Đến bên ngân hà

Khi Ôn Chi trở về, chương trình huấn luyện vẫn chưa bắt đầu, những người khác đều đang ngồi trong phòng họp.
 
Vừa thấy cô xuất hiện, Tả Vân Tề lập tức hỏi: “Chi Chi, cậu sao rồi? Cậu được cơ trưởng nào dẫn dắt?”
 
Những người khác cũng đều nhìn về phía cô. Bởi vì lúc nãy họ đều rời đi, chỉ mình Ôn Chi ở lại. Sau này họ quay về phòng họp lớn, hỏi thăm tin tức mới biết cơ trưởng Tả - người vốn nên huấn luyện Ôn Chi – đã xin nghỉ dài hạn, rất có khả năng Ôn Chi không thể huấn luyện cùng khóa với mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi chống tay lên trán, lâm vào trầm tư.
 
“Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ công ty thật sự không tìm được cơ trưởng khác hướng dẫn cậu?” Tả Vân Tề sốt ruột thay cô.
 
Làm bạn học cùng trường 4 năm, cậu ấy và Ôn Chi thật sự rất thân thiết với nhau, cũng biết Ôn Chi đã cố gắng cỡ nào. Cậu ấy sợ Ôn Chi sẽ bị chậm trễ.
 
“Cơ trưởng Cố.” Cuối cùng, Ôn Chi thản nhiên trả lời.
 
Tả Vân Tề sửng sốt: “Cơ trưởng Cố nào?”
 
Họ Cố không phải là họ hiếm, công ty bọn họ không chỉ có một cơ trưởng Cố.
 
Triệu Lãng bỗng lên tiếng: “Không phải là cơ trưởng Cố Vấn Chu đấy chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nghe cái tên này, những người ngồi chung quanh Ôn Chi đều duỗi cổ nhìn về phía cô.
 
Ôn Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
 
“Vãi, đỉnh của chóp.” Tả Vân Tề hâm mộ: “Không ngờ lại là cơ trưởng Cố dẫn dắt cậu.”
 
Nhưng Triệu Lãng lại lẩm bẩm: “Nhưng tớ nghe nói trước kia cơ trưởng Cố chưa từng dạy học trò, huấn luyện thực tập thì vẫn là cơ trưởng lâu năm có kinh nghiệm dày dặn hơn.”
 
Ôn Chi lại không để bụng: “Có người chịu dẫn dắt tôi, tôi đã cảm ơn trời đất rồi.”
 
Cô còn tưởng mình phải thật sự chờ đến đợt huấn luyện kế tiếp.
 
“Đúng đấy, chúng ta có thể tốt nghiệp từ trường Hàng không, mấy loại giấy tờ như giấy phép phi công tư nhân, giấy phép phi công thương mại, chứng chỉ quy tắc bay bằng thiết bị đều thi đậu hết, chẳng lẽ lại không thể vượt qua kỳ thực tập?” Tả Vân Tề hất cằm về phía Ôn Chi: “Huống chi cũng không nhìn xem Chi Chi nhà mình là ai, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của Học viện Hàng không đấy nhé.”
 
Ôn Chi được cậu ấy khen ngợi đến nỗi lắc đầu nguầy nguậy: “Bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu hết.”
 
Buổi tối tan làm, Giang Lam đi thẳng đến công ty đón cô đi ăn cơm.
 
Cô ấy vốn định an ủi cô một phen, dù sao thì thực tập cũng là chuyện quan trọng, không ai muốn chậm trễ thời gian. Nhưng khi nghe Ôn Chi nói hiện giờ Cố Vấn Chu sẽ phụ trách quá trình thực tập của mình, Giang Lam khựng lại thật lâu, bỗng nhiên nghiêm túc đề nghị: “Chi Chi, hay là cậu suy xét cơ trưởng Cố thử xem?”
 
“Cậu điên à?” Ôn Chi cười nói.
 
Giang Lam lại vui vẻ nói: “Cậu ngẫm lại mà xem, đã bao nhiêu lần cậu gặp anh ấy rồi? Duyên phận của các cậu quả thật tuyệt không thể tả! Hồi trước cậu đòi học phi công nhưng nếu không gặp được anh ấy, nói không chừng cậu sẽ bỏ cuộc ấy chứ. Hơn nữa chuyến bay về nước của cậu là do anh ấy cầm lái, sau này lại gặp được anh ấy trong đại hội trên không, ngay cả thực tập cũng là anh ấy dẫn dắt cậu.”
 
“Đây là duyên phận trời đất tạo nên gì vậy!”
 
Ôn Chi: “…”

 
Cô thực sự không thể cãi lại, bèn đánh trống lảng: “Tối nay ăn gì? Lúc nãy cậu bảo an ủi tớ nên sẽ bao hết đấy nhé.”
 
“Cậu đã có cơ trưởng Cố rồi, tớ còn an ủi gì nữa?” Giang Lam lập tức không thừa nhận.
 
Ôn Chi nhanh chóng giơ tay lên: “Cậu ăn nói cẩn thận một chút.”
 
Cái gì gọi là cô đã có cơ trưởng Cố rồi? Chẳng lẽ Cố Vấn Chu là của cô chắc?
 
Giang Lam cười hớn hở: “Cậu cứ chờ mà xem, ngày mai đa số phụ nữ độc thân trong công ty đều sẽ hỏi thăm rốt cuộc Ôn Chi là ai đấy nhé.”
 
Ôn Chi cạn lời, nói thẳng: “Thế thì cậu càng nên bao tớ ăn cơm để an ủi tớ trước.”
 
Giang Lam: “Được rồi, tớ bao cậu trước, chờ cậu thực tập xong, bắt đầu cầm lái, tớ nhất định phải bắt cậu bao tớ tám bữa mười bữa!”
 
Tuy rằng hiện tại Ôn Chi không có thu nhập nhưng tương lai của phi công thật sự xán lạn hơn tiếp viên hàng không rất nhiều. Nhất là một khi thực tập thành công, được phép tham gia vào vận chuyển hàng không, thu nhập tổng thể sẽ tăng lên trên diện rộng.
 
Ôn Chi giơ tay làm dấu OK: “Mượn lời chúc phúc của cậu nhé.”
 

 
Ôn Chi không ngờ, lần này lại là lần cuối cùng mình gặp Cố Vấn Chu trong giai đoạn huấn luyện nhân viên mới.
 
Kế tiếp là huấn luyện lý thuyết nền tảng, giai đoạn này khá là lâu, kéo dài khoảng một tháng rưỡi.
 
Trùng hợp ở chỗ, huấn luyện lý thuyết nền tảng đã có huấn luyện viên chuyên môn phụ trách. Suy cho cùng thì giai đoạn này chủ yếu là đọc sách học bài, không có khả năng bắt các cơ trưởng lương cao đích thân lên lớp dạy học cho họ.
 
Nhưng Ôn Chi khác với mọi người, người ta đến công ty ít nhiều gì vẫn được gặp thầy huấn luyện của mình. Còn Ôn Chi thậm chí không thấy cái bóng của Cố Vấn Chu ở đâu.
 
Cuối cùng, Giang Lam biết tuốt tiết lộ với cô: “Nửa tháng qua cơ trưởng Cố vẫn bay 4 chuyến dài khắp châu Âu, chắc suốt cả tuần không có thời gian rảnh đâu.”
 
Rất tốt. Ôn Chi im lặng nhìn kho câu hỏi, dù sao giai đoạn này cũng phải dựa vào bản thân mình, chứ không phải nhờ cậy thầy huấn luyện. Lỡ như không học thuộc lòng câu hỏi là vấn đề của chính mình.
 
Mãi đến tối thứ sáu hôm nay, hơn 11 giờ tối, Ôn Chi tắm rửa xong, mái tóc còn chưa khô nên vừa phơi khô tóc vừa xem kho câu hỏi.
 
Bỗng nhiên, điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên.
 
Cô lấy điện thoại lên, vừa nhìn màn hình thì lập tức sửng sốt.
 
Bởi vì thứ hiển thị trên màn hình điện thoại là avatar của Cố Vấn Chu, anh gọi điện qua WeChat cho cô.
 
Ôn Chi sửng sốt mấy giây rồi mới quẹt nút màu xanh nghe máy.
 
“Cơ trưởng Cố.” Ôn Chi dè dặt hỏi: “Anh có chuyện gì muốn dặn dò tôi à?”
 
Tiếng cười khẽ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đừng căng thẳng thế, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem dạo này cô huấn luyện sao rồi.”
 
Ôn Chi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười trả lời: “Vẫn ổn.”

 
Thì ra không phải là anh hoàn toàn không quan tâm đến cô, chắc là do chuyến bay quá bận nên mới không có thời gian chú ý đến cô. Suy cho cùng thì đường bay quốc tế vốn rất dài, nhất là bay đến châu Âu, một chuyến bay kéo dài suốt mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù có hai vị cơ trưởng thay phiên nhau cầm lái thì vẫn mệt mỏi tột độ.
 
Ôn Chi đang nghĩ mình có nên chủ động bày tỏ sự quan tâm hay không, dù sao người ta cũng là thầy huấn luyện của mình. Nhưng không chờ cô lên tiếng, đã nghe người đàn ông đối diện hỏi: “Nhiễu hạt và gió cát hiển thị trên màn hình là vì sao?”
 
Ôn Chi ngây người, vì sao là sao?
 
“3, 2…”
 
Còn chưa chờ cô hỏi có chuyện gì, Cố Vấn Chu đã bắt đầu đếm ngược.
 
Ôn Chi cũng không rảnh bận tâm thứ khác, nhắm mắt lại suy nghĩ rồi trả lời: “Khu vực xám nhạt mà mắt thường không thể nhìn thấy trên màn hình.”
 
“Dựa theo đường đẳng áp phân tích thời tiết trên bản đồ mặt đất, chúng ta có thể quyết định cái gì?” Cố Vấn Chu lại chậm rãi hỏi.
 
Ôn Chi trả lời thật nhanh: “Độ dốc áp suất.”
 
Thế là trong mấy phút kế tiếp, Cố Vấn Chu liên tục đặt câu hỏi, Ôn Chi quả thực đối phó không nổi. Mãi đến khi đầu dây bên kia cảm thấy đủ rồi mới dừng lại.
 
Sau khi trải qua quá trình hỏi nhanh đáp nhanh, Ôn Chi cũng không khỏi mờ mịt, họ đang chơi trò gì vậy? Cuộc thi vấn đáp kiến thức à?
 
Cố Vấn Chu ở đầu dây bên kia có vẻ rất vui sướng, nói: “Xem ra cô không khiêm tốn, đúng là huấn luyện vẫn ổn.”
 
Ôn Chi: “…”
 
Cô…
 
“Dù sao tôi phải học thuộc lòng câu hỏi cho kỹ, lỡ không thể vượt qua kỳ thi thì chẳng phải sẽ không không được quyền lên thiết bị mô phỏng hay sao?” Ôn Chi trả lời thản nhiên.
 
Cố Vấn Chu lại cười, chẳng qua nụ cười có vẻ thờ ơ: “Chỉ cần cô có giác ngộ này là được rồi.”
 
Không lâu sau, Ôn Chi bị thu hút bởi giọng nói của Cố Vấn Chu. Lúc trước ở trên xe, cô đã phát hiện giọng nói của anh nghe rất giống giọng phối âm của nam thần 2D mà mình yêu thích, vừa rồi cô vẫn tập trung trả lời câu hỏi nên không quan tâm cho lắm. Bây giờ bình tĩnh lại, cô mới nhận thấy khi giọng nói của anh lọt vào tai mình thông qua dòng điện, âm sắc lạnh nhạt xa cách như gió mát thổi qua cánh rừng hoàn toàn đâm trúng trái tim của cô.
 
Thế nên lúc trò chuyện với Cố Vấn Chu, Ôn Chi cũng rất hưởng thụ.
 
Ngẫm nghĩ một lát, Ôn Chi quan tâm hỏi han: “Cơ trưởng Cố, tôi nghe nói dạo này anh vẫn bay tuyến quốc tế, bây giờ anh đang nghỉ ngơi ở nhà à?”
 
“Không có.” Cố Vấn Chu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ khách sạn, kiến trúc kiểu châu Âu phản chiếu trong đôi mắt, anh nói: “Lúc này tôi đang ở Frankfort.”
 
Ôn Chi kinh ngạc ngây người. Cô cứ tưởng anh gọi điện cho mình là vì đang nghỉ ngơi.
 
Làm phi công sẽ không liên tục thu xếp chuyến bay, sau khi đạt được số giờ bay nhất định sẽ được sắp xếp kỳ nghỉ. Thế mà anh lại gọi điện cho cô từ Frankfort ư?
 
“Hâm mộ anh ghê, được bay chuyến bay quốc tế.” Ôn Chi chân thành nói.
 

Làm phi công, phúc lợi lớn nhất là được bay đến các nơi trên thế giới, ngắm nhìn cảnh đẹp khắp hành tinh này.
 
Cố Vấn Chu không ngờ cô sẽ thẳng thắn đến thế, dù sao cũng là con gái.
 
Đột nhiên, anh hỏi: “Cô có muốn xem phong cảnh không?”
 
Ôn Chi: “Hả?”
 
Giây kế tiếp, Cố Vấn Chu đã cúp điện thoại.
 
Ôn Chi ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên di động lại đổ chuông lần nữa, lần này Cố Vấn Chu gọi điện thoại video.
 
Trái tim cô run lên, tay cầm điện thoại cũng không vững, suýt nữa làm rơi xuống đất.
 
Tiếng chuông cuộc gọi video đặc trưng của WeChat kéo lại suy nghĩ của cô. Ôn Chi vừa ấn nút nghe máy, chợt nhớ ra mình vẫn đội mũ sấy tóc nên vội vàng kéo xuống. Nhưng khi video được kết nối, cô lại không thấy Cố Vấn Chu.
 
Lúc này, camera điện thoại không nhắm vào gương mặt của anh mà là phong cảnh ngoài ban công khách sạn, nơi xa là những tòa nhà cao chọc trời san sát bên nhau, vẽ nên bức tranh đô thị hiện đại của thành phố này. Nhưng tọa lạc bên cạnh lại là những kiến trúc châu Âu cổ xưa với nóc nhà hình tam giác nhọn để lộ bầu không khí văn hóa phục hưng đặc trưng.
 
Một màu ráng đỏ hiện lên nơi chân trời, ánh sáng mặt trời đỏ au rực rỡ rơi rụng trên những tòa nhà ấy.
 
Vẻ đẹp trung cổ và hiện đại hòa quyện và làm tôn nhau một cách hài hòa nhất vào thời khắc này.
 
“Đẹp quá.” Ôn Chi kìm lòng không đậu cảm khái.
 
Lúc này, Cố Vấn Chu cũng đang nhìn vào màn ảnh. Gương mặt mộc sạch sẽ không chút phấn son của Ôn Chi đang đối diện với anh, cho dù cách camera rất gần nhưng làn da vẫn mịn màng đến nỗi không thấy lỗ chân lông, tóc dài hơi ướt xõa trên vai, cô nâng tay vén tóc dài ra sau lưng, để lộ vành tai trắng nõn.
 
Nốt ruồi son đỏ au mà lần trước anh nhìn thấy giờ đây lại xuất hiện trước mắt anh.
 
Màu đỏ diễm lệ như ánh lửa, cứ như được chấm lên bằng chu sa.
 
Ánh nắng sáng ngời chói mắt, tâm hồn của anh cũng bị lay động, buột miệng nói: “Đúng là rất đẹp.”
 
Ôn Chi thở dài: “Mong rằng tôi cũng sẽ sớm ngày được bay lên đường bay quốc tế.”
 
Nói xong, hai bên đều im lặng. Ôn Chi cảm thấy mình lỡ lời, mình có thể thoải mái nói câu này với Giang Lam nhưng nói với Cố Vấn Chu thì có vẻ không ổn thỏa cho lắm. Quan hệ giữa hai người chưa thân thiết đến mức đó.
 
Bên kia, Cố Vấn Chu chỉ khẽ ừ một tiếng. Sau đó, anh lạnh nhạt nói: “Ngày mai tôi còn phải bay tiếp, cúp máy trước đây.”
 
“Anh cứ bận việc đi.” Ôn Chi vội nói.
 
Giây kế tiếp, cuộc gọi video đã kết thúc. Ôn Chi thậm chí chưa kịp nói chúc ngủ ngon, tuy nhiên lần này cô không tức giận. Suy cho cùng thì người ta làm cơ trưởng, lúc bận trăm công ngàn việc mà vẫn nhớ kiểm tra kiến thức của mình, có thể nói đã rất có trách nhiệm.
 

 
Một tuần sau, Cố Vấn Chu vẫn chưa xuất hiện.
 
Nhưng lần này, Ôn Chi không bị ngắt liên lạc với anh, bởi vì cô thường xuyên nhận được cuộc gọi của anh, vừa bắt máy đã khảo sát kiến thức lý thuyết của cô. Lần này anh còn biến thái hơn, thậm chí không đếm ngược thời gian để cô kịp phản ứng. Vậy nên để đối phó với anh, Ôn Chi phải liều mạng ôn đề bài, ngay cả lúc ăn cơm cũng vừa ăn vừa xem kho câu hỏi trong điện thoại.
 
Tả Vân Tề cứ kêu rên, cô làm vậy là muốn ép nhóm phi công thực tập bọn họ đến đường cùng đây mà. Nhưng Ôn Chi không còn cách nào khác, cô có một ông thầy huấn luyện sẽ khảo sát kiến thức bất cứ lúc nào, tuy rằng Cố Vấn Chu chưa nói nếu cô không thuộc bài thì sẽ xử phạt thế nào nhưng Ôn Chi cho rằng, chắc chắn anh có rất nhiều thủ đoạn nhỏ để tra tấn người ta.
 
Người đàn ông này mặt ngoài có vẻ lạnh lùng thờ ơ nhưng bản chất lại rất xấu bụng.
 
Huống chi, Ôn Chi không muốn thua cuộc trước mặt anh. Những lời anh từng nói lần đầu gặp mặt, Ôn Chi vẫn chưa quên, cũng không dám quên.
 
Có lẽ là để chứng minh cho nữ phi công, cũng có lẽ là để chứng minh bản thân mình.
 

Đối với cách khảo sát kiến thức ác quỷ của Cố Vấn Chu, Ôn Chi chưa bao giờ dị nghị.
 
“Cậu bảo là cậu ra sức học tập như thế là vì tuy rằng cơ trưởng Cố không ở đây nhưng sẽ gọi điện khảo sát kiến thức lý thuyết của cậu bất cứ lúc nào hả?” Giang Lam khoác lên mình bộ đồng phục tiếp viên hàng không, bỗng nhiên đồng tình với Ôn Chi.
 
Hôm nay là ngày nghỉ của cô ấy nhưng cô ấy phải đến công ty để tham gia khóa huấn luyện an ninh. Ai ngờ lại trùng hợp gặp được Ôn Chi, thấy cô ngồi đọc sách trong góc một mình, Giang Lam đặc biệt mua một ly cà phê cho cô, lại kéo cô ra ngoài để thư giãn một lát.
 
Ôn Chi gật đầu: “Đúng rồi, bảy giờ sáng hôm qua, tớ đang đánh răng thì nghe thấy điện thoại đổ chuông.”
 
Giang Lam há hốc miệng, thật sự không nhịn được: “Gì mà biến thái vậy!”
 
“Vẫn được mà, tớ rất biết ơn anh ta vì đã khảo sát tớ, nếu anh ta không rèn luyện tớ kiểu này thì chưa chắc tớ đã nhanh chóng học thuộc lòng kho câu hỏi của công ty đâu.”
 
“Đây mà là rèn luyện hả?” Giang Lam khiếp sợ sờ lên trán cô: “Có phải CPU của cậu bị cháy nên ngu người rồi không?”
 
Ôn Chi nở nụ cười: “Không đến nỗi đó. Chẳng qua tớ cảm thấy, cứ như đang nuôi thú cưng trong điện thoại ấy.”
 
Giang Lam: “Cái gì???”
 
“Cậu không thấy giống à? Tớ không thấy con thú cưng đó nhưng thi thoảng nó lại nhảy ra từ điện thoại của tớ.” Ôn Chi càng nghĩ càng thấy giống, cũng thấy buồn cười, không khỏi cười khẽ thành tiếng.
 
Giang Lam giơ ngón cái khen ngợi: “Cậu đỉnh thật, thế mà cũng dám tưởng tượng.”
 
Coi Cố Vấn Chu là thú cưng trong điện thoại của mình, chỉ mình Ôn Chi mới dám tưởng tượng kiểu đó.
 
“Cơ mà cậu đi theo cơ trưởng Cố cũng rất tốt. Trong WorldLink Airlines, anh ấy vẫn có danh hiệu thần thi cử.” Giang Lam nói.
 
Ôn Chi hỏi lại: “Thần thi cử là sao?”
 
Giang Lam kinh ngạc: “Chuyện này mà cậu cũng không biết hả?”
 
Thế là Giang Lam phổ cập cho Ôn Chi biết về chiến tích huy hoàng của Cố Vấn Chu: kể từ khi gia nhập WorldLink Airlines đến nay, từ giai đoạn thực tập đầu tiên cho đến kỳ thi thăng chức cơ trưởng, anh chưa bao giờ thi rớt.
 
“Vậy nên cậu đã biết vì sao người ta có thể trở thành cơ trưởng trẻ tuổi nhất WorldLink Airlines chưa?”
 
Ôn Chi gật đầu, thần thi cử cơ đấy, đúng là out trình.
 
Giang Lam cười nói: “Cậu có thể học hỏi kinh nghiệm của cơ trưởng Cố, tranh thủ trở thành thần thi cử thế hệ mới.”
 
Ôn Chi nhoài người trên lan can, thả lỏng hai tay, khẽ thở dài: “Ông thầy giấu mặt đã lâu chưa gặp của tớ…” Học hỏi kinh nghiệm được mới là lạ.
 
Nếu Cố Vấn Chu vẫn không xuất hiện trước mặt mình, cô sẽ quên mất gương mặt của anh có hình dạng gì.
 
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng xa cách vang lên gần đó: “Cô đang nhắc tôi à?”
 
“Bộp” một tiếng, ly cà phê trong tay Ôn Chi rơi xuống. May mà trong cốc giấy không còn nhiều cà phê, chẳng qua nó cứ lăn xuống cầu thang, mãi đến khi dừng lại trước một đôi giày da bóng loáng.
 
Ôn Chi cúi đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt của người đàn ông đứng dưới cầu thang
 
Cố Vấn Chu mặc đồng phục cơ trưởng được là ủi thẳng thớm, thắt cà vạt chỉn chu, đứng đó ưỡn thẳng sống lưng, chưa đội mũ cơ trưởng mà được anh dùng một tay kẹp bên eo. Dõi mắt nhìn lại, bộ đồng phục phi công này khiến khí chất lười nhác trên người anh đều bị che giấu, cả người tràn ngập khí chất vừa sắc bén vừa cấm dục.
 
Ôn Chi khiếp sợ vì cái miệng ước gì được nấy của mình.
 
Mình vừa nhắc đến tên của Cố Vấn Chu, thế mà anh lại xuất hiện ngay lập tức?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận