Đến bên ngân hà

Khoảnh khắc lúc nhìn thấy Cố Vấn Chu, Ôn Chi cũng rất bất ngờ.
 
Câu trêu ghẹo của Giang Lam ngay lập tức hiện lên trong đầu cô.
 
... [Duyên phận giữa hai người là duyên trời định đấy à?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một ngày ở công ty vô tình gặp nhau tận hai lần. Trùng hợp quá rồi đấy.
 
Ôn Chi không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn toà nhà WorldLink Airlines bên cạnh một cái. Vì trụ sở chính này vừa mới xây dựng nên diện tích lớn hơn toà nhà nhiều, chừng khoảng hơn hai mươi nghìn mét vuông.
 
Ở một nơi rộng lớn như vậy mà bọn họ lại tình cờ gặp nhau một ngày hai lần.
 
Đến cả Ôn Chi cũng không khỏi nghi ngờ có khi nào trên người mình và Cố Vấn Chu có máy xác định vị trí của nhau hay không.
 
Mặc dù nghĩ thầm trong đầu vậy nhưng Ôn Chi vẫn không chút do dự đi thẳng về phía Cố Vấn Chu.
 
"Xin lỗi, cơ trưởng Cố gọi tôi." Cô dửng dưng vứt ra một câu rồi xoay người đi luôn.
 
Nhưng Thường Hàn Vũ không chỉ không từ bỏ mà còn bám theo cô nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta theo đuôi Ôn Chi tiến về phía Cố Vấn Chu, còn chủ động chào hỏi: "Cơ trưởng Cố."
 
"Vừa rồi cậu làm gì vậy?" Bỗng nhiên Cố Vấn Chu ngẩng đầu lên hỏi cậu ta.
 
Thường Hàn Vũ cười giải thích: "Anh đừng hiểu nhầm, trước đây Ôn Chi cho tôi mượn sổ ghi chép nên bây giờ tôi muốn mời cô ấy đi ăn bữa cơm cảm ơn mà thôi."
 
Cố Vấn Chu lạnh lùng nhìn cậu ta. Anh không cười nên trông khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, đến cả chân mày cũng lộ ra vẻ sắc bén quyết liệt, doạ cho Thường Hàn Vũ vốn còn đang cười đùa hí hửng cũng không dám cười nữa.
 
Hạ Diệc Hành đứng bên cạnh chợt cười rộ lên đầy khinh thường và mỉa mai.
 
Thằng ranh con, dám bày trò bịp bợm trước mặt bọn họ nữa chứ, tưởng không ai biết cậu ta muốn làm gì à?

 
Cố Vấn Chu nhìn Ôn Chi rồi thản nhiên hỏi: "Cô muốn đi ăn với cậu ta à?"
 
"Lúc nãy tôi đã từ chối rồi. Đồng nghiệp với nhau cho mượn sổ ghi chép là chuyện bình thường mà, không cần phải khách sáo như vậy." Ôn Chi nói thẳng.
 
Lúc này tấm lưng căng cứng của Cố Vấn Chu mới từ từ thả lỏng.
 
Anh hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Thường Hàn Vũ sau đó gằn từng chữ một: "Nghe chưa? Cô ấy không đi."
 
Hiện tại Thường Hàn Vũ vẫn chưa nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc. Cậu ta chỉ là một phi công mới, làm gì dám làm mất lòng cơ trưởng chứ? Nếu bị người ta kiếm cớ cho đình chỉ bay thì cậu ta thật sự sẽ khóc không ra nước mắt cho mà xem.
 
"Xin lỗi, tại tôi suy nghĩ không thấu đáo." Thường Hàn Vũ lập tức quay sang xin lỗi Ôn Chi ngay.
 
Sau khi nói xong, cậu ta không dám nán lại đây lâu hơn nữa nên tìm đại một cái cớ rồi chuồn thẳng.
 
Hai tay Cố Vấn Chu vẫn đặt trong túi. Anh nhẹ nhàng hất cằm về phía bóng lưng đang hấp tấp rời đi của Thường Hàn Vũ rồi hỏi: "Cậu ta thường xuyên làm phiền cô à?
 
Ôn Chi biết câu này là hỏi mình nên cô lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy. Trước đây cậu ta chỉ trò chuyện bình thường thôi, hôm nay mới có hành động quá đáng như vậy."
 
"Loại phi công mới này thực tập còn chưa đâu vào đâu mà đã vội vàng theo đuổi con gái nhà người ta rồi. Đúng là không đàng hoàng chút nào." Hạ Diệc Hành đứng bên cạnh khoác vai Cố Vấn Chu rồi dặn dò Ôn Chi: "Nếu lần sau còn xảy ra tình huống tương tự thì cô cứ nói thẳng với huấn luyện viên Cố."
 
Cố Vấn Chu lập tức lườm Hạ Diệc Hành một cái ý bảo anh ấy câm mồm đi.
 
Hạ Diệc Hành bày ra vẻ vô tội: "Tôi có nói sai đâu? Chuyện quan trọng nhất bây giờ là thực tập, thế mà cậu ta lại cứ cố tình chạy tới làm phiền Ôn Chi như thế thì sao cô ấy yên tâm thực tập được nữa? Ôn Chi, cô phải nâng cao cảnh giác với những viên đạn bọc đường này kẻo chậm trễ việc thực tập đấy."
 
Hạ Diệc Hành nói đạo lý rất suôn mồm.
 
Ôn Chi nể mặt anh ấy nên gật đầu: "Cơ trưởng Hạ nói đúng."
 
"Đừng gọi tôi là cơ trưởng, bây giờ tôi mới chỉ là cơ phó thôi." Hạ Diệc Hành thoải mái khoát tay.
 
Ôn Chi gật đầu "Vâng" một tiếng.

 
Thấy vậy, Hạ Diệc Hành lại cười hì hì bổ sung thêm một câu: "Tôi nghe nói cô cũng tốt nghiệp từ Học viện Hàng không. Chúng ta học chung trường với nhau nên cô có thể gọi tôi là đàn anh cũng được."
 
Thật ra thì cái giới hàng không này không hề lớn chút nào. Dù sao thì trong nước cũng chỉ có mấy trường hàng không với chất lượng đào tạo hàng đầu mà thôi.
 
Hơn nữa nhiều công ty hàng không chỉ thích hợp tác với trường đào tạo chính quy nên việc nhiều phi công trong công ty từng học chung một trường là chuyện bình thường.
 
Cố Vấn Chu lạnh lùng nhìn Hạ Diệc Hành phá đám. Chốc lát sau anh không nhịn được nữa nên nói: "Cậu đúng là không biết xấu hổ."
 
"Thì tôi đúng là đàn anh của cô ấy mà." Hạ Diệc Hành liếc anh một cái rồi gật đầu như bừng tỉnh hiểu ra: "Có phải cậu ghen tỵ không? Nào nào nào, qua đây, Ôn Chi, để tôi giới thiệu cho cô."
 
Ôn Chi nhìn anh ấy với vẻ khó hiểu. Sau đó Hạ Diệc Hành chỉ tay vào cái mặt than của Cố Vấn Chu rồi giới thiệu: "Đây là đàn anh Cố của cô."
 
Cố Vấn Chu lập tức giơ tay lên túm lấy cái tay đang quơ quơ trước mặt mình rồi dùng sức bẻ ngoặt một phát.
 
Anh thật sự không hề nương ta chút nào. Tiếng khớp xương bị bẻ răng rắc lọt vào tai khiến người ta ê cả răng.
 
Hạ Diệc Hành vốn không hề đề phòng nên bị Cố Vấn Chu gây khó dễ. Nhưng anh ấy không dám cứng đối cứng với anh, đành vội vàng cầu xin tha thứ: "Đừng mà đừng mà, Cố thần, cơ trưởng Cố, tay tôi là tay của một phi công đấy."
 
Cố Vấn Chu cũng không định bẻ gãy tay Hạ Diệc Hành thật. Anh chỉ muốn cho anh ấy một bài học để anh ấy biết cái gì nên nói cái gì không thôi.
 
Bây giờ thấy Hạ Diệc Hành cầu xin tha thứ, anh mới từ từ buông lỏng tay ra.
 
"Cậu nên rèn luyện thể chất nhiều hơn đi." Cố Vấn Chu liếc anh ấy một cái rồi lạnh nhạt nói.
 
Hạ Diệc Hành kiểu: "..."
 
Mẹ kiếp, lòng tự trọng đàn ông của anh ấy bay hết trơn rồi.
 
Đàn ông sợ nhất là bị chê thể lực yếu kém trước mặt các cô gái đấy.
 

Nhưng anh ấy không dám lắm mồm nữa, chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn.
 
Mặt Ôn Chi vốn không có ý cười nhưng lúc này thấy dáng vẻ như nàng dâu nhà người ta phải chịu ấm ức lại không dám nói của Hạ Diệc Hành, cô lại bị chọc cho phì cười.
 
Ôn Chi vội vàng xin lỗi rồi cố gắng kiềm chế không để mình cười ra tiếng nữa.
 
Lúc Cố Vấn Chu nhìn sang thì chỉ thấy cô khẽ cắn môi quay mặt đi, để lộ gò má trắng nõn.
 
Vì muốn cười không thể cười nên con ngươi trong veo của cô cũng chứa đầy sự vui vẻ.
 
"Buồn cười thì cứ cười đi, không cần phải kiêng dè đâu." Cố Vấn Chu cưỡi khẽ nói thẳng.
 
Cuối cùng Ôn Chi cũng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng, sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Vậy thì ngại quá."
 
Hạ Diệc Hành cạn lời nhìn dáng vẻ cười gian manh của cô: "Trông cô như này mà là ngại à? Đúng là thầy nào trò nấy."
 
Ôn Chi nhướng mày, cảm thấy mình thật oan uổng.
 
Cô làm học viên hai tuần lễ rồi mà mới gặp mặt thầy giáo ngoài đời được một lần, vậy thì giống chỗ nào chứ?
 
Trùng hợp đúng lúc này chuông điện thoại của Ôn Chi vang lên. Cô xin lỗi hai người trước mặt rồi đi sang một bên nghe máy.
 
Hạ Diệc Hành nhân cơ hội này nói nhỏ: "Tôi nói này, cậu có còn lương tâm nữa không vậy? Tôi cố gắng hết sức yểm trợ như vậy mà cậu lại làm thế với tôi."
 
"Yểm trợ ư?" Cố Vấn Chu mỉa mai. Sao anh không biết nhỉ?
 
Hạ Diệc Hành lại nói: "Vừa rồi tôi bảo Ôn Chi tập trung thực tập là để mấy thằng ranh con kia không có cơ hội ra tay đấy. Chẳng phải sau khi kết thúc đợt thực tập này cậu còn phải tự mình kèm cặp cô ấy bay một thời gian nữa sao? Đến lúc đó hai người sớm chiều bên nhau, cậu sẽ có cơ hội bắt lấy trái tim người ta thôi."
 
Sau khi hoàn thành đợt thực tập, các phi công mới sẽ được phân vào các phi hành đoàn bay học tập một thời gian nữa.
 
Bọn họ sẽ ngồi trong buồng lái quan sát cơ trưởng và cơ phó làm việc nhưng toàn bộ hành trình không được tự tay điều khiển máy bay.
 
Hơn nữa đây cũng là khoảng thời gian các phi công mới đi bay cùng huấn luyện viên của mình.
 
Nói thật thì kịch bản mà Hạ Diệc Hành bày ra cũng khá là đáng tin.
 
Đầu tiên là hạ bệ đối thủ cạnh tranh, sau đó lại lợi dụng khoảng thời gian qua lại thường xuyên đó mà bồi dưỡng tình cảm đôi bên.
 

Cố Vấn Chu im lặng chốc lát rồi tàn nhẫn nói: "Cậu đừng có ghép đôi lung tung. Cô ấy không có ý với tôi."
 
Anh vừa dứt lời thì Ôn Chi cũng vừa nghe điện thoại xong.
 
Cô quay lại nói thẳng với anh: "Cơ trưởng Cố, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước nhé."
 
"Để tôi đưa cô về." Cố Vấn Chu chưa kịp suy nghĩ đã há mồm phun ra một câu.
 
Hai người bên cạnh anh bị doạ sợ ngây người.
 
Hạ Diệc Hành rên rỉ: "Còn tôi thì sao?"
 
Hôm nay anh ấy không lái xe, vốn còn đang định đi nhờ xe Cố Vấn Chu về nhà.
 
Còn Ôn Chi thì vô cùng ngạc nhiên: "Như vậy làm phiền anh quá."
 
Cố Vấn Chu liếc cô một cái rồi ra vẻ thoải mái nói: "Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô."
 
Ôn Chi cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu anh định nói gì với mình.
 
Có điều người ta đã nói vậy rồi nên cô cũng không tiện từ chối nữa, đành theo chân Cố Vấn Chu rời đi.
 
Hai người ra về để lại một mình Hạ Diệc Hành đứng ngơ ngác tại chỗ.
 
Chẳng qua sau khi bọn họ đi khuất bóng, Hạ Diệc Hành vốn đang định vào nhóm chat công ty hỏi xem có ai tiện đường đi ngang qua trung tâm thành phố không bất chợt ngẩng phắt đầu lên.
 
Từ từ, vừa rồi Cố Vấn Chu nói cái gì ấy nhỉ?
 
... "Cậu đừng có ghép đôi lung tung. Cô ấy không có ý với tôi."
 
Là "cô ấy không có ý với tôi" chứ không phải tôi không có ý với cô ấy!
 
Sau khi ý thức được điều này, dáng vẻ Hạ Diệc Hành cứ như kiểu vừa phát hiện ra bí mật nào đó vậy.
 
Cố Vấn Chu chó má, tâm tư không trong sáng chút nào!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận