Sau khi tan làm về nhà, cả người Ôn Chi ỉu xìu héo rũ, ngay cả cơm tối cũng chỉ ăn mấy miếng rồi nhốt mình trong phòng.
Ban đầu cô muốn tìm đọc một số tài liệu vì học, học nữa, học mãi mà.
Nhưng đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh và quyển sách đang mở ra ngay trước mặt rồi thì lại không có nổi một chữ lọt được vào đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng xảy ra ở căng tin hôm nay cứ phát đi phát lại trong đầu Ôn Chi.
Sao cô lại ngu xuẩn đến vậy chứ!
Suốt mấy năm qua mình luôn tự nhắc nhở bản thân phải nhớ kỹ, thế mà cuối cùng lại nhớ nhầm người!
Ôn Chi cảm thấy chuyện mình làm hôm nay chẳng khác gì trò cười.
Sau này cô phải đối mặt với Cố Vấn Chu kiểu gì đây?
Ôn Chi nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.
Dòng suy nghĩ này cứ lăn qua lộn lại trong đầu cô mãi, hoàn toàn không thể xua đi được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cô nằm bò ra giường rồi lấy máy tính bảng qua bật một bộ phim mình đã lưu về từ lâu nhưng chưa có thời gian xem.
Cô muốn dùng phim ảnh để phân tán sự chú ý.
Bộ phim này khá dài, đến khi nó tới hồi kết thì đã hơn mười giờ đêm rồi. Lúc này điện thoại của Ôn Chi chợt reo lên.
Cô giống như bị kích thích, vô thức nhìn xuống màn hình điện thoại.
Ôn Chi thật sự không dám xem tên người gọi tới vì dù sao thì trước đây cũng đã có mấy lần Cố Vấn Chu gọi cho cô vào giờ này rồi. Chẳng lẽ lần này cũng là anh?
Anh gọi tới muốn truy hỏi cô hả?
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường vẫn không ngừng rung lên. Ôn Chi đành phải hít một hơi thật sâu rồi cầm máy lên xem.
Chờ đến khi thấy rõ tên Giang Lam hiển thị trên màn hình, trạng thái căng thẳng toàn thân của cô mới chợt thả lỏng.
Ôn Chi bấm nhận rồi lười biếng "Alo" một tiếng.
Giang Lam ở đầu dây bên kia không chờ được nữa mà hỏi ngay: "Cậu mau kể cho tớ nghe đi, giữa cậu, cơ trưởng Cố và Hạ Diệc Hành xảy ra chuyện gì ở cửa căng tin trưa nay vậy?"
Ôn Chi chợt bật dậy khỏi giường, động tác quá nhanh khiến tấm đệm dưới thân rung theo.
"Sao cậu biết?" Ôn Chi hỏi.
Nhưng vừa dứt lời cô đã nhận ra mình lại ngu rồi. Trưa nay có rất nhiều người nhìn thấy cảnh cô đưa giấy cho Cố Vấn Chu ở ngay cửa căng tin kia mà.
Giang Lam hạ giọng xuống nói: "Tớ vừa mới xuống máy bay thì thấy mọi người thảo luận rôm rả trong nhóm chat."
Bây giờ Ôn Chi đúng kiểu vò đã mẻ không sợ sứt thêm nữa nên bình tĩnh hỏi: "Bọn họ thảo luận gì vậy?"
"Nhiều lắm, có người nói cậu công khai tỏ tình với cơ trưởng Cố ngay trước mặt mọi người, chỉ là Hạ Diệc Hành thích cậu nên thẹn quá hoá giận thẳng tay cướp luôn tờ giấy tỏ tình của cậu cho vào miệng nhai nuốt."
Ôn Chi: "..."
Đúng là không thể ngờ.
Giang Lam vừa nói vừa cười: "Còn một phiên bản quái dị hơn nữa là cơ trưởng Cố và cơ phó Hạ là một đôi. Bọn họ sợ bị người xung quanh nói ra nói vào nên mới không dám công khai thôi. Ai dè trưa nay cậu lại công khai đưa giấy cho cơ trưởng Cố nên chọc giận Hạ Diệc Hành. Anh ấy tức giận đến mức nhét tờ giấy cậu đưa vào mồm nhai luôn."
Ôn Chi: "..."
Hoá ra là không có phiên bản quái dị nhất, chỉ có phiên bản quái dị hơn mà thôi.
"Còn phiên bản ly kỳ nào nữa không?" Ôn Chi uể oải hỏi.
Giang Lam không nhịn được phải cười thành tiếng: "Không còn nữa, trước mắt chỉ mới có hai phiên bản này thôi."
"Thế nên tớ mới muốn nghe xem rốt cuộc bản gốc là gì đấy." Giang Lam nói.
Đúng lúc Ôn Chi cũng đang muốn than vãn với cô ấy nên nói luôn: "Tớ mắc phải tội lỗi ngu xuẩn nhất đời này rồi."
Giang Lam: "Rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy?"
Ôn Chi: "Cậu còn nhớ mục tiêu lớn nhất của tớ là gì không?"
Giang Lam suy tư chốc lát rồi đáp: "Làm phi công hả?"
"Là bắt Cố Vấn Chu phải ăn hết mấy câu xúc phạm phiến diện về nữ phi công mà anh ấy đã từng nói." Mặc dù đang nằm trong phòng mình nhưng nói đến đây, Ôn Chi vẫn lúng túng xấu hổ đến mức ngón chân quắp lại.
Giang Lam cũng không quá bất ngờ trước điều này: "Cho nên thật ra nội dung trong tờ giấy kia là mấy câu anh ấy từng nói, hơn nữa khi đó cậu muốn bắt anh ấy ăn nó hả?"
Đến chỗ này, tuy đang cách hẳn một cái điện thoại nhưng Giang Lam vẫn không nhịn được mà kêu lên: "Chi Chi à cậu to gan quá đê."
Dù sao thì hành động này cũng rất có thể sẽ làm mất lòng Cố Vấn Chu.
"Nhưng đến khi đưa giấy rồi tớ mới biết hoá ra những lời đó là Hạ Diệc Hành nói chứ không phải Cố Vấn Chu." Ôn Chi khó khăn nói ra sự thật.
Giang Lam hãi hùng đến mức phải giơ tay lên bịt miệng.
"Vậy tức là bao năm nay cậu nhắc nhở bản thân phải cố gắng để trả thù cơ trưởng Cố, thế mà cuối cùng lại nhầm người?"
Ôn Chi không nhịn được mà lăn một vòng trên giường. Đến bây giờ nghĩ lại da đầu cô vẫn còn tê rần.
Giang Lam: "Vậy phản ứng của cơ trưởng Cố như thế nào?"
Sau khi nằm xuống giường, Ôn Chi nhìn cái đèn lông vũ trên trần nhà. Vì đèn toả ra ánh sáng màu vàng êm dịu nên cô nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không bị đau mắt. Cô im lặng một hồi rồi mới nói khẽ: "Anh ấy bảo Hạ Diệc Hành ăn hết tờ giấy."
Giang Lam hét ầm lên, dáng vẻ vô cùng kích động: "Trời ơi trời ơi anh ấy chiều cậu quá vậy!"
Ôn Chi sửng sốt.
Anh chiều cô á?
Anh cưng chiều cô á?
Nhưng hình như cô không tìm được lý do cãi lại thật. Bởi vì lúc đó Cố Vấn Chu không hề tức giận sau khi đọc được nội dung trên tờ giấy, thậm chí cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu vì cô hành động ngang ngược vô lý. Trái lại, anh còn đưa tờ giấy qua cho Hạ Diệc Hành bắt anh ấy nuốt vào bụng nữa.
Như kiểu anh biết rõ chuyện này quan trọng với cô đến mức nào vậy.
Thậm chí anh còn giúp cô hoàn thành nguyện vọng nữa.
Ôn Chi im lặng hồi lâu rồi đột nhiên xoay người kéo máy tính bảng tới, vội vàng mở hòm thư ra tìm kế hoạch bay trước đó Cố Vấn Chu mới gửi cho mình.
Bảy giờ sáng mai anh có một chuyến bay.
Như vậy tức là anh cần tới công ty trước hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị.
Sau khi quyết định xong, Ôn Chi nói thẳng với Giang Lam: "Không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải ngủ để ngày mai dậy sớm đây."
Giang Lam còn chưa kịp trả lời cô đã cúp máy rồi.
*
Bốn giờ sáng, đồng hồ báo thức đã được cài đặt từ đêm hôm trước trên điện thoại reo inh ỏi. Người đang ngủ say trên giường lập tức bật dậy như lò xò. Nhưng hình như cô chỉ bật dậy bằng nghị lực thôi chứ vẫn phải ỳ trên giường thêm vài phút nữa mới bò xuống được.
Ôn Chi vừa đánh răng vừa nhìn bản thân trong gương, đôi mắt buồn ngủ không mở nổi. Cô tự an ủi rằng thôi coi như tập trước để thích nghi với cuộc sống phi công sau này đi.
Phi công không có giờ đi làm cố định. Giờ làm việc của bọn họ phụ thuộc hoàn toàn vào giờ bay trong ngày.
Ôn Chi rón rén lấy chìa khóa xe của ba đặt ở gần cửa rồi rời khỏi nhà.
Cô lái xe chạy thẳng tới sân bay, trên đường đi còn cố ý dừng lại ở một cửa hàng mua bánh Croissant và cà phê nữa. May mà cửa hàng này mở cửa hai tư giờ.
Sau đó cô tiếp tục lái xe chạy băng băng trên đường. Bầu trời bên ngoài vẫn đen đặc, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng.
Thường thì phi hành đoàn sẽ tới sân bay trước khi thực hiện nhiệm vụ hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Phi công còn phải kiểm tra nồng độ cồn nữa.
Có lẽ Cố Vấn Chu sẽ đến sân bay trước năm giờ sáng.
Sau khi đậu xe, Ôn Chi cầm túi đồ rồi đi thẳng tới khu vực chuẩn bị ở sân bay của WorldLink Airlines.
Giờ này ở sân bay không nhiều người lắm. Thỉnh thoảng cô lại gặp tiếp viên hàng không đồng phục chỉnh tề từ từ kéo vali hành lý đi ngang qua mình.
Ôn Chi không liên lạc với Cố Vấn Chu trước, chủ yếu là vì có gọi cô cũng chẳng biết nói gì.
Có mấy lời vẫn nên gặp mặt rồi nói thì hơn.
Chờ đến khi tới phòng họp của WorldLink Airlines, cô mới lấy điện thoại ra muốn hỏi Cố Vấn Chu xem anh đã đến chưa.
Có điều ngay lúc cô xoay người chuẩn bị đi tìm một chỗ yên tĩnh để gọi điện thì bắt gặp một người đàn ông đang kéo vali tới gần mình. Anh mặc bộ đồng phục cơ trưởng màu đen vừa người, để lộ tỷ lệ cơ thể rất đẹp chân dài vai rộng. Vì đang sải bước nên trông anh khí chất đầy mình.
Cố Vấn Chu cũng bất ngờ khi gặp được Ôn Chi ở đây.
Nhưng Ôn Chi còn chưa kịp nói chuyện đã nghe có tiếng động truyền tới từ một hướng khác, có lẽ là của các tiếp viên trong phi hành đoàn hôm nay.
Thế là cô bất chấp tất cả mà túm lấy tay Cố Vấn Chu hỏi nhỏ: "Cho tôi năm phút được không?"
Cô vừa nói vừa kéo anh tới một chỗ vắng người.
Người đàn ông cao ráo cứ để mặc cho cô kéo về phía trước như vậy, đi cùng anh còn có chiếc vali hành lí nữa.
Cuối cùng cũng đến được nơi yên tĩnh. Ôn Chi dừng bước quan sát xung quanh một hồi. Đến khi lấy lại tinh thần cô mới phát hiện ra mình đang nắm chặt tay Cố Vấn Chu không buông.
Cô vô thức buông tay ra, lại thầm khinh bỉ bản thân trong lòng. Cô không cố ý nhân cơ hội này sàm sỡ anh đâu mà.
Cố Vấn Chu nhìn thấy hết mấy hành động nhỏ của cô nhưng anh không nói gì. Vì bọn họ đang ở gần tường nên anh dứt khoát dựa lưng vào vách tường lát gạch sứ bóng loáng phía sau luôn, một chân hơi cong lên, dáng vẻ rất thoải mái và lười biếng.
Ôn Chi hít một hơi thật sâu rồi nói nhỏ: "Cơ trưởng Cố, xin lỗi anh."
Nghe vậy, đột nhiên Cố Vấn Chu cười khẽ: "Xin lỗi gì vậy?"
"Hôm qua tôi không nên làm vậy." Ôn Chi nhỏ giọng giải thích.
Thấy cô chân thành nhận sai, Cố Vấn Chu không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi ngược lại: "Cô chỉ mới có kế hoạch làm vậy vào ngày hôm qua thôi à?"
Ôn Chi thành thật lắc đầu.
"Thế cụ thể là cô muốn làm vậy bao lâu rồi?" Cố Vấn Chu từ tốn hỏi.
Hai tay Ôn Chi siết chặt quai túi giấy, hàng mi dài hơi rũ xuống, sau đó cô ngoan ngoãn đáp: "Sáu năm rồi."
Từ lần đầu tiên biết được anh nói ra những lời đó là cô đã muốn làm vậy rồi.
"Ồ." Cố Vấn Chu kéo dài giọng thản nhiên nói: "Thế tức là cô đã nhớ nhung tôi lâu vậy rồi cơ à."
Ôn Chi ngẩng phắt đầu lên, mặt đầy ngạc nhiên.
Sao có thể nói như vậy được?
Có điều hình như cô không thể phản bác nổi.
Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Cố Vấn Chu cảm thấy bị cô hiểu nhầm cũng không phải tệ lắm.
Ít nhất người mà cô nhớ suốt sáu năm nay vẫn là anh.
"Xin lỗi anh." Ôn Chi lặp lại lần nữa.
Cố Vấn Chu dửng dưng gật đầu rồi lại nói: "Chuyện này chỉ trong chốc lát không nói rõ ràng được. Lát nữa tôi còn có chuyến bay, chờ tôi kết thúc nhiệm vụ rồi chúng ta lại từ từ trò chuyện nhé?"
Mỗi lần anh tạm dừng là tim Ôn Chi lại thót một cái.
Còn có từ từ trò chuyện nữa à?
Cô khóc không ra nước mắt.
Nhưng Ôn Chi cũng biết anh sắp bay nên không dám chậm trễ nữa. Cô đưa cái túi trong tay cho anh rồi nói: "Chắc anh còn chưa ăn sáng phải không? Tôi có mua cho anh một phần ăn sáng này."
Cố Vấn Chu nhướng mày cười thầm trong lòng.
Anh làm thầy của cô lâu nay không thấy cô ân cần như vậy, bây giờ mới phạm lỗi cái đã ngoan ngoãn thế này rồi.
Cố Vấn Chu cũng không thèm khách sáo với cô mà đưa tay nhận lấy rồi nhẹ nhàng nói: "Chờ tôi về nhé."
Ôn Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy dáng vẻ ngoan không chịu được của cô hôm nay, Cố Vấn Chu có cảm giác như tim mình vừa bị vuốt mèo cào cho một cái, vừa nhột vừa ngứa.
Chờ Ôn Chi đi rồi anh mới tiến vào phòng chuẩn bị.
Vì bình thường anh có thói quen đến sớm nên anh ngồi chờ được một lúc rồi Hạ Diệc Hành và một cơ trưởng khác mới tới. Vì hôm nay bọn họ bay ở địa hình cao nguyên nên cần hai cơ trưởng phối hợp với nhau.
Lúc cơ trưởng Trần đi ra ngoài nghe điện thoại, Cố Vấn Chu đột nhiên giơ cốc cà phê trong tay lên nói: "Mùi vị cốc cà phê này không tệ."
Nghe vậy, Hạ Diệc Hành ngẩng đầu lên nhìn biểu tượng in trên cốc cà phê anh đang cầm, trông không giống mua ở gần sân bay lắm.
Thế là anh ấy lắm mồm hỏi: "Cậu mua ở chỗ nào vậy?"
"Cái này thì tôi thật sự không biết." Ngón tay Cố Vấn Chu cầm thành cốc, sau đó anh đột nhiên bật cười, lại từ tốn nói với Hạ Diệc Hành: "Để tôi hỏi Ôn Chi cái đã. Cô ấy mua cho tôi mà."