Mấy ngày kế tiếp, Ôn Chi ở nhà nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đến lúc WorldLink Airlines gọi điện thông báo thời gian đi khám sức khỏe và báo danh. Mấy ngày nay cô vẫn ở nhà chỉnh lại chênh lệch múi giờ của đồng hồ sinh học, chỉ chờ đến ngày báo danh chính thức.
Khám sức khỏe là cửa ải mà phi công nhất định phải vượt qua, cho dù làm cơ trưởng cũng phải giữ gìn trạng thái cơ thể khỏe mạnh. Nếu không sẽ bị đình chỉ bay ngay lập tức.
Kế tiếp là tiến hành thủ tục nhậm chức, nhận đồng phục phi công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ hai là ngày các phi công mới chính thức báo danh, đồng thời cũng là ngày chính thức huấn luyện nhân viên mới.
Ôn Chi dậy rất sớm, mặc từng món đồ của bộ đồng phục mà mình đã là ủi từ tối qua lên người, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, chẳng qua khi mặc quần dài, cô chợt nghĩ đến Cố Vấn Chu.
Cô lập tức lắc đầu thật mạnh, đuổi người nọ ra khỏi bộ nhớ của mình.
Khi ra phòng khách, Tống Nguyên Kính đang nấu bữa sáng không khỏi sững sờ nhìn cô thật lâu.
“Bộ đồ này đẹp lắm.” Sau khi hoàn hồn, Tống Nguyên Kính mới cười nói: “Con gái của ba mặc bộ này trông vừa hiên ngang vừa bắt mắt.”
Ngay cả nữ thần Ôn vẫn luôn soi mói cũng hoảng hốt kinh ngạc khi thấy Ôn Chi trong bộ đồng phục phi công.
Có lẽ là vì phản ứng của cha mẹ khiến suốt buổi sáng, tâm trạng của Ôn Chi vãn rất sung sướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bắt taxi đến tòa nhà làm việc của WorldLink Airlines.
Trên đỉnh cao nhất của tòa nhà là cái tên WorldLink Airlines, phối hợp với logo bồ câu trắng của công ty. Biệt hiệu của WorldLink Airlines ở trạm kiểm soát là bồ câu trắng.
Cao ốc này là tòa nhà trụ sở chính mới hoàn thành xây dựng của WorldLink Airlines trong vòng 2 năm gần đây, vừa bước chân vào đại sảnh sẽ cảm nhận được khí chất thời thượng và công nghệ cao, sàn nhà được lát gạch bóng loáng có thể soi gương, người đến người đi chỉ toàn là các nhân viên mặc đồng phục.
Bất kể là kiến trúc của tòa nhà hay nhân viên công ty đều cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.
Lúc trước, nhân viên hành chính đã thông báo hôm nay các phi công mới sẽ tập hợp ở đại sảnh phòng họp đa phương tiện trên tầng 7.
Ôn Chi quẹt thẻ, trực tiếp lên tầng 7.
Cửa phòng họp khép lại nhưng nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ bên trong, xem ra đã có không ít người đến đây.
Ôn Chi hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.
Cửa vừa mở ra, đám đông trong phòng họp đều đưa mắt nhìn về phía cửa phòng theo phản xạ, phòng họp vốn còn ồn ào ầm ĩ thoáng chốc như bị rút hết toàn bộ âm thanh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim châm rơi xuống sàn nhà.
“Ôn Chi!” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi hàng trước giơ tay, gọi một tiếng.
Thấy cậu ấy, Ôn Chi nở nụ cười, nhanh chóng đến gần cậu ấy.
Theo người đàn ông trẻ tuổi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, chung quanh lại lần nữa vang lên tiếng ồn.
“Trời đất, nữ phi công.”
“Còn xinh đẹp ngất ngây nữa chứ, lần đầu tôi thấy đấy.”
“Trường các cậu không có nữ phi công à?”
“Hồi trước có hai người nhưng bị đình chỉ bay hết rồi.”
Mọi người bàn tán xôn xao nhưng Ôn Chi chẳng để tâm, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tả Vân Tề.
“Dạo này cậu ở nhà làm gì thế?” Tả Vân Tề hỏi: “Gọi cậu ra ngoài chơi mà cậu không đi.”
Ôn Chi: “Thì sắp huấn luyện rồi nên tớ ở nhà học bài.”
Tả Vân Tề giơ ngón cái lên: “Cậu trâu bò lắm, hết ở trong trường học hành như điên, giờ đến công ty vẫn muốn huấn luyện như điên.”
Lúc này, người ngồi bên cạnh Tả Vân Tề đụng vào cánh tay cậu ấy: “Sao cậu không giới thiệu cô ấy với bọn tôi.”
“Ôn Chi, cũng tốt nghiệp Học viện Hàng không giống tôi, hơn nữa cô ấy là sinh viên ngành phi công xuất sắc nhất khóa chúng tôi, năm nào cũng xếp hạng nhất.” Tả Vân Tề giới thiệu bằng giọng điệu tự hào.
“Tôi là Triệu Lãng. Lúc trước đã nghe tin trong nhóm phi công mới của chúng ta lần này sẽ có nữ phi công, bây giờ được gặp mặt rồi.”
Ôn Chi gật đầu: “Chào cậu, tôi là Ôn Chi.”
“Phải rồi, các cậu đoán xem chúng ta sẽ phân phối cho cơ trưởng nào?” Triệu Lãng thay đổi đề tài, lo lắng hỏi.
Ôn Chi nhìn về phía Tả Vân Tề, cậu ấy trả lời: “Trước khi cậu đến, mọi người đang thảo luận chuyện này.”
Lúc này, cửa phòng họp lại được mở ra, thì ra là lãnh đạo công ty đến.
Người đến là trưởng bộ phận phi công – Quý Hàng, chắc là vì phi công mới đến nhậm chức nên lãnh đạo lộ diện một lần, coi như nể mặt mọi người.
Thế là các phi công mới vỗ tay nhiệt liệt để chào đón sự xuất hiện của trưởng bộ phận Quý.
…
Gần đến 12 giờ, Cố Vấn Chu đang xách đồ đạc xuống tầng 7 để đưa tài liệu, sau đó đến căn tin công ty ăn cơm. Hôm nay anh không có chuyến bay nhưng vẫn bị công ty gọi đến đây để mở cuộc họp.
“Cơ trưởng Cố của tôi ơi, có nhớ tôi không nè?” Một bóng người từ đằng sau nhào lên lưng Cố Vấn Chu.
Cố Vấn Chu đẩy người kia ra, sau đó kéo phẳng nếp nhăn trên đồng phục: “Trong công ty đừng cợt nhả kiểu đó.”
Hạ Diệc Hành lắc đầu: “Anh Vấn Chu ơi, em mới ra ngoài có một tuần thôi mà anh đã thay đổi rồi.”
“Ăn nói cho đàng hoàng, đừng làm người ta ghê tởm.” Cố Vấn Chu ghét bỏ.
Bất thình lình, một giọng nói chen vào: “Ai ghê tởm ai thế hả?”
Hạ Xán vốn định đến phòng họp, đúng lúc thấy hai người này nên dứt khoát đến gần chào hỏi, nhân tiện hít thở không khí.
“Ra ngoài hút thuốc lá không?” Hạ Xán hỏi.
Cố Vấn Chu lắc đầu, hất cằm lên: “Tôi phải đi lấy đồ.”
Hạ Diệc Hành đứng bên cạnh thở dài: “Các cậu đều coi tôi là không khí hết, không một ai hỏi han tôi thi cử thế nào.”
Hạ Xán nhìn về phía anh ấy: “Cho nên, cậu thi cử thế nào?”
Năm nay Hạ Diệc Hành vẫn chuẩn bị cho kỳ thi lên cơ trưởng. Anh ấy thở dài: “Tôi nghĩ ba mẹ đặt cho tôi cái tên này là sai lầm.”
Cố Vấn Chu và Hạ Xán đồng thời nhìn về phía anh ấy.
Hạ Diệc Hành giải thích: “Các cậu xem nè, Diệc Hành tức là cũng được, cũng được thì sao mà đủ đô? Tôi và Vấn Chu tốt nghiệp cùng khóa, giờ cậu ấy đã lên làm cơ trưởng huấn luyện viên rồi, còn tôi đến giờ vẫn ngồi trên ghế cơ phó.”
Từ hồi vào Học viện Hàng không, Hạ Diệc Hành và Cố Vấn Chu vẫn là bạn cùng trường, sau đó hai người lại cùng nhau gia nhập WorldLink Airlines. Hai người quen biết nhau từ hồi đại học đến giờ cũng gần 10 năm, là bạn chí cốt của nhau.
Nghe vậy, Hạ Xán nở nụ cười, đề nghị: “Hay là cậu đổi tên thành Tối Hành đi, Hạ Tối Hành.”
Lần này ngay cả Cố Vấn Chu cũng bật cười, lười nhác phụ họa: “Tên này nghe cũng được.”
“OK, ngày mai đổi tên luôn.” Hạ Diệc Hành cam chịu: “Chỉ cần được làm cơ trưởng, Hạ Tối Hành thì Hạ Tối Hành cũng được.”
Ba người hàn huyên một lát, Hạ Xán chợt nói: “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ lại lần nữa đi.”
“Chuyện gì?” Cố Vấn Chu và Hạ Diệc Hành đồng thanh hỏi lại.
Hạ Xán cạn lời: “Thì lần trước tôi bảo là có một cô gái xin tôi giới thiệu cậu với cô ấy.”
“Không cần suy nghĩ.” Thái độ của Cố Vấn Chu rất dứt khoát.
Hạ Diệc Hành bật cười: “Cậu giới thiệu con gái cho cậu ấy hả? Thế thì thà giới thiệu cho tôi còn hơn. Cậu có biết cậu ấy thích kiểu người nào đâu.”
Hạ Xán hứng thú: “Cậu ấy thích kiểu người nào?”
“Cậu ấy bảo là muốn tìm một người lái máy bay giỏi hơn cậu ấy.” Hạ Diệc Hành thảnh thơi trả lời: “Nếu là người lái máy bay giỏi hơn cậu ấy, đầu tiên phải biết lái máy bay cái đã.”
Hạ Xán: “Nữ phi công à? Đúng là hiếm thật.”
“Đừng nói nhăng nói cuội.” Cố Vấn Chu hừ lạnh: “Ai bảo thế với cậu?”
Hạ Diệc Hành: “Tôi biết ngay tên khốn nạn nhà cậu sẽ không thừa nhận mà. Lẽ ra hồi đó tôi nên ghi âm lại! WorldLink Airlines chúng ta không có nữ phi công nhưng lần này tôi đi huấn luyện gặp được một nữ cơ phó, chẳng qua người ta cưới chồng rồi.”
“Nữ phi công…” Hạ Xán ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cau mày.
Hạ Diệc Hành đang định lên tiếng thì chợt nghe Hạ Xán hô lên: “Ôn Chi!”
“Ai là Ôn Chi?” Hạ Diệc Hành tức giận hỏi.
Hạ Xán nói: “Thì là cô gái hai ngày trước cùng Vấn Chu đi xem đại hội trình diễn trên không.”
“Cậu giỏi nhỉ, biết lén lút hẹn hò cơ đấy.” Hạ Diệc Hành không ngờ mình chỉ đi vắng một tuần thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện mà mình không biết đến thế.
Hạ Xán lấy điện thoại ra: “Chờ đã, hèn chi hôm đó tôi thấy Ôn Chi trông rất quen, hình như tôi nhớ ra từng gặp cô ấy ở đâu rồi thì phải.”
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Thấy thái độ của Hạ Xán, Hạ Diệc Hành càng tò mò.
Cố Vấn Chu không muốn ở lại đây với hai thằng này, đang định xoay người rời đi nhưng vừa xoay người, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua hành lang, cửa phòng họp đa phương tiện đối diện phát ra một tiếng “cạch” rồi mở ra, tạo nên tiếng vang trong hành lang trống trải.
Tiếng bước chân vang lên, Cố Vấn Chu ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng họp.
Ôn Chi bất ngờ xuất hiện trước mắt anh. Cô mặc đồng phục phi công màu đen, áo khoác ôm sát eo lưng làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn thon gọn, tóc dài được cột lên cao nhưng không đội mũ phi công mà được kẹp giữa cánh tay và vòng eo, gương mặt dịu dàng xinh đẹp ấy cũng thêm phần hiên ngang vì bộ đồng phục trên người cô.
Cố Vấn Chu đứng tại chỗ, nhìn người ở cách đó không xa.
Cơn gió không biết từ đâu thổi đến vẫn quanh quẩn trong hành lang, cứ như muốn thổi vào đáy lòng con người.
Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Xán vang lên sau lưng anh.
“Thì ra Ôn Chi là nữ phi công được đặc biệt tuyển dụng trong năm nay của WorldLink Airlines chúng ta.”