Ôn Thư Nhan là giảng viên thanh nhạc, hiện đang công tác ở Học viện Âm nhạc. Bởi vậy nên nhà Ôn Chi cũng được xem như là dòng dõi thư hương. Bạn bè của ba mẹ cô cơ bản đều đang làm việc trong các trường đại học cả.
Bọn họ vốn là những nhà giáo nhân dân khi lên lớp thường hay nói liên tục nên tất nhiên lúc hẹn bạn bè đi tám chuyện cũng không thể nào im lặng được.
Thật ra thì trước đây Ôn Chi cũng từng tham gia buổi gặp mặt của ba mẹ rồi. Từ khi ngồi vào bàn cơm cô bắt đầu nghe đủ mọi câu hỏi, mãi đến khi ra về vẫn chưa hỏi xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lố nhất là có một lần cô tham gia buổi hẹn của các giáo sư Học viện Âm nhạc nơi Ôn Thư Nhan làm việc.
Lần đi ăn chung đó thật sự là một cơ hội để Ôn Chi mở mang tầm mắt. Có lẽ là vì ăn uống no say rồi nên không biết ai đã đưa ra lời đề nghị muốn ca hát trợ hứng.
Thế là bữa cơm đó trôi qua với dư âm văng vẳng bên tai.
Ôn Chi không còn nhớ lúc đó mình ăn cái gì nữa nhưng vẫn nhớ mấy người kia hát bài gì.
Thật ra thì bọn họ hát khá hay. Mặc dù Ôn Chi cảm thấy hơi ồn quá nhưng không cảm thấy phiền.
Điều thật sự khiến cô chán ghét là các cô chú vui vẻ trên bàn cơm thì thôi đi, còn lôi con cái mình ra so sánh.
Con nhà này đậu Princeton, con nhà kia nhận được thư mời nhập học từ Yale, lại còn có nhà khoe con mình học Ivy League nữa. Người không đậu Ivy League trên bàn cơm phải cúi đầu xấu hổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Ôn Chi và anh trai cô là Tống Vi Khiêm trở thành thiểu số.
"Hôm qua anh trai con gọi về còn hỏi con kìa. Dạo này con không liên lạc với nó hả?" Ôn Thư Nhan chợt nghĩ đến vấn đề nào đó nên hỏi Ôn Chi.
Ôn Chi "À" một tiếng rồi lười biếng đáp: "Tối qua con mệt nên đi ngủ sớm."
Ôn Thư Nhan nhíu mày dặn dò: "Vậy con cũng phải nhắn lại cho anh chứ?"
Ôn Chi không nói gì thêm.
Trái lại, Tống Nguyên Kính ngồi bên cạnh quay sang nhắc nhở vợ mình: "Được rồi, con bé tự biết mà."
Nhưng Ôn Thư Nhan không dừng lại mà vẫn tiếp tục dạy dỗ Ôn Chi: "Chẳng phải trước đây con thích dính lấy anh nhất sao? Sao lớn rồi không thân thiết như khi còn bé nữa vậy?"
"Anh ấy ở nước ngoài trời cao đường xa, sao con dính lấy anh ấy được?" Ôn Chi lạnh lùng đáp.
Ôn Thư Nhan đang định nhân nhượng cho qua thì thấy thái độ này của cô. Cơn tức dâng trào trong lòng bà ấy.
Thấy vợ mình sắp bùng nổ, Tống Nguyên Kính lập tức chen ngang: "Chi Chi còn chưa ăn cơm nữa, để con bé đi ăn cơm đi đã."
Bấy giờ Ôn Chi mới tránh được một kiếp.
Một lát sau cô đang ngồi nhìn chằm chằm bức ảnh buồng lái trên tường thì nghe có tiếng gõ cửa.
"Chi Chi." Tống Nguyên Kính đứng bên ngoài gọi.
Ôn Chi thấp giọng nói: "Ba, ba vào đi ạ."
Sau khi nhận được sự cho phép của cô, Tống Nguyên Kính mới đẩy cửa ra. Liếc thấy bức ảnh buồng lái, ông ấy cười cười: "Ba nhớ hồi anh con thực tập cũng suốt ngày ngồi nhìn chằm chằm thứ này, dáng vẻ mê mẩn không lối thoát."
Anh trai Tống Vi Khiêm của Ôn Chi cũng là phi công, hơn nữa cũng làm việc ngay tại WorldLink Airlines.
Chỉ là từ một năm trước anh ấy đã xin thường trú ở châu Âu rồi.
"Anh con đột nhiên xin thường trú ở châu Âu như vậy đúng thật là không nên. Nhưng con giận cũng dai ghê. Đến giờ con vẫn chưa liên lạc với thằng bé nữa à?" Tống Nguyên Kính cười nói: "Con cho phép bản thân tới Mỹ phát triển nhưng lại không cho anh con tranh thủ cơ hội qua châu Âu để tương lai được tốt hơn là sao?"
Ôn Chi lắc đầu: "Chỉ là con cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó giấu chúng ta thôi."
Thật ra thì khi mới biết tin Tống Vi Khiêm muốn qua châu Âu, mặc dù Ôn Chi rất khó hiểu nhưng không hề tức giận.
Mãi đến khi cô hỏi nguyên nhân, Tống Vi Khiêm mới bày ra vẻ không muốn nói với cô.
Từ bé đến lớn cô luôn cho rằng mình mới là người gần gũi anh trai nhất trong cái nhà này.
Nhưng có lẽ đây là cái giá của việc trưởng thành.
Đến cả anh em ruột thân thiết nhất cũng sẽ vì trưởng thành mà có bí mật riêng.
Thay vì nói là tức giận thì nên nói là Ôn Chi thất vọng mới đúng.
Cô thất vọng vì mình không còn là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tống Vi Khiêm nữa.
Giờ phút này người anh mà cô luôn quan tâm đang ở cạnh một người khác nên cô mới không muốn gọi điện thoại cho anh ấy.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Tống Vi Khiêm, Cố Vấn Chu hơi khó hiểu.
Anh cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhanh chóng tính giờ hiện tại ở London rồi hỏi: "Bây giờ ở London đang là năm giờ sáng. Sáng nay anh không có chuyến bay à?"
Phi công không có khái niệm đi làm cố định. Bọn họ thường tuân theo kế hoạch mà phi hành đoàn phát ra mỗi tuần một lần.
Tống Vi Khiêm cười hỏi: "Nghe nói năm nay cậu hướng dẫn một nữ phi công hả?"
Cố Vấn Chu không nhịn được mà "chậc" một tiếng, sau đó phì cười: "Tin này trôi sông vượt biển bay sang cả châu Âu luôn rồi à?"
"Không phải, lúc nãy anh thấy mọi người nói chuyện trong nhóm chat thôi." Tống Vi Khiêm giải thích.
Cố Vấn Chu nói: "Đàn anh, hình như anh đâu phải người thích hóng hớt đâu nhỉ?"
Tống Vi Khiêm và Cố Vấn Chu đều là phi công do Quý Hàng hướng dẫn. Hồi Cố Vấn Chu mới vào công ty, trừ bạn bè học chung thời đại học ra thì Tống Vi Khiêm là phi công anh thân thiết nhất.
Hơn nữa tính tình Tống Vi Khiêm hiền lành, không làm nhục chữ "Khiêm*" trong tên anh ấy chút nào.
*Khiêm trong tên Tống Vi Khiêm là khiêm tốn.
Anh ấy là một người lịch sự khiêm tốn nổi tiếng trong WorldLink Airlines.
Trước khi Cố Vấn Chu tới WorldLink Airlines, Tống Vi Khiêm là người được các tiếp viên hàng không của công ty để ý đến nhiều nhất.
"Thì anh tò mò hỏi thử thôi." Tống Vi Khiêm chợt hạ giọng: "Nữ phi công kia thể hiện thế nào?"
Cố Vấn Chu cũng không kiêng dè gì mà nói thẳng luôn: "Trước mắt thì cô ấy đang đứng đầu tất cả các bài kiểm tra. Em không đào được ra chỗ không tốt nào của cô ấy cả."
Tống Vi Khiêm cười rộ lên: "Hiếm lắm mới nghe được lời đánh giá này từ miệng cậu."
"Em nói thật thôi." Vì đang nói chuyện với Tống Vi Khiêm nên Cố Vấn Chu cũng rất thoải mái.
Tống Vi Khiêm suy tư chốc lát rồi cuối cùng vẫn nói: "Chắc cũng sắp đến thời gian lái mô phỏng rồi nhỉ? Dù sao thì con gái cũng khác với đám đàn ông chúng ta. Lúc cậu hướng dẫn nhớ để ý cách thức phương pháp chút nhé."
Bọn họ đều là những phi công vượt qua thời gian thực tập và chính thức làm việc ở đây suốt bao năm qua rồi nên biết rõ có một số cơ trưởng có thái độ rất ngang ngược với học viên, hở tí là chửi mắng bọn họ đến nỗi không ngóc đầu lên được.
"Sao em cứ cảm thấy anh nói lời này không phải đang quan tâm em nhỉ?" Cố Vấn Chu dựa người vào lan can ban công, thờ ơ nhìn ra khung cảnh bên ngoài rồi nói.
Vì ban công đối diện với vườn hoa. Những bông hoa tươi nở rộ giữa ngày hè nắng chói chang, lá cây xanh mướt. Lúc này hệ thống phun nước đang hoạt động tưới nước cho cây cối xung quanh. Những tia nước phun ra dưới ánh mặt trời tạo thành cầu vồng mờ mờ đầy màu sắc.
Tống Vi Khiêm: "Anh quan tâm cậu chứ ai nữa."
Cố Vấn Chu nghĩ như vậy cũng không sai. Tống Vi Khiêm đâu có quen biết Ôn Chi đâu? Cùng lắm là anh ấy biết anh đang hướng dẫn phi công mới nên dặn dò đôi câu thôi.
Đàn anh này của anh là một người thích quan tâm.
Vì Tống Vi Khiêm chuẩn bị phải đi họp trước khi chuyến bay bắt đầu nên hai người không nói chuyện lâu.
Trước khi cúp máy, anh ấy lại không nhịn được mà nhắc thêm lần nữa: "Nhớ đó nha, hướng dẫn nữ phi công thì phải kiên nhẫn. Người ta không biết thì cậu dạy lại thêm lần nữa. Hồi trước khi dẫn dắt cậu tập lái bằng máy mô phỏng anh cũng rất kiên nhẫn mà."
"Biết rồi biết rồi biết rồi, nhất định em sẽ học theo phong cách của anh, không chỉ kiên nhẫn mà còn tỉ mỉ và nghiêm túc nữa." Cố Vấn Chu kéo dài giọng vờ thuận theo.
Nghe ra chất giọng miễn cưỡng của anh, Tống Vi Khiêm lắc đầu bó tay.
Sau đó hai người cùng cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Vấn Chu không vội xuống tầng mà nán lại trên ban công ngắm nhìn máy phun nước trong vườn hoa. Sự khúc xạ của ánh nắng và nước tạo nên chiếc cầu vồng rực rỡ.
"Anh ơi." Lộc Kỳ đi lên tầng, vừa nhìn thấy anh đã nhảy cẫng lên: "Mẹ gọi anh xuống ăn trái cây kìa. Còn nữa, bà ấy hỏi anh tối nay muốn ăn gì?"
Cố Vấn Chu nhìn đồng hồ rồi đáp: "Ừ, lát nữa anh phải về, buổi tối không qua đây ăn cơm đâu."
Lộc Kỳ bĩu môi không vui: "Chẳng phải hôm nay anh được nghỉ à? Sao không ở lại đây ăn cơm vậy?"
Cố Vấn Chu lạnh nhạt liếc cô ấy một cái: "Chuyện của người lớn, con nít bớt chen vào đi."
Lộc Kỳ cáu kỉnh giẫm chân: "Em đã mười bảy tuổi rồi, sang năm là trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa."
Cố Vấn Chu "xì" nhẹ một tiêng rồi đột nhiên nghĩ tới Ôn Chi, bởi vì trước đây cô cũng đã từng nói một câu tương tự như vậy.
Anh chợt dừng bước quay lại nhìn Lộc Kỳ: "Đúng rồi, em đã cảm ơn Ôn Chi chưa?"
Lộc Kỳ bị câu hỏi bất thình lình của anh doạ cho giật mình. Hồi lâu sau cô ấy mới hỏi lại: "Cảm ơn cái gì cơ?"
"Anh đã dạy cho em rồi mà?" Cố Vấn Chu giơ tay lên xoa mạnh đầu cô ấy: "Người ta chăm sóc quan tâm em trên máy bay thì sau khi hạ cánh em nên mời người ta ăn bữa cơm chứ?"
Lộc Kỳ thở dài: "Thì em cũng mời rồi mà. Nhưng em nói gãy cả lưỡi mà chị Chi Chi cứ bảo bận quá không có thời gian."
Nói đến đây, đáy mắt Lộc Kỳ toát ra vẻ quý mến: "Nhưng em không ngờ chị Chi Chi lại là phi công đấy. Chị ấy ngầu chết đi được. Thảo nào khi ở trên máy bay chị ấy hành động thành thạo như thế."
Cố Vấn Chu cúi đầu nhìn vẻ mặt cô em gái, chẳng hiểu sao lại cảm thấy quái lạ.
Anh nghĩ thầm trong đầu rằng hình như nhóc con này thích Ôn Chi quá rồi thì phải?
"Vậy bây giờ cơ hội của em đến rồi đấy. Hai ngày nay cô ấy được nghỉ." Cố Vấn Chu cố làm ra vẻ vô tình đề cập đến.
Mắt Lộc Kỳ lập tức sáng bừng lên: "Em đi gọi cho chị Chi Chi luôn đây. Em muốn hẹn chị ấy đi ăn tối."
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số gọi cho Ôn Chi. Cố Vấn Chu thì ngồi xuống chiếc sô pha trong phòng tiếp khách nhỏ gần đó.
Không lâu sau người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Lộc Kỳ nhanh nhảu hỏi luôn: "Chị Chi Chi, hôm nay chị được nghỉ phải không?"