Đến bên ngân hà

Trong lúc nhất thời, Ôn Chi bị sự thẳng thắn của Cố Vấn Chu doạ cho giật cả mình.
 
Hoá ra đúng là không phải cô hiểu nhầm. Anh mua riêng cốc trà sữa này cho cô thật, nếu không thì cũng sẽ không đựng trong túi riêng, bên trong còn có hai cục đá lớn để tránh cho trời nóng giá không giữ lạnh được nữa.
 
Nhưng anh làm vậy là có ý gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù Ôn Chi chưa từng yêu đương bao giờ nhưng cô cũng đã từng thấy cảnh người xung quanh yêu nhau rồi.
 
Trước đây hồi còn học đại học, Giang Lam cũng đã từng được các bạn nam theo đuổi, trong đó có một người rất thích mua trà sữa cho cô ấy.
 
Trên cơ bản thì mỗi ngày người ta mua cho Giang Lam một cốc. Mãi đến khi Giang Lam lặng lẽ tăng lên mấy cân và bị giáo viên hình thể mắng cho một trận mới dừng.
 
"Cô do tôi hướng dẫn nên được hưởng đặc quyền khác với những người khác." Khóe miệng Cố Vấn Chu khẽ nhếch lên, sau đó dửng dưng phun ra một câu.
 
Ồ, hoá ra là vậy.
 
Ôn Chi nghĩ trong lòng rằng mình đã nói rồi mà, sao anh ấy lại có ý đó được chứ?
 
Thật ra thì vì Cố Vấn Chu mà khoảng thời gian này Ôn Chi cũng được người trong công ty để ý đến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa cô vốn là nữ phi công duy nhất trong mấy năm gần đây công ty nhận vào nên vừa vào công ty đã có người chú ý rồi.
 
Bây giờ cô còn được phân thực tập với Cố Vấn Chu nữa. Theo lời Giang Lam thì ngay cả bên phi hành đoàn cũng có không ít nữ tiếp viên hàng không hỏi thăm cô.
 
Ôn Chi cầm cốc trà sữa. Lần này cô không lo lắng nữa mà thoải mái nói: "Cảm ơn cơ trưởng Cố."
 
Sau đó Cố Vấn Chu bê thùng xốp về đặt dưới tán cây rồi nói với mọi người xung quanh: "Tôi mua chút thức uống lạnh cho mọi người. Hôm nay huấn luyện nhiều nên chắc mọi người cũng mệt rồi."
 
Cả đám người trố mắt nhìn nhau, có hơi không dám tin lắm.
 
Dù sao thì bọn họ cũng vừa được tận mắt chứng kiến cảnh Cố Vấn Chu lạnh lùng quyết đoán khiển trách Thường Hàn Vũ.

 
Không chỉ vậy, bây giờ hai thằng đần kia vẫn còn đang bị phạt chạy bộ trong sân vận động dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt kìa.
 
Trong lúc nhất thời chẳng ai dám tiến lên cả.
 
Chỉ có Ôn Chi là nhạy bén nhận ra cảm xúc của mọi người nên tiến lên mở nắp thùng xốp rồi cười nói: "Cơ trưởng Cố mua nước chanh muối cho mọi người này. Thức uống này rất hợp để giải khát và xua tan cái nóng trong người đấy. Hẳn là đàn ông đều thích uống."
 
Cô vừa nói vừa lấy đồ uống từ trong thùng ra chia cho mọi người.
 
Có cô mở đầu, bầu không khí mới thoải mái hơn một chút.
 
"Cảm ơn cơ trưởng Cố."
 
"Mát thật đấy. Cơ trưởng Cố, anh đúng là tới cứu mạng bọn tôi mà."
 
Sau khi rối rít cảm ơn xong, mọi người tụ tập dưới bóng râm bắt đầu hưởng thụ thức uống mát mẻ.
 
Chờ đến khi Tả Vân Tề và Thường Hàn Vũ chạy đến gần, Cố Vấn Chu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Các cậu thấy đồ uống thế nào?"
 
Trong khi những người khác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Ôn Chi đã trả lời trước: "Không chỉ ngon mà còn mát nữa."
 
Cố Vấn Chu quay đầu lại nhìn cô một cái rồi cười khẽ, biết cô đã hiểu ý mình.
 
Ôn Chi cố ý nghiêng đầu nhìn mọi người xung quanh rồi hỏi lại: "Mấy cậu thấy sao?"
 
Lần này đám phi công mới kia mới kịp phản ứng. Bọn họ đồng thanh hét lên: "Sảng khoái quá đi mất."
 
Cuộc đối thoại này vang vọng qua sân vận động và bay thẳng vào tai hai người đang chạy bộ. Cả hai đều không nhịn được mà chửi thầm trong lòng.
 
Ôn Chi cầm cốc trà sữa cười híp mắt nhìn Tả Vân Tề, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là áy náy.
 
Cô biết tại sao Cố Vấn Chu lại làm vậy. Đơn giản là anh muốn kích thích hai người đang chạy bộ trong sân kia một chút để bọn họ nhớ kỹ lần chịu phạt đau khổ này mà thôi, đồng thời cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ về hậu quả của việc hành động không suy nghĩ.

 
Có điều Ôn Chi cũng không khỏi nghĩ thầm trong lòng rằng thủ đoạn hành hạ người khác của Cố Vấn Chu thật không ít chút nào.
 
Tuy anh không phải một huấn luyện viên quá nghiêm túc nề nếp nhưng lại có rất nhiều cách khiến người ta sống không bằng chết.
 
Bỗng nhiên Ôn Chi cảm thấy rất vui vì bản thân mình đủ cố gắng, không để anh bắt được chút sai lầm nào.
 
Tả Vân Tề và Thường Hàn Vũ vốn đã phải huấn luyện nguyên cả này, bây giờ lại bị phạt chạy bộ nữa nên sau khi hoàn thành, môi cả hai đều tái nhợt.
 
May mà số vòng Tả Vân Tề phải chạy ít hơn nên xong trước.
 
Nhưng Cố Vấn Chu lại không cho cậu ấy ngồi xuống. Anh bắt cậu ấy đứng đó nhìn Thường Hàn Vũ chạy.
 
Chờ đến khi Thường Hàn Vũ chạy xong, hai người cùng đứng nghiêm, lồng ngực không ngừng phập phồng, gò má đã đỏ rực lên thành màu gan heo từ lâu.
 
Cố Vấn Chu nhìn bọn họ rồi lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi phạt nhẹ các cậu như thế là vì các cậu vẫn biết kiềm chế, chưa chính thức động tay động chân, nếu không chắc chắn các cậu không thoát được khỏi trừng phạt đình chỉ bay đâu."
 
Hai người kia chỉ im lặng nghe, không dám mở miệng.
 
"Các cậu là phi công của một hãng hàng không dân dụng. Một khi đã thật sự vào chuyến bay thì sự an toàn của hơn trăm hành khách và thành viên phi hành đoàn sẽ nằm trong tay các cậu. Tỉnh táo và kiềm chế mới là thứ các cậu cần, người nào mà kích động và nóng tính thì chúng tôi không thể giao công việc này cho người đó được."
 
Lần này cả Tả Vân Tề và Thường Hàn Vũ đều tâm phục khẩu phục, không dám hé răng phun ra câu oán giận trách móc nào.
 
Cố Vấn Chu biết bọn họ là người trưởng thành rồi, có mấy lời nói hăng quá lại hoá dở nên anh chỉ nói vậy rồi cho bọn họ vào nghỉ ngơi.
 
Còn anh thì đi tìm huấn luyện viên nơi này.
 
"Ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?" Huấn luyện viên Trương của trung tâm huấn luyện rất vui khi thấy anh đến.
 
Cố Vấn Chu đưa thức uống mình mua tới. Một huấn luyện viên trẻ tuổi ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên nhận.
 

"Lần trước cậu tới đây một lần lọt vào tầm mắt của cô nhóc bên hậu cần chúng tôi. Người ta cứ hỏi thăm về cậu suốt từ bữa đó đến giờ, ngày nào cũng hỏi bao giờ cơ trưởng Cố tới đây lần nữa." Huấn luyện viên Trương và Cố Vấn Chu rất thân với nhau nên thường hay nói đùa.
 
Năm đó ông ấy đã từng huấn luyện cho Cố Vấn Chu trong thời gian anh thực tập.
 
"Anh đừng nói giỡn với tôi nữa." Cố Vấn Chu dựa người lên bàn làm việc. Trùng hợp là trên mặt bàn có bày một cái mô hình máy bay nên anh cầm lên quan sát.
 
Huấn luyện viên Trương cười hỏi: "Đám phi công mới đó gây chuyện ở dưới kia à?"
 
Cố Vấn Chu ngẩng đầu nhìn ông ấy: "Anh cũng nhìn thấy hả?"
 
"Cậu gióng trống khua chiêng phạt người ta như vậy sao tôi không biết cho được?" Huấn luyện viên Trương liếc ra bên ngoài một cái. Từ cửa sổ phòng làm việc của ông ấy có thể thấy rõ cảnh trên sân vận động.
 
Thế nên mặc dù ngồi trong này nhưng ông ấy vẫn biết rõ chuyện xảy ra dưới kia.
 
Có điều ông ấy không đi xuống là vì biết chắc rằng Cố Vấn Chu có thể xử lý được.
 
"Thật ra thì đám phi công mới này cũng coi như là biết điều đấy. Trước đây từng có mấy đứa không hợp là ra tay đánh nhau luôn." Huấn luyện viên Trương không có vẻ gì là ngạc nhiên khi biết chuyện.
 
Một đám người trẻ tuổi, tất cả đều là phi công ưu tú đến từ các trường đào tạo hàng đầu nên ai mà chẳng kiêu ngạo.
 
Chẳng đứa nào chịu nể phục đứa nào cả.
 
Cố Vấn Chu nhếch mép, lại vừa lúc nhìn thấy tờ giấy ghi lại thành tích huấn luyện của nhóm phi công mới ngoài kia.
 
Anh chỉ chỉ vào đó: "Cho tôi xem cái này chút được không?"
 
"Cậu là cơ trưởng, lại còn chịu trách nhiệm hướng dẫn thực tập nữa mà, xem thoải mái." Huấn luyện viên Trương thoải mái đáp.
 
Thế là Cố Vấn Chu nhẹ nhàng cầm tờ giấy kia lên và dễ dàng tìm được tên Ôn Chi trên đó. Bởi vì cô là người xếp cuối cùng.
 
Thật ra thì không phải là thành tích thể lực của cô không tốt mà là vì cô chỉ là một cô gái.
 
Anh đang nhìn thành tích thể lực của Ôn Chi thì huấn luyện viên Trương ngồi bên cạnh lại nhìn anh chằm chằm rồi đột nhiên hỏi: "Nghe nói nữ phi công duy nhất này là do cậu dẫn dắt hả?"
 
"Tin tức của anh vẫn nhạy bén như xưa." Cố Vấn Chu cười khẽ.
 
Thật ra lúc ở bên cạnh người quen, anh không còn lạnh lùng khó gần như với người ngoài nữa, thậm chí thỉnh thoảng lúc nói chuyện với nhau anh còn buông ra vài lời chọc ghẹo.
 

"Sao vậy?" Cuối cùng Cố Vấn Chu vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
 
"Này hả..." Huấn luyện viên Trương giơ ngón tay cái lên: "Trước đây tôi chưa từng huấn luyện nữ phi công bao giờ nhưng thể lực và phản ứng của cô gái này đều là hạng nhất. Chứng tỏ bình thường cô bé cũng rất chăm chỉ luyện tập, hơn nữa tính kỷ luật còn rất cao."
 
Đột nhiên một cảnh tượng diễn ra trong đại hội trình diễn trên không kia chợt ùa về trong đầu Cố Vấn Chu. Đó là khi Ôn Chi ngửa đầu lên xem bảng tuyên truyền, áo bị vểnh lên để lộ vòng eo săn chắc với những múi cơ bụng rõ ràng.
 
Sau khi nghĩ xong, Cố Vấn Chu lại cảm thấy mình thật đúng là không bằng cầm thú.
 
Hết cái để nghĩ hay gì mà tự nhiên lại nghĩ đến cơ bụng của con gái nhà người ta làm gì không biết.
 
*
 
Mới chớp mắt một cái đã đến cuối tháng tám.
 
Khoá huấn luyện mặt đất dành cho các phi công mới vừa kết thúc nên công ty cho mọi người nghỉ ngơi lấy sức hai ngày.
 
Đây cũng là lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài vừa qua Ôn Chi cho phép bản thân mình thả lỏng. Tối hôm đó cô không cả chơi điện thoại mà lên giường ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
 
Vì hôm nay là cuối tuần nên ba mẹ cô đều ở nhà.
 
"Ba, ba không tới Viện Kiến trúc à? Gần đây ba không bận việc hả?" Ôn Chi vừa ngáp vừa hỏi.
 
Tống Nguyên Kính là kiến trúc sư, hơn nữa còn là một kiến trúc sư khá nổi tiếng trong nước nữa nên bình thường có rất nhiều việc phải xử lý. Hơn nữa hiện tại ông ấy đang là giáo sư ngành Kiến trúc ở Đại học Hạ Giang nên bận vô cùng.
 
"Mẹ con bận tối tăm mặt mày mà hôm nay còn ở nhà kia kìa, sao ba dám kêu bận được?" Tống Nguyên Kính cười ha hả đáp.
 
Ôn Chi đang định cười theo thì nghe Ôn Thư Nhan hỏi: "Nếu bàn đến bận rộn thì chẳng phải nhà chúng ta còn có con nữa à?"
 
Từ khi bắt đầu thực tập đến giờ, Ôn Chi tập trung hết tinh thần vào việc học hành, thực tập và giải đề.
 
Cô còn mua nguyên một bức ảnh mô phỏng buồng lái máy bay về treo trong phòng mình để mỗi tối dành nửa tiếng đồng hồ quan sát nữa, coi như là làm quen với máy mô phỏng trước.
 
"Tối nay con muốn đi gặp mặt bạn bè với ba mẹ không?" Ôn Thư Nhan bỗng hỏi.
 
Ôn Chi hơi sửng sốt rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận