Đến bên ngân hà

Ôn Chi cầm cốc vào nhà mình. Cô đặt cốc lên chiếc bàn trong phòng mình rồi lấy quần áo ngủ đi tắm.
 
Sau khi tắm xong, cô đang chuẩn bị cầm sách lên đọc thì chiếc điện thoại cô đặt trên tủ đầu giường chợt vang lên hai tiếng.
 
Ôn Chi đưa tay cầm điện thoại lên khoá màn hình và bấm vào WeChat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Vấn Chu: [Cô ngủ chưa?]
 
Ôn Chi: [Tôi chưa.]
 
Bên kia không trả lời nữa. Ôn Chi nhìn mãi không thấy có nhắc nhở đối phương đang gõ chữ.
 
Vậy tức là anh chỉ định hỏi một câu như thế thôi hả?
 
Nhưng ngay lúc Ôn Chi chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn mới lại vang lên.
 
Cô lập tức cúi đầu xuống nhìn thì thấy Cố Vấn Chu lại nhắn tới một tin. Nhưng lần này anh không gửi văn bản mà là gửi một bức ảnh.
 
Trông bức ảnh khá lớn nhưng nếu không bấm vào thì rất khó thấy rõ hình ảnh cụ thể.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy Ôn Chi tiện tay mở ra. Thời gian tải ảnh hơi lâu nhưng cô vẫn cố gắng kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.
 
Cho đến khi một tờ giấy ghi lại lịch trình chuyến bay hiện ra trước mắt cô.
 
Ôn Chi nhanh chóng nhận ra đây là kế hoạch bay tuần tới của Cố Vấn Chu. Trên này viết rất rõ thông tin những chuyến bay có mặt anh.
 
Anh làm vậy là có ý gì?
 
Ôn Chi có cảm giác như mình vừa bị sét đánh trúng điếng cả người.
 
Sao tự nhiên anh lại gửi kế hoạch bay cho cô vậy? Như này có khác gì báo cáo hành trình đâu?
 
Ôn Chi vội vàng lướt lên phía trên xem lại lịch sử tin nhắn. Anh hỏi cô đã ngủ chưa sau đó gửi cho cô cái này.

 
Có phải gửi nhầm không nhỉ?
 
Ôn Chi vừa suy nghĩ miên man vừa nhắn lại: [Cơ trưởng Cố, tôi là Ôn Chi, xin hỏi có phải anh gửi nhầm ảnh cho tôi không?]
 
Cố Vấn Chu ở đầu bên kia cũng đang cân nhắc xem nên lựa lời nói kiểu gì cho tự nhiên nên mới chưa nói tiếp.
 
Ai ngờ sau đó anh lại nhận được câu "có phải gửi nhầm không".
 
Cố Vấn Chu tức đến mức cười lạnh một tiếng, không thèm để ý xem có tự nhiên hay không nữa mà nói luôn: [Không nhầm đâu, tôi gửi cho cô đấy.]
 
Sau khi gửi xong câu này, Cố Vấn Chu không vội giải thích ngay mà chờ tiếp.
 
Anh đang muốn xem thử tiếp theo cô gái kia sẽ nói gì.
 
Quả nhiên đúng như anh suy nghĩ.
 
Sau khi đọc được tin nhắn mới nhất, Ôn Chi chỉ cảm thấy điện thoại mình chẳng khác củ khoai nóng bỏng tay khiến cô không thể cầm nổi.
 
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?? 
 
Cô muốn xin ý kiến Giang Lam vì dù sao kinh nghiệm yêu đương của cô ấy cũng rất phong phú, đủ khả năng để cô tham khảo.
 
Dù sao thì cũng chẳng có người đàn ông nào tự nhiên gửi lịch trình công việc cho một cô gái cả. Hành động này giống như báo cáo hành trình này chỉ diễn ra giữa người yêu của nhau thôi chứ.
 
Ôn Chi nghĩ có lẽ lần này không phải mình ảo tưởng đâu.
 
Quan trọng là người đàn ông kia nhắn lại có mỗi một câu rồi im luôn, không còn động tĩnh gì nữa.
 
Rõ ràng là hai người đang cách nhau cái màn hình điện thoại nhưng chẳng hiểu sao không khí hơn thua vẫn nồng nặc. Ai cũng ngầm có ý giằng co xem ai là người không nhịn được trước.
 
Cuối cùng Ôn Chi cảm thấy mình cần phải hỏi cho rõ ràng mới được.
 
Dù sao thì cũng phải biết được đối phương có ý gì rồi cô mới lên kế hoạch cho bước tiếp theo được chứ.

 
Ôn Chi: [Cơ trưởng Cố, tự nhiên anh gửi bức ảnh này cho tôi để làm gì vậy ạ?]
 
Nhìn đi, xem lời của cô khách sáo đến mức nào này.
 
Có vẻ như Cố Vấn Chu đã đoán được trước thái độc của cô rồi nên không bất ngờ lắm.
 
Cố Vấn Chu: [Đây là kế hoạch bay tuần tới của tôi. Nếu trong quá trình học lái mô phỏng cô có gì không hiểu mà tôi lại đang trống lịch thì cô có thể thoải mái gọi thẳng cho tôi.]
 
Hoá! Ra! Là! Vậy!
 
Ôn Chi thở hắt ra một hơi dài. Suýt nữa cô lại hiểu nhầm rồi.
 
Ôn Chi: [Tôi đã hiểu, cảm ơn cơ trưởng Cố.]
 
Ôn Chi: [Cơ trưởng Cố, anh vất vả rồi, tối nay anh nghỉ ngơi sớm chút nhé.]
 
Thấy cô nhanh chóng nhắn lại hai tin này, khóe miệng Cố Vấn Chu khẽ nhếch lên. Nãy thì chậm rì rì khiến anh chờ mãi, thế mà bây giờ vừa nghe anh giải thích xong lại trả lời nhanh quá ha?
 
Cố Vấn Chu: [Đừng khách sáo, dù sao thì cô cũng là học trò đầu tiên mà tôi hướng dẫn. Nói sao thì tôi cũng phải có trách nhiệm với cô.]
 
Ôn Chi: [Nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm anh mất mặt.]
 
Lúc này một cảm giác khó hiểu chợt dâng trào dưới đáy lòng Cố Vấn Chu.
 
Nói thật, anh cũng không biết cảm giác đó là buồn bực hay vui mừng nữa.
 
Có thể là vui vì dù sao anh cũng có chút tác dụng.
 
Nhưng cũng có thể là buồn vì hình như trong mắt cô thì tác dụng của anh chẳng đáng kể lắm.
 
Cố Vấn Chu: [Ngủ ngon nhé.]

 
Ôn Chi nhanh chóng trả lời: [Chúc anh ngủ ngon.]
 
Lần này Cố Vấn Chu không trả lời nữa. Anh chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại rồi trầm tư hồi lâu.
 
Chính bản thân anh cũng thắc mắc không hiểu tại sao mình lại nảy sinh cảm giác khó mà diễn tả bằng lời này với Ôn Chi. Nếu nói là vì anh thích cô thì có vẻ như chưa đến mức độ đó. Anh cảm thấy anh chỉ mới dừng ở mức có ấn tượng tốt với cô thôi.
 
Hình như chỉ có duy nhất một mình cô có thể dễ dàng khiến trái tim anh loạn nhịp.
 
*
 
Bầu trời trên đỉnh đầu xanh biếc không một gợn mây, trong vắt như vừa được gột rửa vậy, chẳng qua ánh nắng chiều vẫn gay gắt như cũ.
 
Mấy phi công mới cùng tiến vào quán cà phê. Chỉ có một người là tỏ ra thờ ơ, còn lại thì ngồi thở ngắn thở dài liên tục.
 
Đã hơn một tuần kể từ khi bắt đầu lái mô phỏng. Người còn cười được đến giờ chắc chắn không phải là người thường.
 
Ôn Chi bưng cà phê vừa gọi ra đưa cho Tả Vân Tề và Triệu Lãng.
 
"Chi Chi, nếu không phải có cậu giúp đỡ thì chắc chắn cả nhóm chúng ta sẽ phải chịu phạt trong bài tập cất cánh hạ cánh." Tả Vân Tề nằm liệt trên ghế thở dài.
 
Sau khi vào buồng mô phỏng thì ba người sẽ thành một nhóm.
 
Trùng hợp là Ôn Chi, Tả Vân Tề và Triệu Lãng được phân vào chung nhóm với nhau.
 
Mặc dù những bài tập khi mới vào buồng mô phỏng chỉ là những bài huấn luyện thường ngày của bọn họ. Ví dụ như cất cánh, hạ cánh, quẹo cua, tuần tra và tiếp cận,... Đối với phi công mới thì những thao tác này chỉ cần rèn luyện thêm vài lần là sẽ thành thạo và không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cả.
 
Nhưng trong quá trình huấn luyện ở lớp, có nhiều người không tránh khỏi mà rơi vào trạng thái căng thẳng quá mức.
 
Vậy nên ngay cả những bài tập rất bình thường bọn họ cũng liên tục mắc lỗi.
 
Sau khi bị huấn luyện viên quát mắng trách phạt, các phi công mới lại càng căng thẳng hơn, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
 
Ôn Chi nói: "Thế nên cậu mới phải cố gắng hơn nữa mới được. Lỡ lần sau tớ không đỡ được cậu nữa thì sao?"
 
Tả Vân Tề lập tức ngồi thẳng dậy gật đầu: "Cậu nói đúng, tớ đã thuận lợi qua được bài kiểm tra ở buồng mô phỏng cố định rồi, giờ mà không cố gắng ở buồng mô phỏng di động* nữa là coi như xong đời."
 
*Buồng mô phỏng di động là loại thiết bị mô phỏng các điều kiện vận hành và tình trạng của khoang lái máy bay lúc di chuyển trên không trung một cách chân thực.
 
Thiết bị mô phỏng buồng lái được chia ra làm hai loại.

 
Buồng mô phỏng cố định là kiểu máy được gắn cố định ở dưới mặt đất để huấn luyện các phi công mới làm quen với bố cục buồng lái. Mục đích chủ yếu là cho bọn họ quen với cấu tạo và các bộ phận máy móc trong buồng lái.
 
Thật ra thì bình thường rất ít người bị đào thải ở vòng này, có điều cũng chỉ là ít thôi chứ không phải là không có.
 
Trong lần huấn luyện này của bọn họ có một người vừa mới kết thúc buổi huấn luyện trong buồng cố định đã bị cơ trưởng nói thẳng là không tiến cử vào thiết bị mô phỏng di động.
 
Chuyện này khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Không lâu sau mọi người nghe thấy tin người đó bị đào thải.
 
Bốn năm học hành để trở thành phi công, cuối cùng lại ngã xuống ngay trước khi ánh sáng rạng đông ló dạng. Dù là ai thì cũng đều tiếc nuối cả thôi.
 
Có điều trường hợp này cũng đã cảnh tỉnh tất cả phi công mới có mặt ở đây ngày hôm nay và nhắc nhở bọn họ đừng ôm bất kỳ hy vọng dựa vào vận may nào.
 
Bạn cũng có thể trở thành người tiếp theo bị đào thải đấy!
 
"Có điều nghĩ lại thì chúng ta cũng được xem là người may mắn đấy." Tả Vân Tề thở dài nhấp một ngụm cà phê rồi ngẩng đầu nói với Ôn Chi: "Bây giờ cậu còn liên lạc với Thương Nhuế nữa không?"
Nghe vậy, Ôn Chi hơi ngẩn người rồi khẽ gật đầu một cái.
 
Tả Vân Tề lại thở hắt ra một hơi: "Cậu ấy kiêu ngạo quá, lòng tự trọng cũng cao nữa. Cậu ấy định cả đời không qua lại với chúng ta nữa hay gì vậy? Tôi cũng gửi tin nhắn WeChat cho cậu ấy mấy lần rồi nhưng chẳng thấy cậu ấy trả lời lần nào cả. Hơn nữa cậu ấy cũng không đăng gì lên mạng xã hội nữa."
 
"Thương Nhuế là ai vậy?" Triệu Lãng tò mò hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tả Vân Tề đáp: "Đó là một nữ phi công khác trong lớp bọn tôi trước đây. Cậu ấy cũng nằm trong nhóm tới Mỹ huấn luyện với chúng tôi đấy, ai ngờ cuối cùng lại bị đình chỉ bay."
 
Triệu Lãng hơi ngạc nhiên kêu lên: "Tiếc quá vậy."
 
"Lại chả thế. Bản thân tôi cũng không ngờ được cậu ấy lại bị đình chỉ bay. Dù sao thì bình thường khi đi học cậu ấy giỏi hơn đa số đám nam sinh bọn tôi mà."
 
Ôn Chi im lặng ngồi một bên không nói gì.
 
"Nếu cậu ấy có thể thuận lợi tốt nghiệp thì cậu ấy chính là một Ôn Chi khác đấy." Tả Vân Tề vẫn đang nói không ngừng.
 
Đột nhiên Ôn Chi lên tiếng: "Không phải vậy."
 
Tả Vân Tề giật mình quay lại nhìn cô. Nhưng cậu ấy còn chưa kịp nói chẳng phải trước đây hai người thân thiết với nhau lắm sao thì đã nghe Ôn Chi nói: "Thương Nhuế là Thương Nhuế chứ không phải Ôn Chi thứ hai gì cả."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cũng đúng." Tả Vân Tề suy tư chốc lát rồi cũng nhận ra mình nói như vậy là không tôn trọng Thương Nhuế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận