Đen Ăn Đen

Trở lại tòa soạn báo đã là buổi chiều,
mở máy tính, tin tức bên trong đã muốn nổ tung, Mạc Ninh tâm hoảng hốt,
thiếu chút nữa nghĩ đến việc này là do chuyện của chính mình mà nổ tung, kéo kéo xuống dưới nhìn, đọc tin tức mới biết được nguyên lai không
phải nói chính mình .

Vừa thả lỏng, nháy mắt lại nhìn thấy một bức ảnh chung vô vùng hài hòa được nhắc tới trong bài.

Là ảnh chụp Cố Chuẩn cùng Tạ Linh đang cùng nhau nâng chén chúc mừng ở
tiệc rượu, hai người đều cười rạng rỡ, độ cong của nụ cười đều thực
giống nhau. Từng dòng đối thoại phía dưới đều đang nói về chuyện xưa của hai người.

Cố Chuẩn và Tạ Linh đã
từng có một thời gian yêu nhau; Thần Thị thật sự là do Cố Chuẩn và Tạ
Linh của Hoa Long hợp tác phát triển; Tạ Linh thực si tình, rất nhiều
lần trước công chúng đều không chút nào che giấu tình yêu đối với Cố
Chuẩn; Hai người này đến độ cùng đi Thượng Hải công tác, phòng khách sạn lại ở cạnh nhau…

Mạc Ninh buông
xuống con chuột, hô hấp thật sâu, dựa vào sau ghế, không biết vì sao,
bình thường tuyệt không để ý giống hôm nay, bởi vì thấy Cố Chuẩn và Tạ
Linh chụp ảnh chung mà hậm hực.

Bởi vì luôn luôn có một loại trực giác, có cái gì đó, sẽ rời khỏi cô.

Bất an của cô lúc xế chiều được chứng thực, chủ nhiệm Vương Lam buổi chiều
trở lại tòa soạn, văn phòng còn chưa vào, trực tiếp tiến lại bàn Mạc
Ninh gõ gõ mặt bàn của cô, thanh âm cực kỳ âm lãnh: “Vào đây”.

Mạc Ninh đứng dậy đuổi kịp, vào văn phòng, Vương Lam mang theo cặp công văn đi thẳng đến bàn làm việc, vẫy Mạc Ninh: “Đóng cửa lại”.

Mạc Ninh đóng cửa, còn chưa xoay người, chợt nghe “rầm” một tiếng thật lớn, xoay người, là tiếng chủ nhiệm đem một xấp tạp chí vứt lên trên bàn.

Mạc Ninh nhíu mày, dùng hết sức trấn áp cảm xúc của mình, lấy lại bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”.

Vương Lam là người đàn ông đã bốn mươi tuổi, rất trục lợi, cũng rất đầu cơ,
Mạc Ninh thường ngày không thích cùng người này giao thiệp, phần lớn
thời điểm, cô có việc gì đều trực tiếp tìm Lí tổng biên. Hắn ta nhìn Mạc Ninh, sau cặp kính là ánh mắt hận không thể ăn thịt người, nhưng chưa
đầy một phút, hắn bắt đầu nửa nói nửa rít gào: “Ai cho cô đem bản thảo
trực tiếp chuyển đến ban biên tập !?”.

“Buổi chiều thứ sáu anh đã chấp thuận”.

Mặt Vương Lam lập tức biến sắc: “Tôi chấp thuận? Ý của cô là, việc này cô bị oan ức tôi phải chịu trách nhiệm?”.

Mạc Ninh càng lo lắng: “Chủ nhiệm, anh có thể nói rõ hơn được không?”.

Vương Lam “Hừ” một tiếng, liền đứng ở phía sau bàn làm việc, ngón tay chỉ vào Mạc Ninh: “Cô còn kiêu ngạo nữa không! Cô đã biết sáng sớm hôm nay Công ty Hà Nguyên đã gọi điện khiếu nại đến Bộ truyền thông tỉnh rồi? Nếu
tổng biên không tạm thời dàn xếp cho cô, cô hôm nay gặp rắc rối lớn
rồi!”.

Mạc Ninh không rõ: “Tôi… đã phạm phải sai lầm gì?”.

Vương Lam thanh sắc câu lệ (nghiêm túc, nghiêm khắc): “Bản thảo của cô không
có một chứng có nào là xác thực cả, cô căn cứ vào nhân chứng tên Nhạc
Dung, tất cả hồ sơ nhân sự của công ty Hà Nguyên đều không ai có cái tên này, còn có bốn mươi sáu chữ ký với cái người chết tên Vương Lộ…”. Nói
đến đây, chủ nhiệm dường như không thể tiếp tục nói, mặt tức giận đến
trắng bệch, nói: “Bây giờ người ta muốn tố cáo chúng ta tội vi phạm, cố
vấn pháp luật của bọn họ trực tiếp gọi điện đến thông báo, ban tuyên
truyền tỉnh ủy tuyên đã hỏi trực tiếp vấn đề này, cô nói xem, cô tính
làm sao bây giờ?”.

Này không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, Mạc Ninh trong phút chốc bị chấn động,
sắc mặt trắng bệch, hai chân của cô giống như không thể đứng thẳng chống đỡ được, cô có chút suy yếu đỡ lấy ghế trước mặt, dựa thế ngồi xuống.

Vương Lam càng tức giận hơn, bởi vì Lí tổng biên không ở đây, cho nên sự cố
tin tức lớn này, hắn phải chịu gánh vác trách nhiệm lớn nhất. Chẳng hạn
bọn họ bây giờ là đơn vị thuộc quyền quản lý của Ban tuyên truyền, chỉ
cần công ty Hà Nguyên không từ bỏ việc khởi tố, như vậy, là người trực
tiếp chịu trách nhiệm, hình thức xử phạt nhẹ nhất đối với Vương Lam cũng là bị khai trừ. Từ phóng viên đến biên tập, làm mười mấy năm mới lên

tới chức chủ nhiệm, tiền lương cùng phúc lợi thật vất vả mới có khởi
sắc, lại vì cô mà mang tội danh bị khai trừ, hắn làm sao có thể không
tức giận cho được?

Xua đi cảm xúc sắp không chịu nổi, Vương Lam vẫn còn lý trí chỉ vào cánh cửa nói: “Cô
trước hết đi ra ngoài, khi tổng biên đến lại bàn bạc cụ thể tiếp”.

Mạc Ninh không nói gì, ngây ngốc đứng dậy rời đi.

Trước cửa văn phòng chủ nhiêm vây quanh rất nhiều người, đều là bộ dáng bát
quái cộng với tò mò. Mạc Ninh nhìn mặt lần lượt từng người một đứng xem, liếc mắt một cái liền nhìn thấu nội tâm bọn họ, tất cả đều là mang tâm
tý vô cảm “Việc không liên quan đến mình”, cô cảm thấy chính mình thật
bi ai.

Không có một ai tới hỏi cô “Có làm sao không?”, “Xảy ra chuyện gì?”, không chỉ không có, cô còn phát
hiện ra trong đám người hiếu kỳ có một người ôm cánh tay, mở nụ cười kỳ
quái nhìn cô, Phó Tịch Nhan. Mạc Ninh đứng tại chỗ nhìn nhìn cô ta, đột
nhiên hiểu được một việc.

Nhân duyên của cô hóa ra lại kém như vậy, là quá tự phụ quá bảo thủ sao?

Cười khổ, cô không hề đứng lại, ưỡn ngực, nhấc chân xoải bước trở về bàn làm việc của mình. Xem như không có việc gì như người khác mở trang web,
xem xét báo chí ngày hôm nay, cô nghĩ đến Lí Hàm. Ðầu tiên là cả kinh,
sau lại nghĩ ra, cô đã cho Lí Hàm về nhà nghỉ ngõi, bản thảo này cũng
không có tên của cô ấy trên đó, mặc dù gặp nạn, hẳn là cũng sẽ không
liên lụy đến cô ấy.

Mặc dù không có
ôm hy vọng vào Nhạc Dung, Mạc Ninh vẫn là nhịn không được điện thoại,
cũng không bất ngờ khi nghe thấy trên điện thoại: “Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy”.

Sự thật quá rõ ràng, cô không phải bị người ta hãm hại mà chính là công ty Hà Nguyên sức mạnh quá cường đại, bài viết của cô căn bản lay không đổ
được nó.

Kỳ thật đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng lúc thực sự tuyệt vọng, Mạc Ninh vẫn là nhịn không được muốn khóc.

Cô vẫn luôn tự hào về công việc của mình – nếu sự nghiệp làm nên chỉ bằng
mấy bài trang nhất sắc bén thì cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, thật cũng không thể giữ lại được gì, ngược lại cô nhận được một
kinh nghiệm tàn khốc để đời, trèo càng cao, té càng đau.

Ngay bây giờ, cô vô cùng vô cùng nhớ Cố Chuẩn, vô cùng vô cùng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng là, do dự thật lâu, cô cuối cùng lại không bấm cú
điện thoại kia, bởi vì cô không biết chính mình phải dùng loại ngữ khí,
loại tâm tình nào để nói hết thảy mọi việc với anh.

Anh ấy sẽ nghe sao? Thật buồn cười, lúc trước là cô thanh cao nói như vậy,
muốn hai người không can thiệp vào công việc của nhau. Giờ anh sẽ an ủi
cô sao? Nếu như đổi lại là cô, sau khi tận tình khuyên bảo, anh không
những không cảm kích còn phát cáu lên với cô, Mạc Ninh khẳng định bản
thân sẽ không thể nào tiếp tục an ủi hay nịnh nọt gì nữa.

Cố Chuẩn giống cô, chính điều đó làm cô không đủ dũng khí gọi cuộc điện thoại kia.

Hơn bảy giờ tối Lí tổng biên đến tòa soạn báo, từ ban biên tập chủ nhiệm,
cho tới bộ phận chụp ảnh phóng viên, đều bị giữ lại họp. Trước khi tổng
biên đến, có người còn buông lời mặn ngọt thỉnh thoảng phun vài câu câu
oán hận, tổng biên vừa hiện thân, tất cả mọi người im bặt, cả đám người
bị giam trong phòng bắt đầu cuộc họp. Mạc Ninh tức thì bị tổng biên bắt
ngồi bên cạnh vị trí chủ tọa, tiếp theo cuộc họp phê bình đã hơn hai giờ vẫn tiếp tục kéo dài đến tận khuya.

Cuộc họp này Mạc Ninh xem như đã hiểu được, Công ty Hà Nguyên phản ứng rất
nhanh, tin vừa mới đưa ra trong vòng một ngày, đối phương không chỉ tố
cáo lên Bộ Tuyên truyền, nên cho công ty cố vấn pháp luật chuyển thông
báo đến tòa soạn báo, trong vòng ba ngày sẽ chính thức đến tòa án tố
tụng. Người chịu trách nhiệm với sự cố này đầu tiên là phóng viên, tiếp
đó là trách nhiệm của ban biên tập, chủ nhiêm… Liên lụy thật nhiều.

Đã không còn ai để ý tin tức của Mạc Ninh đưa ra có phải chính xác hay
không, dù sao công ty Hà Nguyên đã tìm ra chứng cớ chứng minh bọn họ

trong sạch. Chủ nhiệm thậm chí tại chỗ đưa ra một tin tức vừa mới được
đưa ra, thay mặt công ty Hà Nguyên tổng giám đốc công ty trên màn ảnh TV đã nói: “Tôi mong chờ vụ kiện tụng lần này, vụ kiện lần này là tin
tưởng chiến thắng là trăm phần trăm”.

Sau khi tan họp, Lý tổng biên giữ Mạc Ninh lại, ngay tại phòng họp vắng
lặng tĩnh mịch nói với cô: “Cô vẫn là chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, lần
này… Tôi cũng bảo vệ không được cô”.

Mạc Ninh rời khỏi tòa soạn báo mới phát hiện di động hết pin, tâm tình rơi
xuống tận đáy cốc, gió thổi lạnh thấu xương, toàn thân cô lạnh phát run, vì chống lạnh, cô cầm cổ áo kéo thật cao, nhưng mà cho dù lạnh như vậy
cô vẫn không muốn ngồi xe. Theo gió lạnh thổi có thể làm cho chính mình
suy nghĩ rõ ràng, cô tính cứ như vậy đi thẳng về nhà. Trên đường không
bóng người, chỉ có tiếng đôi dày của cô gõ trên mặt đường lối đi bộ phát ra tiếng vang rầu rĩ, Mạc Ninh bị tiếng vang có quy luật này nghĩ đến,
nghĩ kết quả tệ nhất cho chính mình đại khái là…

Cô thật sự không dám nghĩ tới.

Lúc đi đến một ngã tư đường, có một chiếc xe dừng bên cạnh cô, Mạc Ninh
không phát hiện ra, đợi cho đèn đường chuyển lại đi về phía trước, chiếc xe kia thong thả đi theo, ở một chỗ có thể dừng xe, chủ nhân chiếc xe
nhấn còi. Mạc Ninh lúc này mới phát hiện chiếc xe kia, chính là, nhìn
qua cửa kính xe phát hiện thật sự làm cho cô cảm thấy phiền lòng, cô
cũng không để ý tới, tiếp tục nâng bước về phía trước.

Trương Kiệt Chí đã xuống xe, bước nhanh đuổi theo Mạc Ninh, anh ta chắn đường
cô, khóe miệng tươi cười, tựa hồ rất thích khi nhìn thấy bộ dạng không
tốt này của Mạc Ninh. Mạc Ninh không muốn cùng anh ta dây dưa, lách
người, lướt qua người hắn đi tiếp, Trương Kiệt Chí châm chọc nói: “Đến
lúc này, còn làm ra vẻ thanh cao sao?”.

Mạc Ninh tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không đếm xỉa đến anh ta.

“Nếu em nguyện ý cầu xin anh, anh có thể giúp em bình yên vượt qua kiếp nạn
lần này”. Trương Kiệt Chí xoay người, thấy bóng dáng Mạc Ninh đột nhiên
dừng lại, khóe miệng của anh ta dần dần nâng lên nụ cười giễu cợt, giống như là sớm đoán được Mạc Ninh sẽ như vậy, giường như suy nghĩ đến cảnh
Mạc Ninh quỳ gối trước mặt mình cầu xin chính mình… Tóm lại, tâm tình
anh ta giờ phút này vô cùng tốt.

Mạc Ninh chỉ là ngừng lại không đến năm giây, lại tiếp tục bước về phía trước.

Thấy cô tiếp tục bước đi, Trương Kiệt Chí lập tức thu lại nụ cười, thanh âm
có chút lớn, có chút lạnh lùng: “Tôi sẽ chờ xem cô có thế cứng rắn như
vậy tới khi nào…”. Dừng một chút, anh ta hoặc như là nghĩ tới cái gì,
nói thêm, “Hay là cô còn đang chờ Cố Chuẩn tới cứu cô?”.

Mạc Ninh biết nghe thấy lời anh ta nói, cô sẽ nhịn không được quay lại mắng anh ta, cũng biết rõ rằng, mấu chốt ở đây là, cô không có tư cách gì
mắng anh ta, bởi vì cô không có thân thích làm bộ trưởng Bộ Tuyên
truyền. Nghĩ được như vậy, Mạc Ninh rảo bước chân, bắt đầu không ngừng
quan sát ven đường có cái xe taxi nào đi qua không. Cô đã đi được một
đoạn khá xa, đã nghe không thấy tiếng của Trương Kiệt Chí, cô nghĩ chắc
anh ta cũng thấy mất mặt nên không nói gì nữa.

Trên thực tế, Trương Kiệt Chí chính là đè thấp giọng, anh ta trước khi lên
xe buông một câu cuối cùng: “Không làm cho cô sống không bằng chết tôi
không phải họ Trương”.

Tiếng gió đêm xào xạc, thổi trên đường cái trống trải, tự dưng làm cho đêm trở nên càng thê lương.

Cứ thế đến hơn một giờ đêm, Mạc Ninh về đến nhà, tắm cũng không tắm, cũng
không thay quần áo liền như vậy nằm ở trên giường nhìn chằm chằm lên
trần nhà cả đêm. Rạng sáng, cô mới nghĩ di động của mình còn chưa có
bật, có lẽ có người tìm mình, vì thế tranh thủ thời gian nạp điện, vì
bật dậy khỏi giường quá nhanh, khi đứng lên hai mắt trắng bệch, cứ như
vậy ngã xuống chân giường, đụng vào đầu, rất đau.

Nước mắt rốt cục tìm được một cái cớ, chảy ra.


Kỳ thật đối với Mạc Ninh mà nói đả kích lớn nhất không phải là kết quả xử
lý thế nào, mà là thất bại, từ trước tới nay luôn coi trọng bản thân,
chính thức thất bại, cô cảm thấy khó có thể chấp nhận được, cảm thấy đây giống như là một cơn ác mộng.

Mấy
ngày hôm trước Cố Chuẩn còn vì chuyện mà tranh cãi với cô, khi đó Cố
Chuẩn khuyên cô, cô không nghe, cô tâm cao khí ngạo, cô cảm thấy bản
thân là không thể không chiến thắng …

Chung quy là quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy thời gian vừa qua sống quá tiêu dao quá thoải mái đi.

Vẫn cảm thấy không còn cách nào đối mặt với Cố Chuẩn, vừa nghĩ đến anh,
trong lòng liền đột nhiên cảm thấy khổ sở. Nghĩ đến di động sau khi khởi động việc đầu tiên cô định làm là sẽ tìm anh, cô lại lùi bước, lại lần
nữa lần mò nằm trở lại trên giường, buông tha cho việc nạp điện.

Thứ ba, các vị lãnh đạo các đơn vị truyền thông đến tỉnh ủy họp, đài truyền hình giữa trưa đưa một bản tin dài về nội dung của cuộc họp lần này. Vị trực hệ thân thích kia của Trương Kiền Chí ngồi ở bàn chính giữa hội
nghị, vô cùng uy nghiêm nói: “…Tin tức chân thật không chỉ là tố chất tu dưỡng của người làm báo, mối ngành nghề đều cần phải nghiêm khắc giữ
vững đạo đức nghề nghiệp của mình. Mỗi người khi đưa ra một cái tin tức, đều phải mỗi giây mỗi phút nhớ kỹ phụ trách đối với cái tin mình đưa
ra, đối với quần chúng nhân dân phụ trách. Đối với kiểu không có đạo đức nghề nghiệp đưa ra tin tức sai lầm, các đơn vị phải kiên quyết xử lý,
quyết không thủ hạ lưu tình. Nhất định phải làm sạch toàn bộ bầu không
khí của ngành sản xuất tin tức, đem…”.

Tổng biên lúc trở lại đem tinh thần này truyền đạt đầy đủ lại một lần, sau
đó công bố kết quả tạm thời xử lý của “Vụ Hà Nguyên”, từ chủ nhiệm đến
phóng viên, như nhau tạm thời cách chức chờ đợi xử lý cuối cùng.

“Vụ việc Hà Nguyên” trở thành tin tức sai lệch được đưa ra lớn nhất trong
năm của thành phố G. Bởi vì trước đó không biết ai tung ra tin tức ‘Nhà
Quan Sát Kinh Tế’ vì danh lợi, không ngại bịa đặt sự thật, giả mạo nhân
chứng, chỉ vì muốn thu hút người đọc. ‘Nhà Quan Sát Kinh Tế’ trên
Internet được mọi người gọi là ‘Vô lương truyền thông’, có người thậm
chí còn chỉ đích danh Mạc Ninh, không ít người còn hướng vào chỉ chích
khốc liệt, trong lúc nhất thời, tòa soạn báo bị dư luận đưa ra nơi đầu
sóng ngọn gió, mà bản thân Mạc Ninh ở trung tâm của cơn lốc.

Người trong cuộc, Mạc Ninh không rảnh đi bận tâm này nọ. Vì “Nhắm mắt làm
ngơ”, cô rốt cuộc không hề bị ảnh hưởng, chỉ là bướng bỉnh đem báo chí
và tạp chí trước kia chồng chất ở mặt bàn công tác đem sắp xếp lại, bộ
dáng thật bình tĩnh – ít nhất ở trong mắt người khác là như vậy.

Giữa trưa hôm nay, Lí Hàm đến, cô ấy thật sự quan tâm Mạc Ninh, lôi kéo tay
của cô một bên khóc như mưa, một mực nói tất cả đều là do cô ấy, đều là
chính mình kiên trì muốn xen vào sự việc gây rắc rối lần này, nên thật
có lỗi. Mạc Ninh nhìn cô ấy, cảm thấy nhân phẩm của mình ít nhất không
quá kém cỏi, ít nhất còn có một thực tập sinh quan tâm đến cô.

Thật tốt an ủi cô ấy một phen, Mạc Ninh đơn giản thu thập lặt vặt, trước ánh nhìn soi mói của đám nam nữ ở văn phòng rời khỏi tòa soạn báo. Đi tới
trước cửa lớn văn phòng, cô nghe thấy Phó Tịch Nhan không nhẹ không nặng nói một câu: “Xứng đáng”.

Vốn tính
như vậy an phận đi ra, nghe thấy thế, Mạc Ninh đột nhiên muốn vì chính
mình tìm nơi phát tiết những uất ức mấy ngày vừa qua, vì thế, cô bước
dừng lại, lui trở lại trước mặt Phó Tịch Nhan, đối phương đang dùng một
cái ánh mắt châm chọc nhìn cô. Mạc Ninh cười cười, nụ cười kia rất lạnh, nhưng cũng thật xinh đẹp: “Biết mười giờ tối ngày hôm qua Trương Kiệt
Chí đang làm cái gì không?”.

Vẻ mặt Phó Tịch Nhan lập tức đóng băng, cảnh giác nhìn Mạc Ninh.

Mạc Ninh cười đến càng thêm rạng rỡ: “Hắn lái chiếc xe thường chở cô, đi
theo sau tôi, tôi đi một bước, hắn tiến thêm một bước, theo thật lâu”.

Phó Tịch Nhan tức tối: “Cô nói hươu nói vượn!”.

Mạc Ninh không để ý tới tức tối của cô ta, lại ném một câu: “Trước kia tôi
bội phục cô, bởi vì khi đó cô còn thực kiêu ngạo, kiên quyết không cần
đồ của người khác không thèm, hiện tại…”. Cố ý dừng lại chỗ này, Mạc
Ninh ngược lại còn nói, “Hiện tại, cô thế nhưng lại yêu thích đồ mà
người khác không thèm, thật đúng là làm cho tôi được rửa mắt, chỉ trích
hoặc khinh thường tôi, cô không có tư cách, bởi vì Mạc Ninh tôi cũng
không thiếu của cô cái gì”.

Nói xong lời này, Mạc Ninh không chút nào yếu thế liếc mắt một cái nhìn Phó Tịch Nhan, xoay người tiêu sái rời đi.

Cho dù cô về sau thảm hại, chật vật không chịu nổi, ít nhất thời điểm cô
rời đi… còn giữ được phần ngạo khí. Đây là sự kiêu ngạo của cô – không
có cách nào che che giấu được cũng không có cách nào kiềm chế được sự
kiêu ngạo đó.


Sau khi về nhà, Mạc
Ninh vẫn là nạp đầy pin di động. Quả nhiên, có bốn mươi cuộc gọi nhỡ, có hơn ba mươi cái là đến từ Cố Chuẩn. Trong lòng cô tràn đầy cảm xúc,
nhìn đến những cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình, ngón cái vừa động, điện
thoại của cô đã gọi qua. Nhưng là, còn chưa thông cuộc gọi, Mạc Ninh
liền dập máy, lại nhanh chóng tắt máy, như là sợ trễ một giây sẽ xuất
hiện cái rủi ro gì.

Buổi sáng thứ tư, tranh thủ trước khi Cố Chuẩn trở về, Mạc Ninh chuyển khỏi nhà Cố Chuẩn, một mình rời nhà cũng không dễ tìm được khách sạn.

Mua một cái di động mới, đổi cả số mới, số và di động cũ vẫn giữ lại, nhưng mà không dám mở máy.

Liên hệ tòa soạn báo là dùng di động mới, tổng biên ở trên điện thoại nói
cho cô biết, công ty Hà Nguyên không biết bởi vì lý do gì thu hồi tố
tụng, nhưng trở ngại là áp lực của Bộ Tuyên truyền, kết quả xử lỳ của
tòa soạn báo đối Mạc Ninh vẫn là tương đối tàn khốc, trực tiếp khai trừ, nhưng mà, tất cả cùng “Vụ việc Hà Nguyên” có liên quan còn có phóng
viên biên tập, nhưng chỉ có mỗi mình cô bị khai trừ.

Lí tổng biên trên điện thoại tò mò hỏi: “Mạc Ninh, cô nói thực đi, cô gần đây có đắc tội với ai không?”.

Mạc Ninh trong lòng kỳ thật đã có đáp án, trên miệng vẫn hỏi: “Làm sao?”.

Lí tổng biên thở dài: “Truyền thông ở thành phố G cô không có cách nào lưu lại được, ở Bắc Kinh Thượng Hải tôi đều có đồng nghiệp, cô muốn đi… Tôi có thể giới thiệu cô”.

“Cám ơn tổng biên, về sau có cần, tôi sẽ tìm ngài”.

Biết kết quả kia một khắc này tâm tình thật phức tạp.

Mạc Ninh nhớ rõ Chu Nhất Nặc có một lần bói cho cô, nói hai mươi tư tuổi,
năm tuổi của cô sẽ gặp một việc thất bại nhất trong đời, quẻ này nói
trải qua là tốt rồi, không phải cả đời không thuận. Khi đó Chu Nhất Nặc
thường tự xưng là Linh Tiên Nhi, đến bây giờ Mạc Ninh không thể không
thừa nhận, cô ấy quả thật linh, thực linh.

Nhịn không được muốn gọi điện thoại cho cô ấy, vì thế gọi qua.

Nói liên miên cằn nhằn còn vừa nói vừa khóc nức nở kể cho Chu Nhất Nặc sự
việc đã trải qua, nghe xong ngay tức thì Chu Nhất Nặc lớn tiếng mắng
Trương Kiệt Chí cùng Phó Tịch Nhan cả cái ngành giải trí không công
bằng, tâm tình của cô dễ chịu rất nhiều. Chu Nhất Nặc còn giới thiệu rất nhiều phương pháp giải phiền muộn của mình cho cô, sắp cúp điện thoại,
Chu Nhật Nặc thở dài, thật chân thành nói: “Lúc này người cậu cần nhất
bây giờ là Cố Chuẩn”.

Lòng Mạc Ninh nhoáng lên một cái, không muốn làm cho Chu Nhất Nặc lo lắng, vì thế nhẹ nhàng nói: “Tớ biết”.

“Lòng kiêu ngạo có khi sẽ làm cậu có vẻ… Luôn luôn như vậy có chút thần bí,
nội tâm, sức hấp dẫn gì đó, nhưng có đôi khi, nó cũng dễ dàng thương tổn người chung quanh cậu, nhất là người quan tâm nhất đến cậu, cho nên… có lẽ nên thu nó lại một lần này đi”.

Mạc Ninh miệng nói được, trong lòng cũng mơ hồ nghĩ sẽ làm theo. Nghĩ tới
đối mặt với anh, Mạc Ninh liền vô cùng tự trách, cảm thấy chính mình rốt cuộc còn không mặt mũi nhìn anh. Cô thậm chí biết rằng bản thân mình
sớm hay muộn có một ngày sẽ bị kiêu ngạo của chính mình hại chết, nhưng
vẫn ngoan cố không từ bỏ, cảm thấy phải đợi một cái cơ hội nước chảy
thành sông, phải đợi chính mình hết thảy phải bình tĩnh lại đã…

Ba ngày sau đó dành thời gian đi chơi khắp thành phố G, mua sắm hết mấy
vạn đồng, lại không chút nào tiết chế ăn thật nhiều đồ hải sản, hơn nửa
buổi tối một mình thuê một gian hát, hát suốt đêm hát đến khàn cả giọng…

Những cách phát tiết mà Chu Nhất Nặc đề cử cô đều dùng hết, đến ngày thứ tư,
cô nằm trên giường khách sạn, rốt cuộc không thể động đậy.

Thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà cũng xác thực là một phương thức trợ giúp đi vào giấc ngủ rất tốt.

Nhưng mà vẫn nhớ tới Cố Chuẩn đến phát điên, ngay cả trong giấc mộng không dễ đến đều là bóng dáng của anh, anh tại anh mặt trời sáng lạn mỉm cười
với cô, tay anh vươn tới mặt cô, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, anh nói với
cô: “Đừng sợ, có anh ở đây”. Nụ hôn của anh trí mạng dụ hoặc, cái ôm của anh trói buộc gắt gao… Cô nằm trong ngực anh cảm thấy hết thảy bão tố
đều có thể hóa thành làn gió nhẹ…


ràng là mộng đẹp, tỉnh lại không có Cố Chuẩn bên cạnh, phòng khách sạn
tối đen, yên tĩnh, chỉ có tiếng chạy của máy sưởi, có thể cảm giác được
tất cả sự phát sinh xung quanh mình là thực, làm cho Mạc Ninh cảm thấy
giấc mộng kia kỳ thực là ác mộng. Mắt mê mang nhìn phương hướng cửa sổ,
trong lòng cô kịch liệt đau đớn.

Anh
sẽ tìm cô sao? Mạc Ninh tim đập như sấm, nửa đêm, cô run run mở di động
cũ, nghĩ đến sẽ nhảy ra vô số thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, làm cô thất vọng đến tuyệt vọng là, ba ngày qua, Cố Chuẩn không có một cuộc
điện thoại, cũng không có một cái tin nhắn nào của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận