Đến bên ngân hà

Sau khi lên xe Cố Vấn Chu, Ôn Chi vừa thắt dây an toàn xong đã hỏi thẳng: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?"
 
"Chẳng có chuyện gì cả."
 
Người đàn ông bên cạnh cô thản nhiên khởi động xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ôn Chi: "??"
 
Thấy mặt cô đầy vẻ nghi ngờ, Cố Vấn Chu ung dung giải thích: "Hạ Diệc Hành muốn tôi lái xe đưa cậu ta tới trung tâm thành phố nhưng tôi lười nên kiếm cớ từ chối ấy mà."
 
Cho nên! Cô chỉ là một công cụ giúp anh từ chối người khác mà thôi!
 
Như này có nghĩa là gì?
 
Tình anh em cây khế chứ gì nữa.
 
Ôn Chi quay sang nhìn anh rồi cất lời chân thành: "Cơ trưởng Cố, thật ra thì anh có thể nói thẳng với đàn anh Hạ mà?"
 
Cố Vấn Chu khẽ mím môi, một số cảm xúc phức tạp dâng lên dưới đáy mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ trưởng Cố, đàn anh Hạ, phân biệt rõ ràng thật đấy.
 
"Hay là để tôi quay xe về công ty gặp cậu ta lần nữa rồi nói nhé?" Cố Vấn Chu cất giọng lạnh nhạt.
 
Ôn Chi: "..."
 
Không cần phải vậy đâu.
 
Nhưng cô nhạy bén phát hiện ra hình như tâm trạng của Cố Vấn Chu không tốt lắm.
 

Thế nên cô cũng lặng lẽ câm miệng không nói thêm gì nữa.
 
Vì trước đây Cố Vấn Chu đã từng lái xe tới nhà cô rồi nên trong bản đồ vẫn còn lưu vị trí.
 
Suốt quãng đường này khoang xe lặng ngắt như tờ.
 
Ôn Chi cũng không muốn nói chuyện cho lắm. Bây giờ cô càng thích việc trao đổi qua điện thoại với Cố Vấn Chu hơn nên gặp mặt nhau ngoài đời cô thật sự không biết nên nói gì.
 
Nhưng thấy bầu không khí càng ngày càng trở nên tĩnh lặng đến mức quái dị, Ôn Chi suy tư chốc lát rồi vẫn lên tiếng: "Gần đây Lộc Kỳ đang làm gì vậy?"
 
Vừa lúc gặp đèn đỏ nên Cố Vấn Chu chậm rãi giảm tốc độ xe xuống rồi tranh thủ liếc sang cô một cái: "Cô có WeChat của con bé mà? Cô có thể nhắn tin hỏi thẳng."
 
Ôn Chi:  Được rồi, người này trực tiếp đưa chủ đề câu chuyện vào ngõ cụt.
 
Đến khi cô im lặng rồi thì lại đến lượt Cố Vấn Chu hơi hối hận trong lòng.
 
Vất vả lắm anh mới có cơ hội lái xe chở cô về nhà, cần gì phải khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy chứ? Chẳng phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao? Có lẽ lúc nãy cô chỉ thuận miệng gọi vậy thôi.
 
Trước đây Cố Vấn Chu chưa từng nghĩ đến việc hoá ra mình lại giỏi tự an ủi bản thân như vậy.
 
Tốt quá chừng.
 
Chờ đến khi nổ máy lần nữa, anh mới lên tiếng: "Bây giờ con bé vẫn còn đang nghỉ hè nên chắc đang chơi ở nhà đấy."
 
Thảo nào.
 
Thật ra thì Lộc Kỳ đã nhắn tin hẹn Ôn Chi ra ngoài chơi nhiều lần rồi nhưng khoảng thời gian này cô phải dốc hết toàn lực để thực tập nên thật sự không rảnh.
 
"Tôi thấy họ của Lộc Kỳ khác với họ của anh, cô ấy theo họ mẹ anh hả?" Ôn Chi thuận miệng hỏi. Thật ra thì bây giờ cũng có nhiều đứa trẻ theo họ mẹ, bản thân cô là một trong số đó.
 
Cố Vấn Chu lạnh nhạt đáp: "Không phải, con bé theo họ ba."
 

Hả?
 
Ôn Chi không khỏi ngẩn người. Chỉ trong chớp mắt cô đã hiểu ngay ra vấn đề.
 
Cố Vấn Chu và Lộc Kỳ là anh em cùng mẹ khác cha.
 
Ôn Chi thầm hối hận trong lòng. Cô đúng là vạ miệng chạm vào chỗ đau của người ta. Hết chuyện để nói rồi hay sao mà lại cứ cố tình phải nhắc đến chủ đề này.
 
"Xin lỗi anh." Cô lập tức lên tiếng xin lỗi.
 
Trái với cô, Cố Vấn Chu chỉ cười khẽ sau đó thờ ơ nói: "Cái này thì có gì đâu mà phải xin lỗi chứ?"
 
Cũng may không lâu sau xe đã đến trước cổng khu nhà của Ôn Chi.
 
Sau khi xe dừng hẳn, Ôn Chi tháo dây an toàn ra. Trước khi đẩy cửa xuống xe, cô quay đầu lại nói với Cố Vấn Chu: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
 
Cố Vấn Chu gật đầu chứ không nói gì. Đến khi Ôn Chi mở cửa xe rồi anh mới đột nhiên cất lời gọi cô lại: "Ôn Chi."
 
Nghe vậy, Ôn Chi lại quay đầu lại nhìn anh.
 
"Nếu sau này vẫn còn người tới làm phiền cô thì cô cứ gọi thẳng cho tôi." Cố Vấn Chu nói.
 
Ôn Chi không khỏi bật cười hỏi lại: "Thế lỡ may anh đang trong chuyến bay thì sao?"
 
Cô cảm thấy có vẻ Cố Vấn Chu coi mình như đứa trẻ con thì phải. Chút chuyện nhỏ như này bản thân cô hoàn toàn có thể xử lý được mà.
 
Nếu hở tí là chạy đi báo cáo cho huấn luyện viên thì lại thành ra mất vui.
 
Cô cố ý hỏi ngược anh như vậy là để tránh chủ đề.
 

Ai ngờ Cố Vấn Chu lại thoải mái nhìn thẳng vào mắt cô rồi đáp: "Vậy thì chờ đến khi hạ cánh tôi sẽ về dạy dỗ bọn họ cho cô."
 
*
 
Từ sau hôm đó, đã mấy ngày rồi Ôn Chi lại không gặp Cố Vấn Chu nữa. Dù sao thì công việc chính của anh cũng là làm cơ trưởng.
 
Hôm nay là thứ sáu, ngày kiểm tra thể năng trong khuôn khổ huấn luyện mặt đất. Mới sáng sớm mọi người đã bị kéo đến trụ sở huấn luyện của công ty. Mặc dù ánh mặt trời trên đỉnh đầu không gay gắt lắm nhưng vẫn không thể ngăn được mồ hôi trên người bọn họ tuôn như suối.
 
May mà bọn họ đều là phi công mới tốt nghiệp, đang ở độ tuổi khoẻ mạnh sung sức nhất.
 
Mười mấy người bắt đầu huấn luyện từ sáng sớm đến tận buổi chiều.
 
Trên cơ bản thì quần áo của mọi người đều là ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, trên mặt và cổ toàn là mồ hôi to như hạt đậu.
 
Cuối cùng huấn luyện viên rủ lòng từ bi cho bọn họ nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ.
 
Cả đám người lập tức ùa vào tán cây như ong vỡ tổ. Vì trên người ai cũng đầy mồ hôi nên mọi người chẳng thèm để ý đến việc mặt đất có bẩn hay không nữa, cứ vậy mà tìm được bóng râm là ngồi xuống luôn.
 
Ôn Chi ngồi dựa vào tường. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, cô lấy điện thoại di động ra.
 
Sắp tới bọn họ có bài thi lý thuyết, nếu không qua thì sẽ bị mất tư cách tiếp tục với trình mô phỏng.
 
"Ôn Chi, tớ van xin cậu luôn đấy." Tả Vân Tề vốn đang chống hai tay ra sau ngửa người thở hồng hộc như chó thì chợt liếc thấy Ôn Chi ngồi bên cạnh mình đang cúi đầu xem gì đó trên điện thoại.
 
Cậu ấy không cần nhìn cũng biết chắc chắn là cô đang lướt kho đề thi.
 
Ôn Chi cười cười nói: "Tớ xem kệ tớ, cậu lo nghỉ của cậu đi."
 
Hai người bọn họ đang nói chuyện thì giọng Thường Hàn Vũ vang lên bên cạnh: "Triệu Lãng, mấy anh em của cậu khát quá, phiền cậu đi mua nước được không?"
 
"Tôi cũng khát, mua giùm tôi với."
 
"Tôi uống coca lạnh."
 
Mấy người ngồi xung quanh Thường Hàn Vũ bắt đầu ồn ào lên tiếng.
 
Lúc Ôn Chi và Tả Vân Tề quay đầu lại nhìn thì thấy Thường Hàn Vũ đang dựa vào cầu thang, giơ chân đá nhẹ vào chân Triệu Lãng rồi dùng giọng điệu đùa cợt và thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến nói với cậu ấy: "Sao vậy? Sợ mấy anh em của cậu không trả tiền à?"

 
Thường Hàn Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra muốn chuyển tiền cho Triệu Lãng.
 
Tả Vân Tề thật sự không nhịn được nữa nên nói thẳng: "Muốn uống thì tự đi mà mua, ngồi đó sai bảo như đúng rồi vậy."
 
Thật ra thì Tả Vân Tề vừa nhìn thấy Thường Hàn Vũ là đã khó chịu rồi, không chỉ là vì cậu ta cứ thường hay bắt chuyện với Ôn Chi mà chủ yếu là vì thái độ của cậu ta đối với Triệu Lãng.
 
Rõ ràng mọi người đều là đồng nghiệp, thế mà lúc nào cậu ta cũng vênh mặt hất hàm sai khiến Triệu Lãng làm này làm kia cho mình.
 
Thường Hàn Vũ và Triệu Lãng tốt nghiệp từ một trường hàng không nhưng sau khi vào công ty, Triệu Lãng lại thích chơi với Tả Vân Tề hơn.
 
"Mẹ kiếp tao bảo mày đi mua à mà mày sủa?" Thường Hàn Vũ ngay lập tức phẫn nộ mắng lại.
 
Thời tiết vốn đã nóng bức rồi, huấn luyện thể năng lại vừa mới kết thúc nên mọi người ai cũng khát và nóng.
 
Mối quan hệ đồng nghiệp bằng mặt không bằng lòng trước đó vẫn miễn cưỡng duy trì được nay vừa động cái đã vỡ nát.
 
Tả Vân Tề lập tức đứng phắt dậy: "Tôi đây ngứa mắt cái vẻ tự phụ cho mình ra nhất của cậu đấy. Ở chỗ này mà còn ra vẻ cậu ấm cơm bưng nước rót."
 
Nghe vậy, Thường Hàn Vũ cũng không định nhịn nữa. Cậu ta cũng đứng dậy tiến về phía Tả Vân Tề.
 
Triệu Lãng bị doạ sợ vội vàng tiến lên ngăn trước mặt hai người bọn họ: "Được rồi, thôi, đừng kích động, nếu để huấn luyện viên phát hiện ra thì chúng ta bị phạt chỉ là chuyện nhỏ, nếu bị đình chỉ bay mới là phiền phức lớn đấy."
 
Dù sao thì cũng là người trưởng thành cả rồi. Mặc dù hai người kia giương cung bạt kiếm nhưng vẫn chưa thật sự ra tay với nhau.
 
Ôn Chi nghe thấy tiếng ồn đi tới cũng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
 
Thấy vậy, Triệu Lãng hỏi nhỏ: "Mọi người muốn uống gì? Hay là để hôm nay tôi mời nhé?"
 
Thường Hàn Vũ lui về phía sau hai rồi giận cá chém thớt mắng Triệu Lãng: "Mẹ kiếp, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời đi mua từ nãy luôn đi thì sao chuyện xàm xí này lại xảy ra được? Bây giờ cậu to gan hơn rồi chứ gì? Nói không nghe nữa phải không?"
 
Tả Vân Tề đang cảm thấy cạn lời trước lời can ngăn của Triệu Lãng, cảm thấy người này thật nhu nhược thì chợt nghe Thường Hàn Vũ mắng như vậy. Lời cậu ta hoàn toàn chạm vào giới hạn của Tả Vân Tề.
 
Cậu ấy lập tức xông thẳng tới giơ tay đẩy Thường Hàn Vũ một cái rồi tức giận quát: "Cậu đang nói tiếng người đấy à?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận