Đến bên ngân hà

Ôn Chi nhất thời đứng dậy từ bậc thang, mong chờ nhìn Cố Vấn Chu, không thể tin nổi: “Anh sẽ huấn luyện cho tôi ư?”
 
“Sao? Cô không muốn hả?” Thấy biểu cảm của cô, Cố Vấn Chu thật sự kinh ngạc. Tuy rằng anh và Ôn Chi chỉ mới gặp nhau mấy lần nhưng chỉ cần mấy lần đó cũng đủ để anh biết sơ sơ về tính cách của cô. Cô gái này mặc dù sở hữu gương mặt dịu dàng, thoạt nhìn yên tĩnh ngoan ngoãn nhưng trên thực tế, tính cách của cô rất lạnh nhạt, hơn nữa rất giỏi nhẫn nại, có lẽ là vì liên quan đến việc cô học phi công nhiều năm nên được huấn luyện sự bình tĩnh.
 
Bây giờ, anh hiếm khi mới thấy đôi mắt hạnh của cô tròn xoe, để lộ vẻ mặt hoạt bát của một cô gái trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, tại vì không có ai thông báo với tôi.”
 
“Tôi cũng mới nhận được thông báo nửa tiếng trước.” Cố Vấn Chu cũng không nghi ngờ gì.
 

 
Nửa giờ trước.
 
Cố Vấn Chu được trưởng bộ phận phi công Quý Hàng gọi vào văn phòng. Anh vừa vào phòng đã hỏi: “Thầy tìm em có việc gì vậy ạ?”
 
“Trong công ty phải gọi là trưởng bộ phận Quý.” Quý Hàng ngẩng đầu nhìn anh rồi nghiêm túc nói.
 
Được rồi, xem ra hôm nay ông cụ không có tâm trạng nói đùa với mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Vấn Chu nghiêm trang hỏi: “Trưởng bộ phận Quý, xin hỏi ngài gọi tôi đến đây là vì chuyện gì?”
 
“Đã là người lớn rồi mà vẫn không đứng đắn gì cả.” Quý Hàng bỗng nhìn anh rồi nói một câu.
 
Cố Vấn Chu sửng sốt, hôm nay ông cụ ăn nhầm pháo đốt à?
 
Thực ra Quý Hàng cũng không già lắm, chí ít còn chưa đến lứa tuổi bị Cố Vấn Chu gọi là ông cụ. Năm nay ông ấy vừa tròn 50, thuộc loại phi công thâm niên trong nghề.
 
Đừng nhìn Cố Vấn Chu ngày thường cứ nghiêm túc lạnh nhạt trước mặt người khác nhưng trước mặt thầy giáo của mình, anh vẫn sẽ nói đùa mấy câu. Dù sao cũng là thầy của mình, đùa giỡn cũng không mất mặt.
 
“Cậu xem cái này trước đã.” Quý Hàng trực tiếp đặt túi công văn lên bàn.
 
Cố Vấn Chu vừa lấy chiếc túi vừa hỏi: “Đây là cái gì vậy ạ?”
 
“Năm nay công ty mới tuyển nhận nữ phi công, cậu thấy thế nào?”
 
Quý Hàng nói đến đây, Cố Vấn Chu cũng mới lấy tư liệu từ trong túi, đúng lúc thấy ảnh thẻ của Ôn Chi. Cô mặc đồng phục phi công của sinh viên, tóc dài được cột cao thành đuôi ngựa, im lặng nhìn vào ống kính, ánh mắt vừa kiên nghị vừa bình tĩnh, hòa tan cảm giác ngoan ngoãn vốn có của gương mặt cô.
 
Cố Vấn Chu nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ, giả vờ lơ đễnh hỏi: “Thế nào là sao?”
 

“Làm học trò của cậu, cậu thấy thế nào?” Quý Hàng cũng chẳng buồn vòng vo mà hỏi thẳng.
 
Cố Vấn Chu hơi bất ngờ: “Làm học trò của em ư? Lúc trước công ty không sắp xếp cho em huấn luyện nhân viên mới cơ mà.”
 
Quý Hàng lộ vẻ không vui, không phải là nhằm vào Cố Vấn Chu. Ông ấy nói thẳng: “Tôi sắp xếp cơ trưởng Tả hướng dẫn nữ phi công này, dù sao tính cách của lão Tả hiền lành nhất trong số các huấn luyện viên, hơn nữa ông ấy cũng biết dạy dỗ học trò. Ai dè gia đình ông ấy gặp chuyện nên xin nghỉ dài hạn, bây giờ không có ai dẫn dắt cô ấy.”
 
Cố Vấn Chu hỏi: “Còn những người khác thì sao ạ?”
 
“Cậu đừng nhắc đến những người khác với tôi, nhắc đến tôi lại bực mình. Lão Tả không phải chỉ dẫn dắt mỗi nữ phi công này, kết quả những người khác thì hay lắm, tiếp nhận nam phi công rất nhanh, đến lượt nữ phi công thì cứ đùn đẩy qua lại, người này không được người kia cũng khó khăn.”
 
Cố Vấn Chu cau mày, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Chỉ vì cô ấy là nữ phi công thôi ư?”
 
“Chứ còn gì nữa! Chỉ vì người ta là nữ phi công nên cứ bảo nữ phi công nhu nhược khó hướng dẫn, mới bị mắng hai câu đã khóc sướt mướt các kiểu.” Quý Hàng không khỏi cười lạnh: “Còn chưa gặp người ta mà đã từ chối đây đẩy. Chẳng lẽ tôi lại cố nhét cho họ? Lỡ họ cố tình huấn luyện sơ sài cho nữ phi công mà tôi vất vả lắm mới chọn được thì tôi biết kêu oan với ai?”
 
Quả thực, Quý Hàng có thể dùng thân phận trưởng bộ phận để ép buộc huấn luyện viên khác hướng dẫn Ôn Chi. Nhưng điều quan trọng là nếu người ta hướng dẫn mà không để bụng thì chi bằng không hướng dẫn cho rồi.
 
“Vậy nên, thầy muốn giao cô ấy cho em à?” Cố Vấn Chu lại cúi đầu xem ảnh thẻ trên tư liệu.
 
Quý Hàng đứng bên cửa sổ, lúc này ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời quang đãng không một gợn mây, thậm chí có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng động cơ máy bay nổ trên bầu trời. Ông ấy trầm giọng nói: “Vấn Chu, cậu có biết trong toàn bộ hệ thống WorldLink Airlines chúng ta có bao nhiêu nữ phi công không?”
 
Cố Vấn Chu suy nghĩ rồi trả lời: “Con số cụ thể thì em không biết nhưng hẳn là sẽ không quá 30 người.”
 
“Đầu năm nay đã có 2 người ngừng bay vì chuẩn bị mang thai, hiện giờ trong hệ thống bay của WorldLink Airlines, tính cả cơ trưởng và cơ phó chỉ có tổng cộng 27 người là nữ.” Quý Hàng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hơn nữa, nói ra cậu cũng không dám tin đâu, không có một nữ phi công nào thường trú lại trụ sở chính chúng ta.”
 
WorldLink Airlines cũng được coi là công ty top đầu trong số các hãng hàng không trong nước. Ngay cả công ty họ cũng thiếu thốn nữ phi công, các hãng hàng không khác cũng sẽ không chênh lệch nhiều.
 
“Trước khi tuyển dụng nữ phi công mới này, đã nhiều năm rồi công ty chúng ta không có nữ phi công mới nhậm chức, cho nên năm nay tôi chống lại ý kiến của mọi người tuyển dụng Ôn Chi này. Hơn nữa cậu xem lý lịch của cô ấy đẹp biết bao, cho dù so sánh với đám nam phi công kia, cô ấy cũng đứng đầu.”
 
Lúc này, Cố Vấn Chu đã xem hết lý lịch của Ôn Chi.
 
Thậm chí cô còn là sinh viên xuất sắc nhất trong lứa sinh viên tốt nghiệp của Học viện Hàng không năm nay. Giải thưởng này, Cố Vấn Chu cũng từng đạt được.
 
Để cổ vũ sinh viên chuyên ngành phi công, mỗi năm nhà trường sẽ phát giải thưởng sinh viên xuất sắc nhất khóa.
 
Họ chẳng những cùng trường mà còn cùng nhận được giải thưởng này.
 
Nhìn anh, Quý Hàng không khỏi thở dài: “Vấn Chu, cậu nên biết rằng con đường của cậu quá trôi chảy, cho dù là tôi ở lứa tuổi của cậu, cùng lắm cũng chỉ được thăng chức cơ trưởng mà thôi, còn cậu giờ đây đã trở thành cơ trưởng huấn luyện viên. Lúc trước nội bộ công ty cũng có ý kiến, cho rằng lý lịch của cậu quá nông cạn, tạm thời không nên dẫn dắt học trò.”
 
Trong nội bộ WorldLink Airlines, Cố Vấn Chu không chỉ đơn giản là danh nhân, anh còn có một truyền kỳ khác, đó là thi đâu đỗ đấy. Từ cơ phó đến cơ trưởng, từ cơ trưởng đến huấn luyện viên, giữa chừng có bao nhiêu kỳ thi, thế mà anh chưa từng thi rớt lần nào, cũng chính vì thế nên sau khi đạt được đủ giờ bay, anh mới thuận lợi thăng chức thành cơ trưởng.
 
“Sao cậu không nói gì? Cậu cũng không muốn hả?” Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm vào sơ yếu lý lịch của Ôn Chi, Quý Hàng hỏi.
 

Cố Vấn Chu cười khẽ: “Không phải thế. Em chỉ nghĩ rằng, chẳng phải thầy đã dạy dỗ được cơ trưởng trẻ tuổi nhất WorldLink Airlines hay sao.”
 
Quý Hàng sửng sốt, khi hoàn hồn mới biết Cố Vấn Chu đang nói chính mình. Anh không phải là cơ trưởng trẻ tuổi nhất WorldLink Airlines thì ai còn vào đây?
 
“Thế thì em phải tranh thủ trò giỏi hơn thầy, dẫn dắt một nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất mới được.”
 
Quý Hàng bật cười: “Thằng nhóc này.”
 
Cố Vấn Chu đặt sơ yếu lý lịch vào túi công văn, sau đó nói thẳng: “Em đi trước đây.”
 

 
Sau khi rời khỏi văn phòng của Quý Hàng, Cố Vấn Chu chạy thẳng đến phòng họp nhỏ.
 
Không ngờ lại thấy Ôn Chi không có ở đó.
 
Vậy nên anh lập tức chạy đến phòng họp đa phương tiện, không ngờ lại bắt gặp Ôn Chi cô đơn một mình ở đây.
 
Lúc này, Ôn Chi cũng đã nắm rõ tình hình, đúng như Giang Lam đã nói, thực ra công ty rất coi trọng cô. Tuy rằng cơ trưởng Tả xin nghỉ nhưng lại nhanh chóng thu xếp huấn luyện viên mới cho cô, mà người này, chính là Cố Vấn Chu.
 
Nói cách khác, giờ đây anh đã trở thành thầy của cô.
 
“Vậy thì bây giờ chúng ta đến phòng họp số 3 nhé?” Ôn Chi thử hỏi, cứ như sợ Cố Vấn Chu sẽ đổi ý.
 
Thấy thái độ của cô, mặc dù mặt ngoài Cố Vấn Chu vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng đã nở nụ cười.
 
Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi.
 
Anh cầm túi hồ sơ, xoay người đi đằng trước, Ôn Chi đi theo sau.
 
Hai người đi một trước một sau, Ôn Chi chậm hơn anh nửa bước.
 
Cố Vấn Chu không cầm túi hồ sơ cho đàng hoàng mà chỉ xách bằng hai ngón tay, lúc bước đi, túi hồ sơ lại vỗ lên đùi.
 
Ôn Chi đi đằng sau, có cảm giác như vận mệnh đang trêu đùa mình.
 
Theo lý thuyết, vào thời điểm này, cô nên cảm thấy vui sướng vì được cứu lên từ thung lũng. Ban đầu Ôn Chi cũng có cảm giác đó, vừa vui sướng vừa bất ngờ nhưng sau khi tỉnh táo, cô lại cảm thấy thật khó tin.
 
Không ngờ cô lại phải học huấn luyện với Cố Vấn Chu.

 
Không phải Ôn Chi nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của Cố Vấn Chu, mà là Ôn Chi học phi công bao lâu nay, cắn răng chịu đựng mọi gian khổ, phần lớn công lao đều nhờ Cố Vấn Chu. Mỗi lần gặp trắc trở, cô sẽ ép mình phải nhớ lại những lời cười nhạo ngày xưa.
 
Bây giờ cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ chờ cô thực tập thành công, trở thành phi công hàng không dân dụng chính thức, sau đó thật sự bắt Cố Vấn Chu nuốt lại những lời từng nói?
 
Cảm giác này… Thật sự là vừa sung sướng vừa kích thích.
 
May mà chẳng mấy chốc đã đến phòng họp số 3, Ôn Chi và Cố Vấn Chu trực tiếp vào phòng.
 
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Ôn Chi im lặng chờ đối phương lên tiếng.
 
Nhưng Cố Vấn Chu chỉ rút sơ yếu lý lịch của cô từ túi hồ sơ trong suốt rồi lật xem, không nói chuyện ngay lập tức mà cứ dán mắt vào sơ yếu lý lịch của cô.
 
Phòng họp này không lớn, trong không gian chật hẹp, hai người cứ thế ngồi đối mặt nhau, lại không nói một lời.
 
Ôn Chi ngẫm nghĩ rồi quyết định chủ động mở lời.
 
“Cơ trưởng Cố, có cần tôi tự giới thiệu không?” Cô hỏi.
 
Cố Vấn Chu khẽ gật đầu. Ôn Chi lập tức nghiêm túc nói: “Chào anh, tôi tên là Ôn Chi, tốt nghiệp từ Học viện Hàng không.”
 
Sau đó, Ôn Chi giới thiệu ngắn gọn các loại giấy phép, chứng chỉ mà mình sở hữu, tổng thời gian bay đạt được.
 
“Cô là ICAO 5 hả?” Cố Vấn Chu bỗng hỏi.
 
Ôn Chi hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Vâng.”
 
*ICAO (International Civil Aviation Organization) là kỳ thi tiếng Anh của phi công hàng không dân dụng, bình thường sẽ yêu cầu sinh viên chuyên ngành phi công đạt được ICAO cấp 4, bởi vì cấp 5 cực kỳ khó, thuộc cấp chuyên gia.
 
Thấy Cố Vấn Chu nhìn mình, Ôn Chi giải thích: “Do hoàn cảnh gia đình nên tôi từng sống ở nước ngoài 4 năm, vậy nên tiếng Anh có thể coi là nửa tiếng mẹ đẻ của tôi.”
 
Tống Nguyên Kính là kiến trúc sư, trước kia từng sang văn phòng bên Mỹ làm việc mấy năm. Thế nên trước khi vào tiểu học, Ôn Chi vẫn sống ở nước ngoài.
 
Cố Vấn Chu gật đầu, chẳng trách, dù sao thì phi công không có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh thì không được xin ICAO cấp 6. Hãng hàng không trong nước chỉ yêu cầu sinh viên tốt nghiệp chí ít đạt được ICAO 4, không thì hoàn toàn không thể tiến vào đường bay.
 
Anh bật cười trong lòng, chẳng trách Quý Hàng lại khen cô xuất sắc. Người bình thường thi ICAO 4 cũng sống dở chết dở, còn cô vừa tốt nghiệp đã vượt qua cấp 5.
 
Sơ yếu lý lịch của cô thực sự rất đầy đủ chỉn chu, gần như không thể xoi mói.
 
Cố Vấn Chu ngẩng đầu hỏi: “Bây giờ chỉ còn câu hỏi cuối cùng, vì sao cô lại muốn làm phi công?”
 
Thực ra, câu hỏi này rất khuôn mẫu. Trước kia thi tuyển chọn phi công, Ôn Chi cũng bị hỏi câu này. Cô nhớ mình trả lời rất hùng vĩ bao la, còn chọc giám kháo bật cười.
 
Còn bây giờ, nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng Ôn Chi lại có cảm giác khác thường.
 
Lúc này Cố Vấn Chu cụp mi mắt, lông mi vừa dài vừa dày, đuôi mắt hẹp dài lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách.
 
Ôn Chi hắng giọng, giọng nói trong trẻo sạch sẽ vang lên trong phòng họp: “Khoa Phục đuổi theo mặt trời, Hằng Nga chạy theo vầng trăng, theo đuổi bầu trời là ước mơ đã có từ thời xa xưa. Mà tôi, với tư cách là một người sống trong thời đại công nghệ phát triển, cũng có ước mơ được bay lên trời. Bởi vì khi trở thành phi công, chúng ta là những người có thể bầu bạn với bầu trời, vươn đến gần ngân hà nhất trên hành tinh này.”

 
Nói xong, Ôn Chi im lặng cảm khái trong lòng: Ôn Chi ơi là Ôn Chi, mày cũng biết nói lời sáo rỗng rồi đấy. Rõ ràng động lực lớn nhất để trở thành phi công của mày là bắt người đàn ông trước mắt nuốt lại những lời từng nói cơ mà.
 
Nghe xong câu trả lời này, Cố Vấn Chu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của cô, chờ mãi mà không nói một lời.
 
Mặt ngoài Ôn Chi vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng hơi thấp thỏm.
 
Mãi đến khi Cố Vấn Chu đứng dậy, một tay chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, lướt qua dải ngăn cách trên bàn đến gần Ôn Chi, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào Ôn Chi không chớp mắt.
 
Giờ khắc này, tiếng động cơ máy bay gào thét ngoài cửa sổ dường như đang dần dần biến mất.
 
“Rất tốt.” Nhìn cô, Cố Vấn Chu dừng lại trong chốc lát, giọng nói vừa trầm vừa lạnh nhạt: “Tiết học đầu tiên mà tôi dạy cô hôm nay, đó là vứt bỏ ảo tưởng.”
 
Ôn Chi ngây người.
 
“Bởi vì bay không phải là công việc vừa lãng mạn vừa tiêu sái, nó vừa nghiêm túc vừa phức tạp, cần thiết chấp hành mỗi một mệnh lệnh một cách nghiêm ngặt nhất, không được phép sai sót.”
 
Ôn Chi mím môi, trong lòng hơi hối hận.
 
Cô thực sự không nên qua loa lấy lệ Cố Vấn Chu như thế.
 
“Vâng, tôi sẽ nghiêm khắc ghi nhớ lời dạy của anh hôm nay.”
 
Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn Cố Vấn Chu, không thẹn quá thành giận cũng không lúng túng xấu hổ, mà trả lời rất nghiêm túc.
 
Cố Vấn Chu không khỏi kinh ngạc. Vì sự bình tĩnh của cô, cũng vì thái độ lạnh nhạt của cô.
 
Anh cúi đầu che giấu ý cười trong đôi mắt.
 
Cô nàng này, thực sự rất đặc biệt.
 
Sau đó không còn gì để nói, Cố Vấn Chu chuẩn bị cho cô ra về.
 
Lúc đứng dậy, Ôn Chi chợt nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: “Cơ trưởng Cố, sau này tôi nên làm cách nào để liên lạc với anh?”
 
Cố Vấn Chu định nói, chẳng phải cô đã có số điện thoại của tôi rồi à? Nhưng Ôn Chi lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh: “Tôi có thể kết bạn WeChat với anh không?”
 
Trái tim Cố Vấn Chu chợt đập nhanh một nhịp, cứ như có thứ gì đó đâm vào tim mình.
 
Anh không nói lời nào, chỉ là kết bạn WeChat mà thôi.
 
“Cũng được.” Cố Vấn Chu lạnh lùng gật đầu.
 
Nghe giọng điệu của anh, Ôn Chi cảm thấy anh không muốn cho lắm. Vậy nên cô cầm điện thoại, do dự không biết có nên hỏi để mình quét mã QR của anh hay là để anh quét mã QR của mình.
 
Ngay sau đó, mã QR hiển thị trên màn hình điện thoại đã được đưa đến trước mặt Ôn Chi, chờ cô quét mã kết bạn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận