Đến bên ngân hà

Bây giờ cô nhảy xuống sông Hoàng Hà, có kịp rửa sạch oan khuất của mình không?
 
Ôn Chi thầm nghĩ trong đầu.
 
Nhưng sau khi ngẫm lại, cô bỗng bình tĩnh lại. Sợ gì mà sợ? Cố Vấn Chu đẹp trai là sự thật không thể chối cãi, cũng như mặt trời sẽ mọc ở đằng đông, chuyện rõ rành rành như ban ngày thế này, tuy rằng cảm xúc của cô dành cho anh rất phức tạp nhưng cô đâu có bị mù!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảm xúc vốn kích động của Ôn Chi nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
“Đúng thế, anh đẹp trai rõ rành rành thế này, tôi cũng có mắt chứ bộ.” Vậy là Ôn Chi lạnh nhạt gật đầu, trả lời một cách chân thành.
 
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh nằm ngoài dự đoán của cô, Cố Vấn Chu chợt khựng lại, bởi vì giọng điệu của Ôn Chi khiến anh có cảm giác như cô đang nói “Nhìn kìa, có bé cún bên lề đường”.
 
Thấy Cố Vấn Chu không nói một lời, Ôn Chi bỗng nói một câu: “Hay là anh không biết mình rất đẹp trai?”
 
“…”
 
Thấy biểu cảm của Cố Vấn Chu, Ôn Chi không khỏi sảng khoái.
 
Có lẽ đây là niềm vui khi thành công chặn họng một tên mỏ hỗn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên khi nhân viên phục vụ bưng đồ nướng lên bàn, bởi vì tâm trạng sung sướng nên Ôn Chi cũng ăn hai xiên.
 
Cố Vấn Chu có vẻ không thích đồ nướng cho lắm. Khi món cơm chiên được bưng lên, anh mới bắt đầu dùng bữa.
 
Anh ăn cơm không nhai ngấu nghiến nhưng tốc độ dùng cơm vẫn không chậm.
 

“Lúc ở trên máy bay, các anh có đủ thời gian ăn cơm không?” Ôn Chi bỗng hỏi. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến mức độ hạnh phúc sau khi làm phi công của cô.
 
Cố Vấn Chu nhìn cô: “Tạm được. Đường bay dài thì thời gian sẽ dư dả hơn chút, còn đường bay ngắn thì thời gian eo hẹp, đến giờ cơm chúng tôi sẽ không ăn uống gì hết, chờ đến khi xuống máy bay mới ăn cơm.”
 
Cũng như tối hôm nay, anh bay từ Hạ Giang đến Thượng Hải chưa đầy 2 giờ. Từ lúc máy bay cất cánh chỉ tập trung điều khiển máy bay cho đến lúc hạ cánh, cùng lắm lúc đặt chế độ bay kiểm soát tự động thì có dư thời gian để uống một ly cà phê mà thôi.
 
“Ồ.” Ôn Chi gật đầu, thấy Cố Vấn Chu nhìn về phía mình, cô nói thêm: “Anh vất vả thật đấy.”
 
Dù sao cũng là công ty mà sau này mình sẽ làm việc, Ôn Chi cho rằng mình hỏi thăm nhiều thông tin hơn sẽ không vô ích. Cô không hỏi Giang Lam là vì hai người không thuộc cùng một bộ phận, có nhiều thông tin mà Giang Lam không thể nắm giữ.
 
Ôn Chi chủ động tìm đề tài trò chuyện: “Lúc mới vào công ty, anh tốn bao nhiêu thời gian để vượt qua giai đoạn thực tập đầu tiên?”
 
Cố Vấn Chu kinh ngạc nhìn cô: “Cô thực sự rất am hiểu ngành nghề này, ngay cả chuyện này cũng biết.”
 
Theo lẽ thường, người ngoài nghề sẽ không biết từ lóng trong nghề. Rất nhiều người lầm tưởng rằng học chuyên ngành phi công dân dụng, chỉ cần tốt nghiệp từ trường Hàng không thì không cần phải lo lắng gì nữa, sẽ nhanh chóng tìm được công việc lái máy bay.
 
Nhưng thực tế, sau khi tốt nghiệp trường Hàng không, vẫn còn một quãng đường rất dài mới có cơ hội trở thành phi công chân chính.
 
Sau khi sinh viên chuyên ngành phi công tốt nghiệp sẽ ký hợp đồng với công ty hàng không, sau đó sẽ trải qua giai đoạn huấn luyện nhân viên tạm thời và kỳ thực tập đầu tiên. Giai đoạn thực tập đầu tiên này, theo cách nói dân trong nghề thì là huấn luyện nhân viên mới học được cách lái máy bay hàng không dân dụng.
 
Dù sao thì lúc còn học ở trường Hàng không, các sinh viên chỉ được học lái máy bay cỡ nhỏ. Ai dám cho họ vừa vào nghề đã lái máy bay dân dụng, nắm giữ hơn trăm mạng người một cách sơ sài như thế?
 
“Ba tháng.” Cố Vấn Chu trả lời lạnh nhạt.
 
Ôn Chi khiếp sợ: “Nhanh thế cơ à?”
 
Cô đã tìm hiểu thời gian thực tập của nhân viên mới. Ví dụ như hiện tại, đa số nhân viên phải thực tập bước đầu hơn nửa năm, thậm chí còn có những người xếp hàng chờ thực tập suốt cả năm trời.

 
“Thực ra thực tập không hề khó, chỉ cần động não ghi nhớ kiến thức, dụng tâm thực hành là được.” Cố Vấn Chu bình tĩnh trả lời.
 
Ôn Chi giơ tay lên: “Anh có biết rằng, kiểu người như anh gợi đòn nhất không? Rõ ràng là có tài năng bẩm sinh mà cứ khăng khăng nói rằng do chuyện này quá đơn giản.”
 
Cố Vấn Chu lười biếng tựa vào lưng ghế dựa bằng nhựa, nở nụ cười: “Cô đang khen tôi hay đang mắng tôi vậy?”
 
Tôi có khen anh hả??? Ôn Chi thầm nghĩ trong lòng.
 
Sau đó, cô lại hỏi thăm Cố Vấn Chu không ít thông tin về phi công của WorldLink Airlines.
 
“Cô có hứng thú với nghề phi công lắm à?” Bất thình lình, Cố Vấn Chu hỏi.
 
Nhớ lại trong đại hội trình diễn trên không hồi ấy, Cố Vấn Chu cũng từng hỏi mình câu này, vẻ mặt Ôn Chi không khỏi phai nhạt: “Sao? Chẳng lẽ con gái thì không được có hứng thú với nghề phi công?”
 
“Không phải.” Cố Vấn Chu lười biếng ôm cánh tay. Anh biết có không ít cô gái đều “say mê đồng phục” gì gì đó, có lẽ họ cho rằng bộ đồng phục phi công trông rất bảnh bao, cũng có lẽ họ ấp ủ sự ảo tưởng không thực tế nào đó với phi công.
 
Cố Vấn Chu cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì, cố gắng kìm nén mới không hỏi, rốt cuộc cô có hứng thú với nghề phi công hay là có hứng thú với người làm nghề phi công?
 
Ăn cơm xong, Ôn Chi gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Nhân viên phục vụ liếc về phía Cố Vấn Chu: “Bàn của chị đã được thanh toán rồi ạ.”
 
Ôn Chi nhìn Cố Vấn Chu: “Tôi đã bảo là tôi mời rồi mà.”
 
“Tôi không có thói quen để con gái trả tiền cho bữa ăn nên lúc nãy tiện tay thanh toán luôn.” Cố Vấn Chu nhìn chằm chằm vào cô, thản nhiên thừa nhận.
 
Ôn Chi rất bất đắc dĩ. Rõ ràng đã nói trước là mình mời Cố Vấn Chu bữa cơm này để cảm ơn, kết quả mình lại được ăn ké một bữa.

 
“Hay là lần sau đổi lại cô mời tôi?” Giọng nói lười nhác của người đàn ông đối diện vang lên.
 
Trái tim Ôn Chi đập hụt một nhịp, vẫn… Vẫn còn lần sau ư?
 
“OK.” Nhưng Ôn Chi vẫn gật đầu đồng ý, còn nói: “Bữa cơm này thực sự hơi đạm bạc, hay là lần sau tôi đặt bàn ở nhà hàng, anh dẫn Lộc Kỳ đi cùng.”
 
Dù sao đừng để hai người ăn riêng một mình, cô không chịu nổi đâu.
 
Cố Vấn Chu rũ mắt, cười khẽ một tiếng.
 
Hai người đứng dậy chuẩn bị ra về, Cố Vấn Chu nhận được một cuộc điện thoại.
 
Chung quanh rất ồn ào, anh bèn đi sang bên cạnh để nghe điện thoại. Ôn Chi vốn định đứng tại chỗ chờ anh nhưng khi đến quầy thu ngân gần cửa quán, cô thấy một cái bát thủy tinh chứa không ít kẹo cao su Doublemint, cô bèn đến gần, tiện tay lấy một chiếc kẹo.
 
Ôn Chi còn chưa kịp quay đầu thì bỗng một chàng trai bất cẩn đụng trúng tay cô, khiến chiếc kẹo cao su trong tay cô rơi xuống. Đối phương vội khom lưng nhặt chiếc kẹo rồi đưa cho cô: “Xin lỗi cô, xin lỗi cô.”
 
“Không sao.” Ôn Chi nhận chiếc kẹo, khẽ đáp lại.
 
Khi thấy rõ gương mặt của Ôn Chi, chàng trai sững sờ trong chốc lát, hiển nhiên là thấy gái đẹp nên ngây người. Ôn Chi cũng không để ý đến thái độ của cậu ta, nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.
 
Sau khi hoàn hồn, chàng trai bỗng kêu lên: “Khoan… Khoan đã!”
 
Ôn Chi dừng bước, ngoảnh đầu nhìn cậu ta. Vẻ mặt của chàng trai rất ngại ngùng nhưng vẫn giả vờ như bình tĩnh, hỏi: “Tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?”
 
Ôn Chi còn tưởng là chuyện gì, thì ra là bị tán tỉnh. Cô đang định mỉm cười từ chối, bỗng nghe thấy một giọng nói lười biếng lạnh nhạt gọi tên mình: “Ôn Chi.”
 
Chàng trai và Ôn Chi đồng thời nhìn sang bên kia, Cố Vấn Chu đứng cách đó mấy mét, hai ngón tay cầm một góc điện thoại, chậm rãi xoay một vòng, tay còn lại đút trong túi quần.
 
Gọi xong, anh đi đến bên cạnh Ôn Chi, rút tay trong túi quần ra rồi trực tiếp cầm chiếc kẹo cao su trong tay Ôn Chi, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa: “Sao chỉ lấy một một cái?”
 
Giọng điệu của anh vừa quen thuộc vừa thân mật, tràn ngập mờ ám.

 
Thấy người đàn ông đẹp trai cao hơn mình một cái đầu, chàng trai biết mình đã lỗ mãng, vội nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền hai người.”
 
Dứt lời, chàng trai vội vàng quay đầu đi vào quán nướng.
 
Ôn Chi chưa kịp nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta chạy trối chết.
 
Cậu chờ đã! Tôi với anh ta không phải là loại quan hệ đó!!! Ôn Chi thầm nghĩ trong lòng.
 
Khi cô quay đầu lại thì thấy Cố Vấn Chu đã đút điện thoại vào túi quần, xé vỏ kẹo cao su rồi nhét vào miệng mình.
 
“Đi thôi, đưa cô về nhà.”
 
Cố Vấn Chu lạnh nhạt xoay người, khoan thai ăn kẹo cao su của cô.
 
Mãi cho đến cổng nhà Ôn Chi, Cố Vấn Chu vẫn không nói câu nào. Nhưng lúc cô xuống xe, anh lại hạ cửa kính xe xuống, lạnh nhạt nói một câu: “Chúc ngủ ngon.”
 
Sau khi về nhà, Ôn Chi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường, ngẫm lại bữa cơm tối nay.
 
Từ đầu đến cuối chỉ là một bữa cơm bình thường, không có một chút mờ ám.
 
Nếu nhất định phải nói có vấn đề gì thì là lúc cô bị trai tán tỉnh, Cố Vấn Chu nói một câu mờ ám để giúp cô thoát khỏi chàng trai lạ mặt kia.
 
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
 
Có lẽ tối nay xuống máy bay, anh không tìm được người ăn cơm cùng mình, lại không muốn ăn cơm một mình nên mới tiện tay gọi cô đi cùng. Không thì với thái độ chảnh chọe nhìn ai cũng chướng mắt như anh, chẳng lẽ lại thật sự có ý đồ gì đó với cô chắc?
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Chi cho rằng tối nay mình chỉ là công cụ ăn cơm cùng người ta mà thôi.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận