Đen Ăn Đen

gày ngọt ngào đó của Mạc Ninh dừng lại
vì một cuộc điện thoại của Cố Chuẩn. Lúc ấy cô ở bên cạnh anh, mặc dù
không biết rõ nội dung nhưng Mạc Ninh cũng có nghe được nguyên nhân.Vincent xảy ra sự cố an toàn.

Sau khi nghe điện thoại, Cố Chuẩn cởi mở vui vẻ đã không còn, lừa được bản
thân một ngày, coi như trên thế giới này chỉ còn cô và anh, bọn họ cũng
đã có một ngày không bị ai quấy rầy cuộc sống, Mạc Ninh đã cảm thấy rất
thoả mãn. Vô cùng thông cảm nói.“Đặt vé ngày mai đi, em và anh cùng về”.

Cố Chuẩn nhíu mày, Mạc Ninh cho là anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Hai người trở về khách sạn đã là đêm tối, lúc đi trên bãi biển, Mạc Ninh
nắm tay anh, cô biết rõ giờ phát này anh cũng không cần cô an ủi, nêu
không nói gì, chỉ làm hành động anh thích nhất là tốt rồi.

Lúc đi đến cửa khách sạn, Cố Chuẩn đột nhiên nói.“Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, em không cần trở về vội”.

Mạc Ninh biết anh sẽ nói thế nên cũng đã sớm chuẩn bị lời để đối lại
anh.“Anh cho rằng em về là vì anh sao? Vincent vẫn thuộc tuyến của em,
bên đó xảy ra vấn đề em cũng phải về điều tra”.

“Trà lạnh của bọn anh cũng không có vấn đề”. Biểu hiện của Cố Chuẩn rất chân thành.

Mạc Ninh nở nụ cười, vừa muốn mở miệng giải thích lời mình vừa nói, cách đó không xa đột nhiên có tiếng gọi truyền đến “Morning”. Là Khâu Tuấn đang cười nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hai người, trong tay anh ta còn ôm
một cái thuyền buồm thuật to, quần áo màu sắc sặc sỡ, nhìn thấy ánh mắt
kỳ quái của Cố Chuẩn nhìn Khâu Tuấn, Mạc Ninh nhanh chóng giới
thiệu.“Ách, đây là một người bạn em quen ở đây, Khâu Tuấn”.

Khâu Tuấn cũng chăm chăm nhìn Cố Chuẩn, hơn nửa ngày mới đột nhiên nhớ đến
gì đó, nói “A, tôi biết Cố tiên sinh”. Lại không ý tứ cười cười “Khả
năng anh không nhận ra tôi…” Gãi gãi đầu, anh ta nói tiếp “Anyway, gặp
được anh thật vui”. Khâu Tuấn đưa tay.

Cố Chuẩn lễ phép nở nụ cười, bắt tay Khâu Tuấn.

Ánh mắt Khâu Tuấn dời về phía Mạc Ninh, lại là sự ấm áp vui vẻ, trên bãi
biển có khá nhiều đèn, ánh sáng cũng không ít. Mạc Ninh bị nụ cười mờ ám của anh ta làm cho xấu hổ, chỉ hừ hừ hai tiếng kéo tay Cố Chuẩn nói
“Khâu tiên sinh, đây là bạn trai tôi”.

Khâu Tuấn lộ ra một sự ngạc nhiên ngắn ngủi. Có điều thời gian rất ngắn, trên mặt lại khôi phục nụ cười, gật đầu nói “Rất xứng”.

“Cảm ơn”. Cố Chuẩn nói.

Nhận thức được mình không còn lý do gì để ở lại, Khâu Tuấn đưa tay lên chỉ
thuyền buồn “Qua bên kia đi, cái thuyền này hơi xấu. Nếu hai vị có hứng, ngày mai có thể cùng tôi ra biển”.

“Được”. Mạc Ninh nói.

Đưa mắt nhìn Khâu Tuấn rời đi, Mạc Ninh quay đầu lại, ánh mắt chạm phải tầm mắt mới thu lại của Cố Chuẩn. Trong lòng vô cùng hi vọng Cố Chuẩn chú ý đến việc mình cùng người đàn ông khác quen biết, nhưng tâm tình của anh lúc này vốn không tốt, để tránh rắc rối, Mạc Ninh không nói chuyện Khâu Tuấn với anh nữa.

Đêm ngày thứ ba
hai người đã về đến thành phố G, Cố Chuẩn đưa cô về nhà. Bởi vì hành lý
khá nhiều nên Cố Chuẩn đưa cô lên tầng. Đi hai ngày một đêm Mạc Ninh đã
khá mệt mỏi, mí mắt đều muốn cụp xuống. Chỉ có điều, loại mệt mỏi này
tại thang máy lên đến phòng cô đã biến mất trong nháy mắt.

Một bóng lưng màu xám… lưng hơi cúi thấp đang ghé vào cửa nhà cô.

“Kia là phòng em mà?”.

Mạc Ninh sợ hãi nhìn Cố Chuẩn, gật đầu, cô nhíu mày, đi nhanh khỏi thang
máy, đến sau lưng người đàn ông kia.“Tiên sinh, ngài đang nhìn gì đấy?”.

Người đàn ông bị giật mình, run rẩy xoay người lại.

Thì ra là người đàn ông bỉ ổi đối diện. Mạc Ninh đau đầu, sắc mặt vô cùng
khó coi, “Anh có đồ vật gì đánh rơi trước cửa nhà tôi sao?”.

Người đàn ông kia mạnh mẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa, lập tức thấy Cố Chuẩn ở phía sau Mạc Ninh, con mắt trợn tròn lên, lập tức nói “Tôi… Tôi chỉ…
đến mượn gì đó. Tôi… tôi đi về trước”.

Sau đó, anh ta dùng tốc độ đáng sợ biến khỏi tầm mắt hai người.

Cố Chuẩn nhìn theo, có chút lắc đầu nhìn về nơi người đàn ông đi chạy đi, lông mày nhíu lại.

“Anh ta ở phía đối diện?”.

Mạc Ninh đi đến trước cửa nhà mình, vừa mở khóa vừa nói. “Vâng, hay qua nhà em mượn đồ”.

Cố Chuẩn trầm ngâm hồi lâu, cho đến tận khi vào trong nhà, cô nhận hành lý trên tay anh nói “Đưa em đi, lái xe còn đợi anh bên dưới, anh về trước
đi”.

Cố Chuẩn không buông tay, ngược lại giữ chặt hành lý trên tay, trầm giọng hỏi/“Dọn nhà được không”.

Mạc Ninh “A” lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh “Chuyển… dọn nhà?”.

“Ừ. Chỗ anh ở cách tòa soạn của em không xa”.

Mạc Ninh xấu hổ cười “Ở nhà anh?”.

“Không được sao?”.

“Không tiện lắm”. Sợ Cố Chuẩn hiểu lầm, Mạc Ninh nhanh chóng bổ súng.“Ý của em là…”. Ở chung gì chứ, thật không hay. Mạc Ninh cuối cùng không thể đem
những lời này nói ra.

Cố Chuẩn chăm
chú nhìn mặt cô, hơn nửa ngày mới chậm rãi buông tay cô ra, đặt hành lý
xuống, bàn tay nâng lên, chạm lên đầu cô, anh giúp cô vuốt thẳng lọn tóc đang rối bời nói “Nghỉ ngơi thật tốt”. Sau đó hôn lên trán cô, xoay
người rời đi.

Môi của anh thật lạnh, Mạc Ninh nghĩ.

Trà lạnh của Vincent xảy ra sự cố nhỏ, có ba phụ nữ sau khi uống trà lạnh
đột nhiên xuất hiện phản ứng tiêu chảy, đi bệnh viện kiểm tra đi được
thông báo là ngộ độc thức ăn. Mà ngày hôm đó họ cũng chỉ uống một loại
trà thuộc tập đoàn Vincent có tên trà lạnh.“Magic tea”.

Sau khi trở về thành phố G Cố Chuẩn lập tức đến chỗ xảy ra sự cố, tự mình
đến gặp ba người bị hại, cũng quyết định thu hồi toàn bộ sản phẩn “Magic tea” đã bán ra, yên cầu nhân viên kỹ thuật đến cùng bộ vệ sinh an toàn
thực phẩm kiểm tra kỹ càng.

“Giải
quyết mọi chuyện rất khả, đúng là công ty lớn có khác”. Sáng sớm hôm sau Mạc Ninh đã có mặt ở phòng chủ biên Lý, chăm chú nghe ông cho ý kiến.

“Tin tức này đăng hay không đăng?”. Mạc Ninh nói.

“Trước mắt, đợi kết quả kiểm tra đã, tạm thời không cần hành động thiếu suy
nghĩ. Chỉ là, xảy ra sự cố như thế, mặc kệ sự thật thế nào, hình tượng
của Vincent nhất định đã bị tổn hại, người tiêu thụ cũng không phải kẻ
ngốc, bọn họ hoàn toàn có thể cho rằng Vincent đang che dấu sự thật…”

“Cho nên, Magic tea là sản phẩm nguy hiểm?”. Mạc Ninh một câu đã vạch trần.

Lý chủ biên gật đầu “Thanh danh ở nước ngoài của Vincent rất tốt, bọn họ
chuyên làm những sản phẩm tiêu dùng hàng ngày, Cố Chuẩn kết hợp với thị
trường Trung Quốc, nghiên cứu phát triểu sản phẩm trà, chuyện này chắc
chắn đã có khảo sát thực tế, nhưng tất nhiên vẫn ảnh hưởng đến uy tín
của tập đoàn, nếu như tôi đoán không nhầm, Magic tea rất có thể sinh
nói, chính xác mà nói là sẽ chết non”.

Mạc Ninh lo lắng nhất chính là chuyện này. Ngành sản xuất thực phẩm trong
nước sẽ bị viện giám sát quản lý rất nghiêm, một khi thực phẩm xảy ra
vấn đề không an toàn, mặc kệ đúng hay sai, danh tiếng của công ty với
thực phẩm đó sẽ bị ảnh hưởng. “Magic tea” là một tay Cố Chuẩn nghiên cứu phát triển, cô biết anh đã vất vả bao nhiêu, cô thậm chí còn đoán được
nguyên nhân anh nhất định phải đưa “Magic tea” ra ngoài thị trường…

Bởi biết rõ điều này, cô cũng có thể dự đoán được chuyện này sẽ đả kích đến anh thế nào.

“Không cần quá lo lắng, nếu Cố Chuẩn không có năng lực đối phó với những
chuyện này, anh ta cũng không có tư cách mang “Magic tea” đi xa hơn”. Lý chủ biên giống như đang an ủi.

Mạc Ninh giả bộ cười thoải mái.

Ngây người ở toà soạn một ngày, trên mạng không ngừng cập nhật những thông
tin mới về Vincent Trung Quốc, vô tình cũng nắm được chút thông tin về
trạng thái của Cố Chuẩn, Mạc Ninh biết anh bận rộn nhiều việc, cũng
không dám quấy rầy anh. Toà soạn đa phần đang nghỉ phép, bản thảo cũng
đã viết xong, Mạc Ninh một mình nhàm chán trong văn phòng lớn, nằm ngửa
trên ghế, cuối cùng đưa tay nhắn một tin nhắn.

Buổi tối có thời gian rảnh không?

Buổi chiều lúc giao bản thảo bộ dạng Lý Hàm như muốn nói nhưng lại thôi, Mạc Ninh nghe chủ biên Lý nói hình như dạo này cô ấy có quen bạn trai, thực tập phỏng vấn rất cần sự tích cực nhưng cũng không liều mạng như trước.

Cho đến khi tan làm, Mạc Ninh vẫn không nhận được hồi âm của Cố Chuẩn. Ra
khỏi toà soạn, cô gọi một cuộc điện thoại, vẫn là âm báo bận. Mạc Ninh
thở dài, trong lòng cảm giác nặng nề, không có tâm trí làm chuyện khác,
tâm trạng cũng không nâng cao lên được.

Cuối cùng vẫn là gọi xe đến Vincent.

Phạm Mông cũng không ở công ty.

Ngược lại ở tầng mười tám vô tình gặp Tạ Linh. Tạ Linh nhận ra cô trước, vui
vẻ gọi cô “Mạc Ninh tiểu thư”. Lúc này thành phố G rất lạnh, Mạc Ninh
mặc áp khoác rất dày, thế nhưng Tạ Linh lại chỉ mặc một bộ váy màu lam
nhạt rất mỏng, tóc dài buông xoã, bộ dạng giỏi giang.

Mạc Ninh lễ phép chào lại.“Tạ Tổng”.

“Tìm Cố Chuẩn?”.

“Vâng”.

“Anh ta vừa lên máy bay đi tổng bộ rồi”.

Trong lòng Mạc Ninh xuất hiện một cảm giác không thoải mái, nhưng không biểu hiện ra mặt, nói “Thì ra thế”.

“Cô đang không vui sao?”. Tạ Linh đi đôi giày rất cao, đứng với Mạc Ninh
cao hơn một chút, vốn có khí phách hơn người, cho nên có phần lấn át Mạc Ninh.“Cô không biết anh ta đi Mỹ sao?”.

Mạc Ninh không nghĩ tới cô ta có thể nhìn ra cảm xúc của mình, lại không
muốn đối phương có thể đoán ra. Dù sao đúng là cô đang không vui, còn
không phải bởi Tạ Linh. Nghe cô ta nói thế, Mạc Ninh không nhịn được
muốn tìm người phát tiết, vội cầm pháo nã đạn.“Tạ Tổng không phải quá tò mò sao”.

Tạ Linh thu hồi nụ cười.“Không phải tôi hỏi nhiều, cô cũng biết ít”.

“Cảm ơn nhắc nhở, tôi xin nhận, còn có việc…”.

“Vậy là không muốn nói chuyện cùng tôi?”. Tạ Linh chặn lời cô.“Cô gái gặp
chuyện bỏ chạy như cô, sao có thể giúp đỡ gì cho Cố Chuẩn đây? Anh ta
đang xảy ra chuyện, cô hình như chỉ khoanh tay đứng nhìn lo lắng suông
thì phải”.

Mạc Ninh bị lời nói của cô ta khiêu khích mạnh mẽ, nhướn mày nói.“Tạ tổng nói nhiều như thế, mục
đích là gì đây? Sợ người khác không biết cô ái mộ bạn trai tôi sao?”.

Tạ Linh cao giọng cười “Thật đúng là, tôi ước gì toàn bộ thế giới này biết tôi yêu anh ấy. Từ bốn năm trước, lần đầu gặp anh ấy tôi đã yêu rồi”.

Nghe những lời này, Mạc Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng kính nể Tạ Linh,
không biết sống trong hoàn cảnh nào mới có được da mặt dày như thế? Đột
nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, khẽ cười nói “Bốn năm trước không
thể thay đổi gì, bốn năm sau… Tạ tổng không nên khờ dại như thế. Tôi
thật sự có việc, tôi đi trước”.

Lần này Tạ Linh không ngăn cô lại, hai tay khoanh lại đứng nguyên tại cô nhìn bóng lưng Mạc Ninh rời đi, cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui