Hành động này của cậu ấy chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ. Thường Hàn Vũ đang muốn trả đũa thì lại bị Triệu Lãng ôm chặt lấy.
Ôn Chi cũng nhân cơ hội đó mà vội vàng kéo Tả Vân Tề ra phía sau rồi kêu lên: "Đừng đánh nhau, nghĩ lại bốn năm khổ cực học hành của cậu đi. Nếu vì chút chuyện này mà bị đình chỉ bay thì sau này cậu có hối hận cũng không kịp nữa đâu."
Trái lại Thường Hàn Vũ ở bên kia lại bắt đầu la hét ầm ĩ: "Tới đây, ông đứng đây này, nếu hôm nay mày không dám đánh tao thì mày là thằng cháu tao!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Chi quay đầu lại nhìn cậu ta. Trong lòng cô biết rõ người này cố ý nói vậy để chọc giận Tả Vân Tề, khiến cậu ấy mất lý trí phạm phải sai lầm lớn.
"Có gì thú vị hơn nữa không?" Ôn Chi lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thường Hàn Vũ cũng nhìn cô: "Ôn Chi, chuyện ngày hôm nay chẳng liên quan gì đến cô cả. Cô đừng có xen vào chuyện này."
Ôn Chi hỏi tiếp: "Cậu đang sợ cái gì vậy?"
Thường Hàn Vũ cười nhạt: "Tôi mà sợ thằng kia á?"
"Nếu không thì sao? Cậu cố ý khiêu khích để cậu ấy giận quá mất khôn ra tay với cậu. Cậu định dùng thủ đoạn này để loại bỏ đối thủ cạnh tranh của mình đấy à?" Ôn Chi từ từ chọc thủng âm mưu đê tiện của Thường Hàn Vũ.
Thực tập ở công ty cũng có tỷ lệ đào thải nhất định. Bây giờ bọn họ vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ của nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu này của Ôn Chi lại khiến Thường Hàn Vũ nổi khùng. Cậu ta giận dữ rít lên: "Tôi sợ thằng kia ư? Thật nực cười."
Ôn Chi vẫn bình tĩnh nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh như băng: "Sao cậu cứ mở miệng là phun mấy lời vô nghĩa vậy? Nếu là phi công thì sau này chúng ta so tài trên không đi."
"Tả Vân Tề, cậu cứ đi theo sau đít người ta cả ngày lẫn đêm như thằng hầu vậy, bây giờ gặp chuyện còn phải để một cô gái bảo vệ nữa. Đúng là cái đồ không biết xấu hổ." Thường Hàn Vũ lại mở miệng khiêu khích.
Nhưng lần này Tả Vân Tề thật sự không còn kiên nhẫn vờn nhau với thằng ngu này nữa.
Ai ngờ cậu ấy còn chưa kịp xông lên đã nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên gần đó: "Ồn ào cái gì ở đây vậy?"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần đen đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn tất cả bọn họ.
Sự xuất hiện của Cố Vấn Chu khiến khung cảnh vốn đang hỗn loạn nhốn nháo đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Thường Hàn Vũ mới vừa rồi còn đang hung hãn kiếm chuyện cũng im re không dám hó hé gì.
Cố Vấn Chu chậm rãi đi tới, đôi mắt đen láy lia qua mặt mỗi người tại hiện trường. Có vài người đang cúi đầu cũng cảm nhận được cảm giác áp lực khiến người ta thở không nổi kia.
"Có ai đứng ra giải thích cho tôi nghe xem mấy người đang ồn ào gì ở đây không?"
Giọng anh nghe rất bình tĩnh, chẳng qua bình tĩnh này là bình tĩnh trước khi bão táp ập tới.
Không một ai dám mở miệng, bao gồm cả Ôn Chi.
Thấy bọn họ không chịu nói lời nào, Cố Vấn Chu bật ra một tiếng cười khe khẽ từ cuống họng, sau đó anh thản nhiên nói: "Nếu không ai đứng ra giải thích thì được thôi, tất cả mọi người chịu phạt cùng nhau. Đến bao giờ các người chịu mở miệng hình phạt kết thúc."
Mặc dù Cố Vấn Chu không phải huấn luyện viên của tất cả mọi người ở đây nhưng nếu anh báo cáo lại đúng sự thật với công ty thì chắc chắn bọn họ sẽ phải nếm trái đắng.
Dù sao thì công ty cũng đưa ra yêu cầu rất nghiêm ngặt với vấn đề kỷ luật của phi công. Động một chút là có thể nhận cảnh cáo đình chỉ bay liền.
Lúc này Tả Vân Tề tiến lên phía trước một bước nói: "Báo cáo, là giữa tôi và Thường Hàn Vũ phát sinh chút tranh chấp."
"Chỉ là tranh chấp miệng thôi phải không?" Cố Vấn Chu quay sang nhìn cậu ta chằm chằm.
Có lẽ Thường Hàn Vũ cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề nên cũng tiến lên phía trước một bước nói: "Chúng tôi chỉ tranh chấp miệng thôi ạ."
Cố Vấn Chu ngắn gọn đi thẳng vào vấn đề: "Nguyên nhân."
Thấy cả hai bọn họ đều câm như hến, Cố Vấn Chu lại hỏi: "Ai trả lời đi?"
"Nếu hai người các cậu đều không giải thích được thì hôm nay tôi sẽ về công ty báo lên trên chuyện này. Đến lúc đó không ai biết được các cậu sẽ bị đình chỉ bay hay phải chịu hình phạt gì đâu."
Ý của Cố Vấn Chu đã rất rõ ràng. Nói luôn thì có thể giải quyết nhanh gọn.
Chuyện này cũng sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi.
Còn một khi đã báo lên công ty thì chẳng ai có trái ngọt mà ăn đâu.
Cuối cùng Ôn Chi đột nhiên lên tiếng: "Tôi có thể trình bày."
Vì vậy trong mấy phút tiếp theo, tất cả mọi người đều im lặng nghe Ôn Chi thuật lại chuyện xảy ra vừa rồi một lần. Nếu chỉ là tóm tắt đơn giản thì cũng không có gì lạ, điều khiến mọi người ngạc nhiên ở đây là cô có thể kể lại rõ ràng từng câu từng chữ mọi người đã nói, hơn nữa không hề sai chữ nào.
Sau khi trình bày xong, Ôn Chi nhìn mọi người xung quanh: "Tôi vừa mới lặp lại lời mọi người nói vừa nãy. Nếu tôi nói sai chỗ nào thì mọi người có thể đính chính ngay tại đây."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Còn đính chính cái gì nữa? Máy đọc lại cũng chỉ đến mức này thôi là cùng.
Đặc biệt là Thường Hàn Vũ. Lúc này mặt cậu ta hết đỏ rồi lại trắng. Thật ra thì khi nói ra những lời kia bản thân cậu ta chẳng có cảm giác gì, bây giờ nghe Ôn Chi thuật lại bằng giọng điệu lạnh nhạt, cậu ta mới nhận ra dáng vẻ vừa rồi của mình ngu ngốc đến mức nào.
Nghe Ôn Chi nói xong, Cố Vấn Chu cũng rất ngạc nhiên. Trước đó anh đã biết cô vừa giỏi giang vừa thông minh rồi.
Năm nào cô cũng đứng hạng nhất trong Học viện Hàng không.
Nhưng anh thật sự không ngờ cô lại thông minh đến mức này. Tình huống vừa rồi rất hỗn loạn, mọi người cứ anh một câu tôi một câu cãi nhau ầm ĩ, thế mà cô lại nhớ hết lời bọn họ nói, không sai một chữ.
Như vậy nếu sau này mình xảy ra tranh chấp với cô mà để cô lôi cả nợ cũ ra tính thì thật sự không ổn chút nào.
Đến khi lấy lại tinh thần, Cố Vấn Chu mới phát hiện ra mình nghĩ xa quá rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng, kiềm chế cảm xúc trong lòng mình rồi lạnh nhạt đi tới trước mặt Thường Hàn Vũ: "Có phải lần trước tôi quên nói với cậu rằng tốt nhất là đừng nên phạm lỗi mà bị tôi tóm được không nhỉ?"
Thường Hàn Vũ vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, chỉ có khuôn mặt là có vẻ đang kiềm chế cái gì đó.
"Thường Hàn Vũ, năm nghìn mét." Cố Vấn Chu lạnh lùng phun ra một câu.
Lần này Thường Hàn Vũ không nhịn được nữa mà ngẩng phắt đầu lên la hét với vẻ không phục: "Dựa vào đâu mà lại chỉ phạt một mình tôi chứ? Là thằng kia ra tay trước kia mà!"
"Cậu ta cũng có phần." Cố Vấn Chu không thèm để ý đến giọng điệu vô lễ kia. Đôi mắt đen láy của anh vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu ta: "Nhưng còn cậu, cậu có tư cách gì mà đối xử với người khác như vậy? Trong công ty này, cả cậu và cậu ta đều là phi công mới."
"Còn bàn về tương lai thì cậu dựa vào đâu mà cảm thấy chắc chắn cậu ta sẽ kém hơn cậu vậy?"
Triệu Lãng đứng bên cạnh chợt siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Hoàn cảnh gia đình cậu ấy không tốt nên hồi học đại học đã bị đám người Thường Hàn Vũ trêu chọc rồi. Cậu ấy thường xuyên phải làm việc nặng nhọc và chạy vặt giúp bọn họ. Bây giờ mặc dù đã vào công ty rồi nhưng thái độ của Thường Hàn Vũ đối với cậu ấy vẫn không hề thay đổi.
Đây là lần đầu tiên có người nói chưa chắc tương lai cậu ấy đã kém cỏi hơn loại người như Thường Hàn Vũ.
Cố Vấn Chu quay đầu lại nhìn Tả Vân Tề: "Tả Vân Tề, ba nghìn mét."
"Vâng thưa cơ trưởng Cố." Tả Vân Tề tự biết mình đuối lý nên không dài dòng mà lập tức đồng ý ngay.
Huống chi thằng chó Thường Hàn Vũ còn bị phạt nặng hơn cậu ấy. Nghĩ đến điều này là lòng dạ cậu ấy lại thoải mái hẳn ra.
Tả Vân Tề dẫn đầu chạy vào sân vận động. Thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Vấn Chu lại liếc về phía mình lần nữa, Thường Hàn Vũ cũng không dám nói thêm nữa mà cắm đầu chạy theo.
"Những người khác nghỉ ngơi tại chỗ đi."
Đang lúc mọi người bối rối không biết nên làm gì thì nghe Cố Vấn Chu nói vậy.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua không biết có phải vì có Cố Vấn Chu ở đây hay không mà chẳng ai dám ngồi hẳn xuống đất nữa. Mọi người không hẹn mà cùng đứng im, bầu không khí cũng lặng ngắt, chỉ có tiếng ve kêu ầm ĩ trên ngọn cây xa xa.
"Ôn Chi, qua đây một lát." Đột nhiên Cố Vấn Chu cất lời.
Ôn Chi lập tức quay đầu đi về phía anh.
Không ngờ khi cô đến gần thì Cố Vấn Chu không nói gì mà lại xoay người rời đi.
Ôn Chi cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể đi theo anh.
Hai người cứ im lặng đi về phía trước như vậy. Ôn Chi cũng không biết anh định đi đâu. Cô vừa đi vừa cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa rồi. Khi đó cô chỉ khuyên Tả Vân Tề và nói đôi ba lời độc ác với Thường Hàn Vũ mà thôi, không đến nỗi phạm lỗi đâu nhỉ?
Cô đang nghĩ dở thì đột nhiên nhận ra người trước mặt dừng lại.
Ôn Chi nhất thời không kịp phản ứng nên cả người lao luôn vào người phía trước.
Hơn nữa trùng hợp là Cố Vấn Chu lại xoay người lại nên cô đụng mạnh vào lồng ngực anh.
Cơ bắp mà cô vừa va phải kia cứng chết đi được.
Ôn Chi ngẩn người mất mấy giây rồi mới hoàn hồn nhận ra mình vẫn còn đang dựa vào ngực người ta.
Cô vội vàng lùi ra phía sau rồi nhanh chóng mở miệng nói: "Tôi không mắc lỗi mà."
Cố Vấn Chu nhìn chằm chằm gò má đột nhiên đỏ bừng lên của cô chốc lát rồi cười khẽ mọt tiếng: "Có ai bảo cô sai đâu?"
Ôn Chi ngớ ra. Vậy anh gọi cô qua đây làm gì vậy?
Cố Vấn Chu tiếp tục đi sang một bên. Lúc này Ôn Chi mới phát hiện ra chỗ này là bãi đậu xe ngoài trời. Bọn họ đang đứng ngay bên cạnh xe anh.
Không lâu sau, anh đi vòng ra phía sau mở cốp rồi lấy một thứ đồ gì đó ra.
"Cầm đi." Cố Vấn Chu hất cằm ra hiệu cho cô cầm thứ trong tay anh đi.
Ôn Chi nhận ra đó là một cái cốc giữ nhiệt màu bạc, là loại được bán khá nhiều bên ngoài nên cô tiện tay nhận lấy. Đến khi cúi đầu nhìn xuống cô mới chợt sửng sốt vì bên trong chứa đầy trà sữa, bên cạnh còn có hai túi đá nữa.
"Anh mua cho tôi hả?" Ôn Chi giật mình hoảng hốt hỏi.
Cố Vấn Chu buồn cười hỏi ngược lại cô: "Không thì còn ai nữa?"
Ôn Chi thật sự không biết phải nói gì mới phải. Trước đó cô cứ luôn cảm thấy kỳ lạ không hiểu tại sao Cố Vấn Chu lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Kết quả là bây giờ anh còn cố ý mua trà sữa đến cho mình nữa.
Cô mấp máy môi nói nhỏ: "Cơ trưởng Cố, như này không tốt lắm đâu..."
Mặc dù cô là học viên của anh nhưng nếu chỉ mua trà sữa cho một mình cô thì hình như anh đối xử với cô đặc biệt quá rồi thì phải, hơn nữa có vẻ cũng rất mập mờ.
Ôn Chi khẽ cắn môi, đang sầu não không biết nên nói rõ ràng mọi chuyện kiểu gì thì nghe Cố Vấn Chu hỏi: "Không tốt cái gì? Cô không thích uống trà sữa à?"
Ôn Chi vẫn còn đang cúi đầu, dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi. Người đàn ông trước mặt cô lại nói tiếp: "Nếu cô không thích trà sữa thì đổi sang thứ này được không?"
Nghe vậy, Ôn Chi ngẩng đầu lên thì thấy Cố Vấn Chu bưng nguyên một thùng xốp ra khỏi cốp xe. Sau khi đóng cốp lại, anh nhẹ nhàng đặt thùng xốp lên trên nắp cốp rồi mở nắp ra.
Bên trong là một hàng nước chanh màu xanh được xếp chỉnh tề.
Hoá ra ai cũng có phần...
Giờ phút này có rất nhiều luồng suy nghĩ đang cấu xé nhau trong đầu Ôn Chi. Rốt cuộc tại sao lúc nào cô cũng vậy hả! Sao cô nghĩ nhiều quá vậy!!
Thấy cô không nói gì, Cố Vấn Chu lại đạy nắm thùng xốp lại rồi đặt một tay lên trên. Anh không vội rời đi mà quay sang hỏi cô: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi nhầm tí thôi..." Ôn Chi vội vàng lắc đầu.
May mà Cố Vấn Chu không biết suy nghĩ trong lòng cô, nếu không chắc anh sẽ cười nhạo cô ảo tưởng mất.
Bỗng nhiên Ôn Chi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên từ phía đối diện:
"Cô không hiểu nhầm đâu. Tôi mua riêng trà sữa cho cô đấy."