Đến bên ngân hà

Không thể không nói rằng mặc dù công ty chỉ quy định huấn luyện trong thiết bị mô phỏng di động ba mươi tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng chỉ huấn luyện hơn một tuần mà thôi nhưng vẫn có nhiều người không gắng gượng nổi.
 
Dù sao thì ngày nào bọn họ cũng phải huấn luyện sáu tiếng, sau đó bay ba tiếng, chỉ được nghỉ ngơi mấy tiếng đã lại phải huấn luyện tiếp rồi.
 
May mà Ôn Chi được Cố Vấn Chu dẫn dắt nên cô cảm thấy mình ráng chịu đựng thêm một chút cũng đáng giá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tối thứ năm, hôm nay Ôn Chi có lịch huấn luyện từ chín giờ tối đến mười hai giờ đêm.
 
Đây là khoảng thời gian tốt nhất trong thời gian biểu của cô rồi.
 
Ai ngờ lúc ba người Ôn Chi tới chỗ đặt thiết bị mô phỏng ở trung tâm huấn luyện thì lại phát hiện ra huấn luyện viên đang chờ ở đó không phải Cố Vấn Chu mà là một cơ trưởng khác họ Vương.
 
"Cơ trưởng Vương." Ôn Chi lên tiếng chào hỏi trước.
 
Hai người bạn còn lại của cô cũng chào theo.
 
Cơ trưởng Vương nhìn Ôn Chi với vẻ mặt hiền hoà: "Hôm nay cơ trưởng Cố của mọi người tạm thời nhận chuyến bay thay người khác không về kịp nên tôi sẽ là người hướng dẫn mọi người thực hành với thiết bị mô phỏng.
 
Mặc dù Ôn Chi thầm ngạc nhiên trong lòng nhưng trên mặt vẫn khéo léo nở nụ cười điềm tĩnh: "Vâng cảm ơn thầy vì đã cố ý đến đây một chuyến vì bọn em ạ."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết mình có ưu thế về vẻ ngoài. Những đường nét trên khuôn mặt giúp cô có vẻ ngoài trông rất ngoan ngoãn, cười lên lại hiền hoà điềm tĩnh nên rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.
 
Quan trọng hơn là sau nhiều ngày huấn luyện với thiết bị mô phỏng, cô đã tìm hiểu và biết được phong cách làm việc của các vị huấn luyện viên rồi.
 
Ví dụ như cơ trưởng Vương trước mắt cô lúc này nổi tiếng là một người tàn nhẫn.
 
Ông ấy là người có khuôn mặt mang lại cho người ta cảm giác thân thiện. Có điều một khi bước vào thiết bị mô phỏng di động và chịu ảnh hưởng của máy rồi thì lại khác. Trước đó có lần nhóm Ôn Chi huấn luyện ngay bên cạnh nhóm do cơ trưởng Vương hướng dẫn.
 
Hai nhóm trùng hợp rời khỏi thiết bị mô phỏng cùng một lúc nên Ôn Chi đã tận mắt nhìn thấy ba phi công mới nhóm đó mặt mày tái nhợt, đôi mắt vô hồn, như kiểu có thể thăng thiên bất cứ lúc nào vậy.
 
Trái lại nhóm cô được Cố Vấn Chu hướng dẫn rất thoải mái. Tuy mặt anh lạnh như tiền nhưng không hề nổi giận lần nào, thấy bọn họ sai chỗ nào là anh nói thẳng.

 
Nếu phạm sai lầm đến lần thứ hai, anh vẫn sẽ kiên nhẫn chỉ bảo.
 
Nhưng sau khi xuống khỏi thiết bị mô phỏng rồi thì anh lại có vô số thủ đoạn hành hạ học viên.
 
Ôn Chi vẫn còn ổn vì số lần cô phạm sai lầm không nhiều.
 
Nhưng hai thành viên còn lại trong nhóm cô thì đã mất mặt ngay trước cổng trung tâm huấn luyện mấy lần rồi.
 
"Cơ trưởng Cố không nói với cậu hôm nay anh ấy không đến à?" Nhân lúc cơ trưởng Vương đi lấy đồ, Tả Vân Tề khẽ hỏi Ôn Chi.
 
Ôn Chi: "Tớ không biết nữa, tớ còn chưa xem điện thoại."
 
Tả Vân Tề thở dài: "Tớ hoàn toàn chẳng có sự chuẩn bị nào. Làm sao bây giờ?"
 
"Bình thường chúng ta làm như nào thì lát nữa cậu cứ làm như thế thôi." Ôn Chi tỉnh táo đáp.
 
Nói thì nói vậy thôi nhưng khi ba người bước vào thiết bị mô phỏng rồi thì lại cảm thấy hình như trạng thái không đúng lắm.
 
Ngay cả Ôn Chi cũng nhận ra sự khác thường này.
 
Lúc Cố Vấn Chu ngồi phía sau thì cô chẳng cảm thấy gì. Nhưng bây giờ người ngồi sau biến thành người khác rồi cô mới biết hoá ra Cố Vấn Chu lại khác biệt đến vậy.
 
Ôn Chi thầm cảm thấy lạ lùng dưới đáy lòng. Chỉ là đổi người hướng dẫn thực hành trên thiết bị mô phỏng thôi mà.
 
Sao cô cứ nghĩ đến người ta thế nhỉ?
 
"Nào, tôi vừa xem qua các bài mà nhóm mọi người luyện tập. Hôm nay chúng ta qua bài mới nhé." Nói đến đây, cơ trưởng Vương dừng lại chốc lát rồi cười híp mắt: "Có sự cố xảy ra trước khi đạt V1*."
 
*V1: là tốc độ cao nhất trong khoảng an toàn để quyết định có hủy bỏ cất cánh hay không. Nếu có vấn đề (sự cố) xảy ra tại hoặc dưới tốc độ V1 thì máy bay có thể dừng lại kịp thời và đảm bảo an toàn.
 
Tả Vân Tề đang ngồi ở vị trí cơ trưởng căng thẳng đến mức nuốt nước miếng rõ to.
 

Ôn Chi ngồi ở vị trí phó lái lại rất bình tĩnh.
 
Lúc bắt đầu bọn họ thao tác rất thuận lợi. Ôn Chi phối hợp với Tả Vân Tề để kiểm tra trước chuyến bay.
 
Sau khi kiểm tra xong, Tả Vân Tề hô lên: "Xin đẩy ra."
 
Ôn Chi: "Trung tâm kiểm soát không lưu, xin cất cánh."
 
Cơ trưởng Vương ngồi phía sau nói: "Chim bồ câu 8346 có thể cất cánh, đường băng 03L."
 
Ôn Chi: "Nghe rõ, có thể cất cánh."
 
Tả Vân Tề: "Cất cánh."
 
Theo đường băng bắt đầu trượt nhanh dần trong màn hình mô phỏng phía trước, Ôn Chi tiếp tục lên tiếng: "40 trở lên, ổn định."
 
Tả Vân Tề: "Xác nhận."
 
Tả Vân Tề: "Kiểm tra lại lực đẩy."
 
Ôn Chi: "Điều chỉnh lực đẩy."
 
"V1."
 
Sau những câu lệnh vang lên là những hành động đi kèm của hai người. Máy bay bắt đầu cất cánh, có điều không lâu sau tiếng còi báo động đã vang ầm lên giữa buồng lái.
 
Tả Vân Tề bắt đầu chỉ huy Ôn Chi lần theo chỗ cảnh báo mà kiểm tra sự cố.
 
Nhưng cậu ta vừa dứt lời thì cái ghế đang ngồi chợt bị đạp cho một đạp. Tiếng quát của cơ trưởng Vương truyền tới từ sau lưng cậu ta: "Chú ý trạng thái của máy bay! Trạng thái của máy bay! Nếu không chờ các cô cậu xác định được sự cố thì máy bay rớt lâu rồi cũng nên!"
 
Triệu Lãng ngồi phía sau quan sát cũng bị dọa sợ cả người run lên một cái.

 
Nhưng rất nhanh sau đó ghế của Tả Vân Tề lại bị đạp thêm cái nữa: "Bảo cậu sửa điện áp phân cực kia mà! Con mẹ nó cậu quan sát quỹ đạo bay lâu hơn chút thì chết à!"
 
Ôn Chi ngồi bên cạnh vừa điều tra sự cố vừa nhắc nhở Tả Vân Tề.
 
Nhưng rõ ràng là Tả Vân Tề đã bắt đầu phạm sai lầm rồi nên suốt quá trình thực hành còn lại cậu ấy bị huấn luyện viên mắng cho không ngóc đầu lên nổi.
 
Lúc huấn luyện với Cố Vấn Chu, Ôn Chi gần như quên mất khái niệm thời gian luôn. Cô thường xuyên có cảm giác mới chớp mắt mà đã xong rồi.
 
Nhưng lần huấn luyện này lại khiến cô vô cùng khó chịu.
 
May mà khi đến lượt Ôn Chi ngồi vào ghế lái, vì cô đang trong vị trí cơ trưởng, Tả Vân Tề chỉ có thể phối hợp làm theo lệnh của cô nên cậu ấy đỡ căng thẳng hơn.
 
Mỗi câu lệnh tỉnh táo phát ra từ miệng cô đều có tác dụng giúp Tả Vân Tề bình tĩnh lại.
 
Sau đó Ôn Chi lại giúp Triệu Lãng luyện tập một chuyến nữa. May mà lần này bọn họ ít bị chửi hơn.
 
Cuối cùng ba tiếng đồng hồ huấn luyện cũng trôi qua. Sau khi cả ba đứng dậy, cơ trưởng Vương cười nói với hai chàng trai: "Hai người các cậu cũng tạm được."
 
Hai người kia liếc nhìn nhau với vẻ không dám tin, sau đó mới vội vàng bước xuống khỏi thiết bị.
 
Ôn Chi đi cuối cùng. Cơ trưởng Vương nói với cô: "Ôn Chi, vì cô là nữ phi công nên hôm nay tôi không mắng cô. Dù sao thì con gái cũng nhạy cảm và hay xấu hổ hơn, mắng cô khóc thì không ổn lắm."
 
Nghe vậy, Ôn Chi không khỏi nhíu mày.
 
Nhưng cơ trưởng Vương vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nói: "Nhưng tôi thật sự bất ngờ đấy. Dù là nữ nhưng khả năng của cô vẫn rất ưu tú."
 
Mặc dù ông ta đang khen ngợi mình nhưng cảm giác chán ghét vẫn dâng trào trong lòng Ôn Chi.
 
Vì cô là nữ nên ông ta mới hạ thấp tiêu chuẩn, không mong chờ gì nhiều ở cô.
 
Cho nên ông ta mới bất ngờ khi thấy cô ưu tú không thua gì nam phi công như thế.
 
Ôn Chi há miệng ra, đang định phản bác lại đối phương thì chợt nghe có người gọi mình: "Ôn Chi."
 
Ôn Chi ngẩng đầu lên thì thấy Cố Vấn Chu đứng ở cửa phòng huấn luyện, bộ đồng phục cơ trưởng vẫn chỉnh tề trên người, chỉ có bả vai là hơi ướt. Bên ngoài mưa rồi.
 
"Cơ trưởng Vương, cảm ơn anh đã giúp tôi huấn luyện bọn họ, làm phiền anh quá rồi." Cố Vấn Chu đi tới cười nói.

 
Sau khi đảo mắt qua mặt Ôn Chi, anh mới chợt nhận ra vẻ mặt cô hơi là lạ.
 
Bỗng nhiên anh nhớ ra hình như vừa rồi Ôn Chi đang nói chuyện với cơ trưởng Vương. Thế là anh thản nhiên hỏi: "Hai người vừa nói gì với nhau vậy?"
 
Cơ trưởng Vương cười đáp: "Tôi đang khen Ôn Chi thôi. Mặc dù cô ấy là nữ phi công nhưng kỹ thuật không tệ, không hề kém hơn đám nam phi công kia chút nào."
 
Nghe vậy, Cố Vấn Chu hiểu ngay ra vấn đề.
 
Anh thả chậm tốc độ nhả chữ lại rồi nói với cơ trưởng Vương: "Mặc dù lời này nghe có vẻ như đang khen nhưng chắc anh không biết, Ôn Chi là người đứng hạng nhất trong số tất cả các học viên lần này. Không phải cô ấy không hề kém hơn đám nam phi công kia mà là cô ấy giỏi hơn hẳn bọn họ."
 
"Mọi người cứ bảo cậu thích bao che, bây giờ coi như tôi được trải nghiệm rồi." Cơ trưởng Vương cười cười lắc đầu, hoàn toàn không nhận ra người ta không hài lòng về lời nói của mình.
 
Nhưng sau khi nghĩ lại, cơ trưởng Vương đột nhiên nói: "Vậy so tài chút nhé?"
 
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngẩng đầu nhìn ông ta.
 
Tả Vân Tề không nhịn được mà tò mò hỏi: "So cái gì vậy ạ?"
 
"Thiết bị mô phỏng chứ gì nữa?" Cơ trưởng Vương cười nói: "Tôi biết Ôn Chi đứng đầu phần lý thuyết nhưng chẳng phải mọi người còn chưa kiểm tra thiết bị mô phỏng à? Vừa lúc ngày kia có bài kiểm tra giữa kỳ à? Chúng ta so thử nhóm các cậu thành thạo đến mức nào rồi."
 
Cố Vấn Chu quay đầu lại nhìn Ôn Chi. Mặt cô cũng đầy vẻ ngạc nhiên.
 
Nhưng không lâu sau cô lại kiên định gật đầu.
 
Bỗng nhiên Cố Vấn Chu bật cười, sau đó anh ngước mặt lên cất giọng thờ ơ: "Được thôi, vậy hãy để Ôn Chi đứng đầu một cách danh xứng với thực đi."
 
Lời đề nghị này vốn là do cơ trưởng Vương đưa ra nên tất nhiên ông ta sẽ không bị lời của Cố Vấn Chu doạ sợ.
 
Ông ta cũng gật đầu đồng ý.
 
Sau khi cơ trưởng Vương đi rồi, Tả Vân Tề cũng kéo Triệu Lãng đi ra ngoài luôn, để lại mỗi Ôn Chi và Cố Vấn Chu trong phòng.
 
Ôn Chi ngẩng đầu lên nhìn Cố Vấn Chu trước mặt mình một cái. Cô đang khó hiểu không biết sao mọi chuyện lại phát triển đến như bây giờ.
 
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe người đàn ông trước mặt nói nhỏ: "Để cô chịu thiệt rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận