Đến bên ngân hà

Ôn Chi vốn định nói chuyện liên quan đến bài kiểm tra và đánh giá trong thiết bị mô phỏng, ai ngờ lại chợt nghe anh nói vậy. Phản ứng đầu tiên của cô là lắc đầu.
 
Chút thiệt thòi này bản thân cô có thể tự tiêu hóa, chốc lát sau là ổn thôi.
 
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp chuyện này. Thậm chí chuyện hồi đầu giữa cô và Cố Vấn Chu cũng hơi giống vậy nữa mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng sau khi nghe anh nói vậy, Ôn Chi vẫn cảm thấy một cảm xúc nào đó trong lòng mình đột nhiên vỡ oà khiến mũi cô cay cay.
 
Cô hít một hơi thật sâu rồi lạnh nhạt lắc đầu: "Thầy mắng chúng tôi cũng là vì tốt cho chúng tôi thôi."
 
Đây là câu mà cô thường xuyên nghe thấy khi còn theo học tại Học viện Hàng không. Tại sao thầy cô lại mắng các em? Đó là vì các em vẫn còn dạy dỗ được, vẫn còn cứu được. Nếu có một ngày thầy cô không thèm mắng các em nữa thì chứng tỏ các em đến gần đình chỉ bay lắm rồi.
 
Những câu nói này đã đi theo bọn họ suốt quá trình học bay.
 
Mãi đến khi tất cả mọi người đều xem những lời mắng chửi này là đương nhiên.
 
"Tôi đã từng mắng cô bao giờ chưa?" Cố Vấn Chu đột nhiên hỏi.
 
Ôn Chi lắc đầu: "Tất nhiên là chưa rồi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Vấn Chu: "Vậy cô còn người thầy nào khác nữa không?"
 
Ôn Chi lại hít một hơi thật sâu. Anh đang uốn nắn cách dùng từ của cô à?
 
Nhưng nghĩ theo một chiều hướng khác thì đúng thật không thể đổ chuyện này lên đầu Cố Vấn Chu được. Dù sao thì trong quá trình làm thầy, anh cũng không hề đánh chửi học trò bao giờ.
 
Trong buồng lái mô phỏng, có một số cơ trưởng chịu trách nhiệm huấn luyện nóng tính nên thường xuyên đạp ghế ầm ầm.
 
Nhưng Cố Vấn Chu chưa từng đạp ghế Ôn Chi bao giờ.
 
Ôn Chi giải thích: "Tôi đang nói đến cơ trưởng Vương vì tối nay cơ trưởng Vương huấn luyện bọn tôi mà."
 
"Vậy cô chịu phục à?" Cố Vấn Chu liếc nhìn cô rồi chậm rãi hỏi.
 
Tất nhiên là Ôn Chi không phục rồi. Nếu không phải Cố Vấn Chu xuất hiện đúng lúc thì có lẽ lúc nãy cô đã không nhịn được mà phản bác cơ trưởng Vương ngay tại đây rồi.
 
Cũng chẳng còn cách nào khác, ngoại hình và tính cách của cô có sự khác biệt quá lớn.
 
Nhìn từ ngoài vào ai cũng tưởng cô xinh xắn ngoan hiền vì cô có một khuôn mặt rất dịu dàng, kiểu người đẹp Giang Nam điển hình.
 
Nhưng thật ra cô lại là một người vô cùng kiên cường và biết vươn lên, vả lại còn thích hơn thua hơn bất kỳ ai.

 
Ôn Chi: "Cho nên tôi mới chấp nhận đề nghị so tài của cơ trưởng Vương."
 
Cố Vấn Chu khẽ gật đầu một cái. Đúng là giống như lời cô nói. Vừa rồi sau khi cơ trưởng Vương đưa ra đề nghị so tài, anh đã đoán được rằng với tính cách của Ôn Chi thì cô sẽ không bao giờ lùi bước rồi.
 
Đèn trong trung tâm huấn luyện vẫn đang bật sáng choang, xung quanh có mấy thiết bị mô phỏng vẫn còn đang chạy. Đế van thuỷ lực liên tục chuyển động qua lại. Nhưng trong cả phòng này lại chỉ mỗi hai người bọn họ đang đứng bên ngoài nên trông có vẻ hơi trống trải.
 
Sau khi đi ra khỏi trung tâm huấn luyện, Ôn Chi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đúng là trời đang mưa to.
 
Mây đen giăng kín bầu trời, hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào. Tiếng mưa rào rào vang vọng khắp không gian nhưng lại không chói tai lắm. Một mảnh đen nhánh không nhịn được mà đứng sát vào bên mái hiên, đón lấy một cơn gió nhẹ xen lẫn cả khí lạnh và mấy hạt mưa li ti.
 
"Cô mấy tuổi rồi mà còn thích dầm mưa vậy hả?" Cố Vấn Chu giơ tay ra kéo cô về.
 
Ôn Chi đang mặc áo sơ mi đồng phục ngắn tay mùa hè của WorldLink Airlines nên Cố Vấn Chu chạm ngay vào làn da trơn nhẵn như ngọc của cô. Nơi anh chạm vào kia thật sự rất mềm mại.
 
Vốn là Cố Vấn Chu đang dùng chút sức để kéo cô về, ai ngờ cuối cùng vừa chạm vào da cô anh đã vô thức nhẹ tay hẳn.
 
Ôn Chi hoàn toàn không phát hiện ra cảnh sóng to gió lớn đang diễn ra trong tim Cố Vấn Chu.
 
Cô bị kéo ra phía sau nên nghe lời đứng im tại chỗ. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Cố Vấn Chu rồi đột nhiên nói: "Cơ trưởng Cố, vai anh ướt kìa."
 
Lúc nãy khi Cố Vấn Chu tiến vào trung tâm huấn luyện cô đã để ý đến điều này rồi.
 
Nghe cô nói vậy, Cố Vấn Chu mất tập trung gật đầu một cái.
 
Ôn Chi lại quay đầu nhìn màn mưa trắng xoá trước mặt: "Mưa to quá."
 
Mỗi lần tiến vào thiết bị mô phỏng là sẽ ở trong đó huấn luyện suốt ba tiếng đồng hồ. Mà khi Ôn Chi tới trung tâm huấn luyện thì trời bên ngoài còn chưa mưa nên cô không biết.
 
Chất giọng nhẹ bẫng của cô vang lên hoà vào tiếng mưa rơi đêm khuya nghe có vẻ rất mềm mại.
 
Nước mưa nhuộm ướt không khí. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ẩm ướt lành lạnh, thời gian cũng trôi qua chậm chạp rề rà hơn, đến cả ánh sáng hắt lên người cô cũng bị nhòe đi, chỉ còn lại vầng sáng nhạt màu.
 
Giờ phút này, ngay cả Cố Vấn Chu nghèo nàn cảm xúc cũng nhìn đến mê mẩn.
 
Anh im lặng nhìn cô hồi lâu rồi nói nhỏ: "Đúng vậy, mưa to quá."
 
Cố Vấn Chu cảm thấy tuy rằng hiện tại anh chỉ lẳng lặng đứng đây ngắm cảnh mưa đêm thôi chứ chẳng làm gì cả nhưng sự mệt mỏi sau một ngày là việc vẫn bị cái gì đó gột đi hết. Trái tim vốn đập thong thả từng nhịp của anh cũng từ từ tăng tốc độ.
 
Bất ngờ là ngay giây tiếp theo Ôn Chi lại nói: "Thời tiết giông bão gió mạnh như này chắc có nhiều chuyến bay phải hạ cánh khẩn cấp lắm đây."
 
Cố Vấn Chu: "..."
 

Anh bị cô chọc cười.
 
Anh đang cho rằng đây là một cảnh tượng hữu tình, thế mà cô lại mở miệng bàn công việc với anh.
 
*
 
Đến ngày kiểm tra giữa kỳ trong thiết bị mô phỏng, Ôn Chi gặp Giang Lam ở công ty. Cô lấy làm lạ trong lòng, nghĩ thầm chẳng phải hôm nay Giang Lam có cuộc họp bàn về vấn đề an toàn gì đó sao? Nhưng cô còn chưa kịp hỏi đã bị cô ấy kéo đến căng tin.
 
Hai người lấy đồ ăn xong mới bưng khay của mình đi tìm một góc vắng ngồi xuống.
 
"Nói nhanh lên, chuyện gì xảy ra với bài kiểm tra giữa kỳ của đám phi công mới các cậu vậy hả?" Giang Lam hỏi mà mặt đầy vẻ hưng phấn.
 
Ôn Chi giật mình hỏi lại: "Sao cậu biết?"
 
Giang Lam với tay qua bàn tay đẩy nhẹ cô một cái: "Cậu còn bày đặt giữ bí mật với tớ nữa chứ. Nói cho cậu biết nè, mặc dù ngày nào tớ cũng lượn qua lượn lại trên trời nhưng gió động cỏ lay trong công ty tớ đều biết hết đấy nhé."
 
Ôn Chi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên: "Chuyện này truyền đi nhanh vậy à?"
 
"Cơ bản thì những gì nên biết bọn tớ đều biết cả rồi." Giang Lam nói.
 
Ôn Chi vừa ăn cơm vừa hỏi: "Vậy cậu nói trước tớ nghe xem các cậu nên biết cái gì nào?"
 
Giang Lam cạn lời: "Thôi cậu đừng có đánh đố tớ nữa!"
 
Ôn Chi cười rộ lên.
 
Nhưng Giang Lam là một người không giấu nổi cái gì lâu. Chưa đợi Ôn Chi truy hỏi thêm, cô ấy đã tự khai hết rồi: "Cậu biết mà, ở công ty này cơ trưởng Cố là nhân vật được mọi người để ý nhất. Mà sao tớ cứ có cảm giác như có người cố ý lan truyền chuyện này ấy."
 
"Cố ý ư?" Ôn Chi không hiểu lắm.
 
Giang Lam lại hỏi: "Có phải cách đây không lâu cơ trưởng Cố mới phạt một phi công mới không?"
 
"Cậu biết cả chuyện này nữa à?" Nghe vậy, Ôn Chi thật sự hãi hùng. Ngày đó bọn họ cũng đâu có ở công ty, mọi người huấn luyện ở bên ngoài mà cũng lộ ra được. Cô lắc đầu nói: "Cậu không bố trí cơ sở ngầm nào trong nhóm phi công mới đấy chứ?"
 
Mặt mày Giang Lam lộ vẻ mất tự nhiên nhưng rất nhanh sau đó cô ấy lại nói: "Cậu đừng có lảng sang chuyện khác."
 
Ôn Chi: "Được rồi, vậy cậu nói tiếp đi."
 
"Thì cái tên Thường Hàn Vũ kia là do cơ trưởng Vương hướng dẫn đấy. Tớ nói cho cậu nghe nè, tớ đã bay chung với cơ trưởng Vương mấy lần rồi. Ông ta hẹp hòi hay thù hằn thật sự luôn ấy. Một lần trong phi hành đoàn chúng tớ có một nữ tiếp viên hàng không bưng cà phê cho ông ta mà vô tình pha nóng quá, thế là ông ta quát người ta một trận ngay tại chỗ luôn."
 
Ôn Chi đang từ tốn ăn cơm nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.

 
"Cho nên học viên của ông ta bị cơ trưởng Cố phạt, sao ông ta có thể không tức giận cho được? Có khi ông ta còn nghĩ cơ trưởng Cố làm vậy là cố ý muốn hạ bệ ông ta, làm ông ta mất mặt nữa kìa."
 
Ôn Chi: "Cơ trưởng Cố không phải loại người như vậy."
 
"Thì tớ cũng nói vậy đó." Giang Lam gật đầu đồng ý, sau đó cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Chi chằm chằm, kích động đến mức nói lắp bắp: "Chờ một chút, từ từ, không phải tớ vừa nghe nhầm đấy chứ?"
 
Ôn Chi khó hiểu hỏi: "Cậu nghe nhầm cái gì cơ?"
 
"Cậu mà cũng nói tốt cho cơ trưởng Cố à?" Giang Lam khiếp sợ. Dù sao thì cô ấy cũng là người hiểu rõ cảm xúc phức tạp của Ôn Chi đối với Cố Vấn Chu nhất.
 
Ôn Chi dửng dưng đáp: "Tớ nói thật thôi."
 
Giang Lam: "Trước đây cậu cản không cho tớ khen cơ trưởng Cố đẹp trai mà, trong khi đó tớ cũng nói thật. Mà rõ ràng là người ta đẹp trai thật chứ có giả đâu."
 
"Quay lại chuyện cơ trưởng Vương thôi." Ôn Chi phát hiện ra Giang Lam rất thích chú ý các chi tiết nhỏ.
 
Bản thân Ôn Chi thì không để ý lắm nên dễ dàng bị cô ấy túm được sơ hở.
 
"Cơ trưởng Vương thì có gì hay đâu mà nói, nói chuyện giữa cậu và Cố Vấn Chu đi." Giang Lam nháy mắt với cô.
 
Ôn Chi: "Giữa bọn tớ có gì đâu? Anh ấy là cơ trưởng chịu trách nhiệm huấn luyện tớ, tớ là học viên được anh ấy huấn luyện thôi."
 
Giang Lam: "Tình yêu thầy trò, kích thích quá chừng."
 
Ôn Chi lập tức đứng dậy làm ra vẻ muốn bưng khay cơm lên: "Tớ đi đây."
 
Giang Lam bị doạ sợ vội vàng kéo cô xuống lần nữa rồi làu bàu: "Sao dạo này cậu khó tính quá vậy? Tớ mới nói mấy câu mà cậu đòi bưng khay đi rồi."
 
"Tớ cố ý mà." Ôn Chi khẽ nhếch môi đáp.
 
Cô làm vậy là để hù Giang Lam một chút thôi, cho cô ấy biết sợ đừng có suốt ngày để ý đến mối quan hệ giữa cô và Cố Vấn Chu nữa.
 
Có điều đúng là Giang Lam cũng thành thật hơn hẳn. Cô ấy nói thẳng: "Nói chung là tối hôm qua chuyện này đã bắt đầu lan truyền trong nhóm chat rồi."
 
"Cậu nghĩ cho kỹ nhé, nếu cậu thắng thì không sao nhưng một khi cậu thua, cơ trưởng Vương sẽ hất mặt lên trời dùng lỗ mũi nhìn đời đấy. Hơn nữa qua việc này ông ta còn có thể hạ bệ cơ trưởng Cố nữa. Dù sao thì cũng đều là phi công cả, dựa vào đâu mà chỉ có cơ trưởng Cố nhà cậu là luôn được chào đón chứ?"
 
Nghe đến đây, Ôn Chi dừng đũa ngẩng đầu lên nhìn Giang Lam.
 
"Vậy xem ra tớ phải bắt cơ trưởng Vương cụp cái pha xuống ngoan ngoãn làm người rồi."
 
*
 
Nhờ phúc bài kiểm tra giữa kỳ này mà hiếm khi Ôn Chi được sử dụng thiết bị mô phỏng vào buổi chiều.
 
Sau khi các phi công mới tập hợp tại trung tâm huấn luyện thì mấy vị huấn luyện viên cũng nhanh chóng xuất hiện, hơn nữa trong số bọn họ còn có mấy khuôn mặt xa lạ nữa.
 
Ôn Chi nhận ra một người trong đó là trưởng bộ phận Quý Hàng, người đã chào đón bọn họ vào ngày thực tập đầu tiên.
 

Còn có cả Hạ Xán nữa. Không ngờ anh ta cũng tới đây.
 
Hạ Xán đứng bên cạnh Cố Vấn Chu. Thấy Ôn Chi nhìn về phía mình, anh ta còn nháy mắt với cô nữa.
 
Sau khi nháy mắt xong, anh ta tiện thể kề sát vào Cố Vấn Chu nói: "Cậu nhìn kìa, Ôn Chi nhìn tôi kìa."
 
Chờ đến khi Cố Vấn Chu nhìn sang thì Ôn Chi đã mặt mày vô cảm quay đi chỗ khác rồi.
 
Thế là anh giễu cợt: "Nhìn đâu nào? Sao tôi không thấy nhỉ?"
 
Hạ Xán lắc đầu: "Thật là, dù sao thì chúng tôi cũng là người quen mà."
 
"Mới gặp có hai lần mà đòi người quen gì?" Cố Vấn Chu lườm anh ta một cái nhưng đáy lòng lại rất thoải mái.
 
Quý Hàng là người quản lý có cấp bậc cao nhất ở chỗ này nên tất nhiên ông ấy sẽ tiến lên phát biểu trước. Ông ấy nhìn các phi công mới phía trước rồi cười nói: "Mọi người đừng căng thẳng, đây chỉ là một bài kiểm tra giữa kỳ bình thường thôi. Thật ra thì đây cũng là một cơ hội để mọi người hiểu rõ thực lực của bản thân hơn. Dù sao thì chương trình huấn luyện với thiết bị mô phỏng cũng chỉ còn hơn một tuần lễ nữa là chính thức kết thúc. Đến lúc đó mọi người mới thật sự cần khiêu chiến với bài kiểm tra để ở lại."
 
Mọi người vỗ tay vang dội. Trưởng bộ phận Quý lập tức giơ tay lên ra hiệu im lặng rồi nói tiếp: "Được rồi, tôi không nhiều lời nữa, nhóm đầu tiên lên đi, nhóm thứ hai chuẩn bị."
 
Mọi người lập tức quay sang nhìn đám Ôn Chi và Thường Hàn Vũ.
 
Nhóm của Ôn Chi chính là nhóm đầu tiên lên kiểm tra. Còn nhóm của Thường Hàn Vũ là nhóm thứ hai.
 
Cơ trưởng Vương tiến lên phía trước một bước. Dù sao thì ông ta cũng là người đề nghị dùng bài kiểm tra lần này để so tài, thành ra đề bài cũng là do ông ta ra. Tất nhiên trước đó ông ta cũng đã bàn bạc với những huấn luyện viên khác rồi. Cơ trưởng Vương nói: "Nội dung kiểm tra lần này là những thứ mà mọi người đã từng học rồi. Máy bay tuần tra đang ở giữa không trung thì một động cơ gặp sự cố, muốn quay về sân bay lại gặp phải thời tiết mưa giông bão bùng, yêu cầu đưa ra là hạ cánh an toàn."
 
Mẹ kiếp!
 
Vừa nghe xong mọi người đã tỏ thái độ liền, sau đó quay sang thấp giọng thảo luận với nhau.
 
"Động cơ gặp sự cố vốn đã khó xử lý rồi, giờ còn phải hạ cánh trong điều kiện thời tiết mưa giông bão bùng nữa khác gì bảo phi công đầu hàng đâu."
 
"Như này thì thao tác của người trong buồng lái phải thành thạo đến cực hạn mới làm được."
 
"Hết cách rồi, nếu ở thực tế gặp phải sự cố động cơ như này thì dù có trong ngày bão phi công cũng phải tìm cách hạ cánh cho bằng được mà."
 
Lần này các thành viên trong đội bay của Ôn Chi vẫn là Tả Vân Tề và Triệu Lãng. Cố Vấn Chu cùng vào thiết bị mô phỏng theo bọn họ.
 
Cố Vấn Chu ngồi ở vị trí dành riêng cho huấn luyện viên ở phía sau, sau đó anh bắt đầu truyền các loại tham số vào màn hình.
 
Kế hoạch bay lần này của bọn họ đã được các cơ trưởng lập ra từ trước rồi. Đám Ôn Chi chỉ cần hành động theo yêu cầu nữa là được.
 
Sau khi ngồi xuống vị trí cơ trưởng ở bên trái, Ôn Chi hít một hơi thật sâu.
 
Cô thắt chặt dây an toàn rồi quay đầu lại nhìn Cố Vấn Chu, muốn hỏi anh xem có thể bắt đầu chưa.
 
Trùng hợp là Cố Vấn Chu lại ngẩng đầu lên ngay lúc này nên hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt anh sâu thẳm, trong đôi đồng tử đen nhánh kia là vẻ hời hợt lạnh nhạt nhưng lại sáng ngời như chứa cả bầu trời sao.
 
"Cố lên nhé." Cố Vấn Chu đột nhiên nói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận