Đến bên ngân hà

Nghe vậy, Ôn Chi không khỏi sửng sốt. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại gật đầu rồi chuẩn bị bắt đầu.
 
Khoang mô phỏng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ chạy mà thôi. Lúc nắm lấy cần điều khiển, đáy lòng Ôn Chi cũng rất bình thản.
 
Cô không phải phi công mới bay lần đầu, cũng không phải tay mơ chẳng có chút kiến thức nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đối với cô, điều khiển máy bay là chuyện nghiêm túc nhất trên đời này. Việc mà phi công phải làm là để bản thân tỉnh táo và hành động chuyên nghiệp.
 
Sau khi hoàn tất thủ tục cất cánh, màn hình trước mặt Ôn Chi biến thành đường băng.
 
Ôn Chi cho máy bay tăng tốc dần đều, mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi mặt đất mới từ từ để tốc độ ở mức ổn định.
 
Mặc dù đã cất cánh và bắt đầu tiến hành tuần tra rồi nhưng cả ba người trong tổ bay hôm nay vẫn nhìn màn hình chăm chú, không ai dám thả lỏng cả.
 
Cuối cùng tiếng cảnh báo động cơ gặp sự cố cũng vang lên trong buồng lái.
 
Đến rồi!
 
Hai chữ này lập tức xuất hiện trong đầu Ôn Chi. Cùng lúc đó, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi thân máy bay bắt đầu xuất hiện tình trạng rung lắc, Ôn Chi đã dồn sức xuống chân dẫm vào bánh lái rồi. Cô làm vậy là để giữ cho máy bay được ổn định, đề phòng sau khi động cơ gặp sự cố máy bay bị chao đảo.
 
Ôn Chi vừa dốc hết sức giữ máy bay thăng bằng vừa hô lên: "Thực hiện bài kiểm tra khi động cơ gặp sự cố."
 
"Tham số động cơ số một."
 
"Kiểm tra."
 
...
 
Các hành động lần lượt diễn ra trong buồng lái sau hàng loạt mệnh lệnh của Ôn Chi. Mãi đến khi cô hô lên lần nữa: "Thực hiện quy trình hạ cánh bằng động cơ đơn."
 
Bình thường giọng cô vốn trong trẻo êm tai như tiếng suối, nay vang lên trong buồng lái lại thêm phần tỉnh táo và bình tĩnh.
 
Cố Vấn Chu ngồi phía sau im lặng quan sát cô điều khiển máy bay.
 
Mãi đến khi Ôn Chi liên lạc với trung tâm kiểm soát không lưu: "PANPAN, PANPAN, PANPAN, động cơ của chim bồ câu 8322 gặp sự cố, xin hạ cánh bằng động cơ đơn, xin hạ xuống độ cao 6000m."
 
Cố Vấn Chu tạm thời đóng vai trung tâm kiểm soát không lưu lập tức đáp lại: "Nghe rõ, chim bồ câu 8322 rẽ phải hướng 190 độ."
 
Ôn Chi lặp lại: "Chim bồ câu 8322 rẽ phải hướng 190 độ."
 
Dưới sự phối hợp của trung tâm kiểm soát không lưu Ôn Chi bắt đầu trở về điểm vừa cất cánh là sân bay quốc tế Hạ Giang.

 
May mà bọn họ chỉ vừa mới cất cánh có hai mươi phút nên tốc độ trở về rất nhanh. Bây giờ điều mà tổ bay phải cân nhắc chính là sức nặng của máy bay.
 
Hành trình của bọn họ vốn phải dài hai tiếng ba mươi phút, nếu bây giờ muốn hạ cánh giữa chừng thì chắc chắn là sức nặng vượt quá mức cho phép, vì vậy bọn họ phải lượn vòng quanh trên trời để tiêu hao bớt nhiên liệu.
 
Nhưng đây không phải điều mà Ôn Chi muốn cân nhắc. Cô đang nghĩ đến việc trong quá trình trở lại điểm xuất phát bọn họ sẽ gặp phải tình huống mưa dông.
 
Tình huống đưa ra là khu vực gần sân bay Hạ Giang xuất hiện cơn giông rất mạnh. Máy bay càng đến gần sân bay thì tình trạng rung lắc càng lớn.
 
Tả Vân Tề ngồi bên cạnh vừa phối hợp với Ôn Chi vừa mắng chửi trong lòng: Mẹ kiếp như này thì bọn họ phải hạ cánh kiểu gì mới an toàn bây giờ??
 
Dù là cơ trưởng có nhiều kinh nghiệm cũng phải hết sức cẩn thận với kiểu thời tiết giông tố như này.
 
"Sân bay Hạ Giang đang có mưa dông, không thể thực hiện quy trình hạ cánh được." Tả Vân Tề nói.
 
Ôn Chi: "Nghe rõ."
 
Trong thời tiết giông bão như này ngay cả sân bay cũng không thể mở cửa, thế mà bọn họ còn phải hạ cánh an toàn.
 
Đúng lúc này Ôn Chi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng đêm hôm đó ở trung tâm huấn luyện với Cố Vấn Chu. Khi ấy cô ngắm nhìn bầu trời đầy mây đen phía trên rồi thốt lên một câu:
 
"Thời tiết giông bão gió mạnh như này chắc có nhiều chuyến bay phải hạ cánh khẩn cấp lắm đây."
 
Hạ cánh khẩn cấp!
 
Trước đó cô bị đề bài kiểm tra che mắt. Đề bài nói rằng ở sân bay đang có mưa dông và yêu cầu bọn họ phải hạ cánh an toàn.
 
Nhưng đề đâu có nói nhất định phải hạ cánh ở sân bay này đâu? Chỉ cần hạ cánh an toàn là được!
 
Vấn đề đơn giản như vậy mà đến giờ cô mới nghĩ ra.
 
Ôn Chi lập tức nói: "Cơ phó, nhanh chóng tìm các sân bay cho phép hạ cánh trong phạm vi nhiên liệu có thể đáp ứng được."
 
Tả Vân Tề vẫn còn đang nghĩ thầm trong lòng không biết đến bao giờ cơn bão này mới hết thì chợt nghe thấy lệnh của Ôn Chi. Hai mắt cậu ấy lập tức sáng bừng lên.
 
Sau đó Tả Vân Tề và Triệu Lãng cùng bắt tay vào hành động ngay. Bọn họ chia nhau liên lạc với các trung tâm kiểm soát không lưu ở các sân bay.
 
Quả nhiên, bốn mươi lăm phút sau bọn họ tìm ra được một sân bay cho phép hạ cánh.
 
Việc này còn giải quyết được cả vấn đề hao xăng mà Ôn Chi lo lắng nhất nữa. Máy bay gặp sự cố về động cơ cứ lòng vòng mãi trên không trung rất tốn nhiên liệu, vì thế Ôn Chi không chút do dự chọn chuẩn bị hạ cánh.
 
Sân bay mà bọn họ chọn này tuy có gió ngang* nhưng hoàn toàn không có hiện tượng thời tiết cực đoan.
 
*Gió ngang (hay còn gọi là gió thổi tạt ngang): gió mạnh thổi theo phương ngang sẽ xô chiếc máy bay lệch khỏi hướng trực diện và thậm chí là có thể chệch ra ngoài đường băng, thế nên nếu xuất hiện gió ngang thì máy bay không thể nào hạ cánh theo đường thẳng như bình thường được. 
 

Có điều sức gió này vẫn nằm trong khoảng an toàn mà sổ tay của công ty quy định.
 
Vậy nên Ôn Chi bắt đầu thực hiện đầy đủ các quy trình và chuẩn bị hạ cánh.
 
Mặc dù bây giờ cả tình trạng và tư thế máy bay đều đang rất tốt nhưng chỉ cần vẫn chưa hạ cánh hoàn toàn là cô sẽ chưa thả lỏng.
 
Cuối cùng bánh xe của máy bay cũng tiếp xúc với đường băng và trượt về phía trước.
 
Ôn Chi vẫn nắm cần điều khiển và im lặng quan sát phía trước như cũ, mãi đến khi máy bay dừng lại hoàn toàn.
 
Khoảnh khắc lúc máy bay dừng hẳn kia, cô nghe thấy mấy tiếng thở mạnh vang lên trong buồng lái.
 
Bây giờ bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
 
"Chi Chi, cậu cừ thật đấy." Tả Vân Tề gần như là nhảy cẫng lên khỏi ghế rồi định nhào qua ôm Ôn Chi.
 
Lúc này Ôn Chi đã thả lỏng toàn thân ngồi lặng người trên ghế.
 
Cô thấy Tả Vân Tề đang chuẩn bị ôm chầm lấy mình rồi nhưng đột nhiên cổ áo cậu ấy bị ai đó kéo về phía sau, thành ra cơ thể không tiến lên phía trước được nữa.
 
Tả Vân Tề quay đầu lại: "Triệu Lãng, cậu muốn chết..."
 
Nhưng sau khi thấy rõ người túm cổ áo mình, cậu ấy chợt tắt tiếng.
 
Lý do là vì người đó là Cố Vấn Chu.
 
"Được rồi, nếu đã hạ cánh an toàn thì đi ra ngoài cái đã." Cố Vấn Chu lạnh lùng nhìn cậu ấy.
 
Tả Vân Tề lập tức gật đầu lia lịa, cũng không dám nói thêm gì mà vội vàng mở cửa chạy ra ngoài như một làn khói.
 
Ôn Chi là người đứng dậy cuối cùng. Vừa rồi cô tập trung cao độ để điều khiển máy bay, bây giờ thả lỏng rồi mới cảm nhận được cơ thể bị mất sức, có lẽ tại vì lúc nãy cô tập trung quá.
 
Khi cô đi ngang qua bên cạnh Cố Vấn Chu định ra ngoài thì cơ thể hơi lảo đảo.
 
Cố Vấn Chu bèn giơ tay lên ôm lấy eo cô.
 
Ôn Chi thuận theo đó mà dựa vào lồng ngực anh. Chốc lát sau cô mới muộn màng nhận ra tư thế mình đang đứng, khuôn mặt cũng theo đó mà đỏ rần lên.
 
"Cảm ơn anh." Cô vội vàng đứng thẳng lên rồi nói nhỏ.
 
Có điều sau đó cô lại nghĩ Tả Vân Tề và Triệu Lãng đều bình thường, chỉ có mình cô là mất sức lảo đảo như vậy lỡ Cố Vấn Chu hiểu nhầm thể năng của cô không đạt yêu cầu làm phi công thì sao? Thế là cô lại sốt ruột giải thích thêm: "Tôi như vậy là vì thả lỏng nhanh quá nên hơi mất sức tí thôi chứ không phải phương diện thể lực có vấn đề đâu."
 

"Vừa rồi cô dùng toàn thân để điều khiển máy bay, tất cả các cơ trên người đều bị điều động, bây giờ lại thả lỏng nhanh quá cơ thể chưa kịp làm quen nên đứng không vững cũng là bình thường." Cố Vấn Chu lạnh nhạt gật đầu.
 
Ôn Chi lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng để mấy người trưởng bộ phận Quý chờ lâu."
 
Cố Vấn Chu gật đầu, sau đó hai người cùng đi ra.
 
Sau khi ra ngoài Ôn Chi mới phát hiện ra đám Thường Hàn Vũ cũng vừa bước ra.
 
Có điều trông biểu cảm trên mặt cậu ta không được tốt cho lắm.
 
Chờ đến khi cô đứng vững, Tả Vân Tề bèn lại gần nói nhỏ: "Tớ kể cậu nghe một chuyện vừa khó tin vừa cạn lời này nè, lúc nãy máy bay của ba thằng ngu đối diện bị sét đánh đấy."
 
"Tại sao vậy?" Ôn Chi ngạc nhiên.
 
Tả Vân Tề hạ giọng xuống nói: "Ba thằng đó chỉ lo hoàn thành bài kiểm tra trong thời gian ngắn nhất mà quên không xin hạ độ cao xuống, cuối cùng bay thẳng vào đám mây dông tích điện trên trời."
 
Ôn Chi: ??
 
Như vậy cũng được luôn?
 
Như vậy cũng được luôn ư?
 
Thấy ngay cả Ôn Chi cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, Tả Vân Tề càng vui vẻ hơn, chẳng qua ngại có cấp trên ở đây nên cậu ấy không dám cười lố quá lộ rõ vẻ bỏ đá xuống giếng.
 
Khi Quý Hàng tuyên bố thành tích kiểm tra của hai tổ, Thường Hàn Vũ đột nhiên lên tiếng ra vẻ không phục: "Bọn họ như vậy là ăn gian lách luật lựa chọn sân bay khác. Rõ ràng đề kiểm tra là hạ cánh xuống sân bay Hạ Giang kia mà!"
 
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây không khỏi trố mắt.
 
Không ai ngờ được rằng một phi công như Thường Hàn Vũ lại có thể thốt lên một câu ngu xuẩn như vậy.
 
Đến cả thầy của cậu ta là cơ trưởng Vương cũng hãi hùng đến mức quên cả mắng.
 
Ôn Chi cũng bị chọc cười. Cô quay sang nói với Thường Hàn Vũ: "Cậu còn nhớ tám điều nên, một điều không* nữa không vậy?"
 
*Tám điều nên, một điều không: tám điều nên gồm huỷ hạ cánh khi cần huỷ hạ cánh, xuyên mây khi cần xuyên mây, quay lại sân bay khi cần quay lại, hạ cánh khẩn cấp khi gặp tình huống khẩn cấp, bay vòng quanh khi cần bay vòng quanh, chờ đợi khi cần chờ đợi, nhắc nhở khi cần nhắc nhở, hành động khi cần hành động; và một điều không là không hành động mù quáng và liều lĩnh.
 
Nghe cô hỏi vậy, mặt mày Thường Hàn Vũ chợt tái đi.
 
"Hạ cánh khẩn cấp khi gặp tình huống khẩn cấp là luật mà tất cả dân hàng không đều biết. Tôi không hiểu "ăn gian lách luật" mà cậu nói là có ý gì nhưng chúng ta là phi công, một khi đã lên chuyến bay thì sự an toàn và tính mạng của tất cả hành khách cùng phi hành đoàn đều nằm trong tay chúng ta."
 
Ôn Chi nhìn cậu ta chằm chằm rồi cất giọng lạnh nhạt: "Điều mà tôi phải làm là hạ cánh an toàn để tất cả hành khách bình yên trở về."
 
Lúc nói ra những lời này, đáy lòng Ôn Chi không khỏi hoảng hốt.
 
Cô bật thốt lên trong vô thức như đã nói nhiều lần rồi vậy.
 
Mãi đến khi ánh mắt của cô và Cố Vấn Chu tình cờ chạm nhau, cô mới nhớ ra mình đã từng từng nghe thấy những lời này ở chỗ nào.
 
Trên chuyến bay về nước ấy, giọng của Cố Vấn Chu vang lên qua radio ở buồng lái.
 
Anh vừa kiên định vừa tỉnh táo nói với tất cả các hành khách trên chuyến bay là anh sẽ đưa mọi người về nhà an toàn.
 

Đúng lúc này Quý Hàng đột nhiên giơ tay lên vỗ tay.
 
Mọi người xung quanh cũng lần lượt vỗ tay theo, tỏ vẻ đồng ý với lời Ôn Chi nói.
 
"Đúng vậy, trách nhiệm chính của phi công là đảm bảo an toàn cho hành khách và phi hành đoàn trên chuyến bay. Đây cũng là điều mà các cơ trưởng cơ phó tương lai như các cô cậu phải nhớ nằm lòng."
 
Kết quả thì đã rõ, Ôn Chi toàn thắng.
 
Cô không chỉ thắng mà còn thắng một ván rất đẹp nữa.
 
Sau khi kết thúc bài kiểm tra, mọi người giải tán.
 
Ôn Chi đi theo đám Tả Vân Tề ra ngoài rồi tìm đại một chỗ đứng chờ một mình.
 
Đây không phải lần đầu tiên cô xử lý tình huống động cơ gặp sự cố, có điều cảm giác lần này là đặc biệt nhất.
 
Cô ngồi lên bậc thang nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây phía trên mà đầu óc trống rỗng, không muốn nghĩ thêm gì nữa cả.
 
Mãi đến khi có một người ngồi xuống bên cạnh hỏi cô: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
 
Ôn Chi chậm rãi quay đầu sang khiến một lọn tóc rơi ra khỏi tai rồi phất phơ trước mặt Cố Vấn Chu. Sau đó cô nhẹ nhàng đáp: "Tôi không nghĩ gì cả."
 
"Cô muốn cái gì?" Cố Vấn Chu hỏi.
 
Ôn Chi ngẩn người, không hiểu ý anh lắm.
 
Cố Vấn Chu khẽ nhếch môi cười: "Cô làm tôi nở mày nở mặt như vậy chắc chắn tôi phải thưởng cho cô một món quà chứ?"
 
Ôn Chi lắc đầu một cái.
 
"Cô khách sáo với tôi làm gì?" Hiếm khi Cố Vấn Chu tốt tính kiên nhẫn như này. Anh hất cằm cười khẽ nói: "Suy nghĩ thật kỹ rồi nói."
 
Cô muốn cái gì ư?
 
Thật ra đã có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Ôn Chi rồi.
 
Suy nghĩ này khiến cô giật nảy mình.
 
Bởi vì chính bản thân cô biết rõ đây là một suy nghĩ vô cùng to gan và vô lễ.
 
Nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô lại không hiểu được. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, góc nghiêng với những đường cong gò má anh tuấn đến mức người ta nhìn vào mà lòng dạ rối bời.
 
Cố Vấn Chu còn khích lệ cô nữa chứ: "Cô nghĩ xem mình muốn gì nhất ấy."
 
Cô muốn gì nhất ư?
 
Suy nghĩ vừa bị Ôn Chi chôn xuống đáy lòng lại lần nữa nhú lên.
 
... "Tôi muốn anh ăn giấy cho tôi xem, như vậy có được không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận