Đến bên ngân hà

Ôn Chi đang nghe Tả Vân Tề bên cạnh mình trò chuyện. Khác với cô, năng lực giao tiếp của Tả Vân Tề rất mạnh, vừa vào công ty đã nhanh chóng được kéo vào nhóm chat chung của công ty.
 
“Ăn cơm ở tầng 3, nghe nói căn tin nấu món cay Tứ Xuyên ngon nhất, chị gái này đề tử món thịt hầm ớt cho tớ.”
 
Tả Vân Tề đang trò chuyện với một tiếp viên hàng không. Đối phương là đàn chị tốt nghiệp Học viện Hàng không, đã làm việc ở WorldLink Airlines nhiều năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi suy nghĩ một chút, lúc này mới nhận thấy hình như mình quá thờ ơ, không biết hỏi thăm Giang Lam nhiều một chút. Tiếc rằng hôm nay Giang Lam có chuyến bay, không thể đến trụ sở chính của công ty.
 
“Ôn Chi.” Bỗng một giọng nói vang lên.
 
Các phi công mới đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hành lang đối diện. Hành lang thủy tinh giữa không trung này là cầu nối giữa hai tòa nhà, đặc trưng kiến trúc của cao ốc trụ sở chính WorldLink Airlines, không ít nhân viên đã từng chụp ảnh check-in ở đây.
 
Kết cấu khung thép màu xám bạc phối hợp với thủy tinh bao phủ chung quanh khiến toàn bộ hành lang tràn ngập vẻ lạnh lùng băng giá của công nghệ cao trong tương lai. May mà ánh nắng đầu hè chói chang khiến cả hành lang đều chìm trong ánh sáng, khiến vẻ đẹp hoa lệ lạnh lẽo ấy bị hòa tan không ít, ngược lại thêm phần nhàn nhã.
 
Lúc này, Ôn Chi cũng thấy được người gọi tên mình, đó là Hạ Xán.
 
Ngược lại là Cố Vấn Chu đứng cách cô gần nhất chỉ im lặng nhìn cô chứ không nói một lời.
 
“Ai vậy?” Tả Vân Tề tò mò hỏi, ngay sau đó đã nhanh chóng nhận ra người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Người kia có phải là cơ trưởng Cố, Cố Vấn Chu không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các phi công mới khác cũng nhìn chằm chằm về phía ba người. Hai người kia là gương mặt lạ lẫm mà họ không biết nhưng người đứng đằng trước đều không xa lạ đối với các phi công.
 
Hai thứ nổi tiếng nhất ngành nghề của WorldLink Airlines, đầu tiên là thức ăn, thứ hai là người này.
 
Năm ấy, Cố Vấn Chu được đưa lên hot search vì mấy tấm ảnh chụp lén của hành khách máy bay, cũng có lời ra tiếng vào, nói rằng phi công không chịu tập trung lái máy bay mà sao cứ thích giở trò đường ngang ngõ tắt để được nổi tiếng. Ai ngờ năm ấy lại xảy ra một sự kiện lớn, chuyến bay số hiệu 3267 của WorldLink Airlines do Cố Vấn Chu điều khiển đột nhiên gặp tình trạng động cơ phản lực bị vô hiệu hóa, phải treo số hiệu nguy cấp 7700.
 
Hồi ấy, bộ phận kiểm soát không lưu, sân bay và công ty hàng không đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng nhau xử lý sự cố này.
 
Trong thời đại bùng nổ thông tin, tin tức nào cũng nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong thời gian ngắn nhất. Sau khi truyền thông công bố tin tức này, tất cả mọi người bắt đầu cầu nguyện trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
 
May mà một giờ sau, Cục Hàng không Dân Dụng đã đăng weibo báo tin bình an.
 
Mãi đến khi cánh truyền thông đưa tin về vụ việc này, phỏng vấn phi hành đoàn của chuyến bay ấy, tất cả mọi người mới biết cơ trưởng của chuyến bay ấy là Cố Vấn Chu – người từng được lên hot search của weibo chỉ vì quá đẹp trai.
 
Đây là năm đầu tiên anh mới lên chức cơ trưởng nhưng đã xử lý sự cố trên không một cách thành thạo và bình tĩnh.
 
Lần này, cái tên Cố Vấn Chu hoàn toàn viral khắp mạng xã hội, không chỉ giới hạn trong ngành hàng không.
 

Ngay cả kênh truyền thông chính thống cũng từng phỏng vấn anh, thậm chí còn có tạp chí mời anh chụp ảnh trang bìa.
 
Nhóm phi công mới này đã ký hợp đồng với WorldLink Airlines từ lâu, sao có thể không chú ý đến thông tin trong công ty hàng không mà mình sắp nhậm chức. Cho nên chẳng lấy làm lạ khi họ nhận ra Cố Vấn Chu.
 
“Chi Chi, người ta gọi cậu kìa.” Thấy Ôn Chi không nhúc nhích, Tả Vân Tề khẽ nói một câu.
 
Lúc này Ôn Chi mới đáp lời: “Cậu đi ăn cơm trước đi, lát nữa tớ sẽ đi tìm cậu.”
 
Tuy rằng các phi công mới đều rất tò mò nhưng sau khi Ôn Chi đến gần 3 người, mọi người vẫn lần lượt tiến về phía thang máy cách đó không xa, không ai dám nán lại để vây xem.
 
Hạ Xán thật sự kinh hãi, chậc lưỡi nhìn Ôn Chi: “Quả nhiên nữ phi công vẫn ngầu nhất.”
 
“Thật trùng hợp.” Ôn Chi cười nói.
 
Tuy rằng lần đầu gặp Hạ Xán, Ôn Chi cảm thấy người này cứ cà lơ phất phơ không đàng hoàng. Nhưng sau này dù bị Lộc Kỳ cà khịa ngay trước mặt, Hạ Xán vẫn không tức giận mà vẫn xử sự ôn hòa, để lại ấn tượng rất tốt cho Ôn Chi. Hơn nữa lần trước nhờ anh ta nên Ôn Chi mới được gặp thần tượng Talia.
 
Hạ Xán nói: “Lần trước tôi bảo trông cô rất quen, có phải cô cho rằng tôi cố ý tìm đề tài để tán tỉnh cô không? Lần này tôi được giải oan rồi nhé, trước kia tôi đã được xem tư liệu của cô, chẳng qua trong đại hội trên không hôm ấy, tôi nhất thời không nhớ mà thôi.”
 
Trên tư liệu, Ôn Chi mặc đồng phục phi công, tóc cũng không dài như bây giờ.
 
“Thì ra là vậy.” Ôn Chi đã hiểu. Xem ra hôm ấy, cô thực sự hiểu nhầm Hạ Xán.
 
Hạ Diệc Hành đứng đằng sau đến gần Hạ Xán, nói: “Sao cậu không giới thiệu cô ấy với tôi?”
 
“Chào anh, tôi là Ôn Chi, phi công mới.” Ôn Chi chủ động bắt chuyện.
 
Tuy rằng không quen biết đối phương nhưng từ đồng phục trên người đối phương có thể thấy được, hẳn là một cơ phó của công ty.
 
Hạ Diệc Hành không ngờ cô sẽ chủ động bắt chuyện với mình, vội cười nói: “Ôn Chi phải không? Chào mừng cô gia nhập WorldLink Airlines. Tôi là Hạ Diệc Hành.”
 
“Lần trước gặp mặt, sao cô không nói cô là nữ phi công của WorldLink Airlines?” Đến bây giờ, Hạ Xán vẫn cảm thấy quá trùng hợp.
 
Ôn Chi trả lời vô tội: “Anh có hỏi tôi đâu.”
 
Hạ Xán ngây người, sau đó bật cười: “Phải rồi, quên mất tự giới thiệu, tôi là giám đốc của bộ phận hoạt động thị trường của WorldLink Airlines.”
 
Lần đầu tiên gặp anh ta, Ôn Chi đã đoán được có lẽ thân phận của anh ta không đơn giản, song cô không ngờ anh ta còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí cao như vậy.
 
“Nói thật, cô thật sự rất phù hợp để làm gương mặt đại diện của WorldLink Airlines chúng ta.” Nhớ đến chuyện gì đó, Hạ Xán chỉ vào Cố Vấn Chu nói: “Vừa lúc cùng cậu ấy tạo thành nhóm hoa cỏ của WorldLink Airlines chúng ta.”

 
Nhóm hoa cỏ? Cái quái gì vậy?
 
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Hạ Diệc Hành tốt bụng giải thích: “Hoa khôi của WorldLink Airlines, nam thần* của WorldLink Airlines, gọi tắt là nhóm hoa cỏ.”
 
*Bên Trung Quốc, người đẹp trai nhất trong một cộng đồng (ví dụ như trường học, công ty…) được gọi là cỏ, đối xứng với cô gái xinh đẹp nhất là hoa, nên nam nữ chính mới được gọi là “nhóm hoa cỏ”.
 
Hạ Xán không ngờ Hạ Diệc Hành lại thấu hiểu tâm tư của mình đến thế, bèn vỗ lên vai anh ấy. Hai người nhìn nhau cười ầm lên, hiển nhiên là vì cuối cùng cũng thành công trêu ghẹo Cố Vấn Chu.
 
Chẳng qua họ nói từ nãy đến giờ mà Cố Vấn Chu vẫn không hó hé nửa lời. Hạ Xán cũng thấy có gì đó là lạ, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi kéo Hạ Diệc Hành, nói: “Hay là bọn mình đi trước đi.”
 
“Gì thế?” Hiển nhiên Hạ Diệc Hành không có mắt nhìn người, vẫn nói: “Đến giờ ăn cơm rồi mà, Ôn Chi có muốn đi ăn cùng bọn tôi không?”
 
Hạ Xán thật sự không chịu được nữa, trực tiếp kéo anh ấy rời đi: “Cậu chừa lại không gian cho người ta chút đi.”
 
“Vãi chưởng, hai người bọn họ thật sự có gì đó à?” Mặc dù đã bị kéo đi nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe được giọng nói của Hạ Diệc Hành.
 
Bấy giờ, trên hành lang thủy tinh chỉ còn lại hai người.
 
Nhìn Cố Vấn Chu, Ôn Chi thầm nghĩ mình nên mở lời thế nào thì mới thể hiện mình là người vừa chín chắn vừa không đột ngột đây nhỉ?
 
“Lần trước cô hỏi thăm tôi rất nhiều, bởi vì cô là phi công mới của WorldLink Airlines à?” Bỗng nhiên, Cố Vấn Chu bình tĩnh hỏi cô.
 
Ôn Chi ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Dù sao cũng sắp vào công ty, cho nên tôi muốn tìm hiểu thêm thông tin về WorldLink Airlines.”
 
Giọng điệu của cô rất chân thành, khiến người ta không thể xoi mói.
 
Nhưng nghe xong câu trả lời này, Cố Vấn Chu bỗng nhiên bật cười.
 
Thấy anh cười, Ôn Chi không khỏi khó hiểu, chân thành đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào?”
 
“Không có gì.” Cố Vấn Chu trả lời lạnh nhạt, chẳng qua ánh mắt hiện lên tự giễu.
 
Cô không nói sai, chẳng qua là anh hiểu nhầm cô thôi.
 
Anh cứ tưởng lần trước cô hỏi han rất nhiều là vì có hứng thú với người lái máy bay, thì ra người ta chỉ hỏi vì chính mình mà thôi.
 

Cố Vấn Chu cứ thế xụ mặt, cũng không hỏi thêm câu nào mà trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước ra một bước, anh lại dừng chân, quay đầu hỏi cô: “Cô biết căn tin ở đâu không?”
 
Ôn Chi: “Mọi người bảo là ở tầng 3.”
 
“Chúng ta tiện đường, cùng nhau đi thôi.” Cố Vấn Chu lạnh nhạt nói. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, anh không có ý gì khác đâu, chẳng qua là nhân tiện dẫn đường phi công mới thôi, dù sao cô cũng chưa từng đến căn tin công ty lần nào.
 

 
Hai người lần lượt vào thang máy. Đang là giờ cơm trưa nên thang máy sẽ dừng lại ở mỗi tầng, liên tục có người bước vào thang máy.
 
Những người vào thang máy, thấy Cố Vấn Chu đều sẽ lên tiếng chào hỏi.
 
“Cơ trưởng Cố.”
 
“Cơ trưởng Cố, anh đi ăn cơm à?”
 
Tất nhiên, mọi người cũng sẽ nhân tiện nhìn Ôn Chi, khi thấy đồng phục phi công trên người cô cũng sẽ lộ vẻ kinh ngạc rõ rệt.
 
Mọi người đều biết, trước kia WorldLink Airlines không có nữ phi công.
 
Cố Vấn Chu thản nhiên gật đầu, tuy rằng không nhiệt tình cho lắm nhưng cũng vẫn đáp lại lời chào của mỗi người.
 
Ôn Chi đứng bên cạnh, nhận thấy anh thực sự là danh nhân của công ty. Vô số nhân viên vào thang máy, thế mà ai cũng biết anh.
 
Đến căn tin, vừa vào cửa, Cố Vấn Chu đưa mắt nhìn chung quanh, tìm được chỗ ngồi của nhóm phi công mới. Anh hất cằm chỉ: “Bạn của cô ngồi bên kia.”
 
Ôn Chi nhìn sang bên kia, quả nhiên thấy nhóm Tả Vân Tề, bèn nói: “Thế thì tôi sang bên đó trước đây.”
 
“Ừ.”
 
Chờ Ôn Chi rời đi, Cố Vấn Chu cũng đi đến bàn của Hạ Diệc Hành và Hạ Xán, một chiếc bàn tròn nhỏ, hai người đã gọi món xong, hơn nữa đồ ăn rất đa dạng.
 
“Sao cậu không gọi Ôn Chi đến đây luôn?” Hạ Xán hỏi.
 
Cố Vấn Chu liếc anh ta: “Cậu thân với người ta lắm chắc?”
 
Hạ Xán ngây người: “Các cậu cãi nhau à?”
 
Hạ Diệc Hành cũng rất tò mò. Anh ấy không ngờ mình mới rời đi một tuần mà Cố Vấn Chu đã có thần tình yêu tới gõ cửa.
 
“Đừng nói nhăng nói cuộc, bọn tôi không phải loại quan hệ đó.” Cố Vấn Chu lạnh nhạt trả lời.
 
Hạ Diệc Hành vỗ bàn, nhìn Hạ Xán nói: “Cậu thấy chưa? Cậu thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, sao cậu ta đột nhiên nghĩ thoáng được? Làm gì có chuyện cây vạn tuế nở hoa!”
 
“Cậu bị sao vậy hả? Một cô gái xinh đẹp nhường ấy mà cậu không biết đường dụ dỗ hả?” Hạ Xán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
 

Cố Vấn Chu cũng bị hai người này lải nhải đến nỗi phiền lòng, bèn cười lạnh lườm anh ta một phát. Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ cần anh muốn thì sẽ dụ dỗ được người ta chắc?
 
Hạ Xán vẫn định nói tiếp nhưng Cố Vấn Chu đã hết kiên nhẫn: “Các cậu chỉ có mỗi đề tài trò chuyện này thôi hả? Không có đề tài nào khác à?”
 
Hạ Diệc Hành nói ngay: “Đừng bàn chuyện công việc nữa, dạo này tôi học hành nhiều đến nỗi nhồi nhét kiến thức sắp nổ não rồi nè. Tôi chỉ muốn bàn chuyện tình yêu để thả lỏng tinh thần thôi.”
 
“Cho nên cậu trêu ghẹo tôi hả? Toàn nói ba chuyện vớ vẩn.” Cố Vấn Chu lạnh mặt nói.
 
Giờ thì Hạ Xán và Hạ Diệc Hành đều nhận thấy cảm xúc của Cố Vấn Chu không ổn định cho lắm. Tuy rằng ngày thường Cố Vấn Chu có vẻ rất hờ hững nhưng đó là vì đối mặt với thứ gì, anh cũng không quan tâm. Còn lúc này anh lạnh mặt, chỉ thiếu điều viết bốn chữ “đoạn tình tuyệt ái” lên mặt.
 
Hạ Xán cố ý nói: “Lúc nãy cậu mới nói gì ấy nhỉ? Cậu ta nói với cậu là phải tìm một người lái máy bay giỏi hơn cậu ta đúng không?”
 
Hạ Diệc Hành gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cậu ấy nói với cậu thế nào nhỉ? Muốn tìm một người nhìn có cảm giác.”
 
Lái máy bay giỏi hơn anh.
 
Khiến anh nhìn có cảm giác.
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hạ Diệc Hành kéo dài giọng nói: “Tôi cứ nghĩ rằng rất khó tìm được người phù hợp hai điều kiện này nhưng bây giờ, tự nhiên có em gái Ôn từ trên trời rơi xuống, hình như thực sự rất phù hợp đấy nhỉ.”
 
Hạ Xán vỗ đùi: “Ai bảo không phải chứ! Đây chẳng phải là duyên phận trời ban hay sao?”
 
Cuối cùng, Cố Vấn Chu buông đũa, lạnh lùng nhìn hai người: “Hay là ngày mai tôi dựng sân khấu ở đây cho hai cậu để hai cậu ngồi lên đó mà diễn một vở kịch.”
 
Lúc này, Ôn Chi cũng đang ăn cơm, Tả Vân Tề đang truy hỏi sao cô và Cố Vấn Chu lại quen biết nhau.
 
“Hồi trước tớ về nước, anh ta là cơ trưởng của chuyến bay ấy, cánh tà sau máy bay bị mắc kẹt nên gặp chút trục trặc.” Ôn Chi cũng không có gì để giấu diếm, trả lời một cách bâng quơ.
 
Tả Vân Tề nhỏ giọng nói: “Người ta thường bảo có người trong triều dễ làm việc, tuy rằng chúng ta tốt nghiệp từ Học viện Hàng không nhưng ai biết đến bao giờ mới được chính thức lái máy bay, nhất là quá trình thực tập, nói dài cũng không dài nhưng nếu xếp hàng không đến lượt chúng ta thì chờ một hai năm vẫn chưa hoàn thành quá trình thực tập. Thiếu gì người rơi vào tình trạng này.”
 
Ôn Chi im lặng. Cô biết Tả Vân Tề nói rất đúng, không ai có thể sống mãi trong tháp ngà voi.
 
Nhóm phi công bọn họ, cho dù đã vượt qua năm ải, chém sáu tướng, vất vả tốt nghiệp từ Học viện Hàng không nhưng một khi đã vào công ty thì phải thực tập lại từ đầu, nếu chờ mãi chưa đến lượt mình thì vẫn phải chờ tiếp.
 
“Nếu như cứ chờ thực tập, mỗi tháng chỉ nhận được lương cứ 4-5000 tệ thì ai mà chịu nổi.” Tả Vân Tề thở dài. Cậu ấy cũng tốt bụng, dặn dò cô: “Cơ trưởng Cố là danh nhân của WorldLink Airlines, toàn bộ WorldLink Airlines không ai không biết anh ấy. Hơn nữa anh ấy còn là cơ trưởng huấn luyện viên, nếu cậu có cách được phân phối dưới tay anh ấy thì sẽ hoàn thành kỳ thực tập dễ dàng hơn nhiều.”
 
Ôn Chi lạnh nhạt giương mắt, thờ ơ cười nói: “Thế thì xem ra không có cách rồi.”
 
Tả Vân Tề hỏi: “Sao thế?”
 
“Tớ có quen anh ta đâu.”
 
Lúc này Cố Vấn Chu vừa ăn cơm xong, bưng mâm cơm đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Chi ngồi ở cách đó không xa, không biết nam phi công đối diện nói gì đó mà khóe môi Ôn Chi hơi cong lên, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận