Đến bên ngân hà

Ăn cơm xong, Ôn Chi cùng nhóm Tả Vân Tề trở về trung tâm hội nghị, buổi chiều còn có buổi huấn luyện nhân viên mới.
 
Trong sổ tay huấn luyện của WorldLink Airlines quy định, thời gian huấn luyện nhân viên mới là 50 giờ, khóa huấn luyện sẽ được hoàn thành trong vòng một tuần, do đó một tuần này cũng coi như thoải mái.
 
Cái khó nhất của kỳ thực tập là phần lái thiết bị mô phỏng sau này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu có muốn uống cà phê không?” Tả Vân Tề hỏi.
 
Ôn Chi gật đầu.
 
Tả Vân Tề nói: “Trên lầu có bán cà phê, bọn mình lên lầu uống một ly đi.”
 
Bởi vì mới vào công ty, chưa quen thuộc với mọi thứ nên Ôn Chi cũng dự định làm quen với môi trường chung quanh trước, bèn cùng Tả Vân Tề và Triệu Lãng lên lầu.
 
“Cậu muốn uống gì?” Tả Vân Tề hỏi.
 
Ôn Chi ngẩng đầu nhìn quầy hàng, sau đó gọi một ly Americano đá, đang định trả tiền thì bị Tả Vân Tề ngăn cản.
 
“Ngày đầu tiên mà cậu khách sáo với tớ quá, lần này tớ mời, lần sau cậu mời lại.” Tả Vân Tề nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Chi cũng rất thân với cậu ấy, dù sao cũng là sinh viên cùng lớp, lại cùng nhau sang Mỹ du học, mấy năm trôi qua đã xây dựng tình hữu nghị cách mạng.
 
Cô vừa ngồi xuống, di động chợt rung lên. Có tin nhắn mới từ Giang Lam.
 
Giang Lam: [Chi của tớ, quả nhiên đi đến đâu cũng là tâm điểm, trung tâm của đề tài.]
 
Cái gì vậy? Tự nhiên vô duyên vô cớ nói một câu như vậy.
 
Ôn Chi đang thắc mắc thì Giang Lam đã gửi ảnh chụp màn hình cho cô. Ôn Chi mở lên xem mới thấy đó là ảnh chụp đoạn chat trong nhóm chat của WorldLink Airlines.
 
[Năm nay WorldLink Airlines chúng ta tuyển được một nữ phi công đấy, lúc nãy tôi mới gặp trong căn tin.]
 
[Thế nào? Thế nào?]
 
[Chỉ 2 chữ thôi, đẹp vãi.]
 
[Đẹp cỡ đó luôn hả? Không có ảnh chụp làm bằng chứng, cậu không chụp lén một tấm hả?]
 
[Đều là đồng nghiệp với nhau, chụp lén thì ngại lắm.]
 
[Hôm nay tôi cũng gặp cô ấy trong căn tin, đúng là rất xinh, kiểu người mà vừa gặp sẽ không nhịn được thầm nghĩ trong lòng, mẹ kiếp đây là ai vậy, sao mà xinh thế.]
 
Ôn Chi nhìn lướt qua, đúng là đang thảo luận về mình.
 

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
 
Không phải cô giả vờ bình tĩnh, mà vì cô đã quen rồi. Kể từ hồi học đại học, nữ sinh theo học ngành phi công dân dụng vốn đã hiếm thấy. Khóa của Ôn Chi không phải chỉ có mình cô là nữ phi công, tuy nhiên chỉ có mình cô kiên trì đến cuối cùng. Các nữ sinh khác, có người bị đình chỉ bay từ năm 2 đại học, cũng có người được đưa sang trường Hàng không bên Mỹ mới bị đình chỉ bay.
 
Bởi vì số lượng nữ sinh quá ít nên đám nam sinh của Học viện Hàng không thảo luận rất nhiều về họ. Ôn Chi xinh đẹp nhất nên được bầu chọn là hoa khôi của trường. Trước kia hoa khôi của trường chỉ đến từ chuyên ngành tiếp viên hàng không, ai ngờ sau khi cô vào trường, mọi người đều nói không ngờ hoa khôi năm nay lại đến từ chuyên ngành phi công dân dụng.
 
Giang Lam: [Đây là nhóm chat của tiếp viên hàng không bọn tớ. Bất kể là công ty chúng ta hay là công ty khác, chỉ cần có động tĩnh gì, nhóm chat của bọn tớ đều biết rõ mồn một.]
 
Cuối cùng Ôn Chi cũng trả lời tin nhắn: [Ghê thật.]
 
Giang Lam: [Cậu thấy thế nào?]
 
Ôn Chi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: [Thức ăn trong căn tin thực sự rất ngon, nhất là thịt hầm ớt.]
 
Giang Lam: [???]
 
Giang Lam: [Trò chuyện cả buổi, cậu chỉ nói với tớ là thịt hầm ớt rất ngon thôi hả?]
 
Ôn Chi cười nhạo: [May mà có đàn chị tiếp viên hàng không tốt nghiệp từ Học viện Hàng không nói cho Tả Vân Tề biết. Cậu tự kiểm điểm lại bản thân đi, sao ngay cả chuyện này cũng không nói với tớ một tiếng?]
 
Giang Lam: [Tả Vân Tề muốn tán người ta nên mới trò chuyện đủ mọi thứ với chị ấy nhé.]
 
Đúng lúc Tả Vân Tề bưng cà phê đến, Ôn Chi nói tiếng cảm ơn.
 
Tả Vân Tề còn nhắc đến chuyện huấn luyện viên hướng dẫn phi công mới, Triệu Lãng cũng rất hứng thú, bèn trò chuyện với cậu ấy.
 
“Tôi nghe nói đa số cơ trưởng của WorldLink Airlines đều rất tốt bụng, chẳng qua có mấy người rất thích mắng chửi hậu bối.” Tả Vân Tề cười nói
 
Triệu Lãng cười ha ha: “Bị mắng đã là gì? Trường Hàng không bọn tôi có một thầy biệt danh là Quyền Vương, trực tiếp khiến học trò phun máu lên đồng hồ đo, cho nên tôi thấy bị mắng cũng chỉ như mưa phùn thoáng qua, chỉ cần cho tôi cơ hội thực tập thì tôi sẵn sàng làm chó cho thầy giáo.”
 
Tả Vân Tề giơ ngón cái khen ngợi: “Giác ngộ này, tôi bội phục.”
 
Ôn Chi khẽ cau mày.
 
Triệu Lãng bất đắc dĩ nói: “Đành chịu thôi, đám sinh viên trường Hàng không bọn tôi đều bị mắng từ năm nhất đến năm cuối, có một số huấn luyện viên cứ như mắc hội chứng động cơ, lúc học lý thuyết còn cười nói vui vẻ với bạn, một khi tiếng động cơ thiết bị vang lên thì cả người cứ như tiến vào trạng thái nổi điên. Ban đầu tôi không biết gì nên vẫn cười hớn hở, sau đó bị hỏi thăm mười tám đời tổ tiên một lượt.”
 
Tả Vân Tề tán đồng: “Giảng viên Học viện Hàng không bọn tôi cũng thế.”
 
“Còn Ôn Chi thì sao? Cô bị mắng có ác không?” Triệu Lãng tò mò hỏi.
 
Ôn Chi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng được.”
 
Tả Vân Tề trả lời thay cô: “Ôn Chi vẫn luôn là sinh viên xuất sắc nhất trong đám bọn tôi, các thầy đều coi cậu ấy là bảo bối, sao nỡ mắng cậu ấy.”
 
“Bây giờ thì chưa chắc.” Ôn Chi lắc đầu.
 

Dù sao bây giờ cũng đã vào công ty hàng không, không giống như lúc còn ở trường.
 
Mãi đến khi kết thúc công việc hôm nay, mọi người cũng được làm quen với môi trường công ty và quy trình huấn luyện. Đến khi sắp hết giờ, nhân viên hành chính đến đây, nói rằng ngày mai sẽ thu xếp để mọi người gặp gỡ huấn luyện viên bay của mình.
 

 
Sáng hôm sau.
 
Ôn Chi đang ăn sáng, Tống Nguyên Kính hỏi: “Chi Chi, con có muốn lái xe đến công ty không?”
 
“Tạm thời không cần đâu ạ.” Ôn Chi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
 
Tống Nguyên Kính nói: “Nếu con muốn lái xe thì ba sẽ nhường xe cho con lái.”
 
Tống Nguyên Kính là kiến trúc sư, hơn nữa có danh tiếng trong ngành, sân bay mới được xây dựng của Hạ Giang là do ông ấy tham gia thiết kế.
 
Ôn Chi không lái xe, nói: “Dạo này con phải huấn luyện, để con gọi taxi cho nhanh.”
 
Cô đã nói đến nước này, Tống Nguyên Kính cũng không nói thêm nữa.
 
Sau khi đến công ty, Ôn Chi đến phòng họp đa phương tiện. Mấy ngày nay họ đều sẽ huấn luyện ở đây.
 
Mọi người đang trò chuyện về việc gặp mặt huấn luyện viên bay hôm nay, dù sao cũng liên quan đến quá trình thực tập của mình. Ôn Chi không biết mình sẽ được phân phối cho ai, đành phải thuận theo tự nhiên.
 
Cuối cùng, chủ quản huấn luyện đến đây, thông báo mọi người sang phòng họp nhỏ. Mọi người lần lượt được gọi tên, đều đứng dậy rời đi, mãi đến khi người chung quanh đều đi hết, Ôn Chi vẫn ngồi tại chỗ.
 
Cô nhìn về phía chủ quản huấn luyện, đối phương bất đắc dĩ nói: “Người phụ trách của cô vốn là cơ trưởng Tả nhưng hôm nay ông ấy lại đột nhiên xin nghỉ dài hạn, trước mắt công ty đang cố gắng thu xếp một cơ trưởng khác tiếp nhận quá trình huấn luyện thực tập của cô.”
 
Ôn Chi nhạy bén phát hiện hai chữ “cố gắng”.
 
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt chủ quản, hỏi: “Chủ quản Tần, xin hỏi nếu công ty không tìm được người tiếp nhận tôi thì tôi phải làm sao đây?”
 
Tần Nham cũng rất bất đắc dĩ, thực sự là vì chuyện xảy ra quá đột ngột. Anh ấy an ủi: “Công ty đang bàn bạc với cơ trưởng khác, sẽ cố gắng cho cô thực tập cùng lứa với những người khác.”
 
Ôn Chi im lặng nhìn anh ấy bằng đôi mắt dò xét, bởi vì Tần Nham vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
 
“Nếu thật sự không tìm được cơ trưởng tiếp nhận thì có lẽ, cô phải chờ đến đợt huấn luyện kế tiếp.”
 
Câu nói của Tần Nham vang lên bên tai Ôn Chi, chẳng khác nào tiếng sấm nổ vang.
 
Hôm qua, Tả Vân Tề còn nói nếu không thể chờ đến lượt huấn luyện thì phải chờ một hai năm sau, không ít người đều rơi vào tình trạng này. Ôn Chi không ngờ hôm nay mình lại trở thành một trong số “không ít người” ấy.
 
Sau khi Tần Nham rời đi, cô ngồi mình trong phòng họp rộng lớn.

 
Rõ ràng 10 phút trước, mọi người vẫn đang vui vẻ hào hứng thảo luận thầy huấn luyện tương lai của mình là ai, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, chỉ còn một mình cô ở đây.
 
Chờ mấy phút, Ôn Chi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Lam.
 
Cô biết hôm nay Giang Lam được nghỉ.
 
Ôn Chi: [Công ty chúng ta có cơ trưởng họ Tả không? Có phải ông ấy mới xin nghỉ không?]
 
Giang Lam nhanh chóng trả lời: [Đúng là có một cơ trưởng họ Tả, cơ mà tớ không biết ông ấy có xin nghỉ hay không.]
 
Giang Lam: [Sao vậy?]
 
Ôn Chi: [Hôm nay vốn là ngày gặp mặt huấn luyện viên của bọn tớ nhưng chủ quản lại báo với tớ, cơ trưởng Tả vốn là người phụ trách của tớ đột nhiên xin nghỉ, bây giờ không có ai hướng dẫn huấn luyện cho tớ.]
 
Giang Lam: [Tại sao lại như vậy?]
 
Giang Lam: [Cậu chờ tớ mấy phút, tớ sẽ đi hỏi ngay.]
 
Ôn Chi im lặng cầm điện thoại, chờ Giang Lam đi hỏi thăm. Nhưng chờ mãi mà không thấy cô ấy gọi điện thoại cho mình.
 
Phòng họp thật sự quá yên tĩnh, dường như Ôn Chi không chịu nổi nên đứng dậy.
 
10 phút sau, cuối cùng điện thoại của Ôn Chi cũng đổ chuông.
 
Là Giang Lam gọi đến.
 
Ôn Chi bắt máy: “Tình hình sao rồi?”
 
Giang Lam thở dài: “Tớ hỏi thăm rồi, cơ trưởng Tả xin nghỉ thật, hơn nữa nghe nói ông ấy xin nghỉ dài hạn tận một tháng.”
 
Ôn Chi khẽ mím môi, bàn tay siết chặt điện thoại.
 
Giang Lam nói: “Tạm thời cậu đừng sốt ruột. Tuy rằng cơ trưởng Tả xin nghỉ nhưng công ty chúng ta thiếu gì cơ trưởng, chẳng qua chỉ là hướng dẫn nhân viên mới thực tập mà thôi, làm gì có chuyện bỏ rơi một mình cậu?”
 
Thấy Ôn Chi nãy giờ vẫn không nói một lời, Giang Lam lại nói tiếp: “Hơn nữa cơ trưởng Tả rất hiền lành, nổi tiếng là cơ trưởng biết dạy dỗ học trò, cho nên công ty giao cậu cho ông ấy chứng minh công ty rất coi trọng cậu. Dù sao cậu cũng là nữ phi công đầu tiên mà WorldLink Airlines mới tuyển dụng trong mấy năm qua, là gương mặt đại diện của công ty cơ mà.”
 
Cuối cùng Ôn Chi cũng bật cười, nhưng lại là cười khổ.
 
Cô nói: “Chẳng trách người ta thường bảo, đôi khi may mắn cũng là một phần của thực lực. Cậu xem, tớ còn chưa bắt đầu thực tập mà đã gục ngã trước chuyện này.”
 
Giang Lam cũng rất bất đắc dĩ. Run rủi thế nào mà lại đen đủi đúng vào thời điểm này.
 
“Công ty nói thế nào?” Giang Lam hỏi tiếp.
 
Ôn Chi coi như bình tĩnh: “Họ nói sẽ cố gắng thu xếp người khác nhưng nếu thật sự không có ai tiếp nhận tớ, tớ phải chờ đợt huấn luyện kế tiếp.”
 
Giang Lam tức giận mắng: “Sao lại vô trách nhiệm thế cơ chứ!”
 
Ôn Chi chợt nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Chắc cơ trưởng Tả không chỉ hướng dẫn mình tớ đâu nhỉ?”
 
Giang Lam cắn môi. Cô ấy vốn không định nói nhưng Ôn Chi thật sự rất nhạy bén, đành phải nói vòng vo: “Cậu cũng biết, có một số cơ trưởng tính nết tệ hại đến nỗi chó cũng chê, hơn nữa rất thích mắng chửi học trò, cậu không đi theo họ là chuyện tốt.”
 

“Họ chê tớ là nữ phi công chứ gì?” Ôn Chi vạch trần sự thật.
 
Giang Lam không dám lên tiếng.
 
Thực ra công ty thật sự rất coi trọng Giang Lam, đặc biệt giao cô cho cơ trưởng Tả tính tình ôn hòa nhất, lại biết dạy dỗ học trò nhưng đúng lúc này, cơ trưởng Tả lại có việc gấp trong nhà nên đột nhiên xin nghỉ dài hạn. Các nam phi công khác thì rất dễ tìm người tiếp nhận nhưng đến lượt Ôn Chi, một số cơ trưởng lại không bằng lòng, sợ cô là nữ nên yếu ớt, không mắng được cũng không đánh được.
 
Huống chi, dạy dỗ bọn họ không phải là bổn phận của người ta, họ chịu tiếp nhận là vì tốt bụng. Nhưng nếu không ai muốn tiếp nhận, công ty cũng không thể ép họ.
 
Thế là tạo nên tình huống hiện tại, những người khác đều có thầy hướng dẫn, chỉ dư lại một mình Ôn Chi.
 
Lúc này, Giang Lam bỗng nói: “Hay là cậu nói với anh Vi Khiêm một tiếng, tuy rằng anh ấy đang thường trú ở châu Âu nhưng dù sao cũng là cơ trưởng thâm niên của WorldLink Airlines chúng ta. Muốn tìm một người hướng dẫn cậu thực tập thì vẫn dễ dàng chứ nhỉ.”
 
“Không cần.” Ôn Chi từ chối quả quyết.
 
Giang Lam thật sự tức giận vì tính cách ngang bướng của cô, nói thẳng: “Đó là anh trai ruột của cậu! Cậu ngượng nghịu cái gì!”
 
Ôn Chi nói thẳng: “Tớ không muốn dựa dẫm anh ấy, cùng lắm thì tớ chờ đến đợt huấn luyện kế tiếp là được.”
 
Giang Lam thật sự bó tay. Bản chất của Ôn Chi rất cứng đầu, chuyện mà cô đã khăng khăng một mực thì không ai có thể thay đổi.
 
Sau khi cúp máy, Ôn Chi bước đi hai bước, không muốn ngồi xuống ghế nên dứt khoát ngồi trên bậc thang trước bục phát biểu của phòng họp, có cảm giác không nói nên lời.
 
Cứ như thể ông trời đang kể cho cô nghe một câu chuyện cười không buồn cười chút nào.
 
Rõ ràng cô đã cố gắng hết sức, kiên trì đến lúc này.
 
Lại vì đột nhiên không ai chịu tiếp nhận cô nên không được huấn luyện.
 
Ôn Chi không phải là người đa sầu đa cảm nhưng vào thời điểm này, cô vẫn không nhịn được buồn bã khó chịu.
 
Chung quanh yên ắng đến đáng sợ, cô ngồi trong phòng họp một mình, cảm xúc cũng bị phóng đại đến cực hạn.
 
Cuối cùng, cô khoanh tay quanh chân, trực tiếp vùi mặt vào đầu gối.
 
Không biết trôi qua bao lâu, bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên, Ôn Chi ngẩng đầu nhìn theo phản xạ.
 
Cố Vấn Chu trong bộ đồng phục cơ trưởng xuất hiện ở cửa, nhìn Ôn Chi hỏi: “Không ai báo cho cô biết đến phòng họp số 3 à?”
 
Ôn Chi mờ mịt nhìn anh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
 
Lúc này, Cố Vấn Chu mới bình ổn hơi thở, cũng chú ý đến trạng thái của Ôn Chi. Cô ngồi một mình trên bậc thang của bục phát biểu, hai tay ôm chân, vẻ mặt buồn bã, trông rất giống mèo con bị vứt bỏ ven đường.
 
Đây là lần đầu tiên cô để lộ dáng vẻ yếu đuối như thế này.
 
“Xin lỗi, tôi nhận được thông báo đột xuất nên đến hơi trễ.” Cố Vấn Chu giải thích.
 
Ôn Chi chớp mắt, dường như vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
 
Cố Vấn Chu giơ tư liệu mới nhận được trong tay, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phụ trách cô.”
 
Thoáng chốc, anh thấy đôi mắt đen láy phủ kín sương mù của Ôn Chi bỗng tỏa ánh sáng rực rỡ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận