Từ trước đến nay Ôn Chi luôn là người như vậy. Dù cô có ưu tú xuất chúng đến đâu cũng sẽ không bao giờ vì mình giỏi hơn mà coi thường người khác.
Bọn họ đang nói chuyện thì nhận được lịch thực hành với thiết bị mô phỏng di động. Tả Vân Tề lại tiếp tục có lý do để kêu rên gào rú: "Mẹ kiếp, tại sao thời gian dùng thiết bị mô phỏng của chúng ta lại từ mười giờ đêm đến hai giờ sáng chứ??"
Ôn Chi cũng đang xem lịch của mình. Nhìn thấy thời gian ghi trên đó, cô cũng vô cùng nhức đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô còn có lịch tập từ bốn giờ đến bảy giờ sáng đây này.
Vì thiết bị mô phỏng di động quá đắt đỏ nên công ty cho mở máy suốt cả ngày. Nhưng vì sống lượng phi công cần sử dụng thiết bị quá nhiều, đặc biệt là những phi công đang trong thời gian huấn luyện bồi dưỡng. Thế nên đám phi công mới bọn họ đành ngậm ngùi xếp sau.
Lý do là vì thời gian ban ngày là vàng là bạc, tất cả đều ưu tiên phi công chính quy hết.
Thành ra trung tâm huấn luyện mới xếp cho đám phi công mới bọn họ cái lịch hành hạ người ta này.
Trái với nhóm bọn họ, một phi công mới tên là Từ Văn ngồi gần đó cười khẽ nói: "Hàn Vũ, may mà tôi chung nhóm với cậu nên mới được xếp cho lịch dùng thiết bị từ hai giờ đến năm giờ chiều quý báu này."
Nghe cậu ta nói vậy, những người khác lập tức tiến lên vây quanh đám Từ Văn.
Sau khi thấy rõ thời gian huấn luyện của nhóm này, mọi người lần lượt "Ồ" lên trầm trò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có gì đặc biệt hơn người không?" Tả Vân Tề khinh thường nói.
Ôn Chi cười khẽ chun mũi làm bộ ngửi ngửi: "Mùi gì chua loét thế nhỉ?"
Tả Vân Tề cáu kỉnh giẫm chân ra vẻ đe đoạ cô: "Tớ nói này Ôn Chi Chi, rốt cuộc cậu theo phe ai vậy hả?"
"Gọi tên tớ tử tế vào." Ôn Chi bày ra vẻ chê bai.
Có điều Thường Hàn Vũ có chỗ dựa trong công ty là sự thật mà ai cũng biết nên cũng chẳng ai bất ngờ khi thấy cậu ta đi cửa sau trong việc dùng thiết bị mô phỏng.
Tất nhiên cũng không người nào rảnh rỗi đi tố cáo cả vì dù sao thì đây cũng là chuyện không có chứng cứ.
*
Tám giờ tối, Cố Vấn Chu vừa mới xuống máy bay. Anh đang định về nhà thì bị Hạ Diệc Hành tóm được và kéo đến quán bar.
Vì tuần này hai người bọn họ hoàn thành đủ giờ bay rồi nên hai ngày tiếp theo không có chuyến bay nào nữa.
Bọn họ cùng đi tới một quán bar tên là "Mộng Ảo". Ông chủ quán này trước đây cũng là phi công, sau đó chuyển nghề sang mở quán bar, hơn nữa còn gây được tiếng vang lớn trong giới.
Vậy nên rất nhiều tiếp viên hàng không và phi công rảnh rỗi thường thích đến đây uống vài ly.
Món tủ ở chỗ này là đồ uống có nồng độ cồn thấp. Tuy rằng nồng độ cồn thấp nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác say mê tột độ.
Trước đó hai người bọn họ đã về công ty thay quần áo rồi nên không nhìn ra là vừa tan làm chạy đến đây.
"Ồ, khách hiếm à nha!" Vừa nhìn thấy Cố Vấn Chu, ông chủ quán bar lập tức tiến lên chào hỏi.
Hạ Diệc Hành khó chịu nói: "Sao vậy? Anh chỉ thấy mỗi cậu ấy chứ không thấy tôi à?"
Ông chủ cũng quen biết anh ấy nên không thèm để ý: "Chẳng phải là vì hiếm lắm mới thấy cơ trưởng Cố đến đây một chuyến đó ư? Tôi thật sự phải cảm ơn cậu vì đã dẫn cơ trưởng Cố đến đây mới được."
"Anh mời tôi một ly đi rồi tôi tha thứ cho." Hạ Diệc Hành trực tiếp ngồi luôn trước quầy bar.
Ông chủ cũng là bartender của quán luôn nên anh ta thoải mái đồng ý: "Được thôi, cho các cậu nếm thử đồ uống mới của quán này."
Tốc độ pha chế của anh ta rất nhanh. Chỉ chốc lát sau hai cái ly thuỷ tinh trong suốt chứa chất lỏng màu lam đậm đã được đẩy tới trước mặt bọn họ. Ánh đèn lấp lánh ở quầy bar khiến màu lam trong ly rượu càng đậm hơn.
"Không tệ chút nào." Hạ Diệc Hành khen ngợi.
Cố Vấn Chu cũng gật đầu. Hình thức bên ngoài của ly rượu này quả thật không tệ.
"Chờ một chút." Ông chủ giơ tay lên. Bàn tay đeo găng của anh ta nhẹ nhàng bẩy thứ gì đó màu bạc vào ly rượu. Rất nhanh sau đó chất lỏng màu lam trong ly đã lấp lánh ánh bạc. Bấy giờ ông chủ mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười hỏi: "Nhìn xem có giống bầu trời bên ngoài buồng lái mà chúng ta nhìn thấy khi bay đêm không?"
Nhận được gợi ý liên tưởng, Hạ Diệc Hành lập tức ồ lên: "Đúng là rất giống."
Cố Vấn Chu cầm ly rượu lên đảo nhẹ một vòng. Chất lỏng xanh đậm và những hạt lấp lánh màu bạc chìm nổi trong ly chuyển động theo động tác xoay ly của anh, nhìn rất giống bầu trời đêm đầy sao.
Anh chợt nhớ đến rượu anh đào ngày đó Ôn Chi gọi. Có lẽ cô cũng sẽ thích ly rượu "Ngân Hà" này.
"Đúng thế." Cố Vấn Chu nhẹ nhàng phun ra hai chữ rồi bắt đầu thưởng thức ly rượu.
Lúc này điện thoại của Hạ Diệc Hành chợt vang lên mấy tiếng. Anh ấy vừa lấy ra xem vừa nói: "Mọi người trong nhóm chat đang đoán xem ai là người xui xẻo trong lần thực tập này."
"Ai xui xẻo là sao?" Nghe thấy hai chữ "thực tập", Cố Vấn Chu không khỏi hỏi thêm mấy câu.
Hạ Diệc Hành đáp: "Thì là người nào xui xẻo được xếp cho cái thời gian huấn luyện rác rưởi kia ấy. Cậu cũng biết trừ thời gian sửa chữa ra, còn lại thiết bị mô phỏng ở trung tâm huấn luyện hoạt động 24 giờ một ngày mà. Thời gian rác rưởi là lúc rạng sáng với nửa đêm đấy. Giờ đó cũng có người luyện tập."
Cố Vấn Chu gật đầu, nghĩ thầm trong đầu chắc là Ôn Chi cũng đã nhận được thời gian biểu huấn luyện rồi.
Anh đang nghĩ dở thì nghe Hạ Diệc Hành ngồi bên cạnh cười hô hố mấy tiếng. Cố Vấn Chu quay đầu sang nhìn thì thấy biểu cảm trên mặt ông bạn mình vừa phức tạp vừa thoáng lộ ra vẻ xem kịch vui.
"Có chuyện gì thì nói nhanh lên." Cố Vấn Chu mất kiên nhẫn nói.
Hạ Diệc Hành lắc đầu: "Không ngờ, thật không ngờ, người xủi xẻo này thế mà lại là cơ trưởng Cố của chúng ta."
Cố Vấn Chu nhíu mày rồi cũng lấy điện thoại ra.
Thật ra anh cũng có trong nhóm chat mà Hạ Diệc Hành nói kia, chẳng qua bình thường anh không hay nói chuyện thôi.
Anh bấm vào nhóm chat, quả nhiên đã có người thích hóng hớt gửi ảnh thời gian biểu mà trung tâm huấn luyện lập nên vào trong nhóm. Vì phi công cũng cần rèn luyện thêm nên để đảm bảo không chậm trễ thời gian làm việc của bọn họ, trung tâm huấn luyện thường lập thời gian biểu cho các phi công mới đang trong thời gian thực tập trước.
Như vậy sau đó có thể các phi công có thể tránh những lúc có người dùng thiết bị mà linh hoạt thời gian rèn luyện thêm.
Lúc này Cố Vấn Chu cũng đã nhìn thấy thời gian biểu được gửi trong nhóm chat và tên Ôn Chi trên đó.
Anh nhìn xuống thì phát hiện ra đúng là thời gian được phân cho Ôn Chi không tốt chút nào, cơ bản đều là nửa đêm rạng sáng cả, không phải từ mười hai giờ đêm đến bốn giờ sáng thì cũng là từ hai giờ đến sáu giờ sáng.
"Tôi đi gọi điện thoại một chút." Cố Vấn Chu lập tức đứng dậy.
Hạ Diệc Hành còn chưa kịp chọc ghẹo đã thấy anh bật người đi thẳng ra cửa quán bar.
Lúc này Ôn Chi đang xuống bếp lấy trái cây. Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng mình nên lập tức chạy về, sau đó cô ngẩn người khi thấy màn hình hiển thị cuộc gọi WeChat từ Cố Vấn Chu.
Giờ này á?
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Giờ đã nửa đêm rồi mà?
Nhưng Ôn Chi không dám trì hoãn lâu nên vội vàng nhấc máy: "Cơ trưởng Cố."
Cô sợ anh gọi mình muộn như vậy là có chuyện quan trọng.
Cố Vấn Chu hỏi thẳng: "Cô được phát thời gian biểu huấn luyện với thiết bị mô phỏng di động rồi phải không?"
"Đúng vậy." Ôn Chi thầm thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng. Hoá ra anh muốn hỏi chuyện này.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng chốc lát rồi lạnh nhạt hỏi: "Sao cô bị xếp vào thời gian xấu như vậy mà không nói lại với tôi?"
Ôn Chi hơi sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu: "Nhưng hôm nay anh có chuyến bay mà?"
Bây giờ cô biết rất rõ lịch bay của Cố Vấn Chu. Dù sao thì tuần nào anh cũng gửi kế hoạch bay mỗi tuần cho cô.
Ôn Chi dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: "Đây là thời gian biểu mà trung tâm huấn luyện xếp cho tôi. Bản thân tôi cảm thấy như vậy cũng được, giờ nào thì huấn luyện cũng là huấn luyện thôi."
Mới đầu cô cũng cảm thấy được phân vào những giờ này không tốt chút nào, sẽ làm đảo lộn giờ giấc bình thường của cô mất.
Nhưng cô chẳng còn cách nào cả. Nếu bọn họ đã xếp lịch cho mình như vậy thì cô nên nhanh chóng làm quen và chấp nhận sự thật thôi.
Cố Vấn Chu phát hiện ra suy nghĩ của Ôn Chi rất tích cực. Cô cũng không phải người gặp chuyện cái là oán trời trách đất. Uổng công anh lo lắng cô không chấp nhận được.
Cô gái này thật sự không quá để ý đến mọi việc xung quanh, trong tim cô chỉ có việc bay mà thôi.
Anh không khỏi cười khẽ một tiếng rồi định cúp máy.
"Cơ trưởng Cố, xin lỗi anh." Bỗng nhiên Ôn Chi mở miệng xin lỗi.
Cố Vấn Chu cầm chặt điện thoại rồi từ tốn hỏi: "Sao tự nhiên lại xin lỗi tôi vậy?"
Ôn Chi đáp: "Tôi chỉ lo cho bản thân, không nghĩ đến việc nếu tôi bị xếp huấn luyện vào thời gian này thì anh cũng phải theo tôi."
Đúng là cô đã quá vô tâm không cân nhắc đến chuyện này.
Mặc dù học viên là người sử dụng thiết bị mô phỏng nhưng vẫn cần huấn luyện viên hướng dẫn, nếu không bọn họ sẽ không biết nên làm gì mới đúng.
Ôn Chi cũng chỉ vừa mới nghĩ đến việc này mà thôi. Cô mà huấn luyện từ bốn giờ đến bảy giờ sáng thì Cố Vấn Chu cũng sẽ phải đến huấn luyện cùng cô vào khung giờ đó.
Như vậy nhìn kiểu gì cũng là cô liên luỵ Cố Vấn Chu.
"Cho nên theo cô thì một huấn luyện viên như tôi có tác dụng gì?" Cố Vấn Chu buồn cười hỏi.
Ôn Chi "Ừm" một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Cố Vấn Chu ở đầu dây bên kia lạnh nhạt gọi cô: "Ôn Chi."
"Vâng." Ôn Chi đáp.
"Tôi sẽ luôn theo cô."
Những lời này lọt vào tai khiến Ôn Chi có cảm giác như vừa có hòn đá đập trúng tim mình khiến nó mất kiểm soát.