Cố Vấn Chu bất đắc dĩ giơ tay lên nhấn nhấn huyệt thái dương. Con bé này thẳng thắn thật đấy...
Ôn Chi ở đầu bên kia cũng sững sờ. Sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại và nghĩ có lẽ Cố Vấn Chu nói cho cô ấy biết.
Thế là cô cười khẽ đáp: "Đúng vậy, chị được nghỉ hai ngày."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy em mời chị đi ăn cơm nhé? Em còn chưa cảm ơn chị đàng hoàng về chuyện trên máy bay lần trước." Lộc Kỳ nói.
"Vậy à..." Ôn Chi dừng lại chốc lát rồi bối rối đáp: "Thế thì chị không đi được rồi."
Lộc Kỳ vô cùng thất vọng: "Sao lại vậy ạ?"
Bấy giờ Ôn Chi mới cười thành tiếng: "Nếu em mời chị đi ăn cơm là vì muốn cảm ơn chị thì chị không thể đi được, có điều nếu em hẹn chị đi ăn cơm với tư cách là bạn bè thân thiết thì chị rất sẵn lòng."
Sau khi lấy lại phản ứng, Lộc Kỳ lập tức trách móc: "Chị doạ em hết hồn."
"Em muốn ăn gì để chị đặt trước cho?" Ôn Chi hỏi.
Lộc Kỳ: "Sao lại như vậy được?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Để em mời chị thì không được đâu nhé. Dù sao thì em cũng vẫn còn là một cô bé vị thành niên, còn chị thì đã đi làm rồi." Ôn Chi nói ngay không chút do dự.
Lộc Kỳ cười rộ lên: "Đúng thế, chị còn là phi công nữa. Bao giờ em mới được ngồi lên máy bay chị lái đây?"
Ôn Chi dở khóc dở cười: "Chắc em còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới được."
Lộc Kỳ biết chuyện Ôn Chi là nữ phi công là vì Lộc Kỳ luôn muốn hẹn Ôn Chi đi chơi nhưng lúc nào cô cũng báo bận không có thời gian. Nhiều lần như thế nên cô nhóc giận dỗi hỏi thẳng có phải Ôn Chi không thích mình, cảm thấy mình phiền quá không.
Tất nhiên Ôn Chi phủ nhận ngay, sau đó mới kể chuyện mình đang thực tập cho Lộc Kỳ biết.
Lúc ấy Lộc Kỳ còn khó hiểu hỏi: "Thực tập gì vậy ạ?"
Ôn Chi bị hỏi mà sững cả người. Trước đó cô cứ tưởng Cố Vấn Chu đã kể chuyện của mình cho Lộc Kỳ biết rồi, ai ngờ có vẻ như anh không nói gì cả.
Sau khi Lộc Kỳ biết được chuyện Ôn Chi là phi công thì không nhịn được mà mừng rỡ hét chói tai trong điện thoại.
Có lẽ trời sinh cô ấy đã ngưỡng mộ nghề phi công này rồi.
Dù sao thì anh trai cô ấy cũng là phi công mà.
Sau khi cúp máy, Lộc Kỳ vui sướng xoay một vòng rồi mới hỏi Cố Vấn Chu đang ngồi trên sô pha: "Anh, tối nay anh có rảnh không? Hay anh đi ăn tối với bọn em nhé?"
Cố Vấn Chu ngẩng đầu lên liếc cô ấy với ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: "Người ta có mời anh đâu, sao anh phải đi chứ?"
Lộc Kỳ suy tư chốc lát rồi gật đầu nói: "Thế thôi vậy."
Sau đó cô ấy sung sướng nhảy chân sáo về phòng mình.
"Em phải về chọn quần áo tối nay mặc đi chơi cái đã."
Cố Vấn Chu: "..."
Sao em không hỏi thêm mấy câu nữa vậy?
Anh bị suy nghĩ của bản thân mình chọc tức đến mức bật cười. Hỏi thêm câu nữa thì anh sẽ đi theo à? Người ta có mời anh đâu mà đòi đi chứ!
*
Hiếm khi Ôn Chi có thời gian rảnh, lại còn một thời gian nữa mới đến giờ hẹn ăn cơm tối nên cô tiếp tục nằm sấp trên giường lướt mạng.
Từ khi vào công ty đến giờ WeChat của cô có thêm nhiều đồng nghiệp mới.
Khỏi phải nói, giờ cô lướt bảng tin đã thấy có mùi dân hàng không rồi.
Bài đăng của mọi người không phải đang bực bội vì hành khách khó chiều thì là phi công than vãn chuyện chuyến bay bị delay lỡ việc cá nhân.
Mãi đến khi cô lướt đến bài của Cố Vấn Chu.
Anh chỉ vừa mới đăng mười phút trước thôi, cũng chỉ là chia sẻ một ca khúc, chính xác hơn là khúc dương cầm [The Promise].
Ôn Chi nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn bấm vào đó nghe thử. Đây là một khúc nhạc nhẹ nhàng và thư giãn, rất êm tai nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Cô nghe một lần rồi thoát ra định lướt xuống dưới.
Đột nhiên ngón tay Ôn Chi dừng lại trên tên của khúc dương cầm này.
The Promise?
Lời hứa.
Ôn Chi chợt nhớ lại một chuyện. Hình như lần trước cô đã hứa với Cố Vấn Chu rằng nếu lần sau có cơ hội thì sẽ chính thức mời anh đi ăn một bữa để cảm ơn anh đã giúp đỡ mình.
Nhưng từ khi đó đến giờ cô luôn bận rộn với việc thực tập nên quên mất tiêu.
Bây giờ nhìn thấy tên khúc nhạc cô mới nhớ ra.
Cô hoàn toàn không hề nghi ngờ việc Cố Vấn Chu chia sẻ khúc nhạc này có liên quan đến mình, chỉ cho rằng đây là trùng hợp mà thôi.
Ôn Chi suy nghĩ cẩn thận. Mới đầu cô định gửi tin nhắn WeChat cho anh, có điều chốc lát sau cô lại nghĩ lại và quyết định sẽ gọi điện nói trực tiếp.
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Ôn Chi hỏi: "Cơ trưởng Cố, tối nay anh có rảnh không?"
"Có chuyện gì à?" Chất giọng Cố Vấn Chu vẫn là kiểu lạnh nhạt trước sau như một đó.
Ôn Chi đáp: "Tối nay tôi có hẹn Lộc Kỳ đi ăn tối, mà trước đây tôi có nói nếu có cơ hội sẽ chính thức mời anh đi ăn một bữa cơm. Không biết tối nay anh có thể cho tôi cơ hội này không?"
Cô nói rất khách sáo.
Cố Vấn Chu im lặng mấy giây rồi chậm rãi trả lời: "Đúng là tối nay tôi không bân gì cả."
Vậy thì tốt rồi. Ôn Chi thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự rất sợ phải mời riêng Cố Vấn Chu đi ăn.
Không đợi Ôn Chi nói chuyện, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói tiếp: "Quyết định vậy nhé, vừa lúc ăn xong tôi chở Lộc Kỳ về luôn."
Ôn Chi nghe được ý trong lời này, đó là anh đồng ý vì Lộc Kỳ thôi.
Đúng sáu giờ tối, Ôn Chi thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Tối nay ba mẹ cô cũng có hẹn, lại không chung đường với cô nên bọn họ đã đi trước rồi.
Vì đi giày cao gót nên Ôn Chi không lái xe mà bắt xe đi tới trung tâm thương mại.
Trước đó bọn họ đã hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Trong này có một nhà hàng Nhật chuyên về ẩm thực Kaiseki*. Tuy Ôn Chi đặt chỗ hơi muộn nhưng may mắn là vẫn đặt được chỗ đẹp.
*Kaiseki: còn được gọi là "kaiseki-ryōri" là một loại hình ẩm thực truyền thống của Nhật Bản.
Lúc Ôn Chi đến trung tâm thương mại thì bên trong đã lên đèn sáng trưng như ban ngày rồi. Nhìn từ ngoài vào cả toà nhà như hộp đá quý lấp lánh toả sáng bắt mắt dưới màn mưa lất phất của bầu trời đêm.
Sau khi vào trong, Ôn Chi gọi điện thoại cho Lộc Kỳ, định hỏi cô ấy đã đến chưa.
Không ngờ Lộc Kỳ vừa nhấc máy đã nhỏ giọng nói với cô: "Chị Chi Chi, anh trai và em đến nơi rồi nhưng bây giờ em đang trong nhà vệ sinh. Hay là chị vào ngồi với anh trai em trước đi nhé?"
Lộc Kỳ vội vàng báo cho Ôn Chi biết chỗ ngồi của Cố Vấn Chu rồi cúp máy.
Ôn Chi không biết phải làm sao nên đành lên tầng tìm Cố Vấn Chu trước.
Có điều trung tâm thương mại này quá lớn, hôm nay lại còn là cuối tuần, tất cả mọi người đều đổ về đây dạo phố mua sắm nên rất nhiều nhà hàng đã đẩy người, có mấy nơi còn có người xếp hàng dài bên ngoài chờ có bàn để vào ăn nữa.
Ôn Chi cố gắng tìm kiếm nhà hàng mà Lộc Kỳ nói vì Cố Vấn Chu đang ở trong đó.
May mà cô không mất nhiều thời gian để tìm đến nơi này.
Sau một hồi đi lên phía trước, cuối cùng cô cũng nhìn thấy mặt tiền nhà hàng kia.
Nhưng đúng lúc này lại có một đứa trẻ tay cầm bóng bay chạy tới mà không nhìn đường, cứ vậy mà xông ngang đánh thẳng đụng luôn vào người Ôn Chi.
Tuy Ôn Chi rất muốn né tránh nhưng không kịp nữa rồi.
Tốc độ của con nít chẳng khác gì tốc độ của đại bác, vừa xuất hiện đã đâm sầm vào người cô.
Cơ thể Ôn Chi mất khống chế lùi về phía sau mấy bước rồi té xuống đất.
Lúc ấy trong đầu cô chỉ còn lại ba chữ: thôi xong rồi.
Nhưng cơn đau và vẻ nhếch nhác như trong tưởng tượng của Ôn Chi lại không xuất hiện. Một cánh tay mạnh mẽ đưa ra ôm chặt lấy eo cô, lưng cô dính sát vào một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Ôn Chi vừa ngước mặt lên đã bị khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Cố Vấn Chu đập thẳng vào mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn cô không kịp phản ứng.
Mãi đến khi Cố Vấn Chu cúi xuống hỏi nhỏ: "Cô không sao chứ?"
Ôn Chi vội vàng lắc đầu. Lúc cô muốn đứng thẳng người dậy thì cánh tay mạnh mẽ vững vàng của Cố Vấn Chu lại siết chặt eo cô giúp cô đứng vững.
Vì đang là mùa hè nên trang phục trên người ai cũng rất mỏng, thành ra nhiệt độ cơ thể rất dễ truyền sang nhau qua tiếp xúc gần.
Sau khi đứng thẳng người lên, hai cái tai vốn trắng nõn của Ôn Chi đã biến thành màu đỏ, trông vừa mềm mại vừa đáng yêu.
"Cảm ơn anh." Ôn Chi nói nhỏ.
Cố Vấn Chu không trả lời cô vì anh đang bận túm lấy cánh tay của thằng nhóc đang chuẩn bị chuồn đi kia. Sau đó anh nhìn nó chằm chằm rồi nghiêm mặt nói: "Nhóc làm thế rất dễ khiến người khác bị thương."
Thằng nhóc kia cũng chừng sáu bảy tuổi rồi, không còn trong độ tuổi có thể dùng câu "còn bé chẳng biết gì" nữa.
Ôn Chi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng kêu: "Cháu yêu ơi, cháu chạy từ từ thôi, bà nội không đuổi kịp."
Sau đó bóng dáng một người phụ nữ trung niên xuất hiện. Vừa nhìn thấy Cố Vấn Chu nắm chặt tay cháu nội mình, bà ta lập tức trợn mắt lên tức giận quát: "Cậu làm gì vậy hả? Sao lại kéo tay cháu tôi không buông thế kia?"
Ôn Chi vội vàng giải thích: "Lúc nãy đứa bé này chạy lung tung không nhìn đường nên đâm vào người tôi."
Bấy giờ người bà kia mới kịp phản ứng. Bà ta xấu hổ nói: "Ôi, là vậy à?"
"Đụng trúng người ta thì phải xin lỗi mới đúng chứ?" Cố Vấn Chu vẫn không hề nhìn người bà kia, chỉ nhìn chằm chằm thằng nhóc mình đang túm lấy rồi nghiêm túc nói tiếp.
Lúc anh không cười trông vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, đến cả đám đồng nghiệp trong công ty còn sợ chứ nói gì đến một thằng ranh con.
Thằng nhóc kia cố gắng giãy ra khỏi tay Cố Vấn Chu. Anh cũng không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng túm lấy nên nó nhanh chóng giãy được và chạy ra núp phía sau bà nội mình.
Thấy cháu trai mình thật sự không sao, bà ta cười nói: "Cục cưng nhà tôi còn nhỏ. Nó không cố ý đụng vào cô đâu."
Ôn Chi vốn cũng không có ý định dây dưa với một đứa con nít nhưng sau khi nghe bà ta nói vậy, cô không khỏi nhíu mày.
Hết cách rồi, cái loại người lớn chẳng kiêng dè gì mà ung dung mượn cái cớ "còn nhỏ" này thật đáng ghét.
Ôn Chi biết có lẽ nói thêm cũng chẳng có kết quả gì nên định kéo người đàn ông bên cạnh đi.
Ai ngờ Cố Vấn Chu lại chậm rãi dửng dưng cất lời:
"Xin lỗi, người mà cháu trai bà đụng trúng cũng là cục cưng nhà chúng tôi."
Ôn Chi quay sang nhìn anh: "..."
Có cục cưng nào hai mươi ba tuổi lớn tướng như cô không?