người cũng hào hứng lấy chuyện này mà vui mừng, nhưng đến
cuối cùng, người bị cười chê có khi lại là mình cũng nên.

Thể nhưng ý nghĩ cao thượng này đến khi
Cố Chuẩn xuất hiện trên màn hình ti vi trong nháy mắt đã hóa thành tro
bụi. Người đàn ông kia mặc một bộ âu phục đen, tóc gọn gàng bóng loáng
ôm trọn cái trán. Đôi mắt đen thâm thúy chứa đầy ánh sáng, phối hợp với
chiếc mũi thẳng tắp, nụ cười dịu dàng, chỗ nào cũng hoàn mỹ — theo như
Mạc Ninh đánh giá là vậy.

Một người đàn ông như thế này, nếu như
có nhiều một chút, có lẽ đã không làm chết người đến thế. Nhưng, trừ bộ
dáng bên ngoài ra, vẫn còn nhiều người phụ nữ hướng đến tiền tài địa vị
của anh ta.

Nghĩ đến đây, Mạc Ninh đột nhiên nhớ ra một người không nhớ tên đã từng nhận xét về cô: “Một người phụ nữ như cô, không chỉ có vẻ xinh đẹp ma quỷ, còn được hưởng
một bộ đầu óc thật tốt, trời sinh ra đã là yêu quái đi mê hoặc người,
những người đàn ông bình thường khác sao có thể cầm lòng chứ?”

Nghĩ đi nghĩ lại. Mạc Ninh cười tươi,
trên ti vi người dẫn chương trình hỏi Cố Chuẩn một câu, cô cũng không
lắng nghe, lòng thầm nghĩ, người đàn ông này và mình, thật cũng có điểm
xứng đôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận