Đến bên ngân hà

Hạ Diệc Hành sững sờ cầm tờ giấy, một hồi lâu sau vẫn không thốt nên lời.
 
Bởi vì hiện tại đầu óc anh ấy trống rỗng không nghĩ được gì nữa nên thật sự không biết nên nói gì.
 
Cuối cùng vẫn là Cố Vấn Chu tốt bụng nhắc nhở kèm khẳng định: "Lời này là chính mồm cậu nói ra đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Diệc Hành: "??"
 
Anh ấy nhìn Cố Vấn Chu rồi đột nhiên ý thức được rằng đồ khốn này hoàn toàn không đứng về phía mình!
 
Hơn nữa sau khi đọc được nội dung trên tờ giấy, anh ấy cũng không dám khẳng định chắc chắn là mình không nói. Bởi vì đúng là trước đây anh ấy có chút thành kiến với nữ phi công, cũng đã từng nói mấy lời không xuôi tai cho lắm.
 
Có thể trước đây anh ấy thật sự đã nói ra câu này.
 
Chẳng qua cụ thể là nói lúc nào thì anh ấy không nhớ rõ.
 
Nhưng bây giờ khi thấy Ôn Chi tìm tới cửa tính sổ, anh ấy lại cảm thấy chột dạ như nói xấu sau lưng lại bị người ta bắt được vậy.
 
"Để tôi rót cho cậu cốc nước cho dễ nuốt nhé?" Cố Vấn Chu lạnh lùng hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ kiếp!
 
Hạ Diệc Hành quyết định bất chấp tất cả luôn. Chẳng phải chỉ là ăn giấy thôi sao, anh ấy ăn đây, ăn ngay bây giờ đây!
 
Nghĩ đến đây, Hạ Diệc Hành lập tức vò tờ giấy trong tay lại rồi nhét luôn vào mồm.
 
Ôn Chi đứng đối diện vừa mới lấy lại tinh thần từ sau cú sốc nhận nhầm người thì lại trơ mắt nhìn Hạ Diệc Hành nhét tờ giấy vào miệng, động tác nhanh đến mức cô hoàn toàn không kịp cản lại.
 
Ôn Chi thật sự không ngờ mình ôm chấp niệm muốn bắt Cố Vấn Chu tự nhai những lời anh đã từng nói đi, thế mà cuối cùng cô lại nhận nhầm người!
 
Những lời đó là Hạ Diệc Hành nói.
 

Hơn nữa bây giờ Hạ Diệc Hành cũng đã nhét những lời bản thân đã từng nói vào mồm nhai như cô mong đợi rồi.
 
Nhưng Ôn Chi không hề cảm thấy vui vẻ thoải mái sau khi hoàn thành nguyện vọng. Bây giờ cô chỉ cảm nhận được một cảm xúc duy nhất đó là lúng túng mà thôi.
 
Cô đang làm gì vậy trời!
 
A a a a a a.
 
Ôn Chi hoàn toàn không dám nhìn về phía Cố Vấn Chu, can đảm đối mặt với anh cũng mất sạch.
 
Nếu như trên thế giới này có người chết vì lúng túng thì cô cảm thấy rất có thể mình chính là người đó.
 
Đến lúc đó có lẽ trên bia mộ của cô sẽ khắc câu:  Người này chết vì lúng túng.
 
Giờ khắc này, tất cả mọi lý trí và tỉnh táo của cô gần như biến mất sạch, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì nữa.
 
"Cậu ấy ăn xong rồi, cô đã hài lòng chưa?" Cố Vấn Chu giám sát Hạ Diệc Hành nhai sống và gắng gượng nuốt luôn tờ giấy xuống bụng rồi mới quay lại hỏi cô gái trước mặt.
 
Ôn Chi gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
 
Cố Vấn Chu bèn cất giọng bình tĩnh: "Cô muốn bắt cậu ấy ăn thêm một tờ nữa hả? Tôi nhớ ngày đó cậu ấy còn nói không ít lời khác."
 
Hạ Diệc Hành quay sang nhìn anh, nếu ánh mắt có thể phun lửa thì giờ phút này ngọn lửa tức giận trong mắt anh ấy đủ để đốt Cố Vấn Chu thành tro bụi rồi cũng nên.
 
Đồ tồi theo gái bỏ bạn, vì con gái nhà người ta mà thọc dao vào người anh em mình!
 
Ôn Chi chỉ muốn che mặt bỏ chạy. Cứu với, tha cho cô đi mà!
 
"Không... Không cần đâu." Cô run run đáp.
 
Ôn Chi cảm thấy mình phải cứu vãn tình thế một chút mới được. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô rồi, vả lại cũng đang dần trở nên hỗn loạn.
 
"Cơ trưởng Cố, đàn anh Hạ, tôi không quấy rầy hai người ăn cơm nữa." Ôn Chi nhẹ nhàng nói.

 
Sau đó cô xoay người đi thẳng, không tiến vào căng tin ăn cơm trưa nữa.
 
Tả Vân Tề và Triệu Lãng ngẩn người nhìn nhau hồi lâu rồi cuối cùng cũng hiểu sơ sơ chuyện gì vừa xảy ra. Có điều bọn họ còn chưa kịp hiểu rõ thì Ôn Chi đã rút lui rồi.
 
Bây giờ hai người đúng kiểu tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
 
May mà mặt mày Cố Vấn Chu vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của Ôn Chi hồi lâu, chờ đến khi bóng cô khuất hẳn mới quay sang nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
 
Mấy lần Hạ Diệc Hành muốn mở miệng nhưng lại không tìm được cơ hội.
 
Mãi đến khi hai người bưng khay cơm ngồi xuống một chỗ yên tĩnh, anh ấy mới không chờ được nữa mà hỏi ngay: "Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"
 
"Cậu còn hỏi tôi nữa à?" Cố Vấn Chu ngẩng đầu lườm anh ấy, dáng vẻ hơi bực mình.
 
Hạ Diệc Hành: "Vừa rồi tôi hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe cậu nói ăn giấy nên tôi ăn thôi. Mấy lời đó thật sự là tôi nói à??"
 
Cố Vấn Chu cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm xúc hiện tại của bản thân, có điều anh không ngại giúp Hạ Diệc Hành tìm lại ký ức.
 
"Sáu năm trước chúng ta cùng nhau đi ăn ở một quán nướng. Vì lúc đó đang có một ví dụ thực tiễn trong Học viện Hàng không nên các cậu đã nói lung tung về nữ phi công, sau đó đột nhiên có một cô nhóc xông tới."
 
Cố Vấn Chu vừa nói vừa chìm vào ký ức ngày đó khi cô nhóc kia cầm thẻ cơm anh đặt trên bàn lên mà nói một câu.
 
Hạ Diệc Hành cố gắng lục lọi trí nhớ rồi chợt hét lên một tiếng hãi hùng: "Trời má ơi, là cô nhóc kia đúng không?? Lúc cô nhóc xông tới tôi còn bị doạ sợ hết hồn."
 
Cố Vấn Chu cầm đũa lên nhưng không gắp thức ăn, trái lại từ từ chìm vào suy tư.
 
Hoá ra cô nhóc năm đó là Ôn Chi.
 
"Ấy chờ chút, cậu để tôi tiêu hoá chút đã. Nói cách khác thì cái chuyện khi sư diệt tổ đất trời không dung mà Ôn Chi nói kia thật ra là muốn bắt cậu ăn giấy à?" Hạ Diệc Hành từ từ kết nối mọi chuyện lại với nhau.
 
Cố Vấn Chu ngước mặt lên bình tĩnh nói: "Câu đó là cậu nói."

 
Hạ Diệc Hành lúng túng "À à" vài tiếng: "Thì do cô ấy hiểu nhầm, tưởng cậu nói chứ bộ."
 
Nhưng một giây tiếp theo anh ấy lại chợt phì cười: "Cho nên không phải cô ấy thích cậu và muốn tỏ tình với cậu."
 
Vẻ sắc lạnh loé lên trong đôi mắt hẹp dài của Cố Vấn Chu: "Câu này cũng là cậu nói mà?"
 
Hạ Diệc Hành nhún vai. Khi đó người đảm nhận vai quân sư là anh ấy đây phân tích vô cùng rõ ràng và mạch lạc, thế mà hoá ra Ôn Chi lại hoàn toàn không nghĩ vậy.
 
"Nhưng cậu không cảm thấy cô ấy thú vị à? Cô ấy không động lòng với cậu, cũng không bị cái mặt này của cậu mê hoặc mà chỉ chăm chăm muốn cậu ăn giấy." Hạ Diệc Hành càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, hoàn toàn không để ý đến việc mình mới là người phải ăn tờ giấy kia.
 
Cố Vấn Chu mặt mày vô cảm nhìn anh ấy: "Cậu nói đủ chưa?"
 
Hạ Diệc Hành vội vàng cúi đầu ăn cơm ngay, không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.
 
Sau khi ăn xong, hai người cùng đi lên ban công tầng sáu hút thuốc. Hạ Diệc Hành vừa mới hít ngụm đầu tiên đã có cảm giác như đầu óc thông suốt hẳn ra. Anh ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là chuyện bị anh ta quên lãng từ lâu nhưng lại rất quan trọng.
 
"Ơ không đúng, Cố Vấn Chu, mẹ kiếp bây giờ tôi mới nhận ra! Tôi cứ bảo sao mỗi lần tôi nhắc đến chuyện giữa cậu và Ôn Chi, cậu lại không ừ hử gì." Hạ Diệc Hành càng nói càng cảm thấy sai sai: "Trước đây tôi mở miệng hỏi chuyện giữa cậu và nữ tiếp viên hàng không nào đó là cậu giãy nảy lên bảo vệ trinh tiết liền, đính chính tin đồn nhanh như chớp vậy. Thế mà khi tôi phân tích chuyện giữa cậu và Ôn Chi thì cậu lại nghe lọt tai hết!"
 
Cố Vấn Chu liếc nhìn anh ấy một cái, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
 
Đúng vậy, mẹ kiếp tôi trúng tà rồi nên mới tin mấy lời hoang đường của cậu đấy.
 
Hạ Diệc Hành lập tức truy hỏi: "Cậu nói mau, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cậu và Ôn Chi vậy hả?"
 
"Chuyện gì xảy ra với cô ấy thì cậu vừa mới tận mắt chứng kiến rồi còn gì nữa?" Cố Vấn Chu mỉa mai.
 
Hạ Diệc Hành tự biết mình đuối lý, cũng biết hình như là mình liên luỵ Cố Vấn Chu. Nhưng không lâu sau anh ấy lại hỏi theo cách khác: "Vậy còn cậu thì sao? Cậu đối với cô ấy là sao vậy?"
 
Anh á?
 
Cố Vấn Chu giơ tay lên cho điếu thuốc vào miệng rồi hít một hơi thật sâu. Thật ra thì rất hiếm khi anh hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng mới hút một điếu thôi.
 
Hôm nay là một lần thỉnh thoảng đó.
 
Hạ Giang đã vào tháng mười nên không còn nóng bức như trước nữa. Lâu lâu có làn gió thổi qua mang theo cả vị mặn đặc trưng của nước biển. Cố Vấn Chu phun khói ra khiến cả khuôn mặt mình bị làn khói che khuất, sau đó anh từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới cất giọng lạnh nhạt: "Đúng là tôi có cảm giác với cô ấy."
 
Hạ Diệc Hành nghe được điều mình muốn nghe rồi nhưng lại không hưng phấn như trong tưởng tượng, trái lại là cực kỳ khiếp sợ.

 
Hạ Diệc Hành là người biết rõ nhất Cố Vấn Chu giữ mình tốt đến mức nào. Nhiều khi anh ấy còn nghi ngờ có khi anh là trai tơ cuối cùng trong giới hàng không này cũng nên.
 
Dân hàng không làm việc trong môi trường đặc biệt mà. Giá trị nhan sắc lẫn vóc dáng của các nữ tiếp viên hàng không không chê vào đâu được.
 
Mặc dù phi công không có mối quan hệ xã hội rộng rãi nhưng may mắn là bọn họ vẫn thường xuyên có cơ hội tiếp cận với các tiếp viên hàng không, vậy nên yêu đương là chuyện bình thường.
 
Trong công ty bọn họ thì phi công và tiếp viên là cặp đôi tiêu chuẩn đấy.
 
Nhưng Cố Vấn Chu đã vào WorldLink Airlines nhiều năm rồi, dù gặp được bao nhiêu nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, dù người ta có chủ động với anh đến mức nào anh cũng từ chối rất dứt khoát, giải quyết vô cùng nhanh gọn.
 
Trước đó Hạ Diệc Hành cứ tưởng anh kén chọn, có điều sau đó anh ấy lại phát hiện ra hình như ông bạn mình thật sự chẳng có hứng thú gì với chuyện yêu đương cả.
 
Bây giờ chợt nghe anh nói một câu như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng Hạ Diệc Hành là: Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay.
 
"Mẹ kiếp cậu giấu kỹ thật đấy, giấu cả tôi nữa chứ!" Sau khi hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, Hạ Diệc Hành mở miệng mắng.
 
Cố Vấn Chu lạnh lùng liếc anh ấy một cái: "Nói cho cậu biết khác gì nói cho cả thế giới biết đâu?"
 
Hạ Diệc Hành cũng muốn tự bao biện cho bản thân một chút nhưng lại phát hiện ra hình như đúng là thế thật.
 
Vậy nên anh ấy lảng sang chuyện khác: "Vậy cậu còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Theo đuổi người ta đi. Tôi nói cho cậu nghe nè, cậu đừng thấy bây giờ không ai trong công ty theo đuổi Ôn Chi. Thực tế là có nhiều người ngấm ngầm hỏi thăm tin tức về cô ấy lắm đấy, hơn nữa cũng có nhiều tên đang chuẩn bị ra tay rồi."
 
Thấy Cố Vấn Chu không nói lời nào, Hạ Diệc Hành càng sốt ruột hơn.
 
Anh ấy nói tiếp: "Cố Vấn Chu, có phải cậu có gánh nặng tâm lý vì đẹp trai quá không vậy? Chẳng lẽ cậu đang chờ người ta chủ động? Để tôi nói cho mà nghe, lần này không giống những lần trước đâu. Trước đây con gái nhà người ta chạy theo cậu nhưng lần này trông người ta chẳng có ý gì với cậu cả."
 
Cố Vấn Chu cười lạnh lườm anh ấy: "Cậu cố ý nhắc nhở tôi đấy à?"
 
Anh cũng nhìn ra được Ôn Chi không có ý gì với mình, không cần Hạ Diệc Hành lải nhải thêm lần nữa.
 
Hạ Diệc Hành cười đểu: "Chẳng phải là vì hiếm lắm mới thấy cậu gặp khó khăn sao?"
 
"Không biết khó khăn của tôi là do ai tạo thành ấy nhỉ?" Cố Vấn Chu lễ phép hỏi.
 
Hạ Diệc Hành: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận