Chuyện kiểm tra trong thiết bị mô phỏng đã khiến cả công ty chấn động.
Đã mấy năm rồi WorldLink Airlines không nhận nữ phi công nên năm nay Ôn Chi vừa vào công ty đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Ai cũng muốn xem thử cô tài giỏi đến mức nào.
Tại sao gấu trúc lại được gọi là quốc bảo? Lý do là vì nó không chỉ đáng yêu mà số lượng còn ít nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong giới hàng không thì quyền lợi mà nữ phi công nhận được cũng giống như gấu trúc trong giới động vật.
Sau ngày kiểm tra, số người lên tiếng chào hỏi Ôn Chi mỗi lần cô tới căng tin ăn cơm tăng lên đáng kể.
Mặc dù trong số đó có rất nhiều người cô không nhận ra là ai.
Ngay cả Tả Vân Tề cũng lén lút nói với cô: "Nói thật là gần đây tớ không dám đứng bên cạnh cậu nữa luôn, thu hút sự chú ý quá."
Ôn Chi tự giác tránh xa cậu ấy ra hai bước.
Tả Vân Tề vội vàng cười xòa: "Tớ đùa thôi mà, đây là vinh hạnh của tớ ấy chứ."
Tuần này bọn họ có bài kiểm tra cuối cùng trước khi kết thúc đợt huấn luyện với thiết bị mô phỏng. Lần này công ty sẽ cử các trưởng bộ phận đến làm giám khảo nên không cần huấn luyện viên phải nhắc, cả đám phi công mới bọn họ đều tự giác điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đại Hoàng, mấy cậu nói chuyện gì vậy?" Tả Vân Tề ngồi xuống rồi lên tiếng chào hỏi một phi công mới gần đó.
Đại Hoàng bưng khay cơm của mình lên đi qua chỗ Tả Vân Tề và Triệu Lãng rồi cười hỏi: "Ôn Chi, tôi ngồi cạnh cậu được không?"
"Cậu ngồi đi." Ôn Chi tốt tính đáp.
Bấy giờ Đại Hoàng mới đặt mông ngồi xuống. Khay cơm vừa chạm vào mặt bàn, cậu ta đã bày ra vẻ bí ẩn hỏi: "Các cậu biết gì chưa?"
Một câu mở đầu kinh điển cho những drama kịch tính.
Những người còn lại đồng loạt lắc đầu. Bọn họ chẳng biết gì cả.
Ai ngờ Đại Hoàng lại là một người thích chọc người khác. Thấy dáng vẻ ba người kia tò mò, cậu ta không chỉ không kể ngay mà còn cố ý vòng vo mãi, chọc cho Tả Vân Tề tức đến mức giơ đũa gắp mất cái đùi gà trong khay cậu ta: "Cậu muốn nói gì thì nói mau lên, đừng có rặn rặn như táo bón nữa. Cậu mà không nói là tôi lấy nốt cái đùi gà còn lại kia đấy."
"Ê, cậu không bằng loài súc sinh! Của tôi mà!" Đại Hoàng thề phải bảo vệ đùi gà cho bằng được.
Thấy hai tên chí choé như chíp bông tiểu học kia, Ôn Chi làm như mắt không thấy tâm không phiền, im lặng ăn cơm của mình.
"Cậu nhìn Ôn Chi xem cậu ấy điềm tĩnh nhường nào kìa." Đại Hoàng cướp đùi gà lại sau đó mới hạ giọng xuống nói: "Nghe nói kỳ thực tập của Thường Hàn Vũ toang rồi."
Lần này Ôn Chi cũng bị thu hút ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Đại Hoàng rất hài lòng với phản ứng của bọn họ. Cậu ta dừng lại cười he he rồi không tiếp tục giấu diếm nữa: "Tính ra lần này Thường Hàn Vũ cũng xui xẻo, thế mà lại rút trúng trưởng bộ phận Quý làm giám khảo."
Quý Hàng là trưởng bộ phận phi công của WorldLink Airlines, cũng chính là sếp tương lai của đám phi công mới bọn họ.
"Cái câu mà Thường Hàn Vũ phun ra trong lần so tài với Ôn Chi trước đó ngu quá nên trưởng bộ phận Quý có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu ta. Nghe nói sau khi bắt đầu kiểm tra, hai giai đoạn đầu cậu ta hoàn thành tạm được nhưng đến giai đoạn thứ ba lại gặp vấn đề. Cuối cùng trưởng bộ phận Quý ký tên cho hai người khác, còn cậu ta thì đang chờ xử lý."
Tả Vân Tề há hốc miệng hồi lâu rồi cuối cùng chỉ phun ra được một chữ: "Ồ."
Mặc dù cậu ấy rất ngứa mắt Thường Hàn Vũ nhưng nghe xong cũng không nói ra mấy lời bỏ đá xuống giếng.
Đại Hoàng lắc đầu: "Trước đó ngoài Ôn Chi thì ai cũng nói kỳ thực tập của Thường Hàn Vũ là ổn nhất, không ngờ mới so tài với Ôn Chi một lần thôi mà phong độ của cậu ta đã giảm sút rồi."
Ôn Chi suy tư chốc lát rồi quyết định không phát biểu ý kiến.
Đợt huấn luyện tiếp theo đang chờ đợi bọn họ là huấn luyện trên máy bay, cũng chính là huấn luyện thực chiến.
Các phi công mới sẽ được theo chân các cơ trưởng nhiều kinh nghiệm lên các chuyến bay chính thức. Chỉ cần thuận lợi vượt qua đợt huấn luyện này, bọn họ sẽ được đứng vào hàng ngũ phi hành đoàn và chính thức trở thành cơ phó tập sự.
Nhưng không may ở chỗ hiện tại sắp đến tháng mười quốc khánh rồi. Đây là khoảng thời gian cao điểm bay trong năm.
Thế là kế hoạch thực chiến của bọn họ bị đẩy lùi tới giữa tháng mười.
Tả Vân Tề: [Hôm qua tớ hóng được một cơ phó nói trong nhóm chat khác là hồi trước bọn họ phải chờ cả nửa năm mới được thực chiến lận.]
Triệu Lãng: [Hy vọng chúng ta sẽ nhanh được thực chiến.]
Đại Hoàng: [Hay tuần này chúng ta đi chùa Vân Thiên bái lạy đi?]
Thấy điện thoại rung lên mấy cái, Ôn Chi cầm lên xem thì thấy mọi người đang nhắn tin trong nhóm chat.
Chủ đề nói chuyện trong nhóm hiện tại đang là việc thực chiến. Bây giờ cả công ty chỉ còn các phi công mới là rảnh rỗi thôi, còn lại ai cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
Ôn Chi liếc nhìn kế hoạch bay tuần này của Cố Vấn Chu một cái. Ngày nào anh cũng phải bay ở số giờ tối đa theo quy định của Cục Hàng không Dân dụng nên đã mấy ngày rồi hai người không liên lạc với nhau.
Công ty quá bận, hoàn toàn không rảnh để ý đến đám phi công mới bọn họ.
Vậy nên các phi công mới vô cùng rảnh rỗi. Cả đám xúm vào bàn bạc xem có nên nhân dịp này mà rủ nhau đi chơi không.
Ôn Chi không muốn lướt điện thoại nữa nên dứt khoát thức dậy bắt đầu dọn dẹp phòng.
Bản thân cô có một thói xấu đó là cứ rảnh rỗi là phải dọn phòng mới được. Không phải vì cô theo tư tưởng Danshari* mà là cô muốn đồ đạc trong phòng mình gọn gàng ngăn nắp, tạo cho mình một không gian sống tốt thôi.
*Danshari: là tư tưởng về điều chỉnh lối sống, vứt bỏ bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết.
Sau đó cô tình cờ tìm thấy một quyển nhật ký từ giá sách trong phòng.
Ôn Chi sắp quên mất sự tồn tại của quyển nhật ký này rồi nên tiện tay mở ra xem qua. Không ngờ cô vừa mở trang đầu tiên ra đã thấy một bức ảnh dán ở đó.
Người trong ảnh là một thiếu niên thanh xuân phơi phới, mái tóc cắt ngắn trông rất ngang bướng, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhưng khoé miệng lại khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng ngỗ ngược. Mặc dù trang phục không có gì đặc sắc nhưng không thể che được vẻ anh tuấn của anh.
Mặt của Cố Vấn Chu cứ vậy mà xuất hiện trong nhật ký của Ôn Chi.
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, nghĩ nát cả óc nhưng vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc mình có được bức ảnh này từ bao giờ.
Thế là cô dứt khoát lật tiếp ra những trang phía sau. Sau đó cô phát hiện ra những bức ảnh chụp lại một trang báo mạng được rửa ra và dán vào nhật ký.
Cố Vấn Chu giành được học bổng của Học viện Hàng không, hơn nữa còn là sinh viên đứng nhất ở phương diện kỹ thuật bay.
Còn có bài báo lúc anh đại diện cho Học viện Hàng không tham gia thi đấu và tin anh là thủ khoa đầu ra của Học viện Hàng không nữa.
Từ trang này qua trang khác, chỗ nào cũng viết đầy ba chữ Cố Vấn Chu!
Bấy giờ Ôn Chi mới nhớ ra nguồn gốc của quyển nhật ký này.
Hồi trước sau khi quay về từ quán nướng kia, cô lập tức lên mạng tìm kiếm tên Cố Vấn Chu.
Cô cứ tưởng đây là một tên đàn ông thích ba hoa khoác lác thôi, ai ngờ lý lịch của đối phương lại ưu tú đến vậy.
Nhưng càng như thế Ôn Chi lại càng đau lòng.
Đến cả một sinh viên xuất sắc của ngành Hàng không cũng có thành kiến với nữ phi công, chứng tỏ đa số mọi người đều có suy nghĩ giống anh.
Hơn nữa vì anh ưu tú nên các nam phi công khác càng thu sẽ càng bị thu hút và học tập theo tư tưởng của anh.
Như vậy chẳng phải sẽ có một ngày tất cả cả nam phi công đều kỳ thị nữ phi công giống như anh ư?
Nghĩ đến đây, Ôn Chi vội vàng đăng nhập vào trang web của Học viện Hàng không tìm kiếm tất cả các tài liệu liên quan đến Cố Vấn Chu rồi liên tục đọc hết trang này đến trang khác nhằm tạo động lực cho bản thân thi đậu Học viện Hàng không và trở thành một phi công ưu tú hơn Cố Vấn Chu.
Chỉ có dùng thực lực và hành động, cô mới chứng minh được cho mọi người rằng nữ phi công cũng ưu tú không kém ai cả.
Giờ phút này Ôn Chi cầm quyển nhật ký trong tay từ từ nhớ lại dòng suy nghĩ hơi ngây thơ nhưng lại rất kiên cường và đầy quyết tâm năm đó.
Quyển nhật ký này đã cùng cô thi đậu Học viện Hàng không, có điều sau đó cô ở ký túc xá trường, sợ bạn cùng phòng nhìn thấy nên mới để ở nhà. Sau này cô lại ra nước ngoài nên nó dần chìm vào quên lãng.
Cô vừa nhớ lại vừa lật ra phía sau thì thấy một câu được viết bằng bút mực đen:
... "Mình nhất định sẽ bắt anh ta ăn hết mấy lời anh ta đã nói."
*
Sau khi tuần lễ quốc khánh hoàng kim kết thúc, Ôn Chi được sắp xếp tham gia huấn luyện thực chiến trên chuyến bay tới Châu Hải. Thời gian rất ngắn, tổng cộng chỉ ba ngày thôi.
Mười mấy phi công mới hoạt động theo phi hành đoàn trên chuyến bay như kế hoạch đã đề ra.
Ngạc nhiên ở chỗ lần này Thường Hàn Vũ vốn đang chờ xử lý cũng thể hiện không tệ.
Vậy nên tất cả mọi người đều vượt qua bài kiểm tra, ba ngày nữa sẽ được trở về Hạ Giang.
Cuối cùng chỉ còn lại một bài kiểm tra của bộ phận phi công nữa thôi. Nhưng trên cơ bản thì đi được đến bước này đã coi như là thực tập thành công rồi.
Cuối tuần, Giang Lam gọi điện thoại cho Ôn Chi.
"Bạn thân ơi, đi chơi với tớ đi!" Cô vừa nhấc máy đã nghe Giang Lam nói.
Nửa tháng qua Ôn Chi bận đến mức chân không chạm đất. Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian thả lỏng nên cô không từ chối mà vui vẻ đồng ý luôn.
Có điều đến khi hai người ăn tối xong thì đã sắp mười giờ rồi, lý do là vì bọn họ không lo ăn mà mải tám chuyện trên trời dưới đất.
"Cậu muốn đi xem phim không?" Ôn Chi suy tư chốc lát, đoán rằng tối nay Giang Lam chưa chơi đã nên thuận miệng hỏi.
Giang Lam lập tức ôm chầm lấy cô: "Chi Chi à, sao cậu giống sinh viên chưa tốt nghiệp quá vậy? Ăn cơm xong cậu chỉ nghĩ được ra tiếp theo đi xem phim thôi à?"
Ôn Chi lườm cô ấy một cái.
"Đi nào, để chị đây dẫn cô em đi hưởng thụ thú vui của một người trưởng thành." Giang Lam cười hì hì nói.
Đến khi được dẫn tới trước cửa quán bar, Ôn Chi mới hiểu thú vui của người trưởng thành mà Giang Lam nói là gì.
Cô hơi nhíu mày, không muốn vào trong này lắm.
Thật ra không phải tư tưởng của cô bảo thủ mà đơn giản chỉ là vì cô không thích không gian ồn ào thôi.
Giang Lam cũng nhìn ra được cô không thích nên hỏi: "Hay đổi sang một nơi khác yên tĩnh hơn nhé?"
Ôn Chi gật đầu: "Nếu chỉ uống mấy ly thì tớ theo cậu được."
Giang Lam im lặng suy nghĩ chốc lát rồi đột nhiên nói: "Thật ra là có một quán có rất nhiều anh đẹp trai. Đi thôi, bây giờ tớ dẫn cậu đi ngắm trai đẹp."
Quán bar đó ở cách nơi này không xa nên hai người không bắt xe mà đi bộ tới.
Còn chưa đến cửa Ôn Chi đã nhìn thấy tấm biển hiệu với hai chữ "Mộng Ảo" rồng bay phượng múa rồi.
Cái tên này nghe thú vị ghê.
Quả nhiên không gian bên trong êm ái hơn hẳn, không còn những tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc như ở quán trước đó nữa.
Lúc này ban nhạc của quán đang trình bày một ca khúc thịnh hành trên sân khấu.
"Xin hỏi nhóm các cô đi hai người ạ?" Nhân viên phục vụ tiến tới cười hỏi.
Giang Lam gật đầu: "Cho chúng tôi một bàn tròn là được."
Bọn họ chỉ có hai người nên không cần chỗ rộng quá, chỉ cần hai chỗ quanh bàn tròn là được rồi.
Nhân viên phục vụ cười áy náy: "Xin lỗi người đẹp, các vị trí trong quán chúng tôi đều đã được đặt trước hết rồi, bây giờ chỉ còn ghế ở quầy bar nữa thôi. Hai người đẹp có ngại ngồi đó không?"
Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người ra ngoài thư giãn nên quán bar kín chỗ cũng là chuyện bình thường.
Thế là Giang Lam gật đầu: "Vậy ngồi ở quầy bar cũng được.
Sau đó hai người bọn họ cùng tiến về phía quầy bar, vừa ngồi xuống đã nghe bartender đứng trong quầy cười hỏi: "Người đẹp này mới tới đây lần đầu phải không?"
Người mà người kia hỏi là Ôn Chi.
Ôn Chi chỉ gật đầu còn Giang Lam thì tò mò hỏi: "Anh nhớ được hết tất cả khách hàng tới quán bar này à?"
"Người nào để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc thì tôi nhớ." Bartender cười đáp.
Giang Lam chỉ chỉ bản thân: "Thế tôi thì sao?"
Bartender nói: "Đây không phải lần đầu cô đến đây. Hơn nữa tôi còn đoán được cô đang làm nghề gì nữa kìa."
"Anh nói đi." Giang Lam lại càng tò mò hơn.
Sau đó cô ấy nghe bartender phun ra mấy chữ: "Tiếp viên hàng không."
Lần này cả Ôn Chi và Giang Lam đều không còn nghi ngờ ông chủ nói bừa nữa. Đúng là anh ta có ấn tượng thật.
"Sao anh biết?" Giang Lam khiếp sợ.
Bartender chỉ ra ngoài cửa: "Trước đây có một lần cô tới đây mà tay còn xách nguyên cái vali hành lý của tiếp viên hàng không."
Nghe vậy, Giang Lam lập tức giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Sau đó cô ấy lại chỉ chỉ Ôn Chi rồi cười hỏi: "Vậy anh đoán xem cô ấy làm nghề gì?"
Bartender cười rộ lên: "Đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây nên tôi thật sự không đoán ra được."
Giang Lam nói: "Nếu anh giảm giá cho chúng tôi thì tôi sẽ bật mí cho anh biết."
Ôn Chi ngồi bên cạnh lắc đầu với vẻ cạn lời hết cách. Giang Lam dám trả giá ở quán bar luôn.
"Được, giảm giá 50% cho các cô." Bartender thoải mái gật đầu.
Ôn Chi và Giang Lam hơi giật mình hoang mang, trái lại bartender vẫn tiếp tục hỏi: "Các cô muốn uống gì?"
Anh ta vừa hỏi vừa đẩy menu rượu tới. Ôn Chi cúi đầu liếc qua.
Sau khi nhìn thấy một cái tên, cô dứt khoát quyết định: "Cái này đi, Ngân Hà."
"Cô thật có mắt nhìn." Bartender khen ngợi.
Ôn Chi nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh giảm giá cho chúng tôi nhiều như vậy ông chủ không trách anh à?"
Bartender cười ha ha đáp: "Kẻ hèn này chính là ông chủ đây."
Thảo nào.
Nghe anh ta nói vậy, Ôn Chi yên tâm hẳn.