Ôn Chi đứng yên tại chỗ, không trả lời ngay, ngược lại một giọng nói vang lên dưới đáy lòng.
Cố Vấn Chu chứ gì?
Nhưng cuối cùng, Ôn Chi vẫn không thật sự trả lời một cách khiêu khích như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suy cho cùng thì lúc này, cô đang đối mặt với người được coi là có ơn cứu mạng mình.
“Cơ trưởng Cố, cảm ơn anh vì hôm nay đã dẫn dắt chúng tôi hạ cánh bình an.” Ôn Chi chân thành nói.
Có lẽ là vì câu nói của Lộc Kỳ nên đôi mắt Cố Vấn Chu không còn lạnh nhạt như trước khi nhìn Ôn Chi: “Tôi phải nói lời cảm ơn cô mới đúng, làm phiền cô vẫn quan tâm đến con bé.”
Bấy giờ, các hành khách khác đều kìm lòng không đậu xông đến.
“Cơ trưởng, anh thật sự giỏi quá đi!”
“Máy bay cứ rơi xuống, tôi cứ nghĩ hôm nay mình tận số rồi, may mà có cơ trưởng xoay chuyển tình thế.”
Mặc dù vẻ mặt của Cố Vấn Chu vẫn xa cách như trước nhưng giọng nói lại rất khiêm nhường: “Không phải là sự cố gắng của một mình tôi, đều nhờ sự hợp tác giữa bộ phận kiểm soát không lưu và những thành viên khác trong phi hành đoàn mới giúp máy bay hạ cánh an toàn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Cố Vấn Chu nhìn về phía nhân viên sân bay, hỏi: “Sao xe buýt sân bay vẫn chưa đến đây?”
Theo lẽ thường, khi máy bay mở cửa khoang chở khách, xe buýt đã chờ sẵn bên dưới rồi mới đúng.
Nhân viên sân bay xấu hổ trả lời: “Xe buýt gặp trục trặc giữa đường, chúng tôi đã khẩn cấp điều động một chiếc xe khác đến đây.”
Chẳng trách…
Nhưng khi nghe thấy hai chữ “trục trặc”, mọi người đều không nhịn được run cầm cập.
Hôm nay họ nhất định phải liều mạng với “trục trặc” à?
May mà trong lúc mọi người đang nói chuyện, xe buýt đã chạy đến.
“Em đi lấy hành lý trước, anh còn phải mở một cuộc họp, chờ họp xong sẽ chở em về nhà.” Cố Vấn Chu quay sang dặn dò Lộc Kỳ.
Lộc Kỳ gật đầu, trong lòng hơi sốt ruột. Cô ấy vẫn chưa giới thiệu cho Ôn Chi làm quen với anh trai mình cơ mà!
Thế là lúc lên xe buýt, Lộc Kỳ đứng bên cạnh Ôn Chi, hỏi: “Chị ơi, lát nữa có ai đón chị không ạ? Nếu không có ai đón thì em bảo anh trai em chở chị về nhà luôn một thể.”
“Anh trai em bảo là lát nữa phải họp còn gì.” Ôn Chi trả lời bâng quơ. Cô cũng không ngờ, Lộc Kỳ vẫn còn nhỏ mà lại có máu làm ông tơ bà nguyệt ghê đến vậy.
Cô mỉm cười từ chối: “Hơn nữa chị đã có người đón rồi.”
Thực ra không có ai hết, chẳng qua cô chỉ muốn tránh xa Cố Vấn Chu mà thôi.
Lộc Kỳ tỏ vẻ thất vọng. Cô bé thật sự rất thích Ôn Chi.
Tất nhiên, không đơn giản chỉ vì Ôn Chi xinh đẹp, tuy rằng cô ấy cũng thích gần gũi với chị gái xinh đẹp nhưng quan trọng nhất vẫn là vì cô ấy thích tính cách của Ôn Chi. Một chị gái đầy tự tin, thi thoảng lại quăng miếng hài nhạt, ai mà không thích chứ.
Hơn nữa lúc ở trên máy bay, nếu không có sự an ủi của Ôn Chi thì e rằng Lộc Kỳ đã sợ hãi đến nỗi suy sụp tinh thần.
Mọi người lần lượt xuống xe buýt, đến đại sảnh nhận hành lý.
Đại sảnh của nhà ga sân bay đêm khuya vẫn rộng rãi sáng sủa như mọi khi nhưng lại vắng khách, không gian rất trống trải. Nhóm hành khách này ồ ạt tràn vào đại sảnh mang lại cảm giác náo nhiệt và ồn ào cho không gian chung quanh.
Trong lúc chờ được hành lý của mình từ băng chuyền, điện thoại của Ôn Chi đã reo lên.
Là bạn thân Giang Lam gọi đến.
Ôn Chi trượt nút nghe máy màu xanh lá cây, còn chưa đặt điện thoại lên tai thì đã nghe được đối phương kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Ôn Chi trả lời thoải mái.
Giang Lam thở phào nhẹ nhõm: “Tớ suýt nữa sợ chết khiếp. Hôm nay tớ hạ cánh ở Bắc Kinh, đi làm spa một lát, ai dè làm xong mới thấy nhóm chat công ty của bọn tớ bùng nổ, mọi người bảo là chuyến bay từ Hồng Kông đến Hạ Giang tối nay gặp trục trặc.”
“May mà cậu gặp hên, không bắt kịp chuyến bay này.” Giang Lam nói bằng giọng may mắn.
Cô ấy biết hôm nay Ôn Chi về nước, cũng biết cô sẽ đổi chuyến bay ở Hồng Kông nhưng không biết Ôn Chi ngồi chuyến bay nào.
Nghe vậy, Ôn Chi cười khẽ: “Xin lỗi nhé, tớ rất may mắn ngồi trên chuyến bay ấy.”
“Cậu đang ở trên máy bay hả?”
Giang Lam không khỏi cất cao giọng, âm lượng suýt nữa thì đâm thủng màng nhĩ của Ôn Chi.
Ôn Chi lạnh nhạt nhắc nhở: “Quý cô Giang Lam, với tư cách là một người làm việc trong lĩnh vực hàng không, cô nên bày ra tố chất chuyên nghiệp của mình, đừng giật mình thon thót kiểu đó.”
Thật trùng hợp, Giang Lam chính là tiếp viên hàng không của công ty WorldLink Airlines – hãng hàng không mà tối nay Ôn Chi ngồi máy bay về nhà.
Cô ấy và Ôn Chi là bạn thân từ thuở nhỏ, cùng sống trong một khu chung cư. Năm cấp 3, Giang Lam học hành hơi kém nên thi trượt trường cấp 3 của Ôn Chi, hai người phải cách xa nhau 3 năm. Do đó lúc lên đại học, cô ấy kiên quyết đòi đăng ký cùng trường đại học với Ôn Chi.
Chẳng qua Ôn Chi theo học chuyên ngành phi công dân dụng, còn Giang Lam học chuyên ngành tiếp viên hàng không.
Hai người một người học phi công, một người học tiếp viên, theo lời Giang Lam thì đúng là xứng đôi vừa lứa.
“Tớ đang lo sốt vó đây mà cậu còn đùa với tớ.” Giang Lam thật sự không chịu nổi nên nói thẳng: “Cậu có biết hôm nay các cậu gặp trục trặc gì không?”
Giang Lam khiêm tốn thỉnh giáo: “Chuyện này thì tớ thật sự không biết, cơ trưởng chỉ bảo là gặp trục trặc nhỏ thôi.”
Giang Lam cạn lời: “Trục trặc nhỏ ở đâu ra? Là cánh tà* một bên bị mắc kẹt.”
*Cánh tà là một bộ phận xòe ra mỗi khi máy bay cất cánh và hạ cánh. Khi cánh tà bung ra, diện tích cánh sẽ rộng hơn, đồng tạt luồng không khí phía dưới cánh, làm tăng sức nâng khi máy bay cất cánh hoặc làm tăng sức cản không khí, giúp giảm tốc khi máy bay hạ cánh.
Ôn Chi sững sờ, hồi học phi công cô đã từng được học ví dụ về sự cố này.
Đây là vấn đề cực kỳ khó giải quyết, cho dù là cơ trưởng thâm niên gặp được cũng sẽ khó xủ.
Cánh tà bị trục trặc, mức độ điều khiển máy bay sẽ giảm xuống, có khả năng xảy ra tình huống máy bay bị lật ngược giữa không trung, hơn nữa lúc hạ cánh cũng sẽ bị nổ lốp, trật khỏi đường băng, thậm chí gây ra tai nạn lớn như máy bay phát nổ dẫn đến toàn bộ hành khách bỏ mạng.
Chẳng trách máy bay lại bay vòng tròn trên không trung lâu như thế, mục đích là để tiêu hao nhiên liệu của máy bay, giảm tốc độ lúc hạ cánh.
Suy đoán của cô không sai.
“Cậu có chắc không?” Ôn Chi hỏi lại
Giang Lam: “Không chắc sao tớ dám nói lung tung? Lúc nãy nhóm chat của công ty đều ầm ĩ cả lên, nghe bảo là lúc nãy trên bầu trời sân bay Hạ Giang, tất cả phi công đều phải nhường không trung cho chuyến bay của các cậu để máy bay có thể bay vòng tròn đấy.”
Ôn Chi khẽ cắn môi. Bây giờ cô đã hiểu, lúc nãy mình thực sự gặp phải thử thách sống còn trên không trung.
“Còn nữa, cậu có biết cơ trưởng của chuyến bay này là ai không?” Giang Lam cố ý úp úp mở mở.
Ôn Chi: “Cố Vấn Chu.”
Nghe thấy câu trả lời này, người ở đường dây bên kia rõ ràng sửng sốt.
Sau mấy giây yên ắng, Giang Lam kích động kêu lên: “Sao cậu biết? Cậu gặp anh ấy rồi hả? Có phải anh ấy đẹp trai lắm không? Đẹp đến nỗi không rời mắt được đúng không?”
Ôn Chi im lặng trước câu hỏi của cô ấy, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Sao cậu lại hỏi tớ? Rốt cuộc cậu là đồng nghiệp của anh ta hay tớ mới là đồng nghiệp của anh ta?”
Giang Lam thở dài: “Hết cách rồi, tớ đen đủi như thế đấy. Vào công ty đã một năm rồi mà không một lần nào! Không một lần nào được sắp xếp cùng chuyến bay với anh ấy! Rốt cuộc tớ xui xẻo cỡ nào vậy? Tớ bắt đầu nghi ngờ có phải trong một lúc nào đó, mình vô tình đắc tội với nhân viên điều phối chuyến bay của công ty hàng không bọn tớ hay không.”
Nhân viên điều phối chuyến bay là nhân viên có nhiệm vụ phụ trách lập kế hoạch bay, phân phối thành viên của phi hành đoàn, sắp xếp chuyến bay của công ty hàng không.
Vào công ty một năm mà chưa lần nào được xếp cùng chuyến bay với Cố Vấn Chu, Giang Lam thật sự đen đủi đến cùng cực.
“Cậu không biết đâu, mỗi lần có tiếp viên nào được cùng chuyến bay với cơ trưởng Cố đều rất kích động. Suy cho cùng thì trong chuyến bay nhàm chán, cho dù chỉ đưa cà phê cho anh ấy thôi cũng hạnh phúc chết đi được. Cơ mà tớ nghe bảo anh ấy lạnh lùng lắm, vào công ty nhiều năm rồi mà chưa từng nghe nói anh ấy có tin đồn với ai.”
Ôn Chi nhận thấy đề tài của Giang Lam càng ngày càng lệch hướng. Chẳng phải cô ấy gọi điện để quan tâm mình à? Sao bây giờ chỉ lo nhắc đến tên đàn ông chết tiệt kia?
“Cậu từng nói công ty của cậu có nhiều trai đẹp lắm mà.” Ôn Chi cười khẩy.
Giang Lam: “Sao mà giống nhau được? Cậu có biết danh ngôn kinh điển lan truyền giữa đám tiếp viên hàng không bọn tớ không?”
“Danh ngôn gì?”
Có lẽ là chờ nhận hành lý đến nỗi nhàm chán, Ôn Chi cũng phối hợp hỏi cô ấy.
“Trai đẹp là trai đẹp, Cố Vấn Chu là Cố Vấn Chu.”
Ôn Chi: ???
Đám người này điên hết rồi à?
Một khi đã bật đúng đề tài, Giang Lam không thể dừng lại được: “Huống chi cơ trưởng Cố của bọn tớ là người mà trai đẹp bình thường có thể sánh bằng sao? Người ta chẳng những có ngoại hình mà còn có tài năng đích thực. Anh ấy không chỉ là người được thăng chức cơ trưởng nhanh nhất của WorldLink Airlines bọn tớ mà còn là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của các công ty hàng không trong nước, chỉ trong vòng 5 năm đã được lên chức cơ trưởng, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục của ngành nghề!”
Cơ trưởng trẻ tuổi nhất cơ à.
Điều này khiến Ôn Chi không khỏi hâm mộ.
Hiện tại cô đã tốt nghiệp, sắp sửa gia nhập công ty hàng không, phải trải qua quá trình thực tập trong công ty hàng không.
Đây là thử thách đầu tiên.
Nếu vượt qua thực tập, cô sẽ được lên máy bay.
Mà một phi công lái phụ muốn được thăng chức lên cơ trưởng, cần ít nhất 8 – 9 năm.
Cũng có những người, có lẽ suốt mười mấy năm trời vẫn chỉ là cơ phó.
“Được rồi, cậu đừng suốt ngày khen anh ta trước mặt tớ nữa.” Ôn Chi lạnh lùng xì một tiếng.
Giang Lam bị cô chọc cười: “Ôi chao, đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn ghim trong lòng à? Năm xưa cơ trưởng Cố trẻ tuổi nông nổi nên mới lỡ miệng nói thế, huống chi nếu không vì câu nói của anh ấy thì biết đâu cậu sẽ không có động lực, dốc hết sức thi đậu Học viện Hàng không thì sao?”
Ôn Chi tức giận đến nỗi bật cười: “Chẳng nhẽ tớ còn phải cảm ơn anh ta chắc?”
Giang Lam: “Nếu thật sự gặp được bản thân anh ấy thì cậu có thể nói thẳng trước mặt anh ấy.”
Người thật à? Cô gặp được rồi.
Trong đầu Ôn Chi lại hiện lên cảnh tượng trên cầu thang xuống máy bay lúc nãy.
Phải công nhận một điều, đồng phục của WorldLink Airlines rất đẹp.
Đúng lúc này, băng chuyền hành lý đã bắt đầu nhả hàng lý, Ôn Chi không tiếp tục trò chuyện với Giang Lam, trực tiếp cúp máy.
Chờ đến khi nhận được vali, cô không rời đi ngay lập tức mà vẫn đứng tại chỗ chờ Lộc Kỳ.
Sau khi giúp cô ấy lấy hành lý, Ôn Chi nói: “Bây giờ em gửi tin nhắn cho anh trai em xem thử nên đi đâu tìm anh ta.”
Ôn Chi thầm nghĩ, người nọ cũng thật vô tâm, mặc dù Lộc Kỳ không nhỏ tuổi nhưng dù sao vẫn là cô bé vị thành niên, thế mà anh lại dám bỏ mặc cô ấy ở sân bay một mình.
Lộc Kỳ gật đầu, cúi xuống gửi tin nhắn cho Cố Vấn Chu.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Cố Vấn Chu trả lời, Lộc Kỳ chu môi: “Chắc anh ấy vẫn đang họp.”
Ôn Chi gật đầu, cũng không chê phiền phức mà nói thẳng: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ chân một lát, chị chờ cùng em.”
“Chị, lúc nãy chị bảo là có người đến đón chị mà, chị về trước đi.” Lộc Kỳ vội lắc đầu.
Ôn Chi kiếm cớ: “Không sao, bạn chị cũng có việc bận nên phải nửa tiếng nữa mới đến đây.”
Lộc Kỳ thở dài: “Thế thì bọn mình đúng là chị em cùng cảnh ngộ.”
Hai người đi ra ngoài, tìm một chỗ ngồi xuống.
May mà mười mấy phút sau, Cố Vấn Chu gọi điện cho Lộc Kỳ, hỏi cô ấy đang ở đâu. Lộc Kỳ báo vị trí cho anh, sau đó cúp điện thoại.
Thấy thế, Ôn Chi giả vờ cúi đầu xem điện thoại: “Trùng hợp ghê, bạn chị cũng đến rồi, em ngồi ở đây chờ anh trai em một lát nhé, đừng đi lung tung.”
Ôn Chi sợ cô bé này vẫn muốn làm ông tơ bà nguyệt, cô thật sự không muốn dây vào phiền phức, cũng không có hứng tìm bạn trai.
Lộc Kỳ chỉ cảm thấy quá trùng hợp, sao anh trai mình đến đón mình, bạn của Ôn Chi cũng đến đây luôn? Nhưng không chờ cô ấy níu kéo, Ôn Chi đã kéo vali hành lý, vẫy tay chào cô ấy rồi rời đi.
Cũng thật trùng hợp, Ôn Chi vừa rời khỏi nơi này thì Cố Vấn Chu đã chạy đến, nét mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm như mọi khi, vươn tay tiếp nhận vali hành lý của Lộc Kỳ rồi nói thẳng: “Đi thôi.”
Lộc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Chẳng qua lúc sắp rời đi, một lọn tóc con rơi xuống khiến cô ấy vươn tay vuốt tóc ra sau tai. Cố Vấn Chu đang định xoay người rời đi thì bỗng giữ chặt cổ tay của cô ấy, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, cau mày hỏi: “Em bị thương hả?”
“Dạ?” Lộc Kỳ giật mình, nhìn móng tay của mình, không ngờ lại thấy vết máu đỏ nhạt trên đầu móng tay.
Thế này là thế nào?
Cô ấy cố gắng nhớ lại, sau đó kinh hãi kêu lên: “Lúc nãy máy bay cứ bị chao đảo, em sợ quá nên giữ chặt cánh tay của chị gái bên cạnh, chẳng lẽ em cào rách tay của chị ấy mất rồi?”
“Chắc vậy rồi.” Cố Vấn Chu thẳng thừng chọc thủng ảo tưởng cuối cùng của cô em gái.
Lộc Kỳ mếu máo: “Em thật sự không biết! Anh dẫn em đi tìm chị ấy được không? Em muốn nói lời xin lỗi trước mặt chị ấy.”
“Cô ấy rời đi hồi nào?” Cố Vấn Chu ngước mắt hỏi.
Lộc Kỳ chỉ vào lối ra sân bay: “Mới một hai phút trước thôi.”
Cố Vấn Chu buông hành lý của Lộc Kỳ, khẽ dặn dò: “Đứng yên ở đây đừng di chuyển, anh ra ngoài xem trước đã.”
Lộc Kỳ gật đầu.
Cố Vấn Chu sải bước, nhanh chóng đi ra cửa đại sảnh, vừa ra ngoài đã thấy lối ra của nhà ga sân bay. Bởi vì đang ở trên tầng 2, gió ban đêm lại rất mạnh, hơn nữa giờ này không có hành khách nào khác nên xe đến đón người đều trực tiếp dừng trên sân trống. Anh vừa ra ngoài đã thấy Ôn Chi.
Mặc dù cô rất gầy nhưng vóc dáng rất cao, làn da trắng nõn để lộ dưới tay áo thun ngắn, có màu trắng như ngà voi dưới ánh trăng, cho dù đứng trong bóng đêm vẫn xinh đẹp đến chói mắt.
Ôn Chi đang cúi đầu đặt xe. Đặt taxi trực tuyến ở sân bay vào giờ này mà vẫn có 3 người xếp trước mình, chắc là vì hành khách của chuyến bay này rất đông nên lúc này vẫn còn nhiều người đặt xe.
Nhận thấy có người đứng bên cạnh mình, Ôn Chi cứ tưởng là người lúc nãy, không kiên nhẫn nói: “Tôi đã bảo rồi, tôi không ngồi xe ghép…”
Khi ngẩng đầu lên thấy rõ người bên cạnh, Ôn Chi không khỏi xấu hổ.
Đôi mắt đen láy của Cố Vấn Chu nhìn thẳng vào mặt cô: “Cô đang đặt xe à?”
Ôn Chi im lặng.
“Nếu không ngại, tôi sẽ chở cô về nhà.” Giọng Cố Vấn Chu có cảm giác lạnh lẽo như kim loại, rất đặc biệt cũng rất êm tai.
Anh bắt chuyện kiểu này, thật sự rất thành thạo.
Hơn nữa, cô không ngờ anh lại còn chạy ra ngoài tìm mình thế này.
Nghĩ đến Giang Lam từng nói Cố Vấn Chu rất lạnh lùng, Ôn Chi không khỏi buồn cười.
Vậy nên cô nói thẳng: “Cơ trưởng Cố, tôi giúp đỡ em gái anh trên máy bay chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần khách sáo đến nỗi phải chở tôi về nhà đâu, không cần thiết.”
Cô tự nhận lời từ chối của mình rất uyển chuyển khách sáo.
Nghe xong, Cố Vấn Chu cụp mi mắt, nhìn về phía cánh tay của mình, giọng nói bình thản: “Lúc nãy tôi đón Lộc Kỳ, thấy trên móng tay của con bé có vết máu. Con bé nói với tôi chắc là lúc ở trên máy bay nó vô tình cào rách da của cô, cho nên nó nhờ tôi đi tìm cô để nó đích thân nói lời xin lỗi cô.”
Ôn Chi: “…”
Cho nên, không phải là “bắt chuyện” như mình nghĩ à!
Giờ phút này, Ôn Chi chợt hiểu được ánh mắt của Cố Vấn Chu, mặc dù đôi mắt đen láy ấy vẫn lạnh nhạt xa cách như trước nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy, vẻ lạnh nhạt ấy như đang trào phúng, dường như đang nói:
… Xin hỏi cô đang tự đa tình cái gì thế!!!