Đến bên ngân hà

Gió đêm thổi nhẹ qua hành lang thủy tinh, cuộn lên một góc áo đồng phục màu đen. Cố Vấn Chu cứ thế cầm điện thoại đứng yên tại chỗ, không tiếp tục tiến về phía trước nhưng cũng không lên tiếng. Ngay cả tiếng hít thở dường như cũng có vẻ lạnh lùng, cứ như những sợi tơ li ti âm thầm trói chặt người ở đầu dây bên kia.
 
“Tôi là Ôn Chi.” Giọng nói trong trẻo lại vang lên: “Quần của anh tôi đã giặt sạch rồi, xin hỏi khi nào tôi mới có thể trả lại cho anh?”
 
Cuối cùng Cố Vấn Chu cũng hoàn hồn, rặn một chữ từ cổ họng: “Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nếu anh không có thời gian thì tôi sẽ chuyển phát nhanh cùng thành phố cho anh, chắc là sẽ được gửi đến trong vòng một giờ.” Ôn Chi nói.
 
Tuy rằng Ôn Chi đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng vẫn bị người ở đầu dây bên kia nhận thấy sự gấp rút trong giọng nói của cô.
 
Cố Vấn Chu bỗng lên tiếng: “Không cần, cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi đích thân đến lấy là được.”
 
Ôn Chi: “Hả?”
 
“Không được hả?” Cố Vấn Chu hỏi.
 
Ôn Chi lắc đầu ngay tức thì: “Không phải, tôi chỉ sợ sẽ làm phiền anh thôi.”
 
Cố Vấn Chu nhạy bén phát hiện giọng nói tràn ngập từ chối của cô, rõ ràng cô không muốn nhưng vì ân tình nên không thể thẳng thừng từ chối anh. Anh nhớ lại đại hội trên không hôm ấy, cô biểu diễn tiết mục đổi mặt một cách thần kỳ, rõ ràng lúc nói chuyện với Lộc Kỳ, giọng nói của cô rất mềm mại ấm áp nhưng lúc quay đầu lại thấy anh, gương mặt dịu dàng vô hại ấy thoáng chốc trở nên sắc bén.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc chắn lúc này, biểu cảm của cô cũng phấn khích lắm.
 
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Vấn Chu hơi cong lên.
 
Cuối cùng, Ôn Chi vẫn gửi địa chỉ nhà mình cho Cố Vấn Chu.
 
Nửa giờ sau, Ôn Chi nhìn điện thoại, cuối cùng ngoan ngoãn đứng dậy, xách theo chiếc túi giấy đựng quần dài màu đen.
 
Cô ra ngoài đứng trước cổng khu chung cư chờ một lát, cuối cùng cũng thấy chiếc Mercedes-Benz chạy đến.
 
Cố Vấn Chu đỗ xe bên lề đường, Ôn Chi nhanh chóng đến gần. Cố Vấn Chu cũng mở cửa xe bước xuống. Ôn Chi đưa túi giấy cho anh, cố gắng làm cho mình trông hào phóng tự nhiên: “Ừm… Tôi đã giặt đi giặt lại cái quần này mấy lần rồi, sạch lắm.”
 
“Ừ.” Cố Vấn Chu đáp lại một tiếng rồi nhận chiếc túi.
 
Ôn Chi cảm thấy tình huống này thật sự rất xấu hổ, bèn khách sáo nói: “Anh đã ăn cơm tối chưa?”
 
“Vẫn chưa.”
 
Nghe được giọng nói lạnh nhạt quen thuộc này, Ôn Chi vẫn tiếp tục khách sáo: “Hay là để tôi mời anh ăn cơm nhé?”
 
“Cũng được.”
 
Cái gì cơ?
 
Ôn Chi chỉ định dây dưa một lát rồi sẽ vẫy tay chào tạm biệt. Chứ không người ta giúp mình nhiều đến thế, mình lại không thèm khách sáo mấy câu thì chẳng ra thể thống gì. Vậy nên lúc nghe thấy câu trả lời “cũng được” của Cố Vấn Chu, cô không khỏi sững sờ.
 

Cô mờ mịt nhìn Cố Vấn Chu, cái quái gì vậy? Sao người này không diễn theo kịch bản?  Cô chỉ khách sáo mấy câu thôi, sao anh lại cho là thật?
 
Nhưng khi thấy ánh mắt Cố Vấn Chu nhìn về phía mình, Ôn Chi nhanh chóng che giấu cảm xúc trên mặt, ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
 
Cố Vấn Chu: “Chung quanh khu vực này có quán ăn nào không?”
 
Ôn Chi khó xử: “Anh cũng biết rồi đấy, tôi mới về nước nên thực sự không rõ cho lắm.”
 
Không phải Ôn Chi lừa gạt Cố Vấn Chu. Hôm nay cô ngồi trên xe taxi, đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài đường phố mà có cảm giác như cách một thế hệ, quốc gia thật sự thay đổi theo từng ngày. Thậm chí Ôn Chi cảm thấy nước Mỹ mới là nông thôn, còn cô là người từ nông thôn lên thành phố.
 
“Lên xe đi.” Cố Vấn Chu trực tiếp kéo cửa xe.
 
Ôn Chi ngồi vào xe, Cố Vấn Chu đóng cửa xe lại rồi vòng qua mui xe, ngồi vào ghế lái.
 
Thoáng chốc, Ôn Chi cảm giác như không khí trong xe không đủ lưu thông.
 
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Cố Vấn Chu nhưng lần trước ít nhiều gì còn có Lộc Kỳ, cho dù cô ấy ngủ gật suốt chặng đường. Bây giờ chỉ có cô và Cố Vấn Chu ngồi chung một xe.
 
Ôn Chi khẽ hắng giọng rồi lấy điện thoại của mình: “Hay là để tôi lên app đồ ăn xem thử gần đây có quán ăn nào ngon.”
 
“Ừ.”
 
Có phải anh chỉ biết “ừ” với “ừm” thôi không? Ôn Chi mỉa mai trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn tìm kiếm món ăn ngon quanh khu vực nhà mình.
 
Mấy món như lẩu, thịt nướng chắc chắn không được, ăn lâu lắm. Ôn Chi vốn định ăn món ăn của tỉnh mình, hoặc là ẩm thực Quảng Đông, tốt nhất là món ăn nào đó được chế biến nhanh chóng, khách hàng cũng ăn hết rất nhanh.
 
Không phải cô tiếc tiền, mà là cảm thấy mình đi ăn cơm cùng Cố Vấn Chu thì có vẻ hơi mờ ám.
 
“Gần đây có phố ẩm thực.” Ôn Chi tìm kiếm một lát, đang định hỏi Cố Vấn Chu có ăn cháo nồi đất hay không, dù sao thì ăn cháo rất nhanh, chắc chỉ ngồi nửa tiếng thôi là xong.
 
Nhưng vừa hỏi xong, cô chợt nghe thấy tiếng động cơ xe hơi vang lên. Cố Vấn Chu nói thẳng: “Chỉ đường cho tôi, tôi không quen đường ở khu vực này.”
 
Ôn Chi: OK được rồi.
 
Nhưng sau khi tìm hướng dẫn chỉ đường, Ôn Chi lại phát hiện phải kết nối với xe của anh, chẳng qua tìm mãi mà không thấy dây cáp ở đâu, bèn hỏi: “Hình như hướng dẫn trên điện thoại không thể kết nối với xe của anh.”
 
“Tôi nghe là được.” Cố Vấn Chu nhìn thẳng đằng trước, trả lời lạnh nhạt.
 
Cũng được thôi.
 
Ôn Chi bèn bật âm lượng điện thoại ở mức tối đa để anh có thể nghe thấy hướng dẫn bằng giọng nói.
 
Không lâu sau, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa gợi cảm vang lên từ điện thoại, đây là giọng hướng dẫn lồng tiếng của một nam thần 2D mà Ôn Chi thích nhất. Mặc dù trước kia cô không sống trong nước nhưng vẫn cài đặt giọng nói này.
 
Ôn Chi không cảm thấy giọng nói này có vấn đề gì, song Cố Vấn Chu lại quay sang nhìn điện thoại của cô.
 
“Đây là giọng của ai vậy?” Cố Vấn Chu lạnh nhạt liếc cô.
 

Ôn Chi trả lời cặn kẽ: “Lồng tiếng một nam thần 2D, tôi rất thích giọng nói của anh ấy nên mới đặc biệt cài đặt gói giọng nói này.”
 
Vừa dứt lời, Cố Vấn Chu lại liếc cô một phát. Ôn Chi thầm nghĩ anh nhìn gì mà nhìn? Ai mà chẳng có một nam thần 2D chứ.
 
Mãi đến khi giọng nói của nam thần 2D vang lên lần nữa, Ôn Chi mới chợt nhận thấy một sự thật.
 
Vãi chưởng! Sao nghe giọng nói này giống với giọng nói của Cố Vấn Chu thế nhỉ?
 
Đùa nhau à?
 
Ôn Chi cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc đến ngã tư đằng trước cần rẽ trái, giọng nói hướng dẫn chỉ đường lại vang lên từ điện thoại, cô cẩn thận lắng nghe thêm lần nữa. Có điều… Bây giờ càng nghe càng thấy giống!
 
Khoan đã, cô vừa nói gì nhỉ? Đây là nam thần 2D mà cô thích nhất, đặc biệt cài đặt gói giọng nói này…
 
Trời ơi là trờiiiiiiiiii!
 
Sao cô lại lắm miệng thế hả!
 
Ôn Chi hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Vấn Chu. Lúc trước cô sống ở nước ngoài, mà gói giọng nói này lại là hướng dẫn chỉ đường trong nước nên mặc dù mua từ lâu, cô vẫn chưa từng dùng lần nào. Thế nên cô không hề nhận thấy giọng lồng tiếng của nhân vật 2D này lại giống giọng của Cố Vấn Chu đến thế.
 
Chẳng trách trên chuyến bay về nước, khi giọng nói của Cố Vấn Chu vang lên từ loa thông báo, Ôn Chi cứ cảm thấy vừa êm tai vừa quen thuộc.
 
Cố Vấn Chu sẽ không nghĩ nhiều đấy chứ?
 
Ngẫm nghĩ một lát, Ôn Chi dứt khoát nói thẳng: “Tôi thấy giọng nói của anh rất giống giọng hướng dẫn chỉ đường này. Gói âm thanh chỉ đường này là giọng của nam chính trong một bộ phim hoạt hình, bộ phim ấy đã hot từ nhiều năm về trước.”
 
Phim hoạt hình đã hot từ thời nảo thời nào rồi, cho nên cô thích giọng của nhân vật 2D này trước, không liên quan gì đến Cố Vấn Chu đâu nhé!
 
“Cô không cần giải thích nhiều như vậy, tôi sẽ không hiểu nhầm đâu.” Cố Vấn Chu liếc cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
 
Ôn Chi: “…”
 
Được rồi, cô lại tự đa tình chứ gì.
 
Kế tiếp, trong xe trở nên yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh chỉ đường thi thoảng lại vang lên. Lắng nghe giọng nam thần mà mình vẫn yêu thích, Ôn Chi cứ có cảm giác như Cố Vấn Chu đang thì thầm vào tai mình.
 

 
May mà phố ẩm thực cách nhà Ôn Chi không xa, ngồi xe mười mấy phút là đến nơi.
 
Cái tên phố Nam Cảnh có độ trùng khớp lên đến trăm phần trăm với một thành phố ven biển như thành phố Hạ Giang này, đương nhiên nó cũng là phố ẩm thực nổi tiếng xa gần của Hạ Giang.
 
Cứ đến buổi tối, cả con phố sẽ sầm uất náo nhiệt, ánh đèn neon lộng lẫy chói mắt, tràn ngập mùi vị khói lửa của phố phường trần gian.
 
Bởi vì không tìm được chỗ đỗ xe nên Ôn Chi lại tìm đường đến một bãi đỗ xe thu phí, cuối cùng miễn cưỡng tìm được một vị trí đậu xe.

 
“Quả nhiên là không thể lái xe đến đây.” Ôn Chi vừa xuống xe vừa lẩm bẩm.
 
Cố Vấn Chu cũng xuống xe, đang định đóng cửa xe lại nhưng khi cúi đầu thấy quần áo trên người mình, anh bắt đầu tháo cúc áo.
 
Ôn Chi vừa ngẩng đầu lên đã chứng kiến cảnh tượng này.
 
Trong bãi đỗ xe ngoài trời xập xệ, người đàn ông mặc đồng phục giơ tay lên, tháo chiếc cúc áo trên cùng của chiếc áo khoác đồng phục, ngón tay thon dài tỏa sáng như ngọc thạch trong bóng đêm.
 
Cố Vấn Chu cởi áo khoác đồng phục rồi mở cửa ghế sau, trực tiếp ném áo lên ghế. Anh lại cúi đầu nhìn cà vạt, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nới lỏng cà vạt.
 
Chiếc cà vạt được đeo một cách chỉn chu trên cổ bị nới lỏng lẻo một chút, sau đó bị anh tháo ra luôn. Kế tiếp, cà vạt cũng bị anh ném lên ghế sau xe.
 
Khi anh ngẩng đầu lên, Ôn Chi lập tức quay mặt sang chỗ khác theo phản xạ, giả vờ như mình không nhìn anh đâu.
 
Người này làm gì mà cởi quần áo cũng ra vẻ bảnh bao thế cơ chứ!
 
Ôn Chi không khỏi thở dài. Nhưng cô biết đây là thành kiến của mình, suy cho cùng thì anh chẳng làm gì hết, chỉ cởi áo khoác và tháo cà vạt mà thôi.
 
Có lẽ người như Cố Vấn Chu, cho dù hít thở cũng đẹp trai đến chói mặt.
 
Bên ngoài bãi đỗ xe là một ngõ hẻm vừa dài vừa tối tăm, một bên là khu dân cư cũ kỹ cổ xưa, một bên là vách tường. Lúc này đang là mùa hè nóng nực, dây trinh đằng bò đầy trên tường, gió đêm lướt qua khiến cành lá xum xuê bắt đầu lung lay theo cơn gió, phát ra âm thanh xào xạc.
 
Cuối cửa ngõ loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào.
 
Nơi này có sự yên tĩnh như ẩn mình giữa phố thị.
 
Không hiểu sao Ôn Chi lại thích thú với khung cảnh này. Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên ở cách đó không xa, cô ngẩng đầu nhìn về phía bức tường phủ đầy cây trinh đằng đằng trước, thấy được hai bóng người màu đen đứng dưới tán lá.
 
Tiếng nước mờ ám vang lên càng ngày càng rõ rệt.
 
Lúc này, Ôn Chi mới nhận ra đó là một cặp tình nhân đang hôn môi say đắm, hai bóng đen chồng lên nhau cứ như chỉ hận không thể hòa tan vào thân thể của đối phương.
 
Cố Vấn Chu vốn đang đi bộ bên ngoài, men theo con đường xe chạy nhưng lúc này, anh bỗng bước đi nhanh hơn, trực tiếp lướt qua Ôn Chi rồi đứng chặn trước mặt cô.
 
Bờ vai rộng và thẳng của người đàn ông hoàn toàn che khuất cảnh tượng không nên xem đằng sau.
 
Hai người cứ thế im lặng bước ra ngõ hẻm.
 
Ôn Chi bỗng khe khẽ nói: “Cảm ơn.”
 
Cố Vấn Chu không đáp lại, song Ôn Chi vẫn có cảm giác như bị xem nhẹ, giả vờ bình tĩnh nói: “Cơ mà tôi đã trưởng thành nhiều năm rồi.”
 
Ôn Chi cảm thấy Cố Vấn Chu đối xử với mình giống hệt Lộc Kỳ.
 
“Thế thì tôi dẫn cô quay lại một vòng nhé?” Cố Vấn Chu lười biếng nhìn về phía cô.
 
Ôn Chi ngây người.
 
Cô biết ngay mà, gã đàn ông này là đồ mỏ hỗn.
 
Phố ẩm thực thực sự xứng đáng với cái tên của nó, đường phố sầm uất náo nhiệt vô cùng, dòng người cực kỳ đông đúc, rất nhiều bàn ghế nhựa bày trước cửa quán ăn ven đường đều hết chỗ.
 
Ôn Chi vốn định đi tìm quán cháo mà mình chọn trước nhưng giờ mới nhận ra, mình tìm nhầm chỗ. Quán cháo ấy nằm trên con phố khác.
 

“Hay là chúng ta tùy tiện tìm quán ăn nào đó?” Ôn Chi thử hỏi.
 
Cố Vấn Chu ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng mà hai người dừng chân: “Thế thì quán này đi.”
 
Mặc dù nói tùy tiện tìm một quán ăn nhưng Ôn Chi không ngờ, anh lại tùy tiện đến nước này.
 
Nói xong, hai người ngồi xuống trước cửa quán ăn.
 
Thực đơn của quán rất giản dị, chỉ có một tờ giấy, trên thực đơn là đồ nướng và mấy món chính, kèm theo rượu và đồ uống. Khi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến đây, Cố Vấn Chu trực tiếp đưa thực đơn cho Ôn Chi.
 
Ôn Chi hơi ái ngại: “Thực ra tôi đã ăn cơm ở nhà rồi.”
 
Cố Vấn Chu nhướn mày.
 
“Anh cứ chọn món thoải mái, tôi có thể ăn thêm một ít với anh.” Ôn Chi vội nói.
 
Mãi đến khi ngồi vào bàn, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt, nghĩ kiểu gì cũng không rõ vì sao mình lại cùng Cố Vấn Chu ra ngoài ăn cơm riêng.
 
Suy cho cùng, cảm xúc của cô đối với Cố Vấn Chu vẫn rất phức tạp. Cô không muốn thân thiết với đối phương cho lắm. Không thì chờ đến khi hoàn thành giai đoạn thực tập, trở thành phi công chính thức, sao cô có thể thẳng thắn yêu cầu anh thực hiện nguyện vọng bao lâu nay của mình?
 
“Có đồ uống nóng không?” Cố Vấn Chu gọi nhân viên phục vụ rồi hỏi.
 
Nhân viên phục vụ sửng sốt: “Quán chúng tôi chỉ có bia lạnh và đồ uống lạnh thôi ạ.”
 
Cố Vấn Chu: “Thế thì chúng tôi uống trà nóng.”
 
Sau khi anh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, Ôn Chi mới chợt nhận thấy nguyên nhân khiến anh gọi đồ uống nóng là gì.
 
Vành tai và gò má của cô thoáng chốc đỏ ửng.
 
Suy cho cùng, để một người đàn ông không mấy thân quen ghi nhớ chu kỳ đèn đỏ của mình, sẽ khiến mình cảm thấy xấu hổ.
 
Quán đồ nướng này rất đông khách nên thức ăn được bưng lên bàn cho khách cũng chậm. Ôn Chi vốn định cúi đầu xem điện thoại nhưng lại nghĩ làm vậy thì có vẻ hơi bất lịch sự. Cô bèn đưa mắt nhìn chung quanh, bỗng nói: “Hình như mấy cô gái ở bàn bên cạnh cứ nhìn anh.”
 
Mấy cô gái trẻ ngồi quanh chiếc bàn đằng sau bàn của họ, thoạt nhìn không lớn lắm, chắc là cùng bạn thân ra ngoài ăn cơm.
 
Kể từ khi hai người ngồi vào bàn, mấy cô gái kia cứ thường xuyên ngoảnh đầu nhìn sang bên này. Động tác của họ quá lộ liễu, Ôn Chi không muốn chú ý cũng không được.
 
Nhưng cũng đúng thôi, tuy rằng Cố Vấn Chu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị nhưng trong đám đông náo nhiệt chung quanh, anh vẫn tuấn tú đến nỗi khiến người ta không thể bỏ qua, gương mặt như tạc tượng, từ đường nét đến mi cốt đều giống hệt khuôn 3D, đôi mắt rõ ràng là mắt hoa đào đa tình nhưng vì mí mắt hơi mỏng, mống mắt đen láy tràn ngập vẻ hờ hững, làm giảm bớt khí chất ngả ngớn đa tình mà đôi mắt ấy mang đến.
 
Ôn Chi cảm thấy bầu không khí giữa hai người quá lạnh nhạt nên thuận miệng hỏi thêm mấy câu: “Anh không tò mò à?”
 
Mặc dù nghe cô nói như vậy nhưng Cố Vấn Chu vẫn chẳng buồn ngoảnh đầu lại, thậm chí chỉ miễn cưỡng nâng mí mắt.
 
Cuối cùng, người đàn ông tựa lưng vào ghế dựa nhìn về phía cô: “Hửm? Tại sao?”
 
“Tại vì anh đẹp trai chứ sao!” Ôn Chi chống chằm, trả lời một cách tự nhiên.
 
Nhưng khi nói xong, đối diện với ánh mắt của Cố Vấn Chu, trái tim cô như bị đập mạnh một cú. Cô đang làm gì vậy?
 
Trên mặt Cố Vấn Chu không có biểu cảm nào khác, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
 
Ngay khi trái tim Ôn Chi đang đập thình thịch, định quay đầu nhìn sang chỗ khác thì chợt nghe thấy người đàn ông đối diện lạnh nhạt hỏi: “Vậy nên, cô cũng thấy thế hả?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận